Vân Chức nhớ rõ lần cuối cùng mình bị bế lên, có cái gì đó chồng chất tới cực điểm, kíp nổ bí ẩn bốn phía.
Sau đó cô cũng không có ấn tượng nữa, chỉ có tinh lực bị rút cạn, trong đầu giống như trống rỗng, biết anh ở đây, cô cũng không hề cố kỵ nữa mà phóng túng bản thân, rơi vào hắc ám.
Vân Chức không nằm mơ nữa, ngủ rất ổn, lúc cô mở to mắt thì eo chân bủn rủn, nhẹ nhàng hít một hơi sâu, cảm thấy lần này kỳ thật cũng không tính là ngủ, đây là bị anh làm cho tới hôn mê thì đúng hơn.
... Mất mặt quá.
Vân Chức nắm chặt góc chăn, không chịu nổi lại nhớ tới trong số tiểu thuyết Đường Dao gửi cho mình có một quyển gọi là [Chồng yêu, nhẹ một chút].
Khúc dạo đầu của câu chuyện, vừa vào chương một đã miêu tả cảnh lần đầu của nữ chính bị chồng của mình hung bạo làm tới hôn mê, này còn chưa dừng lại, chồng cô ấy đặc biệt cầm thú, cái đó vốn đã kinh người, nữ chính ngất xong lại bị hắn mạnh mẽ làm tỉnh lại, nữ chính lệ rơi đầy mặt xin tha, bò về phía mép giường, lại bị nắm chặt cổ chân kéo trở về làm đến càng trầm trọng hơn, thậm chí làm tới mức phải vào viện.
Hơn nữa vấn đề là, tên vai chính bị sửa lại, nam nữ chính tên là Tần Nghiên Bắc và Vân Chức.
Cái này... cảm giác nhập vai khá mạnh mẽ.
Cô nghiêm trọng hoài nghi Đường Dao chưa thẩm tra kỹ mấy cái chuyện này mà đã gửi cho cô, nội dung bên trong rõ ràng có chút quá kích, đọc một lần đã tạo thành gánh nặng tâm lý cho cô, nửa đêm cô trộm xem, xem đến đồng tử chấn động, yên lặng lo lắng cho tương lai sau này của mình.
Huống chi điều kiện hiện thực của Tần Nghiên Bắc, so với tiểu thuyết miêu tả thì chỉ có hơn không có kém, đúng là... kinh người.
Trước khi chân chính đi tới bước này với anh, mỗi một lần cô đều nguyện ý, đều quyết tâm như con thiêu thân lao vào, đặc biệt là tối hôm qua, vào lúc bệnh tình anh không thể khống chế, rất có khả năng sẽ quá kích lần nữa, lúc cô hôn hầu kết anh, cũng đã cam tâm tình nguyện chuẩn bị tốt tâm thế bị thương rồi.
Nhưng trên thực tế, bất luận là lần đầy hay là lần ngoài ý muốn chạy tới phòng tắm kia, anh dù điên hay không, cô cũng cảm nhận được tất cả đều là tình yêu, trừ bỏ ban đầu có chút chịu không được, nhưng sau đó liền biến thành hưởng thụ không ngừng, ngất xỉu căn bản là do thể lực chống đỡ hết nổi.
Là cô buồn lo vô cớ, chồng cô không hề cầm thú như vậy.
Cánh tay ôm ở bên hông Vân Chức siết chặt, nhận ra cô đã tỉnh, liền cẩn thận ôm cô xoay người lại.
Vân Chức vừa động mới cảm thấy toàn thân thoải mái sạch sẽ, xem ra sau khi cô không có ý thức, anh đã cẩn thận xử lý qua cho cô.
Vân Chức điều chỉnh hô hấp, tận khả năng làm cho biểu tình của mình trấn định chút, nâng mắt lên nhìn anh, cả đêm trôi qua, tơ máu trong mắt Tần Nghiên Bắc không giảm đi, ngược lại còn tăng thêm, anh nửa rũ mi mắt, không muốn để cô nhìn ra, xoa xoa gáy cô: "Khó chịu sao?"
Vân Chức hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Có phải anh không ngủ không?"
Lời dỗ dành tới bên miệng rồi, thấy cô trịnh trọng lại vội vàng như vậy, anh vẫn là nuốt xuống, "Ừ" Trả lời rất thành thật: "Không yên tâm em, cũng sợ nếu thật sự ngủ thì khi tỉnh lại sẽ chẳng còn gì nữa."
Anh chậm rãi vỗ về sống lưng cô, kéo cô lên một chút, ôm chặt: "Là anh không tốt, ngày hôm qua quá ích kỷ, không khống chế được, có chút quá đáng đối với em."
Không đợi Vân Chức nói chuyện, anh liền kéo chăn qua quấn lấy cô, giống như sợ cô chạy mất, anh ôm người áp vào ngực, thấp giọng nói: "Sau này sẽ không thế nữa, đừng giận anh."
Vân Chức chua ngọt giao thoa, biết rõ anh cứ vẫn lo được lo mất, liền đem bản thân vùi vào trong ngực anh, dán gần tới không thể gần hơn được nữa, mới ngửa mặt hôn lên cằm anh, bên tai nóng bỏng, nhỏ giọng an ủi: "Không thể trách anh, rốt cuộc chuyện như kích cỡ... Anh cũng không thể khống chế được."
Cô nuốt nuốt, thành khẩn tỏ vẻ: "Hay là sau này... em sẽ tập luyện cho thể lực tốt hơn một chút, miễn cho anh tự trách."
Hai câu nói cho hết lời, không khí ngắn ngủi ngưng kết vài giây, Tần Nghiên Bắc đột nhiên ôm lấy má cô áp xuống, hãm sâu đầu cô xuống gối.
Biệt thự sát đường, Vân Chức mơ hồ nghe thấy tiếng xe chạy bên ngoài, lại nhìn sắc trời qua bức rèm, hẳn là đã sắp trưa rồi, so với lúc cô vừa tỉnh lúc nãy thì đại khái đã qua thêm một tiếng.
Cô lo lắng đề phòng nhiều ngày như vậy, khó có khi được thả lỏng, cô nắm lấy Tần Nghiên Bắc, buộc anh nhắm mắt ngủ tiếp một lát, anh kiên trì dỗ cô đi ăn cơm, chờ hai người chậm rãi ăn xong, cô mới cưỡng ép anh nằm xuống ngủ tiếp, chờ xác định tinh thần trạng thái anh tốt lên không ít, cô rốt cuộc cũng chịu kéo anh rời giường.
Điện thoại đặt ở trên cái bàn cạnh giường, bị tắt tiếng, lúc Vân Chức mở ra xem, cuộc điện thoại bắt đầu từ tối hôm qua cho tới tận trưa hôm nay của Phương Giản đã lên tới 100 cuộc, sau đó còn nhắn thêm mấy chục tin nhắn, lòng hắn như lửa đốt, không có can đảm tìm Tần Nghiên Bắc, chỉ có thể đem tất cả hy vọng liên lạc được với Vân Chức.
Vân Chức vừa định trả lời, điện thoại đã bị Tần Nghiên Bắc lấy đi, anh quét mắt vài lần trên đống tin nhắn kia, giọng điệu nhàn nhạt nhắn một câu qua: [Có việc thì trực tiếp tìm tôi, đừng có làm phiền vợ tôi.]
Anh tắt màn hình, ánh mắt chuyển qua vẻ mặt vô tội của Vân Chức, vuốt v e khóe môi bị cắn rách của cô: "Tin nhắn một ngày em nhắn cho hắn còn nhiều hơn so với nhắn cho anh cả một tháng."
Vân Chức kéo dài âm: "Trước kia chúng ta ít liên hệ, rốt cuộc là vấn đề của ai."
Tần Nghiên Bắc trầm mặc, ôm cô lên đi vào phòng tắm, tựa như khoảng thời gian ở Tùy Lương, để cô ngồi trên bồn rửa mặt, thong thả ung dung làm vệ sinh cá nhân cho cô, hôn lên khóe môi dính chút bọt nước của cô, ánh mắt ủ rũ: "Là tại anh, em đổi cách khác phạt anh đi, ăn dấm của Phương Giản có hơi không nói nên lời."
Vân Chức nhịn cười, đè đè tóc ngắn của anh, đem bọt nước cọ ở trên cái cằm căng chặt của anh, cong mắt nói: "Ai bảo em tốt tính chứ, xem thái độ nhận sai của anh khá được, phạt anh..."
"Phạt anh hôm nay..." Khóe miệng cô đang cong lên không biết đã thu lại từ khi nào, nghiêm túc nhìn anh, nhẹ giọng nói, "Chính thức có được một vị hôn thê."
Vân Chức không quên, hôm nay là ngày đính hôn mà Tần Nghiên Bắc đã sớm định ra, nếu muốn chạy về trong nước, về Hoài Thành làm tiệc đính hôn chắc chắn là không thể nào, nhưng từ trước tới nay nghi thức cũng không quá quan trọng, quan trọng là cô ở bên cạnh anh, cô với anh vốn dĩ cũng không cần người khác chứng kiến.
Điện thoại Tần Nghiên Bắc rạng sáng nay đã đếm ngược xong ngày đính hôn, lúc ấy trên màn hình hiện lên thông báo nhắc nhở, anh nhìn thật lâu, sau đó tắt đi, ở trước mặt Vân Chức vẫn im lặng không hề nhắc tới, chỉ sợ bản thân được một tấc lại muốn tiến thêm một thước tạo thành áp lực cho cô.
Anh như đạp lên mũi dao, ôm trân bảo không quá chân thật trong lòng, e sợ chỉ cần đi sai một bước là sẽ khiến cô mất tin tưởng với anh.
Thẳng đến thời khắc này, cô cười tủm tỉm nhìn thẳng anh, chủ động cho anh một đáp án mà anh đã trông mòn con mắt.
Vân Chức nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường bên ngoài, Phương Giản dặn là chiều nay còn phải tới viện nghiên cứu làm kiểm tra toàn diện, giai đoạn 24 giờ nguy hiểm đã qua, nếu như kiểm tra không có vấn đề gì thì mới được tính là hoàn toàn yên tâm.
Cô nhớ rõ ngày hôm qua trên đường từ viện nghiên cứu về biệt thự, vội vàng tháng nhìn thấy ven đường có một cửa hàng vàng bạc xa xỉ, cô muốn đợi chút nữa đi ra ngoài sẽ tìm cơ hội qua đó xem, tốt nhất là thừa dịp Nghiên Bắc làm kiểm tra, chuồn ra ngoài mua một cặp nhẫn, làm cho anh có cảm giác chân thật rằng mình đã đính hôn.
Anh vẫn luôn đeo cái nhẫn không được chấp nhận mà mình tự mua, cũng không chịu tháo ra, khiến trong lòng cô cũng không quá dễ chịu.
Vân Chức còn chưa có hoàn hồn, môi đã bị ngậm lấy, bọt biển thơm ngọt ở trong không khí bay bay, cô chống lên mặt bàn đá cẩm thạch, cánh tay run nhẹ, vòng ôm của anh cũng siết chặt hơn.
Đầu lưỡi vừa mới đụng vào nhau, cửa lớn dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa rất lớn, hết đợt này đến đợt khác, giọng Phương Giản gào lên như sắp nứt ra, thanh âm chui lên từ phía cửa sổ: "Tôi nói này... đã sắp một ngày rồi, có thể để tôi thấy mặt được không hả!"
Cả người Phương Giản vô cùng phấn chấn, chờ thật sự như ý nguyện thấy được Tần Nghiên Bắc, hắn mới vuốt vuốt cổ, có chút lạnh cả người.
Hắn lén liếc mắt nhìn Vân Chức, bất ngờ đụng phải mấy dấu vết nhàn nhạt bên cổ cùng vành tai đỏ bừng của cô, trong lòng liền hô lên mấy chục câu chửi bậy.
Hắn biết bản thân đang đụng vào vảy ngược của thái tử gia, vì thế liền nhanh chóng giải thích: "Không phải là tôi... không yên tâm sao, lại nói sắp tới giờ rồi, bên ngoài có hơi mưa, xe đã dừng dưới lầu, khi nào thì xuất phát?"
Vân Chức đương nhiên muốn càng sớm càng tốt, Tần Nghiên Bắc nắm chặt tay cô, ánh mắt xẹt qua sắc trời ngoài cửa sổ: "Cậu lái xe đi, tôi với Chức Chức đi bộ qua đó."
Biệt thự cách viện nghiên cứu không xa, đi bộ mất nhiều nhất là hai mươi phút.
Vân Chức tích cực đồng ý, cô nghi ngờ Tần Nghiên Bắc là nhìn thấu tâm tư muốn chạy của cô cho nên mới nói như vậy, đi đường tốt hơn lái xe, càng tiện cho cô xác định thời gian lộ tuyến đi tới cửa hàng vàng bạc hơn, miễn cho anh làm kiểm tra xong cô còn chưa quay lại.
Mưa không quá lớn, sắc trời âm u, nhưng cũng chỉ là những đám mây nhỏ, chờ một lát nữa tạnh mưa thì tự khắc sẽ tản ra thôi.
Vân Chức hoàn toàn không cảm thấy thời tiết này có chỗ nào không tốt, cô được Tần Nghiên Bắc ôm ở trong vòng tay, dù màu đen hoàn toàn nghiêng về phía cô, lòng bàn chân dẫm lên bọt nước nhỏ, bắn tung tóe lên giày của hai người.
Trên phố này, trừ viện nghiên cứu ra thì chủ yếu là biệt thự đơn lập và một số cửa hàng xa xỉ, người đi đường không ít, đa số đều có vẻ khá vội vã, ngẫu nhiên cũng có người nhìn qua, chú ý tới đôi tình nhân có nhan sắc xuất chúng này.
Vân Chức sợ Tần Nghiên Bắc bị mưa xối ướt, nỗ lực rúc ở trong lòng anh, tận lực để cơ thể của cả hai đều che ở dưới dù.
Nước mưa mát lạnh, nhiệt độ cơ thể anh lại cao, không kiêng nể gì thấm vào trong áo quần cô.
Anh bỗng nhiên đè thấp thanh âm hỏi: "Có mệt không em?"
Vân Chức buồn cười: "Mới đi được có một lúc thôi mà, em không có..."
"Hôm nay không giống." Tần Nghiên Bắc nghiêng đầu nhìn cô, lúc dựa tới gần cơ hồ là thì thầm với cô, "Đi đường không khó chịu sao?"
Vân Chức đột nhiên hiểu được ý tứ của anh, cắn môi căm tức nhìn, đuôi mắt hơi cong có một mảnh hồng nhạt, rất nhanh, lực chú ý của cô lại bị logo của cửa hàng vàng bạc phía trước hấp dẫn, cô khắc chế không nhìn nhiều, dường như không có việc gì nắm lấy tay Tần Nghiên Bắc, cúi đầu quan sát nhẫn của anh.
Anh hẳn là thích kiểu gọn gàng đơn giản như thế này, đeo công khai cũng không cảm thấy quá lố.
Cô không muốn để Tần Nghiên Bắc phát hiện, cố ý kéo sang đề tài khác: "Nghiên Bắc, chuyện công việc giải quyết sao rồi, thuận lợi sao, khi nào chúng ta mới về nước được?"
"Cũng ổn." Tần Nghiên Bắc rũ mắt, kiên nhẫn giải thích với cô, "Sau khi Tần Chấn sụp đổ, phía công ty chế tạo máy bay ở bên này vẫn luôn nghĩ mọi cách ngăn cản kế hoạch sản xuất máy bay trong nước, những chuyện cần xử lý thì đã xử lý xong trong hôm qua rồi, không nhấc lên sóng gió nào nữa đâu, có điều hẳn là bọn họ nhìn ra được trạng thái của anh không tốt, cho rằng thân thể anh có vấn đề, không dùng được thủ đoạn ở trên thương trường thì bước tiếp theo hẳn là sẽ lên kế hoạch trực tiếp nhổ cái đinh trong mắt là anh đây."
Vân Chức nhíu mày, tuy nghe được là anh đang nói đùa, nhưng tim cũng đập nhanh hơn một chút, nhịn không được nắm chặt tay anh.
Tốc độ đi đường bị Tần Nghiên Bắc cố tình kéo chậm, màn mưa đập vào trên mặt dù, rơi xuống gạch xám dưới chân, tạo ra bọt nước dày đặc, tiếng bước chân hỗn độn xung quanh vang lên, kèm theo âm thanh tiếng Anh mơ hồ, hết thảy nhìn như đều hết sức bình thường.
Từ đầu tới cuối Vân Chức không có chú ý bắt đầu từ một khắc nào bắt đầu xuất hiện bất thường, cô chỉ cảm thấy cánh tay Tần Nghiên Bắc ôm lấy mình chợt siết chặt, đem cả người cô kéo ra sau lưng, hoàn toàn dùng thân mình ngăn trở cô, sau đó dù che mưa ướt sũng bị nhấc lên, đột nhiên nghiêng cả sang bên cạnh, một tiếng dao mang theo tiếng xé mưa xẹt tới đâm thủng mặt dù, cắt ngang qua xương cổ tay trái của Tần Nghiên Bắc, tạo thành vệt máu đỏ tươi.
Tay trái Tần Nghiên Bắc vẫn ổn định như cũ, một phen nắm lấy cánh tay của đối phương, tàn nhẫn bẻ ngược lại, ở trong tiếng mắng chửi kêu đau, anh cơ hồ là bóp nát xương tay của hắn, đoạt lại chuôi dao, trở tay lưu loát chọc vào hướng động mạch cổ tay của hắn, mũi dao bị cọ rửa bởi màu đỏ, chuẩn xác ngừng ở bên ngoài da thịt của hắn, chỉ kém một chút nữa là sẽ xuyên thủng.
Cả người Vân Chức lạnh ngắt, trong một chớp mắt, cô đã phản ứng lại, vừa rồi con dao kia là lao tới từ bên cạnh, thân thể hai người lại giao nhau, nếu như Tần Nghiên Bắc không có bản năng mãnh liệt như vậy, con dao kia nhất định sẽ làm cô bị thương trước rồi mới đâm vào ngực anh.
Tần Nghiên Bắc một chân đá văng đối phương, thân hình cao lớn của người đàn ông ngã ở trong mưa, duỗi tay tiếp tục sờ đồ ở phía sau.
Phương Giản mang theo người của mình đi tới viện nghiên cứu trước, trên đường đi suýt chút nữa thì xảy ra tai nạn xe cộ, hắn lập tức ý thức được có chỗ không đúng, bên người Tần Nghiên Bắc tuy có người đi theo nhưng đó chỉ là để phòng ngừa vạn nhất, không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Hắn dừng lại, lập tức dẫn người chạy ngược về, đụng phải tình cảnh trong màn mưa này, người qua đường xung quanh hỗn loạn, có người đã gọi điện thoại báo cảnh sát, cảnh sát ở ngay bên cạnh, tới cũng rất nhanh, đoàn người nhanh nhẹn chế trụ người đàn ông da trắng đang cầm dao, vừa lật người hắn lại, cái túi phía sau chưa có hoàn toàn mở ra, bên trong thế nhưng lại là một khẩu súng.
Màn mưa dày đặc, bóng người xung quanh tản ra, một khắc khi nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt Vân Chức trắng bệch.
Tần Nghiên Bắc nhặt dù lên che ở trên đầu cô, ngăn trở tầm mắt của cô, ôm cô vào lòng, ống tay áo của cô ẩn ẩn truyền tới ướt át khác thường, ngây người trong chốc lát, mới biết được đây là máu trên cổ tay anh.
Viện nghiên cứu trừ trị liệu về tinh thần ra thì cũng có thể xử lý vết thương ngoài da.
Tần Nghiên Bắc ngồi ở trên ghế, bác sĩ tiêu độc xong miệng vết thương, nhìn sắc mặt anh không hề thay đổi chút nào, lại nghĩ tới chiều ngày hôm qua, vị Tần tiên sinh này còn đang ở trên bờ vực sinh tử, hôm nay ánh mắt lại một khắc không rời dừng ở trên người cô gái nhỏ bên kia, cảm khái lắc lắc đầu.
Vân Chức nhìn chằm chằm băng gạc màu trắng trên cổ tay của Tần Nghiên Bắc, nhanh chóng lau nước mắt, mồ hôi từng đợt thấm ra bên ngoài, giọng nói nghẹn ngào, thử vài lần cũng chưa thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Tần Nghiên Bắc đứng dậy vỗ về lưng cô, khom lưng hôn lên trán cô: "Đừng sợ, đã qua rồi, tin anh nhé, sẽ không xảy ra chuyện gì đây, người kia đã giao cho cảnh sát xử lý rồi, thân phận cũng đã được điều tra rõ, chính là người mà bên công ty phi cơ kia sắp xếp phái tới, tai nạn xe cộ cũng nằm trong kế hoạch của họ, không có vấn đề gì hết, thủ đoạn còn hạ cấp hơn so với những gì anh dự đoán."
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của cô: "Là anh bị bệnh ảnh hưởng cho nên mới không chuẩn bị kỹ, để em thấy được tình huống này, Chức Chức nghe lời, anh thật sự không sao đâu, tin tức đã được báo về trong nước, Tần thị và phía chính phủ đều đang mạnh bạo ra mặt thay cho chúng ta, anh đảm bảo, đây sẽ là lần cuối cùng bị thương."
Tần Nghiên Bắc thấp giọng an ủi: "Chúng ta không ở lại nữa, tối hôm nay liền bay về nước nhé, lần này người theo tới đây cùng anh có rất nhiều, không chỉ là những người mà em thấy, đường bay về sẽ rất an toàn, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chờ về tới nhà thì em sẽ an tâm hơn rồi."
"Em không sao là tốt rồi." Đôi mắt đang rũ xuống của anh nâng lên, bên trong che lấp đi những thô bạo còn lưu lại ngay lúc đó, "Nếu em bị thương, anh mới là..."
Vân Chức cúi người nhẹ nhàng ôm lấy đầu anh.
Cô nghe được Phương Giản và cảnh sát nói chuyện, nếu không phải trời mưa, người trên đường che dù nhiều, cản trở tầm mắt khá là rắc rối thì người nọ thật sự có khả năng sẽ mạo hiểm mà sử dụng súng, vốn dĩ chỉ là một kế hoạch lâm thời, cơ hội Tần Nghiên Bắc xuất đầu lộ diện ở Anh Quốc là khá hữu hạn, có cơ hội liền sẽ nhanh chóng nắm bắt.
Tuy không chắc là có thành công hay không, nhưng cũng đủ trực tiếp. Nếu như thành công thì tốt, không thành công thì cũng có thể kinh sợ tới anh, nhiều lắm là tổn thấy mấy công cụ râu ria không đáng bận tâm nhưng lại có thể khiến thái tử gia Tần thị trở thành một con ma ốm.
Anh chịu sự chú ý ở khắp nơi trong nước, kiên trì muốn thoát ly khỏi lũng đoạn Âu Mỹ, độc lập nghiên cứu phát minh ra máy bay chở khách riêng, thế nhưng còn phải gánh vác những cái này.
Tần Nghiên Bắc tựa trán trên bờ vai nhỏ gầy của cô, nhắm mắt khàn giọng nói: "Công việc của anh khiến em gặp phải loại nguy hiểm này..."
Vân Chức dán ở bên mặt anh, áp xuống cảm xúc hỗn loạn dưới đáy lòng, nói với anh: "Em rất mạnh mẽ, em biết anh đang làm gì, chỉ cần anh có thể an toàn, cái gì em cũng không sợ."
Vé máy bay sớm nhất xuất phát vào 11 giờ tối, còn năm, sáu tiếng nữa mới bay, Vân Chức vốn cho rằng mình sẽ tới sân bay chờ, hoặc là ở lại viện nghiên cứu, không nghĩ tới chờ làm kiểm tra xong, xác định thân thể không sao nữa, Tần Nghiên Bắc lập tức đưa cô xuất phát.
Bên ngoài đã hết mưa, xe cũng đã thay đổi, bảy tám chiếc xe khác nhau song song đỗ ở bãi đỗ xe, nhìn qua cũng không cảm thấy có cái gì liên quan.
Vân Chức lên chiếc xe ở chính giữa, chờ Phương Giản khởi động xe, những chiếc xe bên cạnh liền trước sau lái đi, đem chiếc xe của bọn họ vừa vặn kẹp ở chính giữa.
Phương Giản quay đầu lại cười với Vân Chức: "Yên tâm đi, phía chính phủ càng để ý an nguy của Nghiên Bắc hơn so với cậu ta, trận địa hoành tráng này đơn thuần chỉ là muốn khiến mọi người cảm thấy an toàn hơn thôi."
Tần Nghiên Bắc lạnh lùng liếc hắn một cái, hắn lập tức thành thật ngậm miệng, cúi đầu lái xe.
Vân Chức hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu, có phải còn có việc chưa làm xong không?"
Tần Nghiên Bắc gật đầu, kéo cô ngồi lên đùi mình, để cô nằm sấp xuống trước người anh, anh vuốt v e từng lọn tóc của cô, nói bên tai cô: "Đúng là có, đặc biệt quan trọng, trước khi đi không thể không làm."
Vân Chức khẩn trương vì có thể sẽ phải đối mặt với công việc gì đó nghiêm trọng, còn lo lắng bản thân xuất hiện có phải có chút không ổn hay không, kết quả một tiếng sau, ngoài cửa sổ xe thế nhưng dần dần xuất hiện nước biển xanh sẫm, cô mới ý thức được có gì đó không đúng, trạng thái vốn đang mơ màng sắp ngủ lập tức tỉnh táo, ngồi dậy khỏi người Tần Nghiên Bắc, nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Bảy tám chiếc xe trước sau dừng ở bờ biển, tạo ra một khung cảnh vây quanh, xe Phương Giản không dừng lại, tiếp tục lái vào bên trong một đoạn ngắn, biển càng gần, gió buổi tối rất nhẹ, cách đó không xa, một mảnh ánh đèn lớn xông vào trong tầm nhìn, hắn mới dừng xe lại.
Tần Nghiên Bắc đẩy cửa xe ra, trong khuỷu tay vắt một cái áo khoác rộng thùng thình, cúi người ôm Vân Chức từ trong xe ra, không buông tay, chờ Phương Giản quay đầu xe lái trở về, anh mới ôm cô dẫm lên cát đi vào bên trong.
Tiếng sóng biển ôn nhu, màn đêm áp xuống, tương dung với nước biển xanh đen dày đặc, ánh sáng cùng sắc đèn ấm áp lập lòe ở trong gió biển ẩm ướt, chiếu vào khóe mắt Vân Chức.
Đây là lần đầu tiên từ bé tới giờ cô được tới biển.
Tần Nghiên Bắc buông Vân Chức xuống, nắm bả vai cô để cô xoay người, mặt biển vô ngần đâm vào trong ánh mắt cô, trước mặt là bờ cát tinh tế, là những ánh đèn liên miên không biết đã được chuẩn bị từ bao giờ, ở trong màn đêm bí ẩn đáp thành một lâu đài kéo dài như bất diệt.
"Có chút đơn sơ..."
Anh không quá vừa lòng.
"Chỗ nào không tốt, dùng em thay thế, được không?"
Giọng nói Vân Chức đổ xuống, gió biển thổi bay tóc cô, làm ướt lông mi.
Tần Nghiên Bắc từ sau lưng ôm chặt cô, chậm rãi nói: "Vốn dĩ đã chuẩn bị càng tốt hơn, nhưng lái xe qua đó phải mất tận ba tiếng, giờ không kịp nữa rồi, chỉ có thể thay thế bằng cái này, nhưng mà vẫn muốn nói..."
Thanh âm anh trầm thấp, kẹp theo hơi thở nóng bỏng: "Chức Chức, đính hôn vui vẻ."
Cho dù không có nghi thức long trọng, không có quá nhiều người chứng kiến, rời xa khỏi đất nước quen thuộc, nhưng lễ đính hôn của cô, cô đội ánh trăng sáng giữ chặt lấy anh, đem bản thân giao phó cho anh ngay trong buổi tối này.
Vân Chức xoay người ôm anh, Tần Nghiên Bắc mở to áo khoác, trùm kín cả người cô vào trong, ngăn cách ánh sáng cùng thanh âm bên ngoài, cúi đầu hôn cô.
Vân Chức trốn ở trong "thế giới nhỏ" của anh, vuốt v e cái nhẫn trên ngón tay anh, nhịn không được nghẹn ngào: "Em vốn dĩ muốn đi mua nhẫn cho anh, kết quả là ngày đính hôn vẫn chỉ có thể để anh mang cái cũ này."
Tần Nghiên Bắc không nói chuyện, cúi xuống tiếp tục hôn cô.
Xung quanh đen kịt, dần dần không phân biệt rõ đây là nơi nào, môi anh lướt qua má và vành tai của cô, nghiền nát cái gáy nhỏ xinh, thẳng đến cổ áo hơi mở của cô, khẽ cắn một cái khiến cô co rúm người lại.
Gió biển không thâm nhập vào được, xương quai xanh nổi lên một tầng mây ửng đỏ.
Chỉ có hai người ở trong thế giới nhỏ bé này, Tần Nghiên Bắc nâng đầu, giữa đôi môi nhạt màu của anh có ngậm cái đồ gì đó trắng trắng, anh cười, đem nó đụng vào đôi môi đỏ hồng của cô.
Vân Chức mê mang cầm lấy, nhìn thấy nó là một cái dải lụa rất nhỏ.
Chờ cô phản ứng lại đây là cái gì, trên mặt cô đã đỏ bừng cả lên.
Đây là dây trang trí... trên áo lót của cô... là cái nơ con bướm.
Áo khoác bao phủ lấy hai người trượt xuống, rơi ở trên bờ cát, cô bị anh ôm ngang lên.
Tần Nghiên Bắc nâng tay trái lên, gỡ xuống cái nhẫn đeo ở ngón giữa, duỗi ra trước mặt Vân Chức, nhếch môi với cô.
"Dải lụa này, là chiếc nhẫn độc nhất vô nhị."
"Cần vị hôn thê tự mình cột lên cho anh."