Ngô Từ Diệp đang đứng ngồi không yên, thấp thỏm mãi ở bên ngoài cửa phòng họp.
Anh ta tự hỏi tại sao Diệp Lâm lại muốn nói chuyện riêng với Miên Lễ chứ? Anh ta đang lo sợ đến xanh xao cả mặt mày bởi vì tính khí của cô chiêu Miên Lễ có đôi chút thất thường.
Điều đó cũng dễ hiểu thôi khi Miên Lễ là một vị tiểu thư từ nhỏ đã được gia đình họ Hạ nuông chiều đến tận tủy, nói câu gì thì người khác đều phải nghe câu đấy, chẳng trách có đôi chút không xem người khác ra gì.
Chỉ sợ đang bàn chuyện dở, Diệp Lâm lỡ nói gì đó không vừa ý của Miên Lễ, cô chủ họ Hạ này sẽ nói vật lại luôn ấy chứ?
Anh ta sốt sắng dậm dậm chân xuống đất, lại úp tai lên cánh cửa thủy tinh, nhòm mắt vào bên trong.
Anh ta quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của cả hai người, rồi thấy Diệp Lâm mỉm cười đầy gượng gạo, xách túi đứng lên.
Nhưng cô ấy không đi ra thẳng ngoài cửa mà còn đứng lại chỗ ghế ngồi của Miên Lễ, thì thầm nói gì đó rồi mới bước đi.
Sắc mặt của Miên Lễ lúc đấy cũng không tốt chút nào, sau khi Diệp Lâm rời đi lại càng thêm bần thần như người mất hồn.
Anh ta sợ đã xảy ra chuyện gì rồi!
Đột ngột cánh cửa phòng họp được đẩy ra, Diệp Lâm nghiêng người bước ra bên ngoài, chạm phải đôi mắt với muôn ngàn những câu hỏi của Ngô Từ Diêp, cô ấy chỉ mỉm cười rồi uyển chuyển bước đi.
Ngô Từ Diệp cũng cúi đầu chào rồi ti hí mắt ngước nhìn, ngay sau khi Diệp Lâm bước vào trong thang máy thì gấp gáp mở cửa phòng họp bước vào trong.
“Thế nào?! Miên Lễ! Hai người nói chuyện gì vậy?”
Miên Lễ vẫn ngồi đực ra ở trên ghế như vậy, giọng nói không cảm xúc.
“Lyubov vẫn an toàn, chưa bị thu mua đâu.”
“Ơ hơ… Thế, thế cũng được… Nhưng tại sao trông cô có vẻ sửng sốt vậy.”
Lúc này Miên Lễ mới lắc đầu mà thở ra một hơi.
Đôi mắt cô mông lung như đang chìm trong đáy biển, chẳng biết nên nhìn đi đâu.
Giọng nói càng lúc càng lạc đi, mơ màng như đầu óc cô lúc bấy giờ.
Tại sao cô lại thấy xao động như thế?
Vì những lời mà Diễm Lâm nói, vì xúc động khi biết rằng Thương Âu cũng rất nhớ cô ư?
Nhưng tại sao Diễm Lâm lại nói cho cô những chuyện đó? Chẳng phải cô ấy với anh từng là vợ chồng sao?
Mọi thứ thật khó hiểu quá.
Có những chuyện mà chẳng ai nói cho cô rõ.
Miên Lễ mấp máy môi, cô không trả lời câu hỏi của Ngô Từ Diệp mà nói sang chuyện khác.
“Dạo này trong tin nhắn của tôi có ai gửi tin gì về không?”
“Hả? Cái đó thì tôi đâu có biết? Mấy cái này thì cô phải hỏi vệ sĩ của cô chứ?”
“Ơ… à, ừ.
Vậy gọi A Mặc lên đây giúp tôi với.”
Ngô Từ Diệp nuốt nước bọt nhìn Miên Lễ, cô càng lúc càng như người mất hồn, đến cả mạch suy nghĩ cũng đã bị làm cho trì trệ đi rồi.
Anh ta không dám hỏi gì nữa vì trạng thái cảm xúc của Miên Lễ hiện tại đang không ổn định, chỉ đành đi ra khỏi phòng họp rồi gọi A Mặc lên.
Một lúc sau, ở bên ngoài hành lang phòng tổng giám đốc xuất hiện một người thanh niên tầm hai lăm, hai tư tuổi, dáng người lực lưỡng, cao hơn hai mét, nặng gần một trăm cân xuất hiện.
Cậu ta là A Mặc, là vệ sĩ riêng của Miên Lễ.
Khuôn mặt khôi ngô, thân người cứng cáp được khoác lên một bộ âu phục màu đen.
Ở bên cánh tai đeo một thiết bị liên lạc.
A Mặc có xuất thân là một võ sĩ quyền anh tài năng, từng tham gia và thắng giải vô địch ở một vài sàn đấu tầm cỡ quốc tế.
Nhưng vì một lần trót dại, lỡ nhìn trộm nhà tắm nữ trong một trung tâm mát xa.
Mà nhìn ai không nhìn, cậu ta đi nhìn trộm Miên Lễ, bị bảo vệ gông lên phường như gông lợn.
Trong lúc đang rơi vào tình thế hoang mang, tuyệt vọng cùng với hối hận muộn màng, cậu ta bất ngờ được Miên Lễ tha tội.
Nhưng chưa vui sướng, biết ơn được bao lâu thì đã phải tròn mắt mà kí tên vào bản hợp đồng làm vệ sĩ cho cô có thời hạn ba mươi năm với mức tiền lương khiêm tốn.
Không những vậy, số tiền đền bù việc phá hợp đồng lên tới tận chín con số.
Mà không phải tiền tệ đâu mà là tiền đô cơ.
Trong mắt của Ngô Từ Diệp, A Mặc cũng chẳng khác nào một chân sai vặt miễn phí cho Miên Lễ như mình cả.
A Mặc gõ lên cửa kính thủy tinh phòng họp, khi Miên Lễ phất tay cho vào thì mới đẩy cửa mà bước vào bên trong.
“Cô chủ, bên Hạ gia mới gửi tin cho cô, nói thứ sáu tuần này là đại lễ mừng thọ của Hạ đại lão gia.
Cụ lớn có nói nếu cô không tới, cụ sẽ rất thất vọng.”
Ai cũng biết cụ lớn của Hạ gia, cũng là người đang có quyền lực lớn nhất của Hạ gia hiện tại yêu quý đứa cháu gái này của mình như thế nào.
Trong gần trăm những con cháu cả chi nhánh chính và chi nhánh phụ, cụ chỉ quan tâm đ ến một mình Miên Lễ, đủ để cho biết vị trí trong gia đình của Miên Lễ lớn đến mức nào.
Cũng trong cả trăm con cháu nhà họ Hạ, cũng chỉ mình Miên Lễ được gọi là cô chủ Hạ.
“Không đi.”
Miên Lễ đang trong trạng thái thất thần đột ngột nghiêm mặt, thái độ vô cùng hờ hững.
A Mặc không dám lúng túng mà nhắc nhở Miên Lễ rằng đây là một bữa tiệc lớn với rất nhiều những nhân vật có máu mặt cả nước đến tham gia, tất cả con cháu trong dòng tộc đều trở về hết kể cả có đang ở nước ngoài.
Cậu ta dùng tay che miệng ho một tiếng rồi tiếp tục truyền đạt lại thông tin.
“Cô chủ, tiểu thiếu gia cũng nhận được thư mời nên đã bắt chuyến bay từ Pháp trở về.
Máy bay sắp hạ cánh rồi, cậu ấy nói muốn cô tới đón.”
Nghe nhắc đến em trai mình, hàng lông mày thanh tú đang chau chặt vào nhau chợt dãn ra.
Giọng nói của Miên Lễ cũng dịu xuống rất nhiều.
Cô vẩy tay, A Mặc liền hiểu ý mà đi đến đỡ cô đứng dậy, vừa lấy chiếc áo khoác lông gấu ở trên ghế choàng vào vai cho cô.
Miên Lễ che miệng ho khan.
“Đi thôi, chúng ta đi đón nó.”.