"Cho nên... như vậy... cháu không phải là con ruột của mẹ cháu ?" Huyền Dương sau khi nghe một hồi giải thích, vẻ mặt vẫn mịt mờ.
Làm sao có thế nha ?
Mặc dù bố mẹ cô không quan tâm tới cô lắm, nhưng quan hệ gia đình suốt bao nhiêu năm như vậy, một chút sơ hở cô cũng không phát hiện được.
Nên nói là ông bà Đinh giấu giỏi quá, hay hai chị em cô quá ngu ngơ dễ bị lừa ?
"Phải... Cho đến lúc chết, mẹ cháu vẫn không muốn tiết lộ chuyện này ra... Giờ đây Minh Kỳ thổ lộ với cháu như vậy, cũng không cần thiết giấu nữa..." Dì Vũ cầm tay Huyền Dương, vỗ nhẹ sợ cô đau.
Huyền Dương hiện tại không cảm nhận được một chút đau đớn nào về mặt thể xác, đầu óc cô quay cuồng một lúc, cuối cùng cô thở dài, nói :"Chú dì... để cho cháu yên tĩnh một chút. Cháu đang rất mệt mỏi, không suy nghĩ được gì."
Dì Vũ thấy Huyền Dương phản ứng cũng không quá mạnh mẽ liền yên tâm. Trước khi đi, bà còn kịp quay đầu dặn dò Minh Kỳ chăm sóc Huyền Dương, sau đó cùng cô gái tầm ba mươi tuổi và chú Vũ bước ra khỏi phòng.
Cô gái ba mươi tuổi chính là người đã hiến máu cho Huyền Dương. Sáng nay cô ta định xuất viện thì vô tình bị dì Vũ nhận thấy, nhất định kéo vào trong phòng Huyền Dương để cảm ơn. Ai ngờ lại bắt gặp màn tỏ tình siêu tình cảm của chàng trai đẹp trai khiến cô hơi lúng túng, mọi ảo tưởng về người đàn ông đó hoàn toàn biến mất hết.
Dì Vũ trước tiên ôm chầm lấy cô gái, sau đó sụt sịt :"Cảm ơn cô rất nhiều... Nếu không có cô, Tiểu Dương nhà chúng tôi đã không thể hồi phục nhanh chóng như vậy. Hãy cho chúng tôi cơ hội để báo đáp..."
Cô gái ba mươi tuổi ngượng ngùng vén tóc lên. Cô ta từ chiếc túi cầm chiếc ví, giở ra lấy một tấm thẻ rồi ghi trên đó dãy số điện thoại bằng nét chữ nắn nót. "Đây là số của cháu, tí nữa cô nháy cho cháu là được. Bây giờ cháu phải đi phỏng vấn trong thành phố, không đi mau thì sẽ muộn mất."
Chú Vũ dùng ánh mặt lạ lùng dò xét chiếc ví của cô gái, sau đó chú thu hồi lại, gật đầu thay lời chào. Dì Vũ vẫy tay nồng nhiệt đến mức cô gái cảm thấy hơi xấu hổ. Cô ta lịch sự chào hai người rồi đi ra ngoài cổng bệnh viện, bắt xe hướng về thành phố.
Hai chú dì vừa mới tiễn được một vị khách, lại phải đón thêm hai người. Ngọc La ăn mặc tuỳ tiện cùng Lục Phong sắc mặt đen kịt chạy trên hành lang.
Mắt cô gái đỏ hoe, dường như trong mắt cô chỉ có phòng bệnh đằng trước, người đàn ông tuấn tú bên cạnh tưởng chừng vô hình.
"Tiểu Dương... Dì Vũ ! Tiểu Dương sao rồi ?" Ngọc La hớt hải đứng trước mặt dì Vũ, hỏi thăm tới tấp.
Dì Vũ cười tươi nói :"Ổn rồi, vài tiếng trước vừa mới tỉnh lại."
Ngọc La thở phào nhẹ nhõm, Lục Phong bên cạnh hừ lạnh lùng :"Thấy chưa, anh bảo đã sắp xếp những bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất của cả tỉnh đến đây phẫu thuật cho bạn em mà em cứ lo."
Ngọc La nguýt xéo, bực tức giẫm lên đôi giày da đặt làm của thợ giày nổi tiếng nhất nước, còn xoắn xoắn thêm vài lần để lại những vết bùn đất. Lục Phong liền bóp má vợ mình, uốn nắn đủ các hình dạng, trong mắt để lộ tia cưng chiều khó che giấu.
Vợ chồng dì Vũ nhìn đôi bạn trẻ âu yếm nhau, khó xử ho nhẹ. Ngọc La ngay lập tức đỏ bừng mặt, cô quay sang phía khác, định mở cửa phòng bệnh thì bị dì Vũ ngăn lại.
"Ấy đừng... Không nên vào bây giờ." Dì Vũ kéo tay Ngọc La.
Cô gái khó hiểu hỏi. Dì Vũ làm vẻ mặt sâu lường bí hiểm, thì thầm nho nhỏ chỉ đủ cho hai bạn trẻ nghe. "Cháu không biết đâu... Vừa nãy thằng Tiểu Kỳ ngầu lắm nhé, thằng bé... bla bla..." Dì Vũ tuôn một tràng rất dài, trong câu chuyện còn xen thêm vài câu biểu cảm. Trông dáng vẻ phấn khích hoàn toàn khắc hẳn với một người dì biết tin cháu trai mình yêu chị gái mình, mặc dù hai chúng nó không phải chị em ruột.
Ngọc La liên tục gật gù, mồm miệng liên thoáng cùng dì Vũ trò chuyện. Chuyện Huyền Dương là con nuôi, cô đã biết từ lâu. Với cương vị là đứa con duy nhất của Ngọc gia, mọi cá thể tiếp xúc với cô đều bị điều tra đến mười tám đời tổ tông. Nhưng nhìn cô bạn mình làm mọi cách để làm vui lòng "bố mẹ", cô không nỡ tiết lộ sự thật.
Ai ngờ, đằng sau bất ngờ lại thêm một bất ngờ khác : Minh Kỳ có tình cảm nam nữ với Huyền Dương.
Xã hội bây giờ tiên tiến, Ngọc La không hề kỳ thị chút nào. Ngược lại, cô còn cảm thấy hạnh phúc thay cho cô bạn mình. Huyền Dương xinh đẹp, học thức cao, nghề nghiệp ổn định, tính tình dễ mến, một người phụ nữ hoàn hảo như vậy hiếm có người đàn ông nào xứng tầm được. Minh Kỳ lại chính là một trong những con số hiếm hoi đó.
Suốt sáu năm chờ đợi Huyền Dương, anh chỉ có lao đầu vào học, học đêm học ngày, đỗ đại học với tấm bằng chói loá mù mắt người nhìn. Sau đó anh lên cao, làm giáo sư của trường đại học A, tiền lương một tháng đủ để anh ăn chơi xa xỉ suốt nửa năm mà không cần làm việc. Nhưng quan trọng nhất chính là trong vài năm đó, dù chỉ là một mối quan hệ mờ ám với một người khác phái anh cũng không có, duy nhất là vụ tin đồn hẹn hò rộ lên với cô hoa khôi vào đúng khoảng thời gian Huyền Dương về nước.
Lục Phong bên cạnh nghe thấy vậy, lẩm bẩm :"Cuối cùng cũng có gan tỏ tình..."
———
Năm phút đồng hồ đã qua mà Huyền Dương vẫn chưa dám tiếp nhận sự thật này. Cô hết nhìn Minh Kỳ, sau đó lại véo má mình.
Là thật... Cô không phải con ruột của ông bà Đinh... Bố mẹ ruột của cô, chính họ đã nhẫn tâm vứt bỏ một đứa trẻ ba tháng tuổi trước cổng cô nhi viện... Thảo nào ông bà Đinh lại lạnh nhạt với cô đến vậy.
Minh Kỳ không đành lòng nhìn cô tự làm thương mình, nhất là khi cô vừa mới tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê. Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, ngón tay mớn chớn trên gò má trong suốt, lưu luyến không muốn rời.
"Huyền Dương, dù trước kia hay hiện tại em có thân phận gì đi chăng nữa, anh luôn mong cuối đời em sẽ là vợ của anh, là mẹ của các con anh. Vậy nên, xin em đừng lo, chỉ cần tựa lên vai anh, thế giới hãy để anh gánh." Giọng anh trầm ấm khàn khàn, ngọt ngào đến mức lọt thẳng vào chỗ sâu nhất của trái tim cô.
Một lời thổ lộ như vậy, bất kỳ cô gái nào cũng không thể tránh khỏi việc rung động.
Đặc biệt đây còn đến từ người con trai mà cô yêu, trực tiếp khiến mắt cô ươn ướt. Huyền Dương sụt sịt, khoé mắt đỏ lừ, trông đáng yêu như con mèo nhỏ. Minh Kỳ thấy cô như vậy, không nhịn được liền cúi thấp người xuống, chóp mũi sát cạnh nhau...
Vừa đúng lúc đó, Ngọc La bị cơn tò mò gặm nhắm từng chút liền quyết định he hé cửa, dòm xem. Trùng hợp, đập mắt cô là cảnh tượng lãng mãn tưởng chừng chỉ có trong phim ảnh.
Chàng trai tuấn tú đứng sát bên giường, nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên đôi môi người nằm trên giường. Còn cô gái thì xinh đẹp thanh thuần, dù trên người là bộ quần áo bệnh nhận hai màu trắng xanh nhưng vẫn lộ ra những đường cong mềm mại. Cô gái tựa lên giường, khép mắt lại, tận hưởng những giây phút hạnh phúc. Hai người đều toát lên khí chất sạch sẽ thanh khiết, hợp đôi vô cùng.
Ngọc La tự giác lịch sự khép cửa lại, cứng đờ quay sang dì Vũ, nói :"Cháu nghĩ... dì sắp có cháu dâu rồi..."
———
"Rồi sao, cậu kể tiếp đi !" Ngọc La khó khăn gọt quả táo, mảnh vụn rơi lả tả trên mặt bàn.
Huyền Dương như cô gái nhỏ ngượng ngùng quay mặt sang phía khác, thỏ thẻ :"Thì đấy... Tiểu Kỳ nói như vậy... Thế là tớ... nhận lời."
Ngọc La khó có dịp nhìn thấy một Huyền Dương bẽn lẽn như vậy, cười ha hả. Cô đút cho cô bạn một miếng nhìn không ra miếng, sau đó bỏ vào mồm mình miếng tiếp theo.
Huyền Dương nuốt xong miếng táo, ánh mắt hướng về phía cửa, hơi lo lắng hỏi :"Không hiểu Minh Kỳ thân với Lục Phong từ bao giờ mà hai người nói chuyện suốt từ nãy ?"
Ngọc La hì hì nhe răng, trêu :"Gớm, mới có xa nhau nửa tiếng mà đã nhớ nhau sốt sồn sột. Chẳng nhẽ cô bạn thân đây không đủ để lắp đầy chỗ trống sao ?"
Thấy việc khiến Huyền Dương đỏ mặt đã thành công, Ngọc La úp mở nói :"Rồi đến một ngày, cậu sẽ biết vì sao hai người đấy thân nhau đến vậy..."
Quả nhiên nghe xong câu đó Huyền Dương gặng hỏi mãi nhưng làm như thế nào cũng không thể cậy miệng Ngọc La. Một người nằm một người ngồi, hai cô gái xinh đẹp đùa vui nhau quên cả thời gian. Đến khi hai người đàn ông bước vào, tiếng cười trong trẻo vẫn còn chưa tắt.
Lục Phong mềm mỏng nói :"Tiểu La, bây giờ chúng ta phải về nhà. Huyền Dương sẽ được chuyển đến bệnh viện thành phố sau một ngày, đến lúc đó ngày nào em đến thăm cũng được."
Ngọc La định giở mặt phụng phịu, nhưng nhìn chồng mình nghiêm túc như vậy, cô không dám làm quá lên. Cô lưu luyến nói câu tạm biệt với hai người, trước khi đi còn khí phách đứng trước mặt Minh Kỳ, giơ nắm đấm lên, nói :"Cậu nhớ kĩ cho tôi... Nếu dám làm Huyền Dương khóc, dù chỉ một lần, tôi sẽ không bao giờ tha cho cậu... Nghe chưa ?"
Minh Kỳ bình tĩnh nâng gọng kính, động tác mang theo vẻ quả quyết, nhẹ nhàng đáp :"Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ làm mọi cách để mang đến hạnh phúc cho Huyền Dương, cô không cần lo."
Ngọc La đương nhiên biết là mình nói thừa, nhưng chuyện này liên quan đến người chị em tốt của cô, cô không thể làm qua loa được. Cô chạy đến bên Lục Phong, làm động tác cổ vũ cho Huyền Dương, sau đó cùng chồng mình biến mất khỏi tầm mắt hai người.
Minh Kỳ đóng cửa lại, ngăn cách hai người với thế giới bên ngoài. Anh bước đi chậm rãi tới chỗ cô, nhìn đống vỏ táo lộn xộn trên mặt bàn, đáy mắt hiện lên ý cười.
Huyền Dương che mặt xấu hổ nói :"Không phải em, em nhờ Ngọc La gọt hộ."
Minh Kỳ dịu dàng xoa đầu cô, giọng nói yêu thương hết mực :"Cho dù là em cũng không cần phải lo. Đằng nào sau này nếu muốn ăn táo, em chỉ cần gọi anh là được. Anh nguyện phục vụ em suốt đời..."
Nuông chiều thì làm sao ? Anh thích nuông chiều cô gái của anh đấy, làm gì được nhau ?