Em Trai Là Đại Boss

Chương 46: Quên rồi




Gương mặt Huyền Dương hơi nghiêng, đôi mắt to tròn long lanh hơi nước, dường như được phủ một lớp sương mù. Bờ môi cô cong lên gợi cảm, khiêu khích trái tim anh. Khắp cơ thể đều tỏa ra sức quyến rũ mê ly của người phụ nữ.


Minh Kỳ cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, cổ họng như bị chặn cái gì đó, không thể phát ra tiếng. Anh muốn lay cô, khiến cô tỉnh rượu. Nhưng bàn tay vừa chạm vào làn da trắng nõn nà liền rụt lại, xúc cảm mềm mịn có như không làm anh mê luyến.


Huyền Dương thấy anh hành động kỳ lạ, rất khó hiểu. Cô dùng một tay tháo dây an toàn, chổm người về phía trước, trực tiếp đối diện với đôi mắt đang không ngừng trốn tránh của anh.


"Huyền Dương... chị say rồi..." Minh Kỳ khó khăn mở miệng. Hơi thở nữ tĩnh xen lẫn mùi rượu phả ra ngay trước mũi anh, khiến anh phát hiện ra vậy mà... cơ thể mình có phản ứng !


Huyền Dương cười ngô nghê, dường như không nghe được lời Minh Kỳ. Cô vỗ vỗ vào má anh, tấm tắc khen :"Lớp da tốt thật. Bao nhiêu năm qua vẫn đẹp như vậy, không biết đã lừa được bao nhiêu em rồi..."


Đáng lẽ ra Minh Kỳ phải tức giận, nhưng bây giờ dây thần kinh trong người anh chỉ chú tâm đến cái vỗ lên má, đầu óc như có một quả bom nổ chậm. Anh kiềm chế lại, nghiến răng, dùng hết sức lực để đẩy cô lại trên ghế.


Đương nhiên Huyền Dương không cam lòng, cô hoá thân thành một đứa trẻ nghịch ngợm, bị đẩy ra liền bò lại. Mắt cô quét qua phía bên dưới anh, dừng lại trước vị trí đang gồ lên, không cách nào dời mắt được.


"Ồ..." Cô thốt lên thích thú. "Chị mới nói thế mà em đã có phản ứng sao ?"


"Đoàng !" Minh Kỳ nghe được tiếng trái bom nổ tung trong đầu mình. Chỉ trong tích tắc, anh bắt lấy đôi bàn tay của cô, kéo về phía mình. Huyền Dương bổ nhào lên người anh, khuôn mặt áp sát vào lồng ngực rắn chắc. Do khoang xe chật hẹp nên người cô nằm gọn trong lòng anh, bờ mông đặt vừa đúng lên vật thể cứng rắn chứa đựng sức mạnh mãnh liệt.


Cô ngơ ngác ngửa đầu, chưa kịp rõ tình hình thì bờ môi đã bị tách ra, chiếc lưỡi mạnh mẽ khuấy đảo bên trong khoang miệng. Hương vị ngọt ngào hơi cay cay của rượu tản ra trong miệng hai người, khiến hai người nhất thời mê luyến. Thân thể áp chặt lấy nhau, dây dưa điên cuồng.


"Ừm..." Huyền Dương bật ra tiếng rên rỉ đầy khiêu gợi, ngay cả cô cũng không ngờ mình có thể phát ra âm thanh quyến rũ như vậy.


Cơ thể anh run lên dữ dội. Ngón tay anh đặt lên gáy cô, áp chế cô không cho cô động đậy. Nỗi nhớ suốt bao nhiêu năm hoà quyện cùng nụ hôn vũ bão làm trái tim hai người cháy rực.


Anh hận cô...


Hận việc cô làm ngất anh rồi bỏ đi.


Hận cô sang bên kia rồi ở liền tù tì mấy năm, ngay cả một tin nhắn hỏi thăm cũng không bố thí.


Hận cô về nước mà cũng không có dũng khí nói cho anh, làm anh ngơ ngẩn không dám tin là thật.


Nhưng nhiều hơn cả là nhớ cô, nhớ cô điên cuồng. Thức dậy nhớ tới cô, làm việc cũng nhớ đến cô, ngay cả khi chìm vào giấc ngủ, hình ảnh cô cười với anh vẫn hiển hiện thường xuyên trong mơ.


Dặn mình phải quên cô, phải sống thật tốt, rồi sau này sẽ cưới một cô vợ đảm đang, có những đứa con ngoan ngoãn, sống một cuộc sống yên bình... nhưng phải làm sao, khi anh vẫn còn ảo tưởng cô sẽ là người vợ đó ?!


"Huyền Dương, đừng bỏ rơi anh, anh khó chịu lắm..." Minh Kỳ ôm mặt cô, bắt ép cô ngẩng đầu nhìn mình.


Hai mắt anh nhíu lại, giọng nói run run :"Anh hứa sẽ ngoan, sẽ không làm phiền em. Em xem, sáu năm qua chẳng phải anh đã rất ngoan ngoãn chờ đợi em sao ?"


Huyền Dương đang mê mẩn trước khi kỹ thuật hôn điêu luyện của anh, gò má cô nổi lên một tầng đỏ ửng, hơi thở dồn dập, gấp gáp. Bộ dạng này rõ ràng là không để câu nói của anh lọt vào tai.


Bỗng dưng, Huyền Dương cảm nhận được vị chua tanh dâng trào trong họng. Cô vội vàng tránh người ra xa anh, quay sang bên phải, gập người xuống.


"Ọe... Oẹ..." Chuỗi âm thanh vang lên liên tiếp trong xe.


Minh Kỳ mặt đầy hắc tuyến.


Thì ra, hôn anh... buồn nôn đến vậy sao ?


Nhìn cô khổ sở nôn hết ra những gì mình vừa ăn, lòng anh cũng bình thường trở lại, bàn tay đặt lên lưng cô, vỗ nhẹ. Anh thương tiếc nâng mặt cô lên, xem xét. Huyền Dương ngượng ngùng tránh sang một bên, không muốn anh thấy dịch nôn vẫn còn đọng lại bên khoé miệng.


Minh Kỳ bình thản lấy vạt áo mình lau cho cô, không chê cô bẩn, động tác dịu dàng nhu hoà. Huyền Dương hoàn toàn trầm hãm trong tình cảm của anh. Tầm mắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt quá dỗi mềm mỏng kia, bóng hình mờ dần, mờ dần... rồi biến đen.


Huyền Dương gục ngã trong lòng anh, khuôn mặt không kiêng nể lau thành một vệt trên chiếc áo sơ mi đắt tiền. Tiếng ngáy nho nhỏ khẽ vang lên trong xe.


Minh Kỳ cười sủng nịch. Anh dịch người cô lên một chút, để cô có thể thoải mái gối lên cánh tay mình, tay còn lại cầm bánh lái, lái xe về nhà.


———


Lúc Huyền Dương tỉnh giấc, ánh sáng rực rỡ của buổi trưa đã chiếu đến tận giường cô. Cô chớp chớp mắt, ngay lập tức cơn đau đầu làm choáng váng đầu óc cô. Huyền Dương cắn răng, nhanh chóng thực hiện biện pháp mát xa đầu để giảm bớt cơn đau, nhưng làm như thế nào cũng không ngớt được.


"Cạch." Tiếng mở cửa vang lên. Một thân hình cao lớn bước vào, trên tay cầm một bát canh tỏa ra hương vị thơm ngào ngạt. Khi nhìn thấy biểu cảm đau đớn của người con gái trên giường, chàng trai vội vàng bước tới, đặt bát canh lên bàn rồi ngồi trên giường.


"Khó chịu sao ?" Anh lo lắng hỏi.


Huyền Dương lần đầu tiên uống say quên cả lối về, gật đầu liên tục, thầm trách mình bất cẩn.


Minh Kỳ vuốt mái tóc rối tung lên của cô, sau đó ân cần mang bát canh đến, cầm chiếc thìa múc một phần nhỏ, đưa lên miệng thổi trước rồi mới để trước miệng cô.


Huyền Dương ngoặm lấy như cọng rơm cứu mạng. Dáng vẻ thục nữ dường như biến mất, chỉ có tiếng húp xì soạt vang lên trong căn phòng.


Đến khi đầu óc cô tỉnh táo, cô mới có thời gian quan sát tình hình. Căn phòng rất thơm, không hề có chút mùi rượu nào. Quần áo cô được thay ra sạch sẽ, trên người chỉ vẻn vẹn một bộ váy ngủ dài tay. Khoan... Thế tức là... Tiểu Kỳ đã thay quần áo cho cô ?!


Cô trợn mắt nhìn người con trai đang chu đáo lau khoé miệng cho mình, ánh mắt chuyển dời hết từ anh đến bộ quần áo trên người. Minh Kỳ nhận thấy ánh mắt cô, lúng túng tránh đi. Anh ho nhẹ giảm bớt sự xấu hổ của mình, nói :"Cái đó... chị nôn ra nên... Em... thật ra chưa nhìn thấy gì đâu..."


Huyền Dương ngượng ngùng nói lời cảm ơn, nhưng rồi cô bỗng nhận ra một việc nghiêm trọng :"Tiểu Kỳ... Cái xe em thì làm sao ?"


Minh Kỳ à lên một tiếng, không quan tâm lắm nói :"Sáng sớm em mang xe đi rửa rồi, không sao đâu."


Huyền Dương không nghĩ vậy :"Đừng lừa chị, xe của em nhìn cũng biết không phải đồ tầm thường. Em trả người ta bao nhiêu tiền, chị sẽ bồi thường cho em bấy nhiêu."


Minh Kỳ lắc đầu :"Thật mà, không đáng bao nhiêu đâu. Uổng chi, những lời nói hôm qua..."


"Những lời nói nào cơ ?" Huyền Dương ngơ ngác hỏi.


Minh Kỳ trầm mặc :"..." Không phải chứ, đừng nói với anh là cô quên rồi ? Hoặc có thể cô còn nhớ, nhưng không muốn thừa nhận. Nhưng mà mặt cô ngơ ngác như vậy, nhìn như thế nào cũng không giống nói dối.


Sự thật đúng là Huyền Dương quên chuyện tối hôm qua. Những gì cô nhớ, chỉ đơn giản là cô ăn xong nhà dì Vũ, sau đó không may nôn trên xe Minh Kỳ, cuối cùng ngủ gật trên đó.


Minh Kỳ sa sầm mặt, biết thế ghi âm lời nói của cô, sau này còn có bằng chứng mà lôi ra. Anh đứng lên, bước chân loạng choạng ra khỏi phòng, rầm rì :"Để em đi rửa bát, chị nghỉ ngơi đi."


Huyền Dương gật đầu, lấy chiếc điện thoại đặt bên cạnh gối, khi nhìn thấy số giờ trên màn hình, cô thở phào may mắn. Bởi vì mới về nước nên công việc của cô không mệt lắm, đến giờ trực thì đi làm, còn lại ở phòng làm việc hoặc ở nhà viết báo cáo. Cuối tuần thì đi thuyết giảng. Hôm nay cô chỉ có ca trực vào buổi chiều, vừa kịp lúc.


Làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần đen, tô một chút son dưỡng môi. Ngắm người con gái trang nhã xinh đẹp trong gương, cô hài lòng gật đầu. Cầm lấy túi tài liệu, cô đi xuống dưới nhà.


Bàn tay vừa định chạm vào nắm cửa thì một giọng nói ấm áp vang lên đằng sau.


"Chị đi đâu ?" Minh Kỳ bước chậm rãi trên cầu thang, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú ánh lên nét đẹp rạng rỡ, dù chỉ đứng yên cũng vô cùng điển trai.


Huyền Dương xoay người, đáp lại bằng nụ cười tươi tắn :"Chị phải đi làm, hôm nay có ca trực."


Minh Kỳ cau mày, anh bước lại gần cô, cầm lấy chiếc áo khoác đen treo trên móc rồi mặc lên người. Anh mở cửa, đi trước.


"Nhanh lên, để em chở chị." Anh nói vọng ra.


Huyền Dương hạnh phúc bước theo sau. Ngồi trên xe, cô cảm thấy an tâm khi thấy chiếc xe được lau chùi sạch sẽ, không còn chút dư vị gì của buổi tối hôm qua. Minh Kỳ qua gương chiếu hậu nhìn nụ cười tủm tỉm của cô, khoé môi cong lên thành hình vòng cung đẹp đẽ.


Đến khi chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Huyền Dương vội vàng xuống xe, hai người chào nhau một lúc rồi cô mới lững thững bước vào bệnh viện.


Minh Kỳ híp mắt nhìn bóng dáng nhỏ xinh xa dần, anh luyến tiếc dời mắt đi, đánh tay lái về phía đại học A. Trên xe, chuông điện thoại bỗng dưng vang lên, bản nhạc êm ái ngọt ngào của tiếng đàn dương cầm khiến không khí trở nên ấm áp hơn nhiều.


Anh nhấc máy :"Xin chào."


"Minh Kỳ ? Nghe lão Khải nói sáng sớm chú mang theo con Porches cùng một bãi nôn sang xưởng xe nhà lão ?" Bên kia vang lên tiếng cười sảng khoái.


Minh Kỳ bình tĩnh trả lời :"Anh Lục Phong cứ nói quá, đối với anh em mình vài chục tỷ có là gì ? Hơn nữa, chủ nhân của bãi nôn đó chính là người con gái mà em yêu. Lẽ nào anh dám trách cô ấy ?"


"Không dám, không dám... Mà chú cũng được đấy, con cá sắp lọt lưới chưa, khi nào bọn tôi được ăn mừng đây ?" Người đàn ông thích thú hỏi.


Minh Kỳ nheo mắt, tia quả quyết xuất hiện thoáng qua :"Có lẽ... sắp rồi."