Em Ương Bướng Lại Cho Là Em Hư

Chương 1: 1: Trùng Phùng





Sau tám năm kể từ khi cô bắt đầu đếm những số ngày cả hai nói lời chia tay, đó là khoảng thời gian giữa đông về, có một cơn bão tuyết rất lớn.
Hạ Miên Lễ đã nhảy ra ngoài cửa sổ nhà mình, dù cho những người hầu trong nhà có đang gào thét tán loạn thì cô cũng chẳng quan tâm.

Sau khi ổn định lại đầu óc một lúc khỏi cơn choáng váng của đợt ốm sốt, cô đã nhanh chóng cầm chìa khoá xe hơi của mình, lái thẳng đến sân bay quốc tế Hồng Kiều Thượng Hải.
Lúc đang đi, có vô số các cuộc gọi í ới kêu cô mau quay lại, họ nói cô chán sống rồi khi cơ thể đang trong tình trạng suy kiệt nhất lại đi dầm người trong băng tuyết mùa đông.
Miên Lễ không muốn để ý đến họ, cô dứt khoát tắt luôn nguồn điện thoại đi.
Cô biết việc mình đang làm là liều lĩnh như thế nào vì rất nhanh sau đó, cô đã phải trả giá bởi hành động đội trời đông vừa nãy bằng một cơn ho khan sặc sụa đến đau rát cả phổi.
Ho ra cả máu rồi…
Nhưng cô chưa từng một lần nghĩ đến bỏ cuộc, lao xe đi trong cơn mưa tuyết rồi đỗ xe ở bên cạnh sân bay lớn.
Chiêm Hoa đã nói với cô rằng hôm nay Thương Âu sẽ về nước, ngay khi vừa nghe thấy tên anh, cô đã không thể kìm được thêm một giây nào nữa, nghĩ ngay đến việc gặp lại anh.
Khi bản thân mình lảo đảo bước vào bên trong sân bay tấp nập người đi lại, Miên Lễ bỗng cảm thấy mơ hồ.
Gặp lại anh? Gặp lại anh để làm gì?
Tám năm sau khi cô chủ động nói chia tay anh, dù Thương Âu có nhiều lần xin cô quay lại, nhưng cô đều phớt lờ anh như vậy.

Giờ đây lại đang đứng đây, ôm một nỗi nhớ cồn cào tìm anh.
Đúng như lời của Chiêm Hoa – cô em gái của anh báo về, một lúc sau khi tìm kiếm, Miên Lễ đã thấy Thương Âu tay xách một chiếc ba lô đen, đang xuôi cùng với dòng người lục tục bước ra từ cổng ra máy bay.
Chưa bao giờ cô cảm thấy kích động như vậy, tay chân luống cuống vội sửa lại mái tóc đang rối bung lên, ẩm ướt, rồi vờ như vô tình bắt gặp, rất tự nhiên đi đến chào hỏi anh.
“Thương Âu? Anh mới từ Mỹ trở về sao? Thật trùng hợp quá.

Anh có còn nhớ em là ai không?...!Khụ khụ khụ.”
Vẫn là một dáng người cao lớn và đẹp đẽ như vậy, Thương Âu tám năm trước đã đẹp trai, nay lại càng thêm trưởng thành hơn.
Anh nghe thấy tiếng cô gọi thì nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt anh đặt xuống người cô như không hề có nhiệt độ, lạnh lùng như nhìn một người xa lạ.
Đôi mắt ấy khiến cho cô thẫn thờ nhớ đến ánh mắt ngày xưa của anh, khi đó, anh nhìn cô yêu chiều như một nàng công chúa bé bỏng của anh.
“Nhớ chứ.

Có đánh chết thì tôi vẫn nhận ra em.”
Câu nói ấy khiến cho Miên Lễ ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhưng cô không thể nào cười nổi, chỉ có thể lắp bắp tiếp chuyện cố kéo dài thời gian để anh đừng đi.

“Nay anh trở về Thượng Hải sao? Thời gian ở Mỹ anh đang làm công việc gì vậy?”
“Học tập thôi.”
Câu chữ với Thương Âu còn quý hơn cả vàng, bớt được câu nào thì bớt, chẳng thích nhiều lời.
Miên Lễ ậm ừ gật đầu, trông anh có vẻ mệt mỏi sau một chuyến đi dài, cô dù có gan lớn thế nào thì đứng trước anh vẫn nguyên là một thứ tình cảm nhu mì, không dám để anh mệt thêm.
“Ở Thượng Hải này, nếu như có việc gì khó khăn, anh tìm em nhé.

Em giúp anh giải quyết.”
Thương Âu ừ một tiếng chẳng mặn chẳng nhạt, rồi cứ thế xách ba lô rời đi, không còn quay lại nhìn cô thêm một lần nào nữa.
Miên Lễ thất thần nhìn anh, đôi con ngươi từ lúc nào đã hoe đỏ, ẩm ướt sương.
Đi rồi.
Lại đi.
Biết khi nào mới có thể gặp lại anh lần nữa?
Liệu còn có cơ hội không khi đã xa nhau như vậy?
Cô đã từng đứng giữa một biển người với vô số những con người lướt qua, nhưng kể cả là một người giống anh, cô cũng chưa từng thấy.
Nay xa cách như vậy, cuối cùng cô cũng đã chấp nhận rằng mình nhớ anh thật rồi.
Rất nhớ anh.
Còn anh, có khi nào anh nhớ đến cô không?.