Miên Lễ ngồi ở trong nhà, trên một chiếc ghế bằng gỗ.
Đối diện và vây xung quanh cô là những bà con hàng xóm láng giềng khác của bà ngoại Thương Âu.
Tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm vào cô.
“Thương Âu.”
Miên Lễ kéo kéo tay áo của Thương Âu.
“Tại sao họ lại nhìn em như vậy?”
Thương Âu kéo sát ghế ngồi lại gần cô, nói nhỏ bên tai cô.
“Anh cũng không biết.”
Cả hai đều không biết, nhưng có một điều họ biết đó là khi hai người ngồi sát với nhau như thế này, bỗng nhiên cả đám người đó đều ôm má ngại ngùng, cười lên đầy thích thú, cứ nháy nháy mắt với bọn họ.
Đọc hiểu thông qua cảm xúc đó là: “Cưới đi chờ chi?”.
Bà ngoại của Thương Âu nãy giờ cười không khép được miệng, nhận ra cả hai đứa cháu của mình đang bối rối, bà lên tiếng giải vây cho cả hai người.
“Rốt cuộc chái trai tôi cũng trở về, cháu dâu cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, mấy người đến đây để làm phiền con bé đấy hả? Đi về nhà hết đi! Để bọn nó bên nhau, sau này mấy bác còn có đám để gửi phong bì chứ!”
Miên Lễ và Thương Âu: ???
Từ lúc nào mà bà đã lên kế hoạch đám cưới cho hai người rồi?!
Những bà con làng xóm đó kéo vai nhau đứng dậy, cười nói ừ nhỉ rồi vui vẻ đi đến bắt tay của Miên Lễ và Thương Âu, vui vẻ kéo nhau ra bên ngoài.
Gian nhà bỗng chốc trở nên ít người hẳn đi, nhưng tiếng cười đã lan ra cả khu xóm.
Duy chỉ có một đứa bé gái vẫn còn đang ngồi lì ở trên ghế, hậm hực mãi mà chưa chịu đi.
Miên Lễ nhận ra đứa bé đó là đứa bé gái hồi chiều mà Thương Âu xoa đầu.
Khi thấy mọi người bỏ đi hết rồi, đứa trẻ đó đã nhảy xuống ghế, hai chân chạy nhanh về phía của Thương Âu rồi leo phốc cái lên lòng anh.
“Không được! Anh hứa sẽ cưới Tiên Tiên mà! Không chịu đâu! Tại sao cô lại giành mất anh ấy chứ!”
Thương Âu vẫn còn chưa hết bối rối bởi thái độ của người làng ban nãy, giờ đây lại vướng phải một đứa trẻ con đang nũng nịu, đầu óc anh cứ rối tung hết cả lên.
Miên Lễ ngồi nhìn em bé đó rúc đầu vào trong lòng Thương Âu, còn trừng mắt làm mặt quỷ với cô, cơn nóng giận từ chiều đến giờ đã không thể nhịn được nữa, có một cái gì đó đứt phựt trong đầu cô.
“Này, em bé à.” Miên Lễ mỉm cười nhẹ nhàng, vừa dịch sát lại gần với Thương Âu, hạ mình xuống để ngang tầm mắt với em bé đó.
Thấy cô, đứa trẻ tên Tiên Tiên đó liền cảnh giác mà ôm chặt lấy Thương Âu hơn, chỉ thấy Miên Lễ cất giọng đầy từ tốn.
“Bé có biết truyện cổ tích “Nàng tiên cá” không?”
Nghe nhắc đến truyện cổ tích đó, hai mắt của Tiên Tiên lập tức sáng bừng lên.
Đó là câu chuyện cổ tích mà nó thích nhất!
“Có ạ! Mẹ cháu hay kể lắm!”
Nó gật đầu với Miên Lễ rồi ngẩng đầu lên mỉm cười với Thương Âu.
“Mẹ em thường gọi em là nàng tiên cá nhỏ xinh đẹp đấy ạ! Em bơi giỏi lắm!”
Nụ cười ở trên cánh môi của Miên Lễ càng nhếch lên xinh đẹp hơn nữa, cô đưa tay xoa đầu cô bé ấy.
“Vậy mẹ cháu có cho cháu biết bài học của câu chuyện “Nàng tiên cá” không?”
Tiên Tiên ngơ ngác nhìn cô, lắc lắc cái đầu nhỏ.
Thương Âu nhìn nụ cười của Miên Lễ vẫn cứ tươi như vậy, nhưng chẳng hiểu sao, anh đã nổi hết cả da gà lên rồi.
Anh ngửi thấy có mùi nguy hiểm.
“Ở cuối câu chuyện, nàng tiên cá đã bị biến thành bọt biển, cháu có biết là tại sao không?”
“Là, là tại vì hoàng tử không đáp lại tình cảm với cô ấy…”
“Sai rồi!” Miên Lễ bỗng trầm giọng xuống, đôi một màu đen láy sáng lên: “Đó là hình phạt của ông trời dành cho những kẻ dám mơ tưởng tới những người đã có vị hôn thê.”
Tiên Tiên nhìn chằm chằm vào Miên Lễ, một lúc sau, hai con mắt xoe tròn đỏ ửng cả lên, Tiên Tiên mấp máy môi rồi gào lên khóc lớn.
“Oa oa oa!”
Thương Âu: “……”
Nó giãy ra khỏi lòng của Thương Âu rồi vụt chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa kêu lên thất thanh.
“Mẹ! Mẹ!”
Thương Âu há hốc miệng, rồi quay đầu nhìn hung thủ (anti của trẻ con, khắc tinh của hội con nít) đang ung dung nhấc tách trà gừng nóng lên uống, thật hết nói nổi mà!
“Hạ Miên Lễ!”
“Sao thế? Em nói có gì sao sao?”
“Không sai, cơ mà…” Thương Âu hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra: “Với trẻ con, em phải bao dung.”
Miên – bà hoàng cọc tính - Lễ không thích trẻ con.
“Chúng nó phiền lắm!”
“Thế con em tương lai em cũng sẽ đối xử thế này à?”
Đột nhiên Thương Âu nhắc đến chuyện đó, cả người của Miên Lễ chợt khựng lại.
Cô suy ngẫm một lúc rồi nói.
“Miễn cưỡng có thể bao dung.”
“Vậy thì coi tất cả trẻ con là con em đi.”
“…” Miên Lễ nhăn mặt: “Không đẻ được nhiều vậy đâu!”
“Vậy thì anh giúp em đẻ.”
“Điên à! Là người suốt ngày chỉ ăn với đẻ à?! Không được đâu!”
Chủ đề của câu chuyện lạc đi ngày một xa, trong khi cả hai người đang tranh cãi chuyện trẻ con, có một bà ngoại vẫn đang ôm tường đứng nghe lén cách đó không xa, khuôn miệng móm mém cười không hạ xuống được.
Vậy là sắp có cháu để bồng rồi! Không những vậy mà còn rất nhiều nữa!