Em Trai Là Đại Boss

Chương 1: Ngang bướng




"Rầm !" Từ dưới tầng một vang lên tiếng sập cửa mạnh mẽ.


Huyền Dương đang học bài ở tầng trên giật bắn cả mình, vội vàng nói to :"Minh Kỳ ! Chị để đồ ăn trên bếp rồi, em chỉ cần quay lò vi sóng là ăn được !"


Không thấy ở dưới trả lời, Huyền Dương lo lắng chạy xuống cầu thang. Bực mình khi nhìn thấy khuôn mặt nửa tỉnh nửa mê của Minh Kỳ, cô vội vàng chạy ra đỡ con ma men này.


Người anh tỏa ra mùi rượu nồng nặc, vô cùng khó ngửi. Tiểu Kỳ vốn cao lớn, lại đang say nên khi cả người dựa vào Dương Dương, cô suýt nữa ngã lăn ra đất. Dìu thân hình nặng trịch lên trên tầng hai, cô lấy khuỷu tay mình mở cửa phòng anh, nhanh chóng ném cơ thể này lên trên giường.


Làm xong Huyền Dương thở không ra hơi, lại gần đứa em trai hư đốn này rồi vỗ vào mặt anh."Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ, ít ra cũng phải dậy thay quần áo rửa mặt chứ !"


Chàng trai hé mắt một cách lười biếng, khiến cho gương mặt đẹp như tượng thêm phần quyến rũ. Anh cất lên chất giọng khàn khàn dễ nghe, nhưng lời nói lại vô cùng đáng ghét :"Ồn ào quá..."


"Minh Kỳ, lớn rồi em cũng nên tự biết chăm sóc bản thân chứ." Huyền Dương khẽ nhíu mày.


Người con trai tên Minh Kỳ hừ một tiếng, xoay người sang phía khác, quyết định ngủ luôn.


Huyền Dương thấy một màn như vậy, vô cùng đau đầu. Cô không còn cách nào khác đành chạy vào phòng tắm lấy cái khăn ướt rồi lau qua mặt cho anh.


Trong lúc lau, cô không nhịn được để ý đến những nét thanh tú của Tiểu Kỳ. Thế giới này cũng thật không công bằng, tại sao lông mi người này lại còn dài hơn cả cô ? Lại còn cái làn da trắng ngần đến ghen tỵ...


Tuy trong lòng bất mãn nhưng công việc trên tay vẫn không ngừng, thậm chí còn làm càng lúc càng nhanh.


Lau xong, trong phòng cũng bớt đi mùi rượu, lại thêm hương thơm dịu nhẹ của Huyền Dương. Cô vào cất khăn ướt, trước khi đi còn không quên dặn dò Minh Kỳ vài điều :"Tiểu Kỳ, sau này đừng uống rượu nhiều như vậy, cũng đừng về khuya nữa, chị lo lắm..."


Thấy đối tượng mình đang nói chuyện không thèm để ý đến mình như bao lần trước, cô thở dài lặng lẽ đóng cửa. Tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng lên bên cạnh căn phòng rồi im bặt.


Đôi mắt vốn đang nhắm nghiền của Minh Kỳ bỗng dưng mở ra, đôi mắt dài, đẹp như mắt phượng hoàng mang theo vài tia lạnh lùng. Anh nhìn trần nhà sáng chưng, thẫn thờ một hồi lâu.


Dường như đầu óc không nghĩ được cái gì khác, anh liền nhắm mắt lại, cố gắng khiến bản thân chìm vào giấc ngủ.