Em Tới Là Để Ôm Anh

Chương 19: Chương 19





Không gian xe này so với chiếc mà Tần Nghiên Bắc thường dùng kia thì nhỏ hơn nhiều, Vân Chức ngồi lên xe xong liền đóng cửa lại, khoảng cách giữa cô với anh cứ tự nhiên mà ngắn đi.
Trước kia cô cảm thấy Tần Nghiên Bắc sẽ ghét bỏ bài xích mình, cho nên lúc cùng anh ngồi chung một xe cô đều tận lực nép vào cửa xe, hiện tại không thể không ngồi gần vào anh, góc áo lông vũ nhạt màu cọ tới quần tây của anh, theo nhịp chạy xe của tài xế, lúc giảm tốc độ hơi hơi xóc nảy, vang lên tiếng vang sàn sạt nhẹ.
Vân Chức ngập ngừng muốn nói, nhưng lời tới bên miệng lại nhất thời không biết nói câu nào trước mới tốt, cô nhìn thẳng về phía trước, cách vài giây lại nghiêng đầu nhìn anh một chút, chờ thật sự tổ chức tốt ngôn ngữ, chóp mũi cùng hốc mắt liền ngăn không được nước mắt trào ra.
Cô gặp chuyện thì sẽ cố gắng đè nén được nước mắt rất tốt, rất nhiều năm cũng không sửa được.
Người khác mà mất khống chế, đều là ngay tại chỗ ngăn không được nước mắt trào ra, sẽ không khống chế được mà khóc, cô lại rất khác thường, mặc kệ vấn đề lớn bao nhiêu, quá trình phát sinh đều có thể ứng đối rất bình tĩnh, nhưng một khi kết thúc, nói không chừng một phút sau tuyến lệ của cô sẽ có khả năng mất khống chế.
Không phải cô muốn khóc, cô cũng không hề mềm yếu, nhưng không có biện pháp, tuy bản thân cô cũng thấy rất phiền, nhưng mà lại không nhịn được phản ứng sinh lý phiền toái của cơ thể.
Vân Chức mang theo giọng mũi nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, cho tôi năm phút."
Nói xong lại cảm thấy quá dài, sửa lại: "Ba phút."
Nước mắt lúc này đã trào ra, giọng nói cô lại khàn, người đàn ông ở bên cạnh nghe được thanh âm mềm mại nhận hết thảy ủy khuất cùng chua xót đáng thương, ngay cả hơi thở cũng đều đang phát run.
Vân Chức nhanh chóng giơ tay ý bảo Tần Nghiên Bắc chờ một lát, sau đó nghiêng người ra phía cửa sổ xe, tránh đi tầm mắt thâm sâu của anh, cắn môi để tránh ra tiếng, nước mắt rất nhanh đã trào ra, từng giọt rơi ở trên đùi.
Cô nóng vội, mong trận khóc này có thể kết thúc nhanh, đừng chậm trễ cuộc nói chuyện của cô với Tần Nghiên Bắc, cho nên nghĩ nếu không thì thử tăng chút cường độ, nếu có thể khóc ra nhiều hơn thì hẳn là thời gian có thể ngắn lại đi.
Vân Chức hít sâu, thử cố gắng làm cảm xúc của mình trở nên gay gắt hơn, nước mắt đúng thật là chảy ra càng nhiều, cô vừa thấy hữu hiệu liền cố hết sức mà làm theo nó, gương mặt đỏ lên, ngay cả lỗ tay bên cạnh cũng phiếm ra một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, kết quả lại không cẩn thận dùng sức quá lớn khóc thành tiếng, cô lập tức che miệng nuốt trở về.
Vấn đề là cảm giác tồn tại gần gũi này quá lớn, nghe thấy cô khóc, anh rõ ràng đã không khống chế được mà run lên.
Vân Chức quay đầu tỏ vẻ xin lỗi với anh, nhưng nước mắt vẫn còn che phủ một tầng, tầm nhìn mơ hồ, thấy không rõ phản ứng của anh, cô chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, theo thói quen cười với anh.
Ánh mặt trời buổi sáng xuyên thấu qua cửa sổ xe bên cạnh người Tần Nghiên Bắc, từng tia nắng vàng kim dệt thành võng, dừng ở trên người cô gái đang cắn môi rơi lệ, sáng đến mức khiến lông mi cô giống như có mảnh vụn kim cương.
Tần Nghiên Bắc không nhớ rõ ngón tay mình đã siết chặt lại từ lúc nào, có lẽ là ngay từ lúc nước mắt cô bắt đầu rơi, những cái che giấu giấu đầu hở đuôi đó, tránh né không dám để anh thấy, không nơi nương tựa rúc ở một bên cúi đầu khóc, lúc quay lại đối mặt với anh lại ra vẻ trấn định, không phát ra tiếng động lại bất lực, một tấc lại một tấc xâm chiếm thần kinh không yên ổn của anh.
Sao lại thích khóc như vậy.
Vấn đề anh đã giải quyết hết rồi, không có hại cho cô, còn dỗ chưa được sao?
Vừa rồi tới trường không có anh ở bên cạnh, cô đây là đã chịu ủy khuất lớn đến thế nào.
Yết hầu Tần Nghiên Bắc giống như bị lông chim cọ qua cọ lại, kìm nén không được ho nhẹ một tiếng, càng muốn làm một số chuyện khác nữa.
Nhẫn nại của anh đã dùng hết, duỗi tay túm lấy cái mũ của Vân Chức kéo cô qua, rút ra tờ giấy lau lau cái cằm ướt đẫm của cô, một lúc sau lại thấy làn da cô lại bị anh cọ đến hồng lên, cùng với làn da trắng nõn bên cạnh tương phản rõ ràng, quả thực là giống như bị ngược đãi rất lớn ở trong tay anh vậy.
Vừa thích khóc lại còn yếu ớt, chạm vào cái là đỏ lên.
Phiền phức như vậy.
Thái tử gia trầm mặt ném giấy sang một bên, không rảnh đi tìm thứ gì đó thích hợp hơn, nhìn gần thấy lông mi ướt đẫm của Vân Chức, anh bực bội duỗi tay, dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho cô.
Đông tác nhìn rất hung thần ác sát, nhưng ngoài ý muốn rơi xuống trên mặt cô lại vô cùng nhẹ nhàng chậm rãi.
Nhiệt độ cơ thể anh hơi cao, lại lặp đi lặp lại động tác vuốt ve ở trên mặt cô, giờ phút này Vân Chức mới phản ứng lại Tần Nghiên Bắc đang làm gì, nơi bị anh cọ qua ở trên mặt giờ phút này đều đã hơi nóng lên.
Vân Chức theo bản năng thả chậm hô hấp, lông mi hỗn loạn run lên, vừa lúc cọ qua ngón tay anh.
Cô khẩn trương lui về phía sau, nào dám để thái tử gia làm loại chuyện này nữa, anh là bị cô khóc phiền đến mức nào mới có thể làm như vậy.
Lúc này đã khóc ổn rồi, Vân Chức nhanh chóng lau sạch nước mắt còn đọng lại trên mặt, nhỏ giọng thanh thanh giọng nói, từ trong túi lấy ra hợp đồng mua bán tranh cùng với thủ tục mua nhà của Nam Sơn Việt đưa qua cho anh bằng hai tay, trịnh trọng nói: "Nghiên Bắc, tôi biết là anh giúp tôi, tôi..."
Tay Tần Nghiên Bắc vẫn còn ướt, anh nắm chặt lại, nhàn nhạt liếc cô: "Tôi không nghe lời cảm ơn."
Cô có ý tứ gì.
Sao thái độ có thể thay đổi nhanh như vậy.
Vừa rồi còn khóc đến yếu ớt bất lực, làm cho anh không thể không tới gần, anh mới lau có mấy cái như vậy quay đầu liền việc công xử theo phép công? Còn làm đến đứng đắn như vậy, muốn cảm ơn anh?
Đã yêu anh như vậy rồi, chỉ vì một câu thử yêu đương mà trong lòng cũng nhảy nhót vui mừng, hôm nay anh thuận tay giúp cô giải vây, cô đối với anh không phải càng nên cuồng nhiệt hơn so với trước đây sao? Bình thường sờ loạn, ôm ôm đòi hôn không phải đều rất có năng lực à.
Bây giờ lại giả vờ với anh.
Thích lạt mềm buộc chặt như vậy, là cố ý câu anh có phải không.
Lời nói kế tiếp của Vân Chức nuốt trở về, ngẫm lại là thế này, Tần Nghiên Bắc chủ động giúp cô chuyện lớn như vậy, sẽ không yêu cầu một lời cảm ơn đơn giản, trước sự việc ngày hôm nay, những lời này không khỏi quá qua loa đi.
Trong tay cô siết chặt hai cái hợp đồng giá trên trời.
Từ lúc xảy ra chuyện tới nay, cô vẫn luôn sợ sẽ liên lụy tới anh, anh lại bất động thanh sắc mở rộng cánh chim với cô.
Cô phải tự mình hiểu lấy, rất rõ ràng là lấy thân phận với tính cách của Tần Nghiên Bắc, anh không có khả năng sẽ đơn thuần làm nhiều chuyện vì cô như vậy, anh hỗ trợ cô là vì tránh để sự việc tiến triển xa hơn, sẽ bị người có tâm tư bắt được điểm yếu trên người anh, ảnh hưởng tới danh dự của Tần gia.
Nhưng cô được thái tử gia che chở là sự thật, cho dù cô chỉ là một chi tiết nhỏ trong số những nguyên nhân lớn, cũng vô cùng cảm kích anh.
Một chùm ánh sáng mạnh chiếu xuống dưới, cho dù cô ở trong bóng đêm chỉ dính chút nhiệt độ ánh sáng mờ ảo, nhưng nhìn chung thì vẫn là khiến cô có được chút ánh sáng, huống chi ánh sáng này rõ ràng có liên quan rất nhiều tới cô.
Vân Chức thu hồi những lễ phép khách khí không đủ xuất phát từ nội tâm lại, nhìn thẳng vào mắt Tần Nghiên Bắc nói: "Từ sáng nay khi biết chuyện, tôi đã sợ sẽ gây thêm nhiều phiền toái cho anh, nên muốn mau chóng giải quyết tốt, đừng để liên lụy tới anh.


Kết quả vẫn là truyền tới tai anh, đã để anh lãng phí thời gian lo lắng cho tôi rồi."
Cô nắm chặt hai túi văn kiện: "Còn tốn tiền.".

Đọc t????????yện ch????ẩn không q????ảng cáo == t???? ????mt????????y????n.????N ==
Mua tranh với mua nhà, số tiền này cô nhất định sẽ trả lại cho anh, nhưng vừa ra tay liền chi ra số tiền lớn như vậy, đối với Tần Nghiên Bắc không có khả năng không hề tổn thất.
Hơn nữa thái tử gia làm ra động tĩnh lớn như vậy, cô liền không biết tiếp theo mình nên tính toán như thế nào.
Tần Nghiên Bắc banh cằm, biểu tình nhìn không ra gợn sóng: "Tiếp tục nói."
Vân Chức chậm rãi rũ thấp đầu: "Anh đã giúp tôi rất nhiều lần, cứu mạng là ân tình lớn như vậy, tôi trừ việc có thể chăm sóc anh thì cũng không biết làm gì hơn, lần này càng là...!không biết báo đáp anh như thế nào."
Cô quả thực nói không nên lời: "Thực xin lỗi."
Càng thiếu càng nhiều, ân tình càng lúc càng lớn, cô lại chỉ có thể nói lời nói suông.
Tần Nghiên Bắc bị cô làm cho giận đến bật cười.
Anh muốn nghe mấy thứ này sao?
Theo tiết tấu bình thường, lấy tình cảm của Vân Chức, bước đầu tiên là dùng nước mắt làm tan rã phòng tuyến của anh đã thành công rồi, hiệu quả rất rõ ràng.
Vậy tiếp đó không phải là nên nhân cơ hội lấn tới, to gan thân mật với anh, khóc lóc kể lể ủy khuất khổ sở đè nén ở trong lòng, lừa gạt khiến anh mềm lòng, giải thích vì sao tối hôm qua không thêm WeChat của anh, lại bắt lấy điểm không nỡ của anh mà vượt rào, thuận lý thành chương dọn ra khỏi KTX, hôm nay liền trở về thu dọn hành lý vào Nam Sơn Viện ở với anh hả?!
Nếu thật sự xấu hổ khi phải vào hẳn C9 ở thì cùng lắm là ở căn biệt thự khu A anh vừa mới mua cho, tốt xấu gì thì cũng cách nhau gần, tiện cho cô câu dẫn anh.
Hiện tại lại ngược lại, cô nghiêm túc như vậy chính là không muốn vào chủ đề chính.
Làm sao, buộc anh à?
A.
Không khỏi buồn cười.
Loại chuyện này, chẳng lẽ cô trông cậy vào anh tới quạt gió thêm củi?!
Tần Nghiên Bắc châm chước xem nên làm thế nào để Vân Chức nói ra vài câu anh thích nghe, bên phía Vân Chức lại có điện thoại gọi tới, màn hình hiển thị là Đường Dao.
Vân Chức đoán là trường học có phản hồi lại, sợ lỡ việc, không thể không dưới áp lực của Tần Nghiên Bắc nhấn nghe điện thoại.
Đường Dao nói: "Chức Chức, vừa rồi lãnh đạo trong viện có tới, yên tâm, chứng cứ của Hạ Lộ vô cùng xác thực, trường học khẳng định là sẽ đứng về phía cậu, hiện tại sự chú ý của mọi người đều đặt ở trên Sin cả."
Cô ấy dừng một chút, có điểm bực mình không tán thành.
"Lại nói, lúc ấy sau khi cậu rời đi, Giang học trưởng còn trong lúc vô ý nói ra một câu, nói gì mà vốn dĩ Sin đã rất nổi rồi, có thể dùng phương thức ôn hòa hơn để công khai, không biết lần này là ai vội vàng đứng ở sau lưng làm vậy, đối với cậu có chút nóng vội thô bạo, không sợ là trong trường có người hoài nghi buổi đấu giá với Nam Sơn Viện đều tới cùng một lúc quá mức trùng hợp sao, sau lưng thể nào cũng chỉ trỏ cậu nói linh tinh bị bao dưỡng gì gì đó."
"Hơn nữa...!anh ấy còn lo cậu từ sinh viên bình thường đột nhiên biến thành họa sĩ có tác phẩm bán hơn trăm vạn, gánh nặng ập đến khiến cậu không gánh vác kịp."
Xe đi một đoạn nữa sẽ phải vào đường hầm, mới vừa tiến vào vài giây, đèn xe còn chưa tự động cảm ứng được bật lên, ánh sáng trong thông đạo cũng chưa kịp chiếu đến, bốn phía xung quanh đột nhiên tối lại trong chốc lát.
Người đàn ông dựa ở cửa sổ mặt vô biểu tình, một mảng lớn bóng tối bao trùm lên người anh, giống như ăn sâu vào trong sườn mặt lãnh lệ của anh, đáy mắt vốn dĩ đã tích tụ độ ấm cơ hồ vào khoảnh khắc này lại biến mất hầu như không còn gì.
Vân Chức không nhìn Tần Nghiên Bắc, tâm bình khí hòa nói: "Muốn tớ ôn hòa công khai trong hoàn cảnh bị hoài nghi bao dưỡng? Thích hợp sao?"
"Mọi người đều cuồng loạn, chỉ có tớ ôn hòa nói với người khác, chụp lén là sai, bôi nhọ là sai, tớ chưa từng làm qua chuyện không có đạo đức, tớ là bị oan uổng."
"Sau đó sẽ càng có nhiều nghi ngờ chất chồng lên người tớ, chỉ vào mũi tớ rồi nói, làm sao tớ có thể chứng minh được bản thân bị hắt nước bẩn? Chứng minh không được thì đó chính là giảo biện."
"Tớ đứng ở giữa đám người đó nỗ lực phát ra tiếng, nhưng một trận mưa rền gió dữ đột nhiên ập tới, đem những thanh âm đó cuốn đi sạch sẽ, lộ ra cho tớ một bầu trời trong xanh, tớ lại có thể ngại nó quá hung dữ sao?
"Khả năng đối với người khác nó là mưa rền gió dữ hung tợn, đương nhiên sẽ không hiểu được tác phong làm việc của nó, nhưng tớ có thể, tớ vô cùng cảm kích, đến nỗi gánh nặng không thể nổi tiếng gì đó..."
Vân Chức an an tĩnh tĩnh cười một chút, ngữ khí ôn nhu chắc chắn: "Đưa tớ lên bầu trời, là dựa vào gió, kế đó có thể dừng bước ở trên đó hay không, là phải dựa vào bản lĩnh của tớ, tớ còn chưa mềm yếu đến mức ngay cả thử cũng không dám."
Ánh đèn hai bên đường hầm sớm đã chiếu vào trong xe, thong thả lại chấp nhất chiếu lên nửa lông mi đang rũ xuống của Tần Nghiên Bắc, thấm vào trong, thẳng đến nhiễm ra ý chút ý cười không thể phát hiện từ anh.
Dư quang của anh đảo qua Vân Chức, ngón tay khẽ nhúc nhích, câu lấy vạt áo rũ ở bên chân của anh.
Ngẫu nhiên anh sẽ cảm thấy, Vân Chức giống như một con thỏ nhỏ mềm như bông, bề ngoài ngây thơ vô hại, nhìn rất dễ bị bắt nạt, nhưng thực tế bên trong cô có khung xương rất chắc chắn, chống lại thân thể ngoan ngoãn nhu mì này của cô, dù cho đối phương có tàn nhẫn chọc vào cô thì cũng sẽ bị thương gân động cốt.
Đường Dao thầm chấp nhận: "Tớ cũng nghĩ như vậy, trừ thái tử gia ra thì ai có thể làm việc này, tớ thấy Giang học trưởng tám phần là ghen tị đi, đúng rồi còn có chuyện này, lãnh đạo viện nói muốn đổi KTX cho cậu, miễn để cho cậu tiếp tục ở đây mà trong lòng lại không được thoải mái."
Cô ấy không yên tâm hỏi: "Cậu nghĩ như thế nào? Sau này có một khoảng thời gian tớ hẳn là không thể ở lại trường đâu, cậu muốn ở chung với bạn cùng phòng mới không?"
Vân Chức đã sớm suy xét qua, không phải bởi vì xảy ra chuyện này cô mới làm ra quyết định, cô quyết đoán nói: "Không đâu, tớ chuẩn bị dọn ra ngoài rồi, hôm nay Sin đã bị lộ ra ngoài ánh sáng, không thích hợp ở lại trường nữa."
Tầm mắt Tần Nghiên Bắc vốn đã có độ ấm, sau khi Vân Chức nói xong câu này, nhiệt độ lại tăng lên mấy độ.
...!Này còn được.
Bên môi anh dường như không có việc gì mím lại, tay đặt trên đầu gối chậm rãi thu vào, lại thả lỏng ra, nhíu mày liếc cô một cái.

Có phiền hay không, sao còn chưa có nói chuyện xong chứ.
Giây tiếp theo, Vân Chức liền bổ sung: "Tớ đã nhìn trúng một căn hộ ở gần trường, có một nơi không tệ, tính là hôm nay sẽ tới giao tiền đặt cọc, mau chóng dọn qua đó, rốt cuộc thì Nam Sơn Viện quá xa, người khác thấy tớ trọ ở gần trường thì cũng sẽ không nghi ngờ gì."
Đường Dao vừa muốn lên tiếng, điện thoại của Vân Chức liền đột nhiên bị người đoạt lấy, lưu loát ấn cắt đứt cuộc trò chuyện, nhàn nhạt ném về phía bên cạnh, một đôi con ngươi thâm đen như mưa gió ập tới nặng nề nhìn chằm chằm cô: "Vân Chức, có phải em không hiểu cái gì gọi là một vừa hai phải, sau khi em lên xe, tôi đã cho em nhiều cơ hội như thế, đừng có không biết tốt xấu."
Vân Chức sửng sốt, không phải, thái tử gia có ý gì.
Là câu nào của cô nói sai chọc tới anh rồi?
Sao cô đi thuê nhà gần trường lại là không biết tốt xấu chứ.
Vân Chức nhất thời không bắt kịp tiết tấu của Tần Nghiên Bắc, đôi mắt không tự giác mở to, cũng ngại hỏi nhiều, mím môi nhìn anh, hy vọng có thể có được gợi ý gì đó.
Màu đỏ nhạt bên hốc mắt của cô còn chưa có lui đi, ngoan ngoãn ngốc ngốc dựa vào cạnh xe, bộ dáng rất sợ anh nổi giận, có vẻ cô đơn lại bất lực, đáng thương vô cùng, giống như lúc nào cũng có thể khóc lớn vậy.
Tần Nghiên Bắc thật sự không thể nhịn được nữa.
Được lắm, rất có thủ đoạn.
Ra vẻ ngây thơ buộc anh, một hai phải khiến anh chủ động nói ra.
Bây giờ có phải cô quá cậy sủng sinh kiêu rồi không!
Tần Nghiên Bắc đè nặng cảm xúc, ngữ khí lạnh lẽo: "Cần tôi nhắc nhở sao? Bản thân nói qua đảo mắt cái là có thể quên? Há mồm ngậm miệng đều nói muốn báo đáp, em trừ bỏ ở gần chăm sóc tôi thì còn có thể làm gì cho tôi?"
Vân Chức thề cô đã hiểu đôi chút rồi, nhưng mà cho cô mười giây phân tích lại đã...
Tần Nghiên Bắc bị gương mặt thuần khiết này của cô chạm phải ranh giới, để tránh cho bản thân cô tiếp theo làm ra chuyện gì đó khác người, anh mới dứt khoát thông báo cho cô: "Chiều nay tới KTX đem hành lý thu dọn qua đây, từ hôm nay trở đi, nhiệm vụ của em chính là chăm sóc tôi, có nghe rõ chưa."
Ý nghĩ của Vân Chức đã được đả thông.
...!Anh bảo cô tới Nam Sơn Viện ở là muốn cô gánh vác trách nhiệm chăm sóc cho thân thể cùng với tâm lý của anh? Thái tử gia rốt cuộc cũng đã buông lỏng, chịu để cô tiếp cận rồi?!
Bởi vậy, cô đã sắp báo ân thành công?
Cô rốt cuộc cũng có thể làm việc gì anh rồi.
Vân Chức nhìn thấy ánh sáng báo ân ở trước mặt, thật sự có chút muốn khóc, sợ Tần Nghiên Bắc nghĩ thái độ mình không tích cực, cúi người tiến tới, ở dưới mí mắt của anh thành khẩn gật đầu: "Nghiên Bắc, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ trong hôm nay, thu dọn hành lý tới nhà anh."
Nỗi buồn bực tích tụ trong lòng Tần Nghiên Bắc rốt cuộc cũng lười biếng tản ra.
A.
Cô nhóc này trong tình yêu còn rất sĩ diện.
Nói Đông nói Tây, cố ý kích thích, nhất định phải để anh nói ra mới được.
Nhìn xem hiện tại, cười giống như được rót mật vậy, liền muốn ở chung với anh như vậy, gương mặt thanh thuần kia cũng không biết e lệ chút nào.
***
Nói đến đoạn dọn vào Nam Sơn Viện, Vân Chức trước hết nghĩ tới chính là tiền thuê nhà.
Tuy rằng là báo ân, tiện chăm sóc Tần Nghiên Bắc, nhưng cũng không thể yên tâm thoải mái ở trong căn phòng lớn nhà người ta miễn phí được, chỉ là những dự toán trước đó của cô đối với thái tử gia mà nói quả thực là nhục nhã, căn bản không mở miệng được, nếu trả tiền cho anh thì cô có dự cảm đến tám phần là anh sẽ tức giận.
Vân Chức nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy việc trả tiền đúng là không tốt thật, vì thế liền gác tiền bạc qua một bên, thử dùng thứ mình thành thạo nhất thương lượng với Tần Nghiên Bắc: "Trong lúc tôi ở Nam Sơn Viện thì mỗi tháng có thể vẽ cho anh một bức tranh coi như tiền thuê nhà không?"
Bảng giá của cô vẫn là do tự tay thái tử gia nâng cấp lên.
Ánh mắt Tần Nghiên Bắc nhảy lên, không dao động: "Vậy phải xem em vẽ cái gì."
Vân Chức nhớ tới Nam Sơn Viện to như vậy nhưng trong nhà không có một bức tranh nào, đoán có thể là Tần Nghiên Bắc không thích, loại tình huống này, phải để cho anh có ấn tượng tốt với chính bức tranh vẽ anh trước đã.
Cô nói đúng sự thật: "Tôi thành thạo vẽ tranh phong cảnh hơn, so sánh với việc vẽ chân dung thì tốt hơn nhiều, nhưng nếu anh không ngại, tôi có thể vẽ anh."
Hoàn toàn trong dự kiến của Tần Nghiên Bắc, bên môi anh hơi cong lên.
Làm như anh không biết sao, những cái tâm tư nhỏ cô che che giấu giấu đó, nói rất đường hoàng, thực tế là muốn mỗi tháng vẽ tranh, coi anh như người mẫu, mượn cơ hội quan sát thân thể anh đi.
Lần trước lợi dụng socola sờ loạn, lần này khẳng định là cô sẽ còn lấn tới hơn.
Ý nghĩ của Tần Nghiên Bắc cũng không hẳn là sai, Vân Chức thừa nhận cô đúng là có một chút tư tâm như vậy, từ lần ngoài ý muốn trước nhìn qua đường cong cơ bắp của Tần Nghiên Bắc, so sánh với những bức tượng thạch cao khó coi trong phòng vẽ tranh trường cô, nếu có một cơ hội, cô muốn quan sát anh nhiều thêm một chút.
Thái tử gia không nhìn cô: "Lấy tôi luyện tập, em được đấy."
Vân Chức cuối cùng cũng không hiểu rõ, là câu "được đấy" bình thường, hay là âm dương quái khí "Cô được lắm đấy", dù sao anh cũng không trực tiếp phản đối, cô coi như là anh đã đáp ứng rồi.
Sau khi trở lại C9, dì Trịnh đi nấu trà an thần, Vân Chức ăn cơm trưa xong liền nhận được điện thoại của cảnh sát phối hợp điều tra, chờ sau khi kết thúc, cô mới tới trường học thu dọn hành lý.
Tin tức trong trường truyền bá với tốc độ cực nhanh, nửa ngày qua đi, chuyện cô là Sin tự nhiên đã được tất cả mọi người nắm rõ, lúc đi dọc theo con đường vào trường đều bị những ánh nhìn nhìn chăm chú, đi vào trong KTX cũng bị vây xem, Vân Chức trước sau như một vẫn tốt tính cười nhạt, không có so đo chuyện lúc sáng, cũng không quá nhiệt tình đáp lại mọi người.
Tưởng Nguyệt vẫn còn ở KTX, thấy Vân Chức trở về, đôi mắt cô ấy đỏ lên, đứng ở cạnh tường nghẹn ngào nói: "Thực xin lỗi, hôm nay tớ đã phối hợp với Hạ Lộ lừa cậu, tớ hy vọng, hy vọng..."

Hy vọng có thể được cậu tha thứ, nhưng rốt cuộc cũng không thể nói ra, thấy Vân Chức trầm mặc thu dọn đồ đạc, Tưởng Nguyệt nhẹ nhàng kéo ngăn kéo ra, lấy một hộp giấy đã đóng gói kỹ càng đưa tới, đặt ở trên bàn cô.
Vân Chức dừng một chút, vẫn mở ra, bên trong là mười tuýp thuốc màu chưa xé nhãn.
Tưởng Nguyệt lấy hết dũng khí nhìn cô, nhẹ giọng xin lỗi: "Kỳ thật tớ biết, cậu vẫn luôn nhịn việc tớ dùng trộm thuốc màu của cậu, tiền tháng này của tớ chỉ đủ mua mười tuýp, những thứ còn lại chờ tháng sau tớ sẽ trả lại cậu."
Vân Chức sờ sờ, lại thả lại trong tay của cô ấy, đuôi mắt hơi cong, có chút màu sắc ấm áp: "Cậu trả lại cho tôi, đó chính là của tôi, tôi muốn đưa nó cho cậu, xem như quà tặng."
Hành lý không nhiều lắm, những thứ lớn Vân Chức liền gửi lại, chờ sau khi báo ân Tần Nghiên Bắc xong lại dùng, cuối cùng trong tay chỉ còn lại chiếc vali nhỏ, trong đó là quần áo cùng đồ dùng cá nhân hằng ngày.
Cô thấy thời gian còn sớm, Đường Dao cũng rảnh rỗi, mà Tần Nghiên Bắc còn đang bận việc ở bên ngoài, khẳng định sẽ không về Nam Sơn Viện quá sớm, vì thế liền hẹn Đường Dao tới trung tâm thương mại.
Sau khi tặng thuốc màu cho bạn cùng phòng xem như quà, cô mới hậu tri hậu giác nghĩ đến mình hẳn là nên chuẩn bị một món quà cho Tần Nghiên Bắc.
Hôm nay anh giúp cô, cho dù cô không báo đáp được gì nhưng quà cảm ơn thì chắc chắn là phải có, không thể cứ nhẹ nhàng cho qua như vậy.
Đường Dao đối với các cửa hàng ở trung tâm thương mại quen thuộc y như ở nhà, cẩn thận phân tích cho Vân Chức: "Cậu xem, tặng quà cho thái tử gia, có quá nhiều điều cần chú ý.

Tính cách của anh ta như vậy hẳn là sẽ không đeo những thứ đồ trang sức phối theo, chỉ có đồng hồ thôi, nếu mà tiện thì sẽ không đeo ra ngoài, mà đắt quá thì chúng ta không mua nổi."
"Nói tới tác phẩm nghệ thuật, cậu đã đồng ý vẽ tranh cho anh ta rồi, không có cái nào so với cái này tốt hơn đâu."
"Những lựa chọn khác, chỉ còn quần áo là phù hợp, không quá quá nhiều ý nghĩa khác, hơn nữa cho dù chúng ta mua không đủ đắt, nhưng anh ta vẫn có thể mặc trong những trường hợp không chính thức."
Vân Chức tỏ vẻ đồng ý, bị Đường Dao lôi kéo vào trong trung tâm thương mại Hoài Thành, dạo một vòng, chỉ quen thuộc những nhãn hiệu bình thường cô hay dùng, còn lại đều chẳng biết gì.
Đường Dao giúp cô chọn một cửa hàng tầm trung, nhưng vẫn là một nhãn hiệu có tên tuổi, Vân Chức phụ trách chọn, trước mắt tự động dựng lên hình ảnh Tần Nghiên Bắc thay quần áo, suy nghĩ có chút mơ hồ, ấn lấy cái trán miễn cưỡng chọn ra một chiếc áo sơ mi đơn giản cùng quần đen dài.
Không thể nhìn nữa, vì càng xem càng khó chọn, mặc kệ là bộ nào, anh mặc vào cũng đều xuất sắc.
Vân Chức đi dạo phố từ trước tới nay đều thần tốc, chưa tới nửa tiếng đã mua được quà lấy lòng, ra khỏi trung tâm thương mại vẫn như cũ chưa tới thời gian Tần Nghiên Bắc về nhà, trong lòng cô lại nhớ Nhạn Nhạn, thừa lúc rảnh rỗi, liền cầm theo túi quần áo đi tới phòng triển lãm một chuyến.
Nhân viên cửa hàng vừa thấy logo trên túi liền kích động thét chói tai: "Nhãn hiệu bạn trai em thích nhất nè!"
Đáng tiếc quá đắt, chỉ có thể nhìn, sao có thể mua nổi.
Vân Chức cười giải thích: "Nhận ân tình của người ta nên mua đắt một chút."
Nhân viên cửa hàng giữ chặt cô: "Chức Chức, có thể lấy ra cho em nhìn với được không, em còn chưa nhìn thấy vật thật bao giờ."
Vân Chức đương nhiên đồng ý, đem bộ quần áo từ trong túi lấy ra, xếp ở trên ghế cho cô ấy xem, ngoài ý muốn phát hiện so với lúc treo trong cửa hàng quần áo thì có nhiều nếp nhăn hơn.
Nhân viên cửa hàng tích cực nói: "Chắc là gấp lại nên bị nhăn, không bằng để ở trên sofa kia là một chút, hẳn là sẽ không sao nữa."
Vân Chức tạm thời không vội đi, cho nên liền dựa theo lời của cô ấy đi là quần áo, sau đó xoay người vào trong ổ mèo xem Nhạn Nhạn.
Vết thương của Nhạn Nhạn đã lành gần như không còn vấn đề gì, nhưng tính tình ngạo kiều kia lại tăng lên rất nhiều, ghét bỏ Vân Chức tới thăm nó không đủ nhiều, quay đầu đi không cho sờ, mông vểnh về phía cô.
Vân Chức kiên nhẫn dỗ dành hồi lâu, lại thuận tay xoa xoa đám mèo khác đang dính chặt lấy cô, trong lúc vô ý đếm đếm, phát hiện thiếu hai con nghịch nhất đàn.
Hai con này tuy không quá dính người, nhưng bình thường thấy cô tới thì đều sẽ dán tới, hôm nay sao lại khác thường như vậy.
Vân Chức không quá yên tâm đứng lên, muốn lên lầu tìm xem, mới vừa đi ra hai bước liền nghe thấy tiếng kêu điên cuồng thảm thiết của nhân viên cửa hàng, tâm cô trùng xuống, vội vàng chạy về phía thanh âm phát ra, tưởng là người hay mèo gặp chuyện gì.
Nhưng chờ đi qua nhìn thấy, bước chân cô lại dừng lại, chậm rãi che mắt.
Bộ quần áo trên sofa hai mươi phút trước vừa được là phẳng phiu, nay lại bị hai con mèo điên cuồng cào loạn, một con cào vạt áo sơ mi, một con cào quần đen, hiện tại đã rách nát đến không thể nhìn nổi, này mà để thái tử gia nhìn thấy, hơn phân nửa sẽ trực tiếp đóng gói cô ném ra khỏi cửa lớn C9 đi.
Mà hai con mèo lại không chút ý thức về việc làm sai của mình, thậm chí còn động tác nhất trí nhìn về phía Vân Chức, hai con mắt to tròn xoe lộ ra chờ mong, chờ đợi cô khích lệ kiệt tác của chúng nó.
Vân Chức không rảnh lo đau lòng, vội vàng muốn đi mua bộ khác, quà nếu mà để sang ngày hôm sau tặng thì không khỏi có vẻ không đủ chân thành, chờ cô nhấn mở WeChat muốn tìm Đường Dao, rốt cuộc cũng nhìn thấy một thông báo thêm bạn tốt.
Trừ tài khoản trợ lý của Tần tổng cô quen biết ra thì người phía sau ngay cả ảnh đại diện cũng lười để, cái tên chỉ là một dấu chấm, ghi chú thêm bạn ghi Tần Nghiên Bắc.
Vân Chức nín thở nhấn đồng ý hai lời mời kết bạn này, đầu tiên mở khung thoại với Tần Nghiên Bắc ra, muốn giải thích với anh một tiếng là mình không nhìn thấy, ngay sau đó liền thấy trên màn hình hiển thị đối phương đang nhập tin nhắn.
Cô đợi gần năm phút, vẫn không có tin nhắn nào được gửi tới.
Cuối cùng lại là nick trợ lý của Tần tổng giành trước nhắn tới, giọng điệu việc công xử theo phép công: [Tần tổng sắp họp xong, khoảng một tiếng nữa là về nhà.]
Vân Chức không còn cách nào, một tiếng khẳng định là không kịp chạy qua chạy lại với trung tâm thương mại, chỉ có thể để hôm nào đó lại mua, nhưng quần áo đắt tiền như vậy bị mèo cào nát, ném đi cũng rất đáng tiếc, cô lật qua lật lại nhìn nhìn, áo sơ mi chỉ hỏng nửa đoạn dưới, quần chỉ hỏng phần đùi trong.
Trước kia cô từng học công phu may vá từ bà nội, nếu cắt mấy chỗ bị cào nát ra, mấy chỗ vải còn lại hẳn là có thể làm được thứ gì đó khác, cho nên cũng không tính lãng phí nó.
Vân Chức mang theo vali hành lý và túi giấy quay trở lại Nam Sơn Viện, dì Trịnh đang bận rộn ở trong bếp, xác định bà không cần cô hỗ trợ xong, Vân Chức liền chạy lên lầu cất hành lý.
Mắt thấy chỉ còn nửa tiếng nữa là Tần Nghiên Bắc sẽ trở về, Vân Chức liền nghĩ mượn bàn ủi treo trong phòng để quần áo của anh, muốn là phẳng quần áo bị hỏng, tiện để cắt may hơn, chờ xử lý xong, cô có thể dùng nó làm thủ công.
Phòng để quần áo của Tần Nghiên Bắc không khóa, trước kia Vân Chức lấy quần áo giúp anh từng vào một lần, đối với bố cục cũng không quá xa lạ, cô cầm theo cái kéo từ dưới lầu đi lên, là xong quần áo liền dùng kéo cắt hết tất cả những chỗ không thể mặc được đi.
Những mảnh còn lại nhìn có chút khó coi.
Nửa dưới của áo sơ mi không còn, chiều dài chỉ dài tới xương sườn.
Hai phần bên trong đùi của cái quần bị cắt bỏ, từ bắp đùi cho tới đầu gối đều trống không.
Vân Chức nhìn nhiều một chút, đột nhiên có chút đỏ mặt, cắt đến thật sự trùng hợp, nếu không biết chuyện, nói không chừng sẽ cho rằng bản thân là đồ biến thái mất, cô cứ cảm thấy mình đã vô ý tạo ra một thứ gì đó không quá bình thường.
Cô gập quần áo lại, đặt vào trong túi, thu dọn đống vải vụn bị hỏng, cùng với một ít sợi chỉ vụn ở dưới đất đi ra ngoài tìm thùng rác.
Trên đường trở về, Tần Nghiên Bắc bảo tài xế lái nhanh một chút, so với thời gian thông báo cho Vân Chức thì sớm hơn mười lăm phút, anh đã có mặt ở Nam Sơn Viện.

Anh khống chế xe lăn, đi vào thang máy trực tiếp lên lầu hai, buổi chiều có gặp mặt bàn chuyện hợp tác với giám đốc Phương, đối phương là một người đàn ông mà cả người chỉ toàn mùi nước hoa, suốt buổi họp anh đều trầm mặt, đối phương cũng biết khó mà lui.
Nhưng mùi hương dính trên quần áo anh lại không dễ dàng tẩy như vậy, thời thời khắc khắc công kích thần kinh anh.
Xe lăn điều chỉnh hướng đi về phía phòng để quần áo.


Một khắc Tần Nghiên Bắc đẩy cửa ra liền biết có người vào đây, anh không nhanh không chậm mở khe cửa lớn hơn, ánh mắt sau đó liền rơi xuống một túi giấy lớn màu xám đặt ở cạnh tủ quần áo.
...!Quần áo?
Tần Nghiên Bắc thuận tay đóng sầm cửa phòng để quần áo lại, đi tới gần cái túi giấy kia.
Dì Trịnh chưa bao giờ vào phòng để quần áo của anh, chỉ có Vân Chức, cô để cái này ở đây là có ý tứ gì, rõ ràng là trộm mua quà cho anh nhưng lại xấu hổ không dám đưa tận tay, sợ bị từ chối.
Tần Nghiên Bắc cúi người xuống, duỗi tay đụng tới túi giấy, thong thả ung dung cầm lên mở ra.
Sơ mi trắng quần đen, đúng là rất tinh ý, hiển nhiên là bởi vì chỉ có thế này anh mới chịu mặc.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Tần Nghiên Bắc hiện lên ánh sáng nhàn nhạt như có như không, ngón tay chạm vào quần áo, lấy chúng ra khỏi túi, sau vài giây ngắn ngủi nhưng lại tưởng chừng như đã rất lâu, động tác cứng đờ của thái tử gia mới đột nhiên dùng sức, nắm chặt vải dệt trong tay, chỉ muốn quăng nó ra ngoài.
Động tác đã giơ lên, nhưng trước khi rời tay một khắc lại cố gắng thu lại, năm ngón tay tái nhợt siết chặt, đem hai thứ đồ khó coi kia túm thành một cục nhăn nhó, vành tai ẩn ẩn có chút màu sắc dị thường.
...!Cô nhóc này rốt cuộc là có điểm cuối hay không!
Lần đầu tiên tặng quà cho anh, lại đưa cái gì đây!
Buổi sáng còn hồn nhiên nói muốn đi thuê nhà gần trường học, buổi tối được nghênh ngang vào nhà anh liền gan lớn đến mức dám đặt thứ đồ không đứng đắn như thế này trong phòng để quần áo của anh!
Anh biết mà, ngây thơ đều là giả vờ, cô lấy vẽ tranh làm cái cớ để muốn nghiên cứu thân thể anh, kết quả mới ở chung ngày đầu tiên đã gấp không chờ nổi, mưu đồ muốn anh mặc thứ quần áo rách nát này cho cô xem?!
Nằm mơ.
Anh có phải đã quá chiều cô, chiều đến mức cô đã không còn biết trời cao đất rộng nữa rồi!
Anh nên đem những thứ này ném lên người cô, để cô thanh tỉnh một chút mới đúng.
***
Mỗi ngày dì Trịnh sẽ đúng vào giờ này đi vứt rác, những thùng rác đặt ở trên tầng đều đã được dọn dẹp xong, Vân Chức không muốn làm tăng lượng công việc cho bà ấy nên liền chạy tới lầu một vứt rác, sau đó mới chạy trở về tầng hai.
Vừa tới gần phòng để quần áo, Vân Chức liền mẫn cảm ý thức được có gì đó không đúng, cửa đã được đóng kín, không phải là tình trạng lúc cô đi ra, không có khả năng nào khác, khẳng định là Tần Nghiên Bắc đã từ gara dưới tầng hầm đi thang máy lên, cho nên cô mới không nhìn thấy.
Nghĩ đến bên trong còn đặt bộ quần áo tàn tạ trong túi giấy, da đầu Vân Chức có chút tê dại, cẩn thận gõ cửa: "Nghiên Bắc, cái đó, cái túi bên trong là của tôi đó, anh cứ để ở đó đừng xem nhé, để tôi vào lấy nó đi là được."
Phòng để quần áo không có động tĩnh.
Vân Chức bất an khẽ đẩy vào một chút.
Sau một hồi, tiếng nói trầm thấp lạnh nhạt của Tần Nghiên Bắc mới mang theo lệ khí vang lên: "Chờ."
Phòng để quần áo, thái tử gia hơi hơi cắn răng, tầm mắt dừng ở trên cửa.
Thanh âm đó của Vân Chức là sao? Bị anh phát hiện ra nên xấu hổ sợ hãi đến run lên? Bây giờ mới biết hối hận thẹn thùng, có phải đã quá muộn rồi hay không.
Anh cúi đầu, lại lần nữa nhìn kỹ quần áo bị cắt nát ở trong tay.
...!Cô thế nhưng lại thích loại phong cách này.
Nhìn ôn ôn nhu nhu, sao gu thẩm mỹ lại lạ đến vậy.
Thích nhìn đàn ông ăn mặc hở hang như vậy?
Bình thường cô đúng là giấu rất kỹ, trách không được lần trước muốn cởi quần áo của anh, thì ra là thích như vậy.
Vân Chức lại kêu lên một tiếng: "...!Nghiên Bắc."
Tần Nghiên Bắc nhíu mày.
Nhìn xem, lá gan câu dẫn anh lại lớn như vậy, bị phát hiện liền biến thành tiểu đáng thương.
Còn khóc nức nở muốn làm anh mềm lòng.
Vô dụng.
Có diễn như thế nào đi nữa thì thứ đồ này cũng không thể xuất hiện trên người anh!
Vân Chức ở ngoài cửa một giây thôi cũng như một năm trời, rốt cuộc cũng nghe được thanh âm lãnh duệ của người đàn ông truyền ra từ phòng để quần áo: "...!Vào đi."
Cô được cho phép, vội vàng đẩy cửa ra, ngoài ý muốn thấy được thái tử gia đang khoác một cái áo choàng tắm ngồi ở trên xe lăn, tuy quần áo không quá nghiêm túc thế nhưng khí tràng không biết sao lại bùng nổ, khiếp người thực sự.
Vân Chức nhìn túi...!trống không.
Yết hầu cô khô khốc nuốt một chút, tầm mắt một lần nữa dừng trên người Tần Nghiên Bắc, muốn làm sáng tỏ chuyện này với anh, cô thật sự không phải lấy bộ quần áo bị cắt nát đó ra để nhục nhã anh đâu.
Vân Chức vừa mở miệng, âm thứ nhất còn chưa phát ra liền tận mắt nhìn thấy vẻ mặt chịu đựng bực bội của thái tử gia đang cau mày cởi áo choàng tắm dài ra, thẳng đến khi hoàn toàn rớt khỏi vai anh, ném tới bên chân.
Mà trên người anh, mặc một cái áo sơ mi trắng, nút áo ở cổ tay không chút cẩu thả, vải ở dưới ngực không có, hoàn chỉnh lộ ra một mảng da lớn, có thể nói là như một tác phẩm được điêu khắc tỉ mỉ.
Bên hông là thắt lưng thắt chặt, quần đen cắt may vừa người lại thiếu mất hai mảnh vải, tự nhiên hở ra đôi chân dài bên trong, đường cong huyết quản banh ra làm cho xoang mũi cô nóng lên.
Anh vô cùng kháng cự lại tùy ý dựa vào xe lăn, nâng cằm chăm chú nhìn Vân Chức.
Giữa mày giống như đao khắc, giọng nói như cát lăn đá, khàn khàn.
"Tôi sắp phải họp, cho em nhiều nhất năm phút, tận dụng thời gian đi."
Vân Chức không thể tin mà dùng mu bàn tay che lại chóp mũi.
Khí thế của thái tử gia không hề giảm, vẫn như đang ngồi trên vương tọa, giơ tay kêu nàng qua đây.
"Nhanh lên, xem đi.".