Em Trai Là Đại Boss

Chương 44: Phòng tắm




Trước mặt Huyền Dương hiện lên phong cảnh tuyệt mỹ khiến bất kỳ người nào cũng đỏ mặt tim đập nhanh.


Tấm lưng rộng rãi, cơ bắp săn chắc ẩn hiện đầy gợi cảm, múi nào ra múi nọ, lần theo xuống dưới là đường cong vùng hông đầy khiêu khích, phần bên dưới bị che lấp bằng chiếc quần đùi ngắn làm người ta tiếc nuối hận không thể xé nó ra ngắm nghía kĩ càng. Làn da người con trai trắng nõn nà nhưng lại không khiến anh trở nên ẻo lả, yếu ớt, ngược lại tăng thêm khí chất đàn ông rất quyến rũ.


Huyền Dương nuốt nước bọt, tiếng động rõ ràng đến mức người đằng trước cũng nghe thấy. Tuy đang quay lưng nhưng cô vẫn thấy nụ cười thích thú của Minh Kỳ.


Huyền Dương cúi mặt xuống, đỏ mặt xấu hổ. Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy cơ thể một người đàn ông trong khoảng cách gần như vậy, nhưng hiếm có bệnh nhân nào có cơ thể hấp dẫn như anh.


Do anh đang ngồi quay lưng nên từ phần đỉnh đầu đến hết tấm lưng cô đều nhìn thấy hết. Bàn tay cô run rẩy, cầm chiếc khăn ướt sũng nhẹ nhàng chà sát lên phần cổ anh.


Trong cả quá trình, Huyền Dương không dám nhìn vào mặt anh, chỉ chăm chăm vào việc mình đang làm. Lau xong phần cổ, cô chuyển xuống lưng anh, sau đó là phần đằng trước. Huyền Dương dịch người một chút, hơi quỳ xuống, không quan tâm lắm đến việc mình bị ướt. Độ ấm truyền từ lồng ngực anh xuyên qua khăn tắm trực tiếp tác động lên dây thần kinh cô. Hơn nữa, tư thế như này khiến cho cằm người con trai đặt ngay trên đỉnh đầu cô, làm cho lỗ tai cô hoàn toàn nghe được hơi thở trầm thấp, từ tốn của anh.


Huyền Dương cố gắng ra vẻ thật bình tĩnh, nhưng sự thực là trái tim cô đang đập loạn lên như tiếng trống. Cô lén nhìn gương mặt anh, một cảm xúc thất vọng đột nhiên dâng lên.


Đôi mắt anh tĩnh lặng, lạnh lẽo, không có một chút xao động. Dường như việc người con gái trước mặt anh đây đang lau người hộ anh rất là bình thường, không có gì đáng nói.


Huyền Dương cười lạnh trong lòng, cô bị điên mới chờ mong việc nhìn thấy một tia cảm xúc khác thường trên gương mặt anh. Không biết có phải giận quá hoá điên, động tác trên tay Huyền Dương càng lúc càng mạnh, để lại vết đỏ ửng trên làn da trắng trẻo của anh.


Minh Kỳ không phát hiện ra sự kỳ lạ của cô, lúc này anh đang bận rũ mắt xuống, hàng lông mi cong vút che đi tâm tình rối loạn của mình.


"Được rồi, phần còn lại em tự làm nhé. Nhớ đừng để nước dính vào tay !" Huyền Dương đặt chiếc khăn vào chậu, vội vàng đứng dậy, nói xong liền cuống quýt chạy ra ngoài, như không muốn cho anh thấy sự thất thần của mình.


Minh Kỳ bị bỏ lại với vẻ mặt mơ màng đầy khó hiểu. Anh nhìn thoáng qua phần gồ lên giữa hai chân mình, xúc cảm nóng bỏng như sắp thiêu đốt lý trí anh. Anh đành bất đắc dĩ dùng tay trái bật vòi nước lạnh, không do dự dội lên người.


Thật ra cô đi ra cũng không tệ, anh chỉ sợ mình mất kiểm soát, làm ra mấy hành động cầm thú với cô.


Huyền Dương thành công trốn thoát liền phi nhanh vào phòng mình, nằm lăn lộn trên chiếc giường mềm mại. Hít một hơi thật dài, mùi chăn mềm quen thuộc xộc vào mũi cô. Cô thầm cảm ơn sự chú đáo của Minh Kỳ. Từ khi cô đi, tháng nào anh cũng dọn dẹp giặt giũ chăn mềm trong phòng cô, khiến nó trông sạch sẽ như có người ở.


Sau hai tuần, Minh Kỳ xuất viện. Huyền Dương với đống hành lý đã được gói gọn sẵn sàng đứng bên ngoài chờ anh. Gia đình dì Vũ cũng đi. Chú Vũ đi ra lấy xe, còn cô cùng Tiểu Minh đứng bên cạnh dì Vũ, kể chuyện về chuyến đi hơn sáu năm qua. Thời gian trôi khiến cậu bé đáng yêu Tiểu Minh trở thành chàng trai cao lớn, một cậu bé cấp 2 đẹp trai giống hệt chú Vũ. Dì Vũ rất vui vẻ khi thấy gia đình một lần nữa được đoàn tụ, dì không ngừng vỗ vai cô, quan tâm hỏi han.


Huyền Dương được dì Vũ coi như con gái mà chăm sóc, cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Bên kia không biết bao nhiêu đêm cô ngồi nhìn bầu trời rồi nghĩ vẩn vơ về dì, về chú, về Tiểu Minh, về Ngọc La, về... Tiểu Kỳ. Giờ đây họ đang ngay trước mặt cô, bằng xương bằng thịt, khiến lòng cô như được sưởi ấm.


Dù đi đâu, nhà vẫn là nơi ấm áp nhất...


Khi xe chú Vũ đứng trước cổng bệnh viện, Minh Kỳ cũng vừa mới ra. Bên anh là một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn, người nhìn người thích, đang líu rít trò chuyện. Hai người tuấn nam mỹ nữ, nhìn như thế nào cũng hợp đôi. Huyền Dương cụp đầu xuống, xoa đầu Tiểu Minh, lẩn tránh cảnh tượng thân thiết đó.


Đáng lẽ ra, cô phải cảm thấy vui vẻ vì Minh Kỳ trở về cuộc sống bình thường mới đúng chứ.


Vậy... vì sao trái tim lại đau đớn như vậy ?


Dì Vũ không phát hiện ra tâm trạng bất thường của đứa cháu gái, bà lay tay Huyền Dương, rất phấn khích hỏi :"Tiểu Dương, con bé là ai vậy ? Trông thanh tú trắng trẻo, lại còn thân thiết với Tiểu Kỳ như vậy, lẽ nào là bạn gái nó ?"


Tiểu Minh bên cạnh ngây thơ hỏi :"Bạn gái là cái gì ? Chị kia là bạn gái 'anh siêu nhân' ạ ?"


Huyền Dương nở nụ cười gượng, nói :"Cháu cũng không biết. Nhưng mà trong suốt một tuần Tiểu Kỳ ở bệnh viện, ngày nào con bé cũng đến..."


Đúng lúc này, hai người cũng vừa mới đến. Minh Kỳ thấy khuôn mặt Huyền Dương vẫn giữ vẻ bình tĩnh, trên môi còn nở nụ cười, lòng anh càng lạnh lẽo. Anh hướng về phía cô gái bên cạnh, lạnh lùng nói :"Được rồi, em về đi. Phiền hà mấy ngày nay em tới thăm thầy."


Nữ sinh không bị vẻ khách sáo của anh làm chùn bước, thậm chí còn bạo dạn tiến tới trước mặt hai người phụ nữ chào hỏi :"Cháu chào cô chú, em chào chị, chị chào bé con, cháu tên Linh Nhi !"


Dì Vũ hài lòng nhìn cô gái lẽ phép, dịu dàng trả lời :"Cô chào cháu, không ngờ Tiểu Kỳ lại có một học sinh đáng yêu như vậy, chẳng trách thằng nhóc muốn giữ kín miệng như vậy..." Nói đến đây, bà liếc xéo Tiểu Kỳ, ánh mắt ẩn ý đầy lộ liễu.


Minh Kỳ rất không thoải mái khi mọi người hiểu nhầm như vậy. Anh đang định giải thích thì Linh Nhi chen vào :"Chị Huyền Dương, cho em xin lỗi vì đã cư xử không phải lần trước. Mong chị sẽ chiều cố em."


Cô bé cười hì hì, để lộ hàm răng trắng muốt, khắp người đều toát ra hơi thở tươi mát đầy sức sống.


Huyền Dương hơi khó xử, nhưng ngay sau đó cô vẫn cố gắng nói :"Không sao, dù sao sau này đều là người một nhà..." Nói xong, trái tim cô thắt lại, khó thở như có hàng ngàn mũi kiếm đâm sâu vào trong người.


Linh Nhi nghe thấy vậy liền đỏ mặt, dễ thương như trái đào chín mọng. Dì Vũ cũng cười khúc khích, dường như rất hài lòng vì câu nói của Huyền Dương. Bé Tiểu Minh thấy mẹ cười cũng ngốc nghếch cười theo. Chỉ có mỗi Minh Kỳ mặt mũi đen xì, anh bước tới bên cạnh chiếc xe, mở cửa rồi ngồi vào. Ngay cả một lời chào tạm biệt cũng lười nói.


Dì Vũ thấy tình hình không ổn liền thu lại dáng vẻ ngả ngớn của mình. Bà vẫy tay chào Linh Nhi rồi ngồi lên ghế lái phụ. Huyền Dương tương tự ngồi bên cạnh Minh Kỳ. Cô quay sang bên phải, nhận thấy Minh Kỳ trông có vẻ khó chịu.


Anh tựa cằm lên tay trái, đưa mắt về phía cửa sổ, không thèm liếc nhìn cô một cái. Huyền Dương đầy mặt khó hiểu, quái lạ, người vốn khó chịu phải là cô đây chứ ? Anh bực tức làm cái gì nha ?


Xe đến cửa nhà, chú Vũ giúp cô mang hành lý vào. Còn cô như một đứa trẻ thích thú ngắm nghía ngôi nhà đã gắn bó với mình từ lâu. Từng góc nhà, từng căn phòng quen thuộc khiến Huyền Dương quên hết mọi buồn phiền.


Minh Kỳ đang mệt mỏi ngồi trên sô pha, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, ánh mắt liền dịu dàng mềm mại trở lại. Tầm mắt anh khoá chặt lên hình bóng nhỏ xinh, không có cách nào dứt ra được.


Bốn người lớn sắp xếp và dọn dẹp xong cũng đã tới chiều. Gia đình dì Vũ có việc nên phải về trước, trước khi đi bà dặn dò :"Có Tiểu Dương ở lại chăm sóc Minh Kỳ thì chú dì yên tâm rồi. Dì về đây !"


"Em chào anh chị ạ !" Tiểu Minh cất giọng nhí nhảnh.


Huyền Dương luyến tiếc chào ba người. Đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe nữa, cô mới lững thững bước vào nhà. Minh Kỳ nằm gục lên chiếc sô pha, khoanh tay ngủ ngon lành. Dù anh đang nhắm mắt nhưng mày anh vẫn nheo lại, có vẻ rất mệt mỏi. Huyền Dương như bị ai đó điều khiển, không tiếng động bước tới anh. Cô ngồi xổm xuống, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt anh khi ngủ.


6 năm trôi qua để lại sự trưởng thành cùng chín chắn trên người con trai này. Mày rậm, lông mì dài, sống mũi cao thẳng, bờ môi hồng nhạt mím nhẹ kết hợp với làn da trắng tinh khôi đẹp đẽ. Lồng ngực nở nang khẽ phập phồng theo từng nhịp thở. Cả người anh đều tỏa ra khí chất đàn ông mạnh mẽ, đủ để mọi cô gái phải say mê.


Ví dụ như là... bé Linh Nhi.


Huyền Dương cảm thấy mình bị điên rồi. Không lo chuyện công việc đi lại còn quan tâm đến đời sống riêng tư của em trai mình. Huyền Dương thở dài chán nản, bỗng dưng cô phát hiện ra chiếc kính anh đang đeo đang có xu hướng trếch xuống. Nếu cứ để như vậy chắc chắn sau vài phút nó sẽ rơi xuống.


Huyền Dương vươn tay, định vén kính lên cho anh thì đôi mắt phượng hoàng đột nhiên mở to. Mắt anh còn hơi ngái ngủ, chớp chớp nhìn cô, dường như đang tò mò về hành động kỳ lạ này.


Huyền Dương nhanh chóng thu tay lại, lúng túng giải thích :"Chị thấy kính em sắp rơi liền chỉnh lại..."


Minh Kỳ im lặng nhìn cô, sau đó anh quay đầu sang bên kia, phì cười.


Huyền Dương trợn trừng mắt đầy khó hiểu. Có lẽ cô không biết bộ dạng hiện tại của cô trong ngốc nghếch như thế nào. Tựa như một đứa trẻ mắc phải lỗi đang cố gắng bao biện cho mình.


Anh xoa đầu Huyền Dương, cảm xúc mềm mại cùng hương thơm quen thuộc khiến anh híp mắt. Minh Kỳ đùa nghịch xong, hài lòng nhìn quả đầu rối tung lên của cô.


Huyền Dương nghiến răng, vốn định mắng anh một trận liền bị anh cắt ngang. "Chị, tắm cho em, ngày hôm nay hoạt động nhiều cả người em toàn mồ hôi..."


Huyền Dương nghe thấy vậy, lời trách cứ liền nuốt vào bụng. Chị gái làm sao có thể trách em trai, huống chi Minh Kỳ còn là một bệnh nhân. Cô đành ngoan ngoan bước theo Minh Kỳ lên lầu, vào phòng tắm.


Đến khi cô sững sờ nhìn Minh Kỳ bằng một tay cởi chiếc áo phông để lộ thân hình rắn rỏi, cô mới biết quyết định ở cùng anh có chút... nguy hiểm.


Huyền Dương nằm trên giường nhớ lại bộ dạng gợi cảm của Minh Kỳ khi bị xối nước, mặt mũi đỏ bừng chôn sâu vào trong gối.


Huyền Dương lăn lộn một hồi lâu, đến khi đồng hồ treo trên tường chỉ số mười hai mắt cô mới chịu nhắm lại.


Phòng bên cạnh, chàng trai tương tự cũng không ngủ được, anh thẫn thờ nhìn vách tường một cách vô thức, đáy mắt hiện lên tia tình cảm nóng bỏng khó che dấu.