Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu

Chương 52: The One




Editor: miemei

Y tá đẩy hai người ra sân vườn trong bệnh viện. Nắng sớm chiếu rọi, ôn hòa ấm áp, chẳng qua ánh mắt lạnh lùng của Lâm Dư Hi làm cho lòng Chu Tử Chính lạnh lẽo.

Hai người ngồi trên xe lăn, không đợi Chu Tử Chính mở miệng, Lâm Dư Hi đã hỏi thẳng: “Tôi với anh thật sự là quan hệ vợ chồng chưa cưới? Hay là giữa chúng ta có ước hẹn đặc biệt gì đó?” 

“Ví dụ?”

Lâm Dư Hi cắn cắn môi: “Anh và tôi chỉ là đang đóng kịch?”

Chu Tử Chính buồn bực: “Đóng kịch? Nếu anh muốn tìm người đóng vai vợ anh, anh sẽ tìm diễn viên chuyên nghiệp, sao lại tìm em?”

“Bởi vì anh muốn thay đổi hình tượng cậu ấm lăng nhăng, nên tìm một người bình thường hẹn hò, diễn một tuồng kịch.”

Lại thêm buồn bực, trong một chốc tài ăn nói của Chu Tử Chính bị hạ gục rồi. Anh vội kéo lấy tay cô: “Hi, anh không phải cậu ấm lăng nhăng, anh thề. Em đừng tin mấy bài báo trên mạng.”

Lâm Dư Hi muốn rút tay về, nhưng lại bị anh túm lấy không buông: “Anh buông tay ra trước, được không?”

Chu Tử Chính bất đắc dĩ buông tay, mặt đầy vẻ tủi thân, bụng đầy nước đắng: “Vợ à, một tuần trước chúng ta vừa mới ngọt ngào đi du lịch, không cẩn thận bị người ta bắt cóc, không dễ dàng gì mới chạy ra được, bây giờ em lại không nhớ anh, còn nghi ngờ anh nữa. Lúc trước hằng đêm anh đều ôm em ngủ, bây giờ nắm tay một chút cũng không được.”

Lâm Dư Hi vừa sửng sốt vừa ngạc nhiên nhìn anh, không nói được gì.

Chu Tử Chính lấy di động ra, mở phần hình ảnh: “Em xem hình chụp chung của chúng ta nè, thế này giống đang đóng kịch sao?”

Lâm Dư Hi nhận lấy, từ từ lật coi. Từng tấm từng tấm hình kề đầu áp mặt, cô và anh đều ngọt như dính mật vậy. Lại lật xuống coi tiếp, có không ít hình tự chụp lúc hôn nhau, thậm chí có cả hình chụp và video lúc ôm nhau trên giường nữa.

Lâm Dư Hi kinh hồn bạt vía nuốt nước miệng, cô và anh từng quay video lúc gì đó gì đó ư?

“Không nhấn vào video xem xem? Yên tâm, em không cho anh quay lúc bạch bạch bạch đâu, chỉ cho anh quay phần mở đầu và sau khi xong chuyện thôi.”

Mặt Lâm Dư Hi “soạt” một cái đỏ lên, may mà y tá đều là người nước ngoài, nghe không hiểu lời nói của anh. Nhìn vào đôi mắt tha thiết của anh, Lâm Dư Hi chỉ có thể nhấn mở video. Trong video, tấm chăn phủ trên ngực cô, nhưng lại lộ ra mặt dây chuyền bằng ngọc phỉ thúy trước ngực. Gương mặt cô đỏ ửng, ánh mắt mê ly, vừa nhìn thì biết ngay là dáng vẻ sau khi hoan ái. Mặt Lâm Dư Hi lại đỏ thêm mấy phần.

“Vợ, vừa rồi được bao nhiêu điểm.”

“Mỗi lần xong chuyện anh đều phải hỏi hả?”

“Phải đó, nếu không làm sao cộng đến 1314520 được?”

“250.”

“Lại là 250? Được, lần sau anh sẽ hỏi vào lúc em sướng nhất.”

“Anh dám hỏi vào lúc đó, em trừ lại anh 250 đó.”

“Anh không tin, đến lúc đó em không cho anh 5200 thì anh sẽ không tiếp tục.”

Lâm Dư Hi cười khúc khích: “Anh chắc chứ?”

Chu Tử Chính cười xấu xa: “Chúng ta thử ngay lập tức là biết thôi, come on baby, round 2.”

Video ngừng rồi, mặt của Lâm Dư Hi bị thiêu cháy đến nóng bỏng.

Chu Tử Chính hỏi: “Vợ à, em tin rồi chứ. Chúng ta là đôi tình nhân thật lòng yêu thương nhau, không phải đang đóng kịch đâu.”

Lâm Dư Hi mờ mịt cúi đầu: “Xin lỗi, tôi thật sự nhớ không ra.”

Tay của Chu Tử Chính nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay của cô: “Vợ, đừng gấp, từ từ thôi. Bây giờ em chỉ cần tin rằng, hẹn ước duy nhất giữa anh và em chính là 1314520.”

“Nếu như sau này tôi cũng không thể nhớ ra nữa……” Chuyện mất trí nhớ Lâm Dư Hi đã hỏi bác sĩ, bác sĩ chỉ có thể cho cô một câu trả lời lập lờ nước đôi, có thể là mấy ngày, có thể là mấy năm, không ai nói chắc được.

“Không sao, dù sao chính là ông trời vẫn chưa chơi anh đủ, chơi một màn bắt cóc tìm được đường sống từ chỗ chết, lại giấu đi kí ức về anh trong đầu em. Nhưng con người anh đây thích nhất là đấu với trời, cho nên anh trịnh trọng tuyên bố, bà xã đại nhân, ông xã anh đây muốn theo đuổi em một lần nữa. Cho dù tạm thời, em đã quên anh, thì em cũng sẽ yêu anh một lần nữa.”

Lâm Dư Hi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt kiên định của anh, cảm giác vừa bá đạo lại vừa kiêu ngạo này như đã từng quen biết, hình như đã từng có người nói với cô những lời giống như thế này. Là ai nói, nói cái gì, cô lại nhớ không ra.

Bốn năm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc câu chuyện của cô và anh là như thế nào? Cô phải làm sao để đối mặt với ông chồng xa lạ nhất này đây?

-----

Ngải Vi vừa vào phòng bệnh, liền ôm lấy Lâm Dư Hi òa khóc một trận: “Bọn họ nói cậu bị bắt cóc, mình rất sợ không gặp được cậu nữa. Sau đó bọn họ cứu cậu về rồi, lại nói cậu bị mất trí nhớ, rất sợ cậu sẽ quên mất mình đó.”

Lâm Dư Hi vỗ vỗ lưng cô ấy: “Cậu mà siết mình chặt như vậy nữa, thì sau này cậu cũng không gặp được mình nữa đâu nhé.”

Ngải Vi thả lỏng tay ra: “Vết thương của cậu thế nào rồi?”

“Bác sĩ nói cánh tay của mình bị đạn sượt qua, vết thương đã khép lại rồi. Trước đó cứu cậu bé kia, cơ cánh tay và cơ hoành bị kéo đến tổn thương, cần phải phục hồi từ từ. Lúc chạy trốn không cẩn thận té xuống hố núi, bị đụng trúng đầu, trong não có máu bầm, phải uống thuốc trước, xem xem có thể làm tan máu bầm, để cho cơ thể tự động hấp thu hay không.”

Ngải Vi nghệch ra hai giây: “Chuyện nguy hiểm lớn như vậy mà cậu cũng có thể kể đến bình tĩnh như thế, cậu có phải phụ nữ không vậy?”

“Mấy chuyện này đều là người ta nói cho mình nghe, có nguy hiểm hơn nữa mình cũng không nhớ được gì cả.”

“Chuyện trong bốn năm nay cậu thật sự không nhớ à?”

Lâm Dư Hi lắc đầu.

“Lý Thuần Nhất bắt cá hai tay, cậu và bác trai bị kiện hành nghề y không bằng cấp, Chu công tử gióng trống khua chiêng tỏ tình với cậu, tất cả cậu đều nhớ không ra ư?”

Lâm Dư Hi chán nản lắc đầu.

“Cậu không có một chút ấn tượng nào với Chu công tử hả?”

Lần này là gật đầu: “Anh ấy cho mình xem hình bọn mình chụp chung, nhưng mình không nhớ được một chút nào.”

“Trời ơi! Heo con nhà cậu nhất định là đau lòng đến chết rồi.”

“Heo con nhà mình?”

“Cái này là biệt danh tình cảm của hai người, bắt nguồn từ việc cậu lột sạch anh ấy để chữa bệnh cho anh ấy, sau đó nói nhìn anh ấy thì giống như nhìn thịt heo vậy. Thế là anh ấy liền tự xưng là chủ tịch Heo, còn gọi là heo con nhà cậu.”

Lâm Dư Hi cắn cắn môi: “Tình cảm của mình với anh ấy tốt lắm hả?”

Ngải Vi nhìn thẳng vào cô: “Nếu như cậu với Lý Thuần Nhất trước khi bắt cá hai tay được 10 điểm, thì với anh ấy chính là 100 điểm. Hơn nữa, cậu đã sống ở nhà anh ấy mấy tháng rồi.”

“Anh ấy đã cầu hôn với mình rồi à?”

“Trước khi cậu qua Mỹ chơi thì vẫn chưa, ở Mỹ có cầu hôn hay không thì mình không biết.”

Lâm Dư Hi rất bất đắc dĩ: “Bây giờ nhìn thấy anh ấy, mình thật sự rất thấp thỏm. Rõ ràng nên là người rất thân mật, mình lại không có một chút ấn tượng, không có một chút cảm giác nào cả.”

Con ngươi của Ngải Vi xoay một vòng: “Đợi vết thương của hai người lành rồi, hay là hai người thân mật một lần, nói không chừng có thể kích thích cậu nhớ được gì đó.”

“Đối với mình, anh ấy chỉ là một người xa lạ, làm sao mình có thể lên giường với anh ấy được?”

“Anh ấy đã ăn cậu n lần từ sớm rồi, được không hả? Bây giờ, trong đầu cậu anh ấy là người xa lạ, nhưng cơ thể của cậu hẳn là rất quen thuộc với anh ấy.”

Lâm Dư Hi im lặng.

Ngải Vi lóe lên ý tưởng, mờ ám nhướn mày: “Hay là, cậu bịt mắt lại, đơn thuần để cho cơ thể cảm nhận xem. Phản ứng bản năng rất có thể sẽ moi lên ký ức tiềm ẩn ở chỗ sâu trong não đấy.” 

Lâm Dư Hi than nhẹ: “Đợi vết thương của mình và anh ấy lành rồi hãy nói đi.” Bây giờ não của cô có một mảng nhỏ trống rỗng, mảng lớn còn lại thì lộn xộn cả lên.

“Hi, tin mình đi, Chu Tử Chính chính là chân mệnh thiên tử của cậu. He is the one!”

-----

Ngải Vi gặp được Chu Tử Chính, nhẹ nhõm gật đầu: “May mà trên người anh có GPS, nếu không thật sự là lành ít dữ nhiều.”

“Kiểu người nói chuyện không dùng đến não, kẻ thù lại nhiều như em, có cần làm cho em một cái GPS để phòng thân luôn không?”

“Hứ, còn nói em nói chuyện không dùng não nữa, em vừa mới nói không ít lời tốt đẹp giúp anh ở trước mặt Hi Hi đấy. Em còn đề nghị với Hi Hi, đợi vết thương của hai người lành rồi, làm một lần bạch bạch bạch, nói không chừng ký ức của cậu ấy sẽ bị anh đẩy một cái bạch ra ngoài luôn.”

Hai mắt Chu Tử Chính sáng lên, cong môi cười: “Anh quen biết em bao lâu nay, đây là câu nói mà em nói có trình độ nhất đấy.”

Ngải Vi nhướn mày: “Vậy thì xin ông chủ Chu đầu tư cho bộ phim nhỏ của em hào phóng một chút nha.”

Chu Tử Chính nhìn Tống Thành Trạch một cái: “Vợ của cậu bị cậu dạy cho gian xảo rồi đấy.”

Tống Thành Trạch cười ha ha: “Hết cách, trên có cha mẹ già, dưới có con thơ, ở giữa còn có thêm một người không dễ nuôi nữa, không gian xảo không được.”

Ngải Vi trừng mắt: “Anh nói ai không dễ nuôi hả?”

Chu Tử Chính đẩy xe lăn: “Anh đi thăm Hi Hi, căn phòng này để lại cho hai người đánh nhau đấy, nhớ khóa cửa nha.”

-----

Chu Tử Chính ngồi xe lăn vào phòng bệnh của Lâm Dư Hi, sau đó trợ lý để cơm canh lên bàn.

“Đồ ăn của bệnh viện không ngon, anh sợ em ăn không quen, nên đã đặt một vài món Trung về.”

Thực ra bệnh viện nằm ở khu Las Vegas đẳng cấp, thức ăn đã cực kỳ cao cấp rồi, mỗi 24 tiếng có thể chọn đồ ăn thức uống từ thực đơn, hơn nữa, món Mỹ, món Trung, món Nhật, món Pháp, ẩm thực của các quốc gia mặc cho người ta lựa chọn. Còn nói là không ngon ư?

Lâm Dư Hi đã có thể đi lại, cô bước chậm qua, nhìn thấy ba món một canh được đặt trên bàn: đậu hũ tỳ bà, thịt kho và cá chưng, cộng thêm một tô canh cải bó xôi thịt xé sợi, món ăn gia đình, thanh đạm, ngon miệng.

Chu Tử Chính gắp cho cô một miếng thịt kho: “Tuy là không ngon như em nấu, nhưng cũng không tồi, thử một chút đi.”

“Cám ơn!”

“Đậu hũ tỳ bà của họ cũng được làm rất đặc sắc, nếm thử xem.”

Lâm Dư Hi đón lấy: “Cám ơn.”

“Đừng nói cám ơn với anh nữa, được không?” Chu Tử Chính có chút chán nản, thế này căn bản là coi anh như người ngoài. Ách, hết cách, bây giờ anh thật sự chỉ là người ngoài mà thôi.

Lâm Dư Hi chỉ có thể cúi đầu ăn cơm: “Ừm, mùi vị của mấy món này rất ngon.”

“Anh vẫn thích món em nấu nhất. Lần đầu tiên ăn thịt kho em nấu, anh ăn ba chén cơm lớn luôn đó, gần như là húp cả nước sốt luôn.”

“Anh không bị no căng bụng à?”

“Có chứ, căng đến nỗi cả đêm anh không ngủ được, cứ nghĩ làm thế nào để kéo em đến nhà anh, nấu thịt kho cho anh cả đời.”

Lâm Dư Hi đột nhiên bị thịt làm cho sặc, ho mấy cái.

“Không sao chứ?” Chu Tử Chính dịu dàng vuốt lưng cho Lâm Dư Hi.

Bắp thịt của Lâm Dư Hi không tự chủ mà căng lên, tay của Chu Tử Chính hơi dừng lại, rời khỏi lưng của cô: “Vết thương của em vẫn còn đau à?”

“Đỡ nhiều lắm rồi, bác sĩ nói nếu tiến triển tốt, thì qua mấy hôm nữa là có thể ra viện. Chân của anh sao rồi?”

“Sau khi ra viện còn phải điều dưỡng một thời gian, bây giờ anh phải luyện tập dùng gậy để đi bộ.”

“Đã bắt được đám bắt cóc kia chưa?”

“Chủ mưu chạy thoát rồi, cảnh sát đã phát lệnh truy nã quốc tế, anh cộng thêm giải thưởng mười triệu đô nữa. Mà cặp vợ chồng lừa chúng ta dính bẫy cũng đã bị bắt rồi.”

“Chính là người vợ muốn đưa tôi đi bệnh viện, tôi lại mượn cơ hội đó chạy trốn đó hả?”

“Cặp vợ chồng đó, nữ tên Linda, nam tên Kiến. Lúc cảnh sát tra hỏi Linda, cô ta nói em diễn rất giỏi, lúc đó cô ta thật sự nghĩ rằng em sắp không xong rồi. Cô ta còn nhờ cảnh sát chuyển lời cho em nói là em không sao thì cô ta rất yên tâm, cám ơn em đã cứu Max.”

“Max?”

“Max là con trai cô ta. Ở bên vách núi, đột nhiên cơn co giật bị tái phát, Max té xuống vách núi, em liều mạng kéo nó lại. Đáng hận là lúc em cứu Max, ba nó liền nhân cơ hội đánh lén, chúng ta không thể phản kháng chút nào. Lúc đó em đã bị thương, anh dùng 100 triệu đô dụ tên Kiến giao em cho Linda trông chừng, chính là đánh cược cô ta vẫn còn một chút lương tâm. Nếu không, em và anh cùng bị bắt đi, hậu quả, anh thật sự không dám nghĩ đến.”

Trong lòng Lâm Dư Hi rầu rĩ: “Bọn họ đối xử với anh thế nào?”

“Thì ra anh và gã chủ mưu từng dính líu vào 14 năm trước, anh gián tiếp làm cho hắn ngồi tù 12 năm. Lần này hắn bắt cóc anh, một là vì tiền, hai là vì trả thù. Bây giờ anh có thể toàn thân mà thoát khỏi, bị thương một chút thế này đã là chuyện nhỏ rồi.”

Ánh mắt của Lâm Dư Hi rơi xuống cẳng chân của anh, buồn bã: “Đáng tiếc tôi không nhớ được gì hết.”

“Đoạn trải nghiệm này, tốt nhất là em vĩnh viễn cũng đừng nhớ lại.”

“Linda sẽ bị phán hình phạt nặng sao?”

“Cô ta là tòng phạm, thời hạn hình phạt từ 10 năm trở lên. Nhưng cô ta cũng coi như là đã từng chăm sóc cho em, có thể giảm án xuống một chút. Chồng cô ta là thủ phạm chính, chạy không thoát 20 năm đâu.”

“Vậy Max……”

Chu Tử Chính nắm tay cô: “Hi, mỗi một người đều có số mệnh của mình, em cứu Max, là đã cho nó một sinh mạng mới rồi. Cha mẹ của nó thế nào không phải là chuyện mà em với anh có thể thay đổi được. Em là bác sĩ, vẫn luôn muốn cứu người, nhưng bệnh nhân có số mệnh và tạo hóa của chính họ.”

Lời nói của anh dịu dàng tràn vào lòng cô, đã tháo gỡ một cái nút thắt nho nhỏ. Cảm giác này rất ấm áp, rất quen thuộc.

“Cám…… ừm.”

Qua một lúc, Lâm Dư Hi hơi xấu hổ nói: “Có thể buông tay tôi ra không? Tôi không thể uống canh bằng một tay được.”

Chu Tử Chính nhìn thấy vẻ ngượng ngùng trên mặt cô, trong lòng giống như đang bị vuốt mèo gãi vậy, ngứa ngáy không thôi. Đã lăn trên ga giường không biết bao nhiêu lần rồi, bây giờ chỉ nắm tay cô ấy thôi, mặt cô ấy đã đỏ lên rồi. Má ơi, cảm giác này tuyệt thật! Nếu như sau này hôn cô ấy, dỗ cô ấy lên giường, có khi nào cũng có cảm giác thấp thỏm không yên, muốn từ chối mà còn mời chào của lần đầu tiên không?

Khóe miệng của Chu Tử Chính vô thức cong lên, tất cả làm lại một lần nữa, mùi vị đó chính là cảm giác sung sướng nói không nên lời. Xem ra, cô ấy mất trí nhớ tạm thời cũng có chỗ tốt.

Dĩ nhiên Lâm Dư Hi không biết Chu Tử Chính suy nghĩ cái gì, chẳng qua nhìn thấy nụ cười lơ đãng của Chu Tử Chính, mà nụ cười này lại có chút quái lạ, mặt lại càng đỏ lên.

Chu Tử Chính buông tay ra, khụ khụ hai tiếng, thả lỏng cổ họng có chút căng thẳng: “Món canh này uống vào cũng rất sướng…… ngon miệng.” Múc cho cô một chén canh, cơ thể âm thầm dịch về phía Lâm Dư Hi.

Lâm Dư Hi uống một ngụm, thật sự khá ngon miệng. Khóe mắt cô nhìn lướt qua mặt của Chu Tử Chính, anh cứ thâm tình nhìn mình như thế, nhìn đến nỗi nhịp tim của cô đập nhanh hơn, rối bời.

“Ách, tôi có thể hỏi một vấn đề không?”

“Dĩ nhiên.”

“Tại sao anh lại thích tôi?”

“Tại sao anh lại không thích em chứ?”

“Tôi với anh là hai người không cùng thế giới, hơn nữa vợ chưa cưới trước kia, bạn gái cũ của anh đều rất xinh đẹp, tôi không sánh được với bọn họ.”

Chu Tử Chính cười: “Thế giới của anh cần ăn, uống, vệ sinh, work hard play hard, em thì sao?”

Lâm Dư Hi sững lại.

“Thế giới của anh có hỉ nộ ái ố, có sinh lão bệnh tử, cần có người yêu thương bầu bạn, em thì sao?”

Lâm Dư Hi ngạc nhiên không nói gì.

“Vậy nên, thế giới của chúng ta có gì khác nhau?”

“Trước kia anh cũng trả lời tôi như vậy à?”

“Không phải. Em bước vào thế giới của anh, nhìn thấy thực ra thế giới của anh còn vắng lạnh hơn thế giới của em nhiều, cho nên em đã ở lại sưởi ấm cho anh bằng một trái tim của đức mẹ.”

Lâm Dư Hi không nhìn được bật cười.

“ Còn có mấy cô bạn gái trước xinh đẹp kia, vẻ ngoài của họ có đẹp hơn nữa, nhìn quen rồi thì cũng chỉ có thế thôi. Chỉ có một thứ càng nhìn lâu càng thấy đẹp, bọn họ không có, em có.”

“Là gì?”

Chu Tử Chính dựa vào gần hơn: “Thịt kho!” Anh đột nhiên đánh lén hôn lên mặt cô một cái.

Lâm Dư Hi ngạc nhiên, ngây ra vài giây, khẽ cáu: “Lòng của anh có lăng nhăng hay không, tôi không biết, nhưng cái miệng của anh thì đủ ba hoa đấy.”

“Có không?” Chu Tử Chính chu môi lên, “Ba hoa chỗ nào, em lau giúp anh đi.” Đột nhiên một miếng thịt kho được nhét vào miệng anh.

“Đi mà hỏi thịt kho của anh đó.”

Tim Lâm Dư Hi đập thình thịch, thình thịch, cảm giác này rất quen thuộc, không chỉ là như đã từng quen biết, mà là một loại hơi thở quanh quẩn bên mình mỗi ngày.