Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu

Chương 48: Đáng giá




Editor: miemei

Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi vừa mới đến phòng khách sạn không bao lâu, thì Ngải Vi đã gọi điện đến rồi. Buổi chiều Chu Tử Chính có việc, liền nhường khoảng trống của buổi trà chiều cho Ngải Vi.

Ngải Vi mặt mày đầy kích động cộng thêm có chút ngượng ngùng: “Trong tổ kịch có một anh quay phim người Mỹ vừa gặp đã yêu mình, theo đuổi nhiệt tình. Sau đó……”

“Anh ta cầu hôn cậu, cậu đồng ý gả cho anh ta?” Nhìn điệu bộ hưng phấn của cô ấy, nhất định là đã xảy ra chuyện cực kỳ tốt.

Ngải Vi cắn cắn mối: “Cậu nói đúng nửa đoạn trước, anh ta cầu hôn mình ở trường quay, sau đó bị Tống Thành Trạch cắt ngang.”

Lâm Dư Hi ngạc nhiên.

“Anh ấy nói: Người nước ngoài như anh thì hiểu cô ấy gì chứ, nói tới nói lui cũng là thích cô ấy xinh đẹp thôi. Anh có biết bụng dạ cô ấy y như một đứa trẻ không có chút mưu mô nào không, nói chuyện thì lại nhanh hơn não, ngu ngơ khù khờ, đắc tội người ta cũng không biết nữa. Nhưng tấm lòng của cô ấy tốt lắm, không có tâm tư xấu xa, biết chăm sóc cho trẻ nhỏ, lại hiếu thảo với người già. Cô ấy là một người phụ nữ tốt đấy!” Nói đến cuối cùng, mặt của Ngải Vi xấu hổ đỏ lên.

Lâm Dư Hi hiểu rõ bật cười: “Sau đó thì sao? Tống Thành Trạch tỏ tình với cậu hả?”

Ngải Vi gật đầu: “Anh ấy nói với mình, ngày đầu tiên gặp mình thì cảm thấy mình là một người phụ nữ đanh đá, sau đó là chuyện hình lõa thể, hình tượng của mình trong lòng anh ấy rơi thẳng xuống vực thẳm, nghĩ mãi không ra tại sao cậu lại có cô bạn thân như mình. Sau đó mình giúp cậu và bác trai tích cực lôi kéo ký tên, lại giúp anh ấy chăm sóc con với ở chơi với cha mẹ anh ấy, thiện cảm anh ấy giành cho mình tăng lên vùn vụt. Sau này mình liều sức diễn em gái răng hô càng làm cho anh ấy lau mắt mà nhìn. Nhưng mình vẫn luôn xưng anh em với anh ấy, trong lòng anh ấy có chút buồn bực. Anh ấy không muốn làm anh em của mình, anh ấy muốn làm bạn trai mình.”

Lâm Dư Hi vỗ vỗ vai cô ấy, cười nói: “Chúc mừng cậu, rốt cuộc cậu đã làm trời xanh cảm động, khiến cho anh Trạch mở mắt ra rồi.”

Ngải Vi bĩu môi: “Nếu như không phải gã người nước ngoài kia cầu hôn mình, mình và anh ấy thật sự vẫn chỉ là anh em thôi đấy. Anh ấy có ý với mình mà còn lằng nhằng như thế nữa.”

“Anh ấy muốn tìm vợ mà, dĩ nhiên phải xem xét rõ ràng mới xuống tay chứ. Bây giờ tốt rồi, anh ấy ra tay, cậu được lợi rồi.”

Thấy nụ cười ngọt ngào trên mặt Ngải Vi, Lâm Dư Hi thật lòng vui mừng cho cô ấy. Cô ấy va chạm, vấp ngã trên đường tình lâu như vậy rồi, rốt cuộc cũng gặp được một người hiểu được cô ấy, tình nguyện đối xử thật lòng với cô ấy. Ở trước mặt người này, cô ấy không cần phải che đậy, không cần phải giấu giếm, trở về con người thật của mình. Những cái tốt, những cái không tốt của Ngải Vi anh ta đều đã nhìn thấy, đã chấp nhận.

Con đường phía trước chưa biết thế nào, nhưng Ngải Vi và Tống Thành Trạch bước cùng với nhau, thì cô yên tâm rồi.

-----

“Tiểu Ngải đã giải quyết cậu Trạch rồi à?”

“Là anh Trạch giành được trái tim của người đẹp.”

Chu Tử Chính mỉm cười nhìn cô: “Lúc trước em còn nối dây tơ hồng cho anh với cô ấy, em thật sự là làm mai bậy bạ đấy.”

“Lúc đó thì thấy anh rất tốt, Ngải Vi thì cần một người đàn ông tốt mà. Được rồi, lần sau có đồ tốt, thì em giữ lại cho mình vậy.”

Chu Tử Chính liếc cô một cái: “Lần sau? Hừ, kiếp sau cũng vẫn là anh thôi.”

“Kiếp sau á? Anh tha cho em đi, chán chết.”

“Chán? Xem ra chúng ta lại phải đổi trò khác rồi.” Chu Tử Chính cười ranh mãnh: “Chúng ta chưa từng chơi rung xe nha.”

Lâm Dư Hi muốn hộc máu: “Đầu óc của anh còn có thể chứa được thứ gì khác không thế?”

“Có chứ. Anh đang nghĩ, rồi sẽ có một ngày cùng em tham gia du lịch không gian, cùng nhau ngồi trên phi thuyền vũ trụ đi ra ngoài trạm không gian, ở ngoài vũ trụ nhìn xuống trái đất.”

Lâm Dư Hi kinh ngạc: “Thật hay giả vậy?”

“Sau đó làm một lần rung ngoài không gian, không biết mùi vị đó sẽ như thế nào nhỉ?” Chu Tử Chính bày ra vẻ suy tư.

“……” Lâm Dư Hi nhéo mạnh vào cánh tay của anh.

“Ui da, thịt kho nhéo người kìa.”

-----

Chu Tử Chính đưa Lâm Dư Hi đến trường quân đội của anh.

“Đáng tiếc huấn luyện viên của anh trước kia đã rời trường rồi, nếu không có thể để cho ông ấy kể chi tiết những chuyện oai phong của anh lúc trước.”

“Từ muốn bỏ trốn trở thành học viên xuất sắc nhất à? Em biết rồi.”

“Đương nhiên không chỉ như vậy, anh còn có một kỷ lục mà đến giờ vẫn chưa có ai phá vỡ được đó.”

“Gì thế?”

“The best shooter.”

“Anh bắn chuẩn vậy cơ à?”

“Dĩ nhiên. Lúc diễn tập, chỉ cần anh là tay súng bắn tỉa, thì đối thủ đều bị dọa đến tè ra quần. Trong một trận diễn tập 50 chọi 50, anh xử lý hết 13 người. Kỷ lục này, đến bây giờ vẫn còn treo trên tường đó.”

Xe chạy đến cổng trường quân đội, Chu Tử Chính nhận giấy thông hành, vào phòng hiệu trưởng, trò chuyện với hiệu trưởng vài câu, rồi dắt Lâm Dư Hi đi tới một cái hành lang.

“Đây chính là hành lang vinh dự, từ lúc trường quân đội thành lập đến nay, hễ là học viên nhận được chứng chỉ vinh dự, thì tên và ảnh của họ đều được đề lên đây. Xem này, đây là anh nè, một trong năm học sinh xuất sắc nhất năm đó.”

Lâm Dư Hi nhìn kỹ, mặc dù năm đó anh chỉ mới 18 tuổi, trải qua ba năm rèn luyện ở trường quân đội, tuy trên mặt vẫn còn nét trẻ trung nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ tự tin, chín chắn và cương nghị.

“Còn có bảng xếp hạng tay súng bắn tỉa xuất sắc nhất này nữa, mười mấy năm rồi, anh vẫn đứng đầu.” Trên mặt Chu Tử Chính đầy vẻ kiêu ngạo.

Lâm Dư Hi cười nhìn anh: “Kỹ thuật bắn súng của anh bây giờ thế nào?”

Chu Tử Chính nhướn mày: “Em nói súng nào đấy?”

-----

Dù sao trường quân đội cũng không thể ở lâu, Chu Tử Chính đưa Lâm Dư Hi đi dạo một vòng quanh phạm vi được phép tham quan rồi rời khỏi.

Màn đêm buông xuống, bảng hiệu Pizza chớp đèn ở bên đường phía trước đặc biệt bắt mắt.

“Tối này ăn pizza được không?” Chu Tử Chính hỏi.

“Được.”

Lúc hai người đi vào tiệm pizza, chỗ ngồi bên trong đã đầy hết rồi, hai người chỉ có thể đứng một bên chờ. Chủ tiệm trông có vẻ là một đôi vợ chồng trẻ tuổi người châu Á, người đàn ông thì làm pizza, người phụ nữ thì ghi món, hai người đều bận đến tối mặt tối mũi. Chẳng qua lúc chị chủ nhìn thấy Chu Tử Chính, thì bước chân vội vã chợt dừng lại, ánh mắt của cô ta khóa chặt trên gương mặt của Chu Tử Chính, đầy vẻ không thể tin được.

Lâm Dư Hi khó hiểu nhìn Chu Tử Chính một cái: “Anh quen cô ấy à?”

Chu Tử Chính lắc đầu: “Không có ấn tượng.”

Đúng lúc có khách muốn thanh toán, chị chủ mới hoàn hồn lại đi tính tiền cho khách, dọn bàn sạch sẽ xong, lại mời hai người họ ngồi xuống.

Ánh mắt cô ta nhìn Chu Tử Chính vẫn vô cùng khác thường.

Chu Tử Chính nhíu mày: “Chẳng lẽ anh từng giúp đỡ cô ấy?”

Lâm Dư Hi gật đầu: “Ánh mắt cô ấy nhìn anh là cảm kích.”

Chu Tử Chính nhún vai: “Vậy thì tốt, không phải tình duyên mờ mịt gì gì đó mà anh quên mất.”

Lâm Dư Hi trêu chọc: “Cô ấy trông cũng rất thanh tú nha, nói không chừng thật sự là tình duyên mờ mịt gì gì đó, sau đó cô ấy lại lỡ mang thai. Bây giờ gặp lại anh, rốt cuộc đã tìm lại ba cho con của cô ấy rồi.”

Chu Tử Chính uống một ngụm nước: “Trí tưởng tượng không tệ.”

Sau đó, liền nhìn thấy chị chủ dắt một bé gái năm, sáu tuổi đi về phía hai người họ.

Hai mắt Lâm Dư Hi trừng lên, một ngụm nước của Chu Tử Chính phun hết ra. Mẹ nó, tình huống gì đây?

Chị chủ dẫn bé gái đến trước mặt hai người, mặt đầy vẻ kích động: “Cherry, mau cám ơn chú đi con.”

Chu Tử Chính không thể phủ nhận, tim anh căng lên một cái: “Ơ, tôi quen với cô sao?”

“Anh Chu, chắc là anh đã quên rồi, nhưng cả đời này tôi cũng không quên được ơn nghĩa của anh.” Chị chủ kích động đến nỗi chan chứa nước mắt: “Anh Chu, anh có thể đợi tôi một chút không? Bây giờ tôi hơi bận…… Tôi……”

“Cô đừng gấp. Tôi không vội, ở đây chờ cô.” Chu Tử Chính cũng muốn biết anh đã từng làm người tốt việc tốt gì.

Chị chủ yên tâm mỉm cười, xoay người đi tiếp đãi khách khác. Không lâu sau, cô ta bưng một cái pizza đặc biệt phong phú tới: “Đây là món nổi tiếng của tiệm chúng tôi, anh chỉ nếm thử xem.”

Chu Tử Chính lấy một miếng pizza, bắt đầu ăn: “Trông điệu bộ này, anh thật sự đã giúp cô ấy một việc rất lớn nha. Trí nhớ của anh đâu có tệ, sao lại nhớ không ra nhỉ?”

Lâm Dư Hi cũng ăn một miếng: “Người làm ơn không nhớ được, người chịu ơn thì nhớ tương đối dai hơn.”

Chị chủ tiễn những người khách khác đi hết, đổi biển Open thành Closed, rốt cuộc đã có thể ngồi xuống bàn của Chu Tử Chính.

“Thật ngại quá, để anh chị đợi lâu.”

“Không sao.”

“Anh Chu còn nhớ một lần truy quét mại dâm ở Las Vegas vào 14 năm trước không?”

Chu Tử Chính gật đầu, lại cẩn thận đánh giá cô ta, chợt hiểu ra: “Cô chính là người ở trên phố kéo khách……” Tầm mắt của anh lướt qua anh chủ tiệm trong nhà bếp kiểu mở, lời nói chợt ngưng bặt. Có thế nào anh cũng không ngờ người phụ nữ thanh tú, đầy dặn ở trước mắt này chính là cô gái đáng thương, vừa khô khan vừa gầy còm, kéo lấy anh không buông của năm đó.

Chị chủ nói: “Đừng lo, anh ấy biết hết mọi chuyện của tôi. Phải, tôi chính là cô gái đã kéo lấy anh và anh Hứa năm đó.” Chị chủ nhìn sang Lâm Dư Hi, “Chị đừng hiểu lầm, anh Chu là người tốt. Anh ấy không có……”

Lâm Dư Hi mỉm cười gật đầu: “Tôi biết.”

“Năm đó tôi mới 16 tuổi, ở quê có học qua mát xa. Những tên lường gạt đó nói qua Mỹ có thể kiếm được nhiều tiền, tôi cứ thế bị lừa sang Mỹ. Vừa đến nơi, bọn chúng liền ép tôi bán dâm, tôi không chịu, bọn chúng liền cưỡng hiếp tôi, đánh tôi. Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý. Nhưng lúc đó tôi vừa gầy vừa khô khan, làm ăn không tốt. Nếu như tôi không kéo được khách, không kiếm được tiền, thì về cũng sẽ bị đánh. Có một lần tôi muốn bỏ trốn, bị bọn chúng bắt về, lại đánh một trận nặng nề.” Nói đến đây, khóe mắt cô ta ươn ướt.

Trong lòng Lâm Dư Hi nhói lên: “Sau này thì sao?”

“Hôm gặp được anh Chu, đã hai ngày tôi không kéo được khách rồi, tôi mà không kiếm được tiền nữa, cứ thế trở về thì bọn chúng thật sự có thể sẽ đánh chết tôi. Cho nên nhìn thấy anh và anh Hứa, tôi liền quỳ xuống cầu xin họ, mua tôi……” Nói đến đây cổ họng của chị chủ nghẹn lại, trong một chốc không nói nên lời.

Nhớ lại năm đó, ánh mắt Chu Tử Chính trầm xuống: “Năm đó anh với Hứa Nặc đi Las Vegas chơi, vừa từ quán bar đi ra thì bị cô ấy kéo lại. Trông điệu bộ của cô ấy thật sự giống như bọn anh từ chối, thì cô ấy sẽ chết vậy. Thế là, anh và Hứa Nặc đưa cô ấy về khách sạn, cô ấy vừa cởi áo khoác, anh và Hứa Nặc liền bị vết thương trên người cô ấy làm cho sợ ngây người. Hứa Nặc chính là một người có tấm lòng của Thượng Đế, cậu ta không nhịn được, quyết tâm muốn cứu cô ấy và những cô gái giống cô ấy ra. Cứ như vậy, với một lòng nhiệt huyết, bọn anh giả làm cảnh sát xông vào ổ sói. Kết quả bọn anh bị năm chiếc xe đuổi giết, liều mạng bỏ trốn trên con đường cái đạn bay vèo vèo.”

Chị chủ nói: “Tạ ơn trời đất, anh và anh Hứa ở hiền gặp lành. Bởi vì hai người họ dụ người trông coi chúng tôi đi khỏi, tôi mới tìm được cơ hội lén chạy ra. Sau này, trằn trọc qua lại, tôi đến làm công ở một tiệm mát xa, gặp được ông xã tôi, mới có được ngày hôm nay.”

Anh chủ đi qua, lấy một tập hồ sơ tới.

Lâm Dư Hi mở ra, bên trong là từng tờ từng tờ báo tin tức liên quan đến chuyện này. Bên trong có một tấm ảnh Chu Tử Chính và Hứa Nặc cùng lãnh chứng nhận ngôi sao dũng cảm do thị trưởng trao tặng.

Lâm Dư Hi xem kỹ mấy trang báo tin tức, thì ra băng đảng mà hai người đánh phá là một băng xã hội đen chuyên buôn người, bức ép mại dâm rất có thế lực ở bản địa. Cảnh sát đã gài tay trong điều tra từ sớm. Đêm mà bọn họ xuất hiện vừa vặn chính là thời điểm cảnh sát bắt đầu hành động. Hai người đã dụ đi lớp phòng vệ chủ yếu, cảnh sát tấn công vào đại bản doanh của băng xã hội đen rất dễ dàng, bắt được gã cầm đầm băng đảng. Cho nên, Chu Tử Chính và Hứa Nặc giả làm cảnh sát, bị giam bảy ngày. Sau khi được thả ra, thì đi lãnh chứng nhận ngôi sao dũng cảm.”

Anh chủ nói: “Anh Chu, cám ơn anh đã cứu bà xã tôi. Không có anh, thì không có gia đình chúng tôi ngày hôm nay.”

Chu Tử Chính mỉm cười: “Nhìn các người hạnh phúc, cũng không uổng công năm đó tôi anh dũng xông vào hang sói.”

Bốn người cộng thêm một bé gái cùng nhau chụp chung một tấm ảnh, Lâm Dư Hi đặc biệt chụp cho Chu Tử Chính và chị chủ tiệm một tấm, mọi người lại trò chuyện một lúc lâu, Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi mới chào tạm biệt rời khỏi. Lúc sắp đi, Cherry thay cha mẹ hôn lên má Chu Tử Chính, nói bằng giọng non nớt: “Cám ơn chú đã cứu mẹ con. God bless you!”

Lời nói của trẻ con, hòa tan trái tim của anh mất rồi.

Chu Tử Chính lái xe, khóe miệng treo một độ cong nhàn nhạt, thoải mái. Lâm Dư Hi nhìn anh, mỉm cười ngọt ngào: “Tâm trạng của anh rất tốt nha.”

“Không ngờ năm xưa nhiệt huyết dâng trào, một lúc xúc động, đã tạo nên một gia đình hạnh phúc.”

“Có thể không chỉ có một thôi đâu, có lẽ những cô gái trong hố lửa hôm đó cũng vì anh mà có một cuộc sống khác.”

“Năm đó, xong chuyệnrồi nghĩ lại thật sự rất sợ. Một viên đạn sượt qua ngay bên tai anh, khoảng cách giữa anh với thần chết có thể chỉ là một centimet thôi. Tuy anh ở trường quân đội ba năm, nhưng chưa bao giờ thử dùng súng thật đạn thật với người khác. Trong mưa bom bão đạn thật sự, kỷ lục bắn súng của anh đã sớm không còn sót lại chút gì, bởi vì tay anh run mãi. Xem mấy bộ phim cảnh sát với cướp, cảnh sát luôn có thể né đạn như thần, đó là vì bọn họ đang đóng phim. Trong hiện thực, anh còn sống thật sự là nhờ thần phù hộ.”

“Bây giờ nhớ lại, đáng giá không?”

“Đáng giá! Đáng giá cho thời trẻ tuổi ngông cuồng của anh năm đó. Câu chuyện này, anh muốn kể cho con trai con gái, cháu trai cháu gái nghe, năm xưa ba đây, ông nội đây anh dũng biết mấy, oai phong biết mấy.”

Lâm Dư Hi bật vười: “Còn có tay súng bắn tỉa xuất sắc nhất, học viên xuất sắc nhất nữa.”

Chu Tử Chính nắm tay Lâm Dư Hi: “Em biết đáng giá nhất là gì không?”

“Gì?”

“Chính là ông trời nhìn thấy ngôi sao dũng cảm của anh, trong lòng nghĩ thằng nhóc này không tệ, tôi luyện thêm vài năm nữa, rồi ban thưởng ngôi sao sáng nhất trên trời cho nó. Thế là, mười mấy năm sau, ông ấy đã thưởng em cho anh rồi.”

Trong lòng Lâm Dư Hi ấm áp: “Sao mà anh nói mấy câu dỗ ngọt người khác tự nhiên thế nhỉ.”

Chu Tử Chính nhìn cô: “Bởi vì những câu anh nói đều là thật lòng.”

Dưới ánh đèn đường, mắt anh lấp lánh, màn đêm có nặng nề hơn nữa cũng sáng lên.

Đột nhiên trên bầu trời đêm có một tia sáng bạc xẹt qua.

“Sao băng kìa!” Lâm Dư Hi nhắm mắt lại, cầu nguyện.

Lúc cô mở mắt ra, Chu Tử Chính cười ấm áp hỏi: “Cầu nguyện gì thế?”

“Nguyện vọng đã ước không thể nói, nói ra sẽ mất linh đó.”

“Em không nói anh cũng biết.”

“Ô?”

“Bời vì tẩy của em, anh rất rõ ràng.”

“……”

-----

Tâm trạng Chu Tử Chính rất tốt, dưới sự trách cứ mãnh liệt của Lâm Dư Hi đã nhịn xuống hứng thú chơi trò rung xe gì đó, về đến khách sạn thì dĩ nhiên phải ăn một bữa lớn rồi. Giày vò một phen vào lúc rạng sáng, lúc Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi mở mắt ra đã sắp mười giờ sáng rồi.

Lâm Dư Hi kinh hãi: “Tiêu rồi, sáng hôm nay em phải quay phân cảnh của em, trễ rồi.”

Chu Tử Chính kéo Lâm Dư Hi đang muốn trở người xuống giường về với chăn ấm, lười biếng nói: “Tối qua anh đã nhắn tin cho đạo diễn Đỗ rồi, đổi phân cảnh của em xuống buổi chiều. Hơn nữa hôm nay là cảnh quay cuối cùng của em rồi, phải nghỉ ngơi cho tốt, phải xuất hiện trước ống kính với trạng thái đẹp nhất, ngủ thêm chút nữa đi.”

“Heo lười, sắp 10 giờ rồi còn ngủ nữa, mau dậy đi.”

“Không muốn, anh mệt!”

“Ai bảo anh tối qua liều mạng dữ vậy?”

Chu Tử Chính liếc cô một cái: “Anh hỏi em còn muốn nữa không, em nói muốn, anh mới không thể không liều mạng đó chứ.”

Mặt Lâm Dư Hi vẫn đỏ lên. Mấy ngày nay ở bên anh, tốc độ da mặt dày lên vẫn không bằng tốc độ bị anh làm cho ô nhiễm.

“Đó là anh ép em nói mà.”

“Anh tái diễn lại sự kiện một chút. Anh hỏi: Còn muốn nữa không? Em ngại ngùng đáp: Không muốn nữa. Anh lại hỏi: Thật sự không muốn hả? Em liền không giả vờ ngại ngùng nữa, muốn ngừng mà ngừng không được đáp lại: Muốn……, tái diễn hoàn tất.”

“……” Nhớ lại tình hình lúc đó, động tác của anh hoàn toàn không để cho cô nói chữ “không” nha.

Chu Tử Chính liếc thấy dáng vẻ kiềm nén đến hoảng của Lâm Dư Hi, cười trộm: “Ồ, quên mất phải phối hợp động tác…… Ây da……”

Một cái gối đánh tới.

“Đừng đánh hỏng mất nhé. Dùng không được nữa, người đau lòng là em đó. Ôi…… Không ngủ nữa à?”

“No tới tỉnh rồi!” Lâm Dư Hi đi vào phòng vệ sinh, đầu cũng không thèm quay lại. Tức no rồi.

“Mới vậy đã no rồi? Khẩu vị vẫn còn nhỏ như thế, phải nuôi thêm thôi.”

“……”

-----

Cảnh quay cuối cùng của Lâm Dư Hi nói về nữ chính thời niên thiếu làm việc trong kì nghỉ hè kiếm được tiền, thế là mua vé máy bay đến đại học ở Mỹ thăm nam chính thời niên thiếu, lại gặp phải anh ta và một cô gái thân mật hôn nhau trong sân trường, cô ấy chỉ có thể chán nản rời đi.

“Nhìn thấy cảnh hôn thân mật đó, phải có ánh mắt và biểu cảm từ rất vui vẻ, rất mong đợi dần dần chuyển thành rất tuyệt vọng.” Đỗ An Hoa cường điệu, chị ấy nhìn Chu Tử Chính một cái, “Cần Chu công tử giúp em làm công tác chuẩn bị cho tâm trạng tuyệt vọng không?”

Lâm Dư Hi tươi cười liên tục gật đầu không ngừng, Chu Tử Chính lại là vẻ mặt bị nghẹn.

Lâm Dư Hi quay mấy lần, Đỗ An Hoa liền thu dọn xong việc.

“Em thật sự rất thích hợp diễn vai phong cách nữ sinh tài giỏi, sau này có vai diễn thích hợp có thể tìm em diễn không?” Đỗ An Hoa hỏi.

Chu Tử Chính nói với hàm ý sâu xa: “Tìm vợ em diễn phải thương lượng với em trước. Chị biết cô ấy phải chăm sóc em mà, sau này còn phải chăm sóc đứa nhỏ nữa, bận lắm.”

Đỗ An Hoa chợt hiểu: “Ồ, chúc mừng nha! Được rồi, xem ra chị vẫn là không nên có ý đồ với bà xã em nữa.”

Lâm Dư Hi vội nói: “Chỉ có đứa lớn thôi, không có đứa nhỏ. Đạo diễn Đỗ, chị đừng hiểu lầm.”

Đỗ An Hoa với điệu bộ chị hiểu mà: “Chưa đầy ba tháng, khụ……, Khoảng thời gian này cẩn thận chút, đừng lao lực quá.”

Lâm Dư Hi liếc Chu Tử Chính một cái, mặt Chu Tử Chính đầy vẻ vô tội: “Anh đâu có nói sai, ‘sau này’ mà, là chị ấy hiểu sai thôi. Người ta hiểu như thế nào anh đâu có khống chế được.”

Kẻ khởi xướng, lại còn lí lẽ hùng hồn nữa?

Vậy mà, lời đồn chính là cứ thế không rõ ràng mà truyền ra ngoài.

Không bao lâu sau, Ngải Vi chạy đến, kề bên tai Lâm Dư Hi lặng lẽ hỏi: “Cậu có thai rồi hả?”

“Không có.”

“Một tháng?”

“Thật sự không có.”

“Vừa mới xét nghiệm ra?”

“Thật sự, thật sự, thật sự không có.”

“Ô, bé trùng vừa đụng vào bé trứng, cậu vẫn chưa biết, sau đó bé heo nhà cậu không cần đoán cũng biết.”

“Tiểu Ngài……”

Ánh mắt tức giận của Lâm Dư Hi chuyển sang Chu Tử Chính.

Chu Tử Chính nhún vai: “Cô ấy muốn hiểu lầm anh cũng đâu có cách nào. Vì để bồi thường cho em, anh muốn đưa em tới một nơi mà anh thích: Grand Canyon.” Sau đó anh nháy mắt, “Anh đã bao một chiếc máy bay chuyên dụng rồi đó.”