Huyền Dương vừa mới đưa vào miệng thìa cháo thơm ngon cuối cùng thì nhìn thấy Minh Kỳ ra khỏi phòng bếp, sắc mặt thâm trầm, trên tay cầm cốc nước.
"Sao đi lâu vậy, em làm vỡ đồ à, dọn chưa ? Có bị thương ở đâu không ?" Cô hỏi, đôi mắt vì sốt mà trở nên long lanh như chú cún con.
Minh Kỳ nặng nề gật đầu, anh đặt cốc nước lên bàn, rồi từ túi quần lấy ra chiếc điện thoại của cô.
"Có tin nhắn."
Cô đưa tay nhận lấy, mở phần tin nhắn, thấy lời chúc đáng yêu của Khải Miên liền không nhịn được mà mỉm cười. Đôi mắt cong cong cùng với bờ môi hồng nhạt và gò má đỏ ửng cũng đã đủ để diễn tả sự vui vẻ trong lòng cô. Chà, không ngờ được quan tâm mà lại sung sướng đến vậy.
Minh Kỳ nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi tức giận. Anh chăm sóc cô suốt từ lúc về đến bây giờ, nấu đi nấu lại để được một bát cháo phù hợp với cô, vậy mà cái tên Khải Khải Tây Tây gì gì đó chỉ cần nhắn vài cái tin nhắn cũng khiến cô nở nụ cười.
"Bạn trai sao ?" Minh Kỳ lo lắng hỏi, trong lòng lại âm thầm gào thét : Trả lời không đi ! Nói rằng anh ta không phải là bạn trai của tôi !
Huyền Dương ngước mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi lắc đầu mạnh một lúc, rồi lại im lặng trầm ngâm suy nghĩ, rồi lại lắc đầu mạnh, rồi lại...
Minh Kỳ : Cái thái độ gì đây ?
Quả thực Huyền Dương cũng không biết mình đang làm gì nữa, chỉ là nghĩ đến Khải Miên bỗng bị Minh Kỳ hiểu nhầm thành bạn trai mình liền cảm thấy hơi... khó chịu.
Huyền Dương cau mày, đánh nhẹ vào tay anh :"Đừng nói lung tung, chị làm sao đã có bạn trai."
Nói xong cô cảm nhận được một cơn buồn ngủ ập đến trên người, liền ngáp nhỏ nhẹ rồi nằm vật ra ghế sô pha, nhắm mắt tĩnh dưỡng.
Đau đầu quá, cơ thể nóng lạnh thất thường, thật khó chịu.
Minh Kỳ ngơ ngác nhớ lại cảm giác mềm mịn của cô trên cánh tay mình, dường như ném ra sau mọi sự bực tức vừa rồi. Quên đi, dù sao cô vẫn trong tầm ngắm của anh, không thể tuỳ tiện kết giao như vậy được. Chắc chỉ là bạn bè bình thường thôi.
"Khụ khụ..." Huyền Dương khó khăn ho một cái, rồi lại bất tỉnh mà nằm xuống. Minh Kỳ nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng vì nóng thì lại thu hồi tâm tư lại. Hình như cô lại lên cơn sốt.
Anh đau lòng nhìn cô cau mày đau đớn trên ghế, không đành lòng để cô nằm ở một nơi chật hẹp như thế này, liền vòng qua người, bế cô lên.
Hai cánh tay vừa mới nâng cô lên được một lúc liền không nhịn được mà run lên. Cô... thực sự quá gầy, anh chỉ cần nhấc nhẹ là cô đã lọt thỏm trong lòng mình, lần trước cõng cô cũng vậy, nhất định sau này phải cố gắng vỗ béo cô !
Hoàng tử bế công chúa lên lầu, mở phòng cô một cách nhẹ nhàng. Mùi hương đặc trưng của người con gái trong tuổi xuân xanh khiến Minh Kỳ đỏ mặt, khắp nơi đều có dư vị của cô, khiến anh ngại ngùng vô cùng.
Trong lòng anh người con gái cựa quậy vì cảm giác bất tiện khiến Minh Kỳ giật mình, anh vội vàng đặt cô lên giường, lấy chăn đắp lên người rồi chỉnh điều hoà ở mức độ vừa phải.
"Còn cảm thấy khó chịu ở đâu nữa không ?" Anh dịu giọng hỏi.
"... Không." Cô mê mang đáp, cảm thấy vô cùng dễ chịu khi những ngón tay mát lạnh của Tiểu Kỳ để trên trán mình.
Tuy nhiên nhìn đến những giọt mồ hôi trong suốt ẩn hiện trên khuôn mặt và cổ cô, anh lại đau lòng khuyên nhủ :"Nếu mệt quá thì cứ nói đi, tôi sẽ tìm cách giải quyết."
Huyền Dương khó khăn mở mắt, liền ngập ngừng không biết nên nói hay không. Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh, cô liền liều thú nhận :"Thực ra... Thực ra ngày mai chị phải nộp bài chữa hoàn chỉnh cho bài kiềm tra đầu tuần. Ông thầy của chị khá nghiêm khắc, thiếu bài thì sẽ bị đánh dấu, sau này liền bị hạ điểm. Vậy nên... nên..." Những từ cuối cùng lí nhí trong cổ họng, không nói nên lời.
"Muốn tôi làm hộ bài chữa ?" Minh Kỳ mặt đầy vạch đen nói toẹt ra, cô gái này, lúc nào cũng khiến anh lo lắng, thật ra trong hoàn cảnh này, cho dù cô có bảo đi lên mặt trăng anh cũng sẽ đi, cần gì phải thẹn thùng như vậy ?
Thấy Tiểu Kỳ ngoan ngoãn hiểu chuyện, Huyền Dương liền hạnh phúc trong lòng, đứa nhỏ này, thật sự đôi lúc cũng rất đáng yêu đi. Cô nhẹ nhàng gật đầu, thấy anh nhận lời liền vui vẻ mà thốt lên tiếng cảm ơn, chỉ cho anh chỗ cất bài kiểm tra, dặn dò anh vài thứ cần lưu ý sau đó mệt mỏi quá mà lăn ra ngủ từ lúc nào.
Trong mơ, cô nhìn thấy được một cảnh tượng vô cùng quen thuộc khi còn nhỏ. Đó chính là bóng lưng của Tiểu Kỳ đang cặm cụi chép bài trên bàn cô. Ánh mắt nghiêm túc nhìn đề bài, bàn tay lại liên thoáng làm việc, tốc độ phi thường nhanh.
Cô bỗng nhiên nhớ đến ngày xưa, cái thời mà cô luôn lấy việc bắt nạt anh là thú vui tao nhã. Từ việc lấy đồ đến việc trấn tiền của anh, cứ mỗi khi bố mẹ không có ở nhà, cô sẽ lấy cái quyền "chị gái" mà đe doạ anh. Nhưng cũng không thể toàn tâm trách cô được, Tiểu Kỳ ngày xưa cực kỳ ngoan ngoãn, cô nói một liền không nói hai, khiến cô thỏa mãn vẻ vang mà tiếp tục sự nghiệp "làm hại măng non đất nước".
Một trong những việc vui nhất có lẽ chính là bắt anh làm bài tập hộ cô. Cô thừa sức làm chúng, nhưng chính là cô lười, rất lười. Hơn nữa chữ Tiểu Kỳ khá giống chữ cô, cả hai chị em đều có nét chữ cực đặc biệt, vậy nên không sợ các thầy cô giáo phát hiện.
Cứ như vậy, vào những buổi chiều tối, Minh Kỳ lại lục đục vào phòng cô rồi lấy sách vở ra từ chiếc cặp để sẵn trên ghế. Anh giở ra rồi tự nhiên làm như một thói quen, thỉnh thoảng lại hỏi han quan tâm tới chị mình đang nằm ì ra giường mà đọc tiểu thuyết. Lúc này Huyền Dương đều thờ ơ đáp lại, cũng đâu có nghĩ đến người em vất vả của mình đang phải vật lộn với đống bài tập của lớp cao hơn mình tận hai năm. Mà thực ra, việc Minh Kỳ dễ dành vượt lớp cũng một phần là nhờ có cô, thử hỏi, nếu không phải hàng ngày Minh Kỳ đều tiếp xúc với các dạng bài như vậy, anh có thi đỗ với số điểm cao như vậy không ?
Thế là với cái tư tưởng kỳ cục đó, Huyền Dương luôn luôn dành hết phần bài tập của mình cho anh, dù khó hay dễ đều bắt anh làm. Cô cảm thấy đó mới chính là ý nghĩa của cuộc sống, bắt nạt Minh Kỳ chính là ý nghĩa cuộc sống của cô.