Sân bay quốc tế Hồng Kiều Thượng Hải vẫn luôn tấp nập như mọi người, người ra kẻ vào, ở quầy đăng kí thủ tục có vô số người đang đứng chờ lấy vé máy bay.
Những tốp người đi lại ở trong sảnh, trên vai và tay cầm bao nhiêu hành lí.
Cảnh tượng huyên náo.
Ngay sau khi đi đến Lyubov, Diễm Lâm bắt luôn một chuyến máy bay về Mỹ.
Tuy cô ấy rất muốn ở lại thêm một thời gian nữa nhưng công việc ở bên Tobias bỗng nhiên gặp một số lỗi sai nên bắt buộc phải trở về luôn.
Ngồi đợi bên cạnh Diễm Lâm còn có một chàng trai trẻ, dáng người còm nhỏm nhưng khuôn mặt lại toát ra được vẻ uyên bác, là dân tri thức chính hiệu, cũng là thư kí của Diễm Lâm.
“Tổng giám đốc, ngài đang chờ gì vậy? Chuyến bay sắp khởi hành rồi, nếu không nhanh thì sẽ lỡ chuyến bay mất!”
Cậu thư kí vội vã, không hiểu vì sao hôm nay giám đốc của mình sáng sớm đã hẹn gặp tổng giám đốc của thương hiệu người ta, rồi đi đến tận sát giờ bay mới về.
Đã thế, lúc về còn về tay không.
Diễm Lâm thấp thỏm ngồi ở trên băng ghế sân bay, cô ấy ậm ừ đáp lại qua loa lời giục giã của thư kí, ánh mắt mong ngóng cứ nhìn ra bên ngoài cổng sân bay.
Bỗng nhiên Diễm Lâm kích động đứng bật dậy, nét mặt vui sướng chạy đi.
“Magnus! Em ở bên này!”
Thương Âu đi đến sân bay vì Diễm Lâm nài nỉ muốn anh tới tiễn mình, còn chưa kịp ngó quanh tìm người thì đã thấy Diễm Lâm chạy tới.
Diễm Lâm rất vui mừng bởi vì Thương Âu nhận lời tiễn mình đi ở sân bay, muốn chạy đến mà ôm lấy Thương Âu.
Nhưng trái ngược với những mong chờ của cô ấy, Thương Âu bị bất ngờ mà lùi vội chân ra sau hai bước, đôi mắt ngơ ngác nhìn Diễm Lâm.
“Em làm gì vậy?”
Lúc bấy giờ Diễm Lâm mới luống cuống nhận ra được sự thái quá trong hành động của mình.
Cô ấy suýt quên mất trong suy nghĩ của anh, hai người chỉ là mối quan hệ là vợ chồng cũ đã ly hôn, tình cảm chỉ dừng lại ở mức bạn bè.
Biết sao được.
Cuộc hôn nhân của hai người cũng là cuộc hôn nhân trên danh nghĩa.
Diễm Lâm cắn cắn môi, cố nặn ra một nụ cười trông tự nhiên hết mức có thể.
“Chỉ là em có đôi chút xúc động mà thôi.
Bạn bè ở bên nhau suốt năm năm, giờ đây phải chia xa nên có đôi chút… ha ha ha.”
Thương Âu là đàn ông nên không nhạy cảm được bằng con gái, thấy Diễm Lâm nói vậy nên cũng chỉ gật đầu nói đáng tiếc, hoàn toàn không hề nhận ra được sự chua xót ẩn bên trong đôi mắt cô ấy nhìn lên anh.
Dù gì thì khi anh ở bên Mỹ, Diễm Lâm cũng giúp đỡ anh rất nhiều thứ, cùng với thầy dạy nhiếp ảnh, anh mang ơn cả gia đình cô.
Nếu như Diễm Lâm không gọi tới thì Thương Âu vẫn sẽ theo lệ mà đi tới tiễn cô ấy về nước.
“Khi quay về bên Mỹ, em gửi lời hỏi thăm của anh tới bố nhé.
Nhớ nhắc ông ấy đừng hút nhiều điếu xì gà nữa, phải nghỉ ngơi đủ.”
“Vâng ạ.”
Thương Âu vẫn gọi cha của Diễm Lâm là bố như lúc hai người còn đang chung sống, điều ấy khiến cho Diễm Lâm trong chốc lát cảm thấy tim mình đập lên nhộn nhạo.
Nhưng cảm xúc xao xuyến còn chưa diễn ra được bao lâu, bỗng nhiên Diễm Lâm thấy Thương Âu giật mình đầy kinh ngạc khi phát hiện ra một điều gì đó ở trong sân bay, đôi mắt anh chợt đanh lại.
Cô ấy đờ đẫn nhìn theo ánh mắt của anh mà dõi về một phía của sảnh chờ, bất chợt khuôn mặt sa sầm xuống.
Miên Lễ?! Tại sao cô cũng đang ở trong sân bay?!
Miên Lễ không hề nhận ra hai người họ, khuôn mặt cô đăm đăm nhìn về phía trước với người đứng bên cạnh là vệ sĩ của mình.
Nhưng trong chốc lát, khuôn mặt vốn lạnh lùng thường ngày bỗng chốc như một chùm hoa hồng nở rộ, tươi rói khi nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi đang phăm phăm chạy tới bên mình.
“Lại đây! Ở bên này này!”
Miên Lễ vẫy vẫy hai tay lên cao, rồi ôm choàng lên cổ của Tình Phong, được Tình Phong cao hơn mình tận một quả đầu bế bổng lên rồi xoay thành một vòng.
Chàng trai với cái tên nữ tính này chính là em trai cô, cũng là cháu trai độc nhất của Hạ gia.
Lúc đầu gia đình cứ tưởng sẽ sinh ra con gái nên lấy cái tên đó sẵn, không ngờ lại có được một quý tử.
Tình Phong không thích cái tên này tí nào cả nhưng đã đặt rồi thì chỉ có thể nín nhịn đầy miễn cưỡng.
Cậu bế chị gái mình lên rồi ôm chặt lấy cô, vỗ vỗ vào lưng, vừa cười lên sang sảng ở bên tai Miên Lễ.
“Ma sœur, en France, quand je vois du piment au supermarché, je pense tout de suite à toi.
Tu me manques tellement!” (Chị ơi, ở Pháp, nhìn thấy quả ớt ở trong siêu thị là em nghĩ ngay đến chị.
Em nhớ chị lắm!)
Miên Lễ cũng ôm lấy Tình Phong, vừa nhéo “yêu” lên một bên má của cậu.
“Si vous me traitez de difficile, dites-le simplement.
Pas besoin de faire le tour.” (Mày chê chị mày nóng tính thì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo.)
Tình Phong: “…” Đau…
Miên Lễ vừa mới dễ tính hơn được một chút đã quay trở lại với thái độ thường ngày, xùy xùy Tình Phong ra xa rồi dẫn theo A Mặc đi ra khỏi sân bay.
“Đi lâu có đói lắm không? Khụ khụ khụ… Chị dẫn em đi ăn gì đó.”
Tình Phong đang ôm lấy một bên má đau điếng, tự nghi ngờ rằng tại sao một người ốm yếu như Miên Lễ lại lấy đâu ra sức lực mà nhéo đau đến như vậy, nhưng nghe thấy được dẫn đi ăn, cậu đã ngay lập tức gạt bỏ đi sự bất mãn của mình mà vẫy đuôi đi theo sau Miên Lễ.
Vì ở xa nên chẳng thể nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng qua nét mặt và hành động thì thấy hai người họ vô cùng thân thiết.
Diễm Lâm không biết mối quan hệ của hai người đó nên hiểu lầm Miên Lễ, trong lòng vừa sửng sốt lo lắng lại vừa vui sướng ngước lên nhìn Thương Âu.
Thương Âu cũng không biết Tình Phong là ai, suy nghĩ của anh cũng giống hệt với Diễm Lâm.
Hô hấp của anh dần trở nên nặng nề, đôi mắt sáng ngày thường càng lúc càng tối màu.
Anh đẩy nhẹ lưng của Diễm Lâm.
“Em đi đi nhé, anh chỉ có thể tiễn em đến đây thôi.
Anh bỗng nhớ ra mình còn một chút việc bận chưa giải quyết, thật ngại quá.”
“Nhưng…”
Không để Diễm Lâm kịp nói thêm, Thương Âu đã nghiến răng chạy ra khỏi sân bay..