Em Ương Bướng Lại Cho Là Em Hư

Chương 2: 2: Bần Thần





“Cô chủ Hạ? Cô chủ Hạ! Hạ Miên Lễ!”
Ngô Từ Diệp – giám đốc thương hiệu thời trang cao cấp Lyubov gần như là thét lên, nhưng hình như cái người phụ nữ đang ngồi đối diện với anh chẳng nghe thấy gì cả.
Thần xác vẫn còn ở đây nhưng tâm trí đã bay đi đâu đó lên tận chín tầng mây rồi.
Kể từ ngày trở về từ sân bay, Miên Lễ đã lăn đùng ra ốm sốt hơn một tuần, phải vài viện cấp cứu.

Rồi sau khi ra viện, quay trở lại cuộc sống hàng ngày, cô cứ ngồi bần thần như vậy.
Thật khổ thân anh ta quá.

Rõ ràng là cấp trên của Hạ Miên Lễ nhưng anh ta cứ như là bảo mẫu của cô vậy, cái gì cũng phải lo tới tay.
Cái người hằng đêm túc trục bên giường bệnh của cô, khấn phật a di đà để cô không nghẻo cũng là anh ta đó!
Miên Lễ sinh non tháng thư bảy, lên ba còn bị một cơn sốt nặng khiến cho nội tạng bị tổn thương rất nghiêm trọng.

Không ai có thể chữa khỏi bệnh được cho cô cả.
Quanh năm suốt tháng đều trong một tình trạng cơ thể bệnh tật, nói dăm ba câu cũng đã có thể lên cơn ho khan không ngớt được.

Cô chủ ốm yếu nhà họ Hạ là như vậy đấy.
Hừ! Cái con người này thật là…! Biết rõ bản thân mình bệnh tật vậy mà cứ bắt người khác phải lo đến đau cả ruột mới bằng lòng mà!
“Hạ Nai Tơ! Cô có nghe thấy tôi nói gì không hả?!”
Ngay khi cái biệt danh ấy được phát ra, Miên Lễ đang ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh ta, đôi con ngươi thoáng qua một tia nhìn bén lạnh.
“Nếu như anh còn nói thêm một lần nữa cái tên này, tôi sẽ dí đầu anh xuống bồn cầu.”
“……” Hic!
Ngô Từ Diệp nuốt ực xuống một ngụm nước bọt, lắp bắp nói vâng.
Miên Lễ chỉ ngẩng đầu lên một lúc rồi lại gối đầu lên chiếc ngai vàng của mình, thở dài một hơi não nề.
Ai trong cả cái đất Thượng Hải này cũng biết Cô chủ nhà họ Hạ hay là nhà thiết kế thiên tài Hạ Miên Lễ là một người phụ nữ lập dị và đáng sợ như thế nào.
Trong văn phòng của tổng giám đốc sẽ có riêng một chiếc ngai vàng làm bằng vàng và đá quý nguyên chất chỉ dành riêng cho cô ngồi, và những bộ trang phục mà cô thiết kế ra chỉ riêng mình cô được mặc bởi vì theo Miên Lễ, những bộ đồ cao cấp đó chỉ mình cô mới có đủ tư cách để mặc chúng.
Thật hết nói nổi mà.
“Này, cô chủ Hạ, dạo gần đây cô gặp phải chuyện gì phải không?”
“Chuyện gì là chuyện gì?”
Miên Lễ thờ ơ đáp lại.

Đôi cẳng chân thon dài gác lên ngai vàng của mình.
Ngô Từ Diệp làm ăn với cô cũng đã lâu, đương nhiên có thể đọc được những sự chuyển biến khác lạ của cô rồi.

Không chối được đâu!
Sau một hồi đắn đo dè dặt, Ngô Từ Diệp cuối cùng vẫn phải nói.
“Này! Có phải, Thương Âu về nước rồi không?”
Ngay khi cái tên ấy được thốt ra, cả người của Miên Lễ đã trở nên cứng đờ.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nín thở vì hồi hộp của Ngô Từ Diệp, rồi lại ủ rũ ngả đầu sang hướng khác.
“… Ừ.”
“Trời! Cậu ta về mà chẳng báo với tôi một tiếng nào cả! Bạn bè thế đấy!”
Ngô Từ Diệp vỗ tay đét cái xuống đùi, thảo nào, vị tổ tông đang ngồi ở đối diện anh ta kia cứ xuất thần như vậy.
“Thế cô gặp cậu ta chưa?”

“Gặp rồi.”
“Thế hai người có trò chuyện gì không?”
“Này, Ngô Từ Diệp.”
Ngô Từ Diệp lập tức mím chặt môi lại.

Ôi thôi! Mỗi khi Miên Lễ nhắc cả họ cả tên của một ai đó thì nó chắc chắn chẳng phải chuyện gì hay ho đâu!
“Để ý đời tư của người khác là xấu đấy.”
“Khụ khụ! Tôi xin lỗi.”
Hạ Miên Lễ hết hứng ở đây rồi, cô xách túi mình lên, rời khỏi ngai vàng rồi bước ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
“Ấy! Miên Lễ! Cô đi đâu đấy! Đang mùa đông mà!”
“Chán rồi.”
Hạ Miên Lễ khoác bên ngoài một chiếc áo khoác lông cừu màu đen, quấn quanh cổ một cái khăn đan bằng len vicuna rồi rời khỏi tập đoàn.
Cô đi qua đâu cũng đều có người cúi đầu chào cô, Miên Lễ chỉ phất tay rồi lại bước tiếp.
Ngay khi mới đặt chân bước ra ngoài sảnh chính của Lyubov, đã có một luồng gió lớn thổi ù ù vào người cô.
Phổi đột ngột lên cơn đau điếng, nhưng Miên Lễ cố để nhịn lại, nhanh chóng bước đến chiếc xe Porsche đỏ của mìh, mở cửa rồi bước vào bên trong.
Lúc này, cô không thể kìm được cơn ngứa ngáy ở trong cổ họng nữa mà bắt đầu lăn ra ho sù sụ, chật vật mở cái ngăn tủ nhỏ ở bên ghế lái phụ, lấy ra một lọ thuốc, đổ ra tay hai viên thuốc ho rồi ném thẳng vào trong miệng mà không cần uống nước.
Cô thở ra một hơi nặng nề, dựa lưng lên lưng ghế bọc da.
Mệt quá.


Cứ đến mùa đông là vậy.
Miên Lễ đưa tay vặn cho điều hoà trong xe tăng lên vài độ, khởi động xe rồi nhanh chóng lái đi, ra ngoài đường lớn.
Chiếc xe đi qua những dải đường đông đúc với hai bên là những toà nhà chọc trời hiện đại trong trung tâm thành phố.
Đi một lúc thì đến một ngã tư đèn đỏ, Miên Lễ cho xe dừng lại, những con số màu đỏ nhấp nháy phản lên cửa kính xe.
Còn ba mươi giây nữa.
Miên Lễ hiện tại đang rất mệt mỏi, cô chỉ muốn đi đâu đó để bình yên.

Nhưng cuộc đời mà, có cái gì thuận theo ý mình đâu.
Từ bên cạnh, bỗng nhiên từ đâu ra xuất hiện một người đàn ông.
Ông ta đang đi sang đường thì bỗng dưng lảo đảo, ngã rầm phát vào xe cô, nằm lăn lốc quằn quại ở giữa đường rồi kêu thét lên.
“Ái da! Đau chết tôi mất! Đâm xe vào người ta thế hả?! Aaaaaaa! Đau quá! Mau bồi thường cho tôi đi!!!”
Miên Lễ mặt không cảm xúc ngồi ở trên ghế lái, hờ ra một tiếng.
Ăn vạ cũng biết chọn người thật đấy..