Em Ương Bướng Lại Cho Là Em Hư

Chương 18: 18: Cuối Tuần Này Em Rảnh Không





Sau khi Thương Âu rời đi, Ngô Từ Diệp ngồi lại xuống ghế, đột nhiên bỗng nghe thấy Miên Lễ cất tiếng, giọng điệu có vẻ không vui.
“Tại sao lại có một khoảng thời gian trống?”
Ngô Từ Diệp không hiểu tại sao cô lại hỏi vậy.
“Còn là tại sao nữa? Vì sức khỏe của cô (kèm theo cả cái tình lười biếng kia) nên những sản phẩm cô thiết kế ra tuy rất độc đáo và ấn tượng nhưng số lượng có hơi hạn chế, phải gom cho đủ nhiều rồi thiết kế một thể thành một bộ sưu tập được chứ?”
Ngô Từ Diệp giở máy tính ra để truyền xuống bên dưới những yêu cầu công việc trong tuần này, đột ngột anh ta nghe thấy tiếng của Miên Lễ phát ra khe khẽ.
“Vậy nếu như tôi thiết kế được nhiều hơn, thì sẽ cần phải chụp ảnh nhiều hơn đúng không?”
“Hả?”
Ngô Từ Diệp còn chưa load xong câu nói ấy của cô thì đã thấy Miên Lễ bỏ những tờ giấy trắng và bút chì, bút màu vào trong túi xách, lại chuẩn bị rời đi đâu đó rồi.
Đúng là lập dị.

Thương Âu nhìn thấy trước mắt mình có một tuần trống, liền nghĩ đến trong khoảng thời gian này, anh sẽ đi tham quan một vòng trong thành phố rồi chụp mấy bức ngoại cảnh.
Nơi này là quê hương của anh, nhưng nó so với kí ức tám năm trước của anh đã thay đổi quá rõ rệt.
Anh muốn đi xem thử một vòng để có thể nhìn thấy nõ đã thay đổi nhiều đến thế nào.
Thời gian là thế, nó có thể làm thay đổi rất nhiều thứ, từ ngoại cảnh cho đến tâm hồn của con người.
Nhưng vẫn còn rất nhiều thứ vẫn còn được lưu giữ lại, vĩnh viễn không đổi thay.

Đó là điều anh bất chợt nghĩ đến vào cái đêm một tuần trước đó, khi Miên Lễ hôn mê nằm trong lòng anh, cô có nói.
Cô vẫn luôn nhớ anh.
Thật hoang mang mà.

Người ngày xưa đã từng xua đuổi anh là cô, người nói nhớ anh cũng là cô.
Rốt cuộc, cô muốn anh phải suy nghĩ như thế nào đây?
Cô tám năm trước và tám năm sau đều không thay đổi, vẫn luôn khiến anh mơ màng như vậy.
Rõ ràng anh rất tỉnh táo, nhưng tâm trí mỗi lúc càng chìm đắm trong cô.
Thương Âu thở ra một tiếng, anh đeo một chiếc máy ảnh ở trên cổ, đi dạo một vòng quanh trung tâm thành phố.
Thượng Hải xưa nay vẫn sầm uất như vậy, có những ngôi nhà cao tầng hiện đại được dựng lên san sát với nhau, những tán cây ngô đồng trơ trụi được trồng ở hai đên đường lớn.
Cơn mưa tuyết ngày hôm nay đã không còn, nhưng ở bên dưới chân vẫn còn nguyên một lớp tuyết dày qua cả đế giày, khiến cho bước chân anh đi có vẻ hơi chậm lại.
Thương Âu nhìn những dòng xe cộ qua đi, những con người tất nập trong vội vã.
Bỗng bước chân đang đi của anh chợt dừng lại, đôi mắt ngước lên cao, nhìn một màn hình ti vi siêu lớn được treo ở một tòa soạn bên phía đối diện anh đang chiếu lại một buổi phỏng vấn những con người thành đạt trẻ tuổi.
Ở trong đó, một người phóng viên nở nụ cười tươi rói giới thiệu khách mời trong ngày hôm nay rồi đưa micro đến cho Miên Lễ.

[Hạ tiểu thư, hiện tại cô đang là nhân vật rất được quần chúng quan tâm bởi những thiết kế thời trang dành cho phái nữ.

Hiện tại tôi đang mặc bộ váy cho cô thiết kế đây, lúc ra khỏi cửa chồng tôi vẫn luôn xuýt xoa không ngừng.

Cô có thể chia sẻ một vài cảm nhận của cô về nghề thời trang này không?]
Miên Lễ ngồi ở trên chiếc ghế bành bên cạnh với nữ phóng viên, khuôn miệng cô mỉm cười nhẹ nhàng, mái tóc dài uốn xoăn từng lọn.
Khuôn mặt xinh đẹp với một khí thế trang nhã đầy khoan thai.
[Tôi tham gia vào nghề thời trang lúc đầu không phải là do đã có định hướng từ trước.

Chỉ là, suy nghĩ muốn thiết kế ra những bộ trang phục của tôi là vì một người bạn quan trọng ở trong quá khứ.]
[Khi thấy người ấy đứng ở giữa một bữa tiệc của trường được tổ chức ở một nhà hàng sang trọng mà không có một bộ đồ sang trọng để mặc giống như những người khác, mà phải mặc một bộ đồ hóa trang hình con cá.


Tôi đã nảy ra một suy nghĩ, muốn may đồ cho anh ấy.]
[Người bạn đó kén chọn lắm, lại được cái tự trọng cao.

Anh ấy không muốn tôi mua đồ cho mình vì không muốn tôi thương hại cho anh ấy.

Vì vậy nên tôi tự tay may ra cho người đó một bộ vest với kiểu dáng mới chỉ dành riêng cho anh ấy.

Đồ tự làm, anh ấy từ chối không nổi đâu.]
[Về sau, có một vài người hỏi muốn mua bộ đồ đó.

Lúc ấy tôi mới nhận ra mình cũng có thể làm nghề thời trang…]
Người ấy trong lời kể của cô chính là anh.
Câu chuyện ấy vẫn còn một phần sau nữa.
Trong ngày lễ được tổ chức đó, vì anh là người nhà nghèo nên bị bọn xấu chơi đểu, chúng nó nói đó là ngày lễ hóa trang thay vì ngày kỉ niệm trường nên anh mặc một bộ đồ con cá đi đến đó.
Kết quả, đến nơi đều thấy ai nấy cũng mặc đồ lịch thiệp.

còn bản thân thì như một thằng hề.
Lúc đó anh về cũng không được nên chỉ đứng một chỗ, nhưng rồi, khi thấy Miên Lễ đến rồi nhìn anh đầy bất ngờ, sự xấu hổ tràn tới khiến anh muốn bỏ trốn.
Bỗng nhiên, cô kêu anh đứng lại đó còn mình thì chạy đi, một lúc sau, cô quay lại với một bộ đồ hóa trang hình con gấu, bổ nhào vào lòng anh.

/Thế này thì chúng ta là một cặp duy nhất đúng không?/
Cô cười.
Kí ức tới giống như một dòng suối nhỏ ấm áp, đổ vào lòng người ta từng chút một.
Thương Âu nhìn lên khuôn mặt nhẹ nhàng dâng lên từng chút ý cười của cô trên màn hình, rồi lại vội quay mặt đi, lấy tay gạt lấy hốc mắt hơi ẩm ướt.
Bước chân anh ngậm ngùi rời đi, đầu đang cúi xuống ngẩng lên dần, bất chợt, anh nhìn thấy ở một góc công viên gần đó, trên ghế đá, có một cái đầu nhỏ đang lúi húi vẽ gì đó lên giấy.
Miên Lễ không thể tìm kiếm được cảm hứng sáng tác ở trong văn phòng nên ra ngoài này ngồi.

Gió lạnh thổi tốc vào mặt cô khiến cho cô sổ mũi, hắt hơi mấy lần.
Miên Lễ quệt qua mũi, rồi nhăn mày vẽ lên giấy.
Bỗng nhiên, đằng sau cô có một luồng hơi ấm đứng chắn đi tất cả luồng gió lạnh, một đôi bàn tay to lớn úp vào cổ cô.
Miên Lễ giật thót mà quay phắt người lại, thấy kẻ đang đứng sau mình là Thương Âu, cô tức giận hét lên.
“Anh điên à?! Tay lạnh như đít ma ấy!”
Thương Âu đối với sự tức giận của cô thì chẳng hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại, anh còn nhéo một cái vào má của cô.
“Cuối tuần này em rảnh không? Cùng tôi về thăm quê nhé?”