Em Tới Là Để Ôm Anh

Chương 17: Chương 17





-----------------------------
Tiếng chuông điện thoại so với âm thanh tin nhắn WeChat có cường độ lớn hơn rất nhiều, Vân Chức ngủ có sâu đến mấy cũng bị đánh thức, cô mở to mắt nhìn bên ngoài cửa sổ đã có ánh sáng mờ mờ, phỏng chừng là khoảng 6 giờ sáng, cũng tới lúc nên dậy rồi.

Cô lấy điện thoại từ dưới gối ra, thấy là điện thoại của Đường Dao, mà tin nhắn WeChat vẫn còn nhảy ra liên tục, ngoài ý muốn đã có hơn mấy chục tin.

Mới vừa ấn nghe, Đường Dao đã tức đến mức thở không được mà nói: "Chức Chức, tớ đoán ngày hôm qua cậu không trả lời tin nhắn WeChat là bởi vì đi ngủ sớm đúng không, có thể ngủ sâu như vậy tám phần là cơ thể không thoải mái, cho nên tớ mới nhịn không gọi điện cho cậu, bằng không dù có là nửa đêm tớ cũng nhất quyết phải lôi cậu dậy! Cậu không biết là cả đêm qua tớ kiên trì tới mức nào đâu!"
"Cậu điều chỉnh tốt cảm xúc trước đi, vào xem mấy tấm ảnh tớ gửi cậu, mặc kệ là thấy cái gì thì cũng phải bình tĩnh đừng tức giận, ngày hôm qua tớ thấy thì đã tận lực áp chuyện này xuống rồi, phạm vi truyền bá hẳn là không quá lớn.

"
Vân Chức nghe giọng nói của cô ấy đã có dự cảm không tốt lắm, ấn vào khung chat WeChat với Đường Dao, ngón tay dừng ở hình ảnh mới nhất cô ấy gửi.

Thoạt nhìn hẳn là chụp ra từ video, hình ảnh là cô bọc khăn tắm dài ngồi ở trên ghế trong KTX, màn hình nghiêng từ phía sau chụp được đến bóng lưng của cô, tuy rằng thân thể cô bị đại đa số lưng ghế ngăn lại, nhưng bởi vì tóc được búi cao, cho nên sườn mặt lẫn cổ, bả vai, xương bướm và cột sống đều bại lộ hết.

Là tình cảnh ngày hôm qua cô về KTX đã đi tắm xong.

Tâm tình bị nhấc cao của Vân Chức trong nháy mắt thắt lại, nhanh như gió lướt hết một lượt, lướt qua vài tin nhắn thoại 60s, trực tiếp nhảy tới phía dưới sau khi Đường Dao biết cô đã ngủ liền cố ý gửi tin nhắn văn bản tới.

[Đây là KTX của chúng ta, tớ không hoa mắt nhìn lầm đi!]
[Lần trước đi quán bar tìm Tần Nghiên Bắc, nam sinh xuống lầu đón chúng ta ấy, cậu có còn nhớ không, cái này chính là hắn gửi cho tớ!]
[Hắn là một trong số những người thuộc nhóm ăn chơi lão làng trong giới, những người đó bình thường đều thích tìm một số võng hồng hay nữ minh tinh gì đó để làm tình rồi nói chuyện yêu đương ngắn hạn, ngày hôm qua trong nhóm bọn họ đột nhiên có người gửi tới mấy tấm hình, trừ bỏ tấm này, còn có tấm trước khi cậu đi tắm, nam sinh lần trước gặp đối với cậu có ấn tượng sâu đậm, nhớ rõ cậu trông như thế nào cho nên vừa nhìn thấy liền lập tức gửi cho tớ, hỏi tớ xem có phải là cậu hay không.

]
[Tớ vừa thấy liền điên cả tiết, này không phải là cậu thì còn có thể là ai! Cho dù lộ không nhiều lắm, khăn tắm cũng được bọc kín mít, nơi bị hở cũng chẳng khác gì mặc váy cúp ngực mùa hè cả, trước khi vào phòng tắm cũng mặc không ít, áo lót thể thao, quần leggings mùa đông đều rất bình thường, nhưng vấn đề là! !]
[Vấn đề là đây là ở nơi tư mật như KTX! Một cô gái trước hay sau khi tắm, ăn mặc nhiều hay ít căn bản không có liên quan gì! Cái đáng nói là hành vi chụp lén ghê tởm! Nếu vạn nhất cậu không cẩn thận bị lỏng khăn tắm hoặc là chỉ mặc nội y, vậy thì tình huống hiện tại sẽ thành ra cái gì chứ!]
[Chức Chức, cậu nhìn rõ đi, từ góc độ này của ảnh chụp, có phải là giường ngủ của Hạ Lộ không! Ngày hôm qua lúc cậu về KTX, cô ta ở đó đúng không?!]
Đằng sau còn có rất nhiều, Vân Chức không đọc nữa, toàn bộ quá trình cô về phòng tắm rửa cô vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy Hạ Lộ đang nằm ra bàn học của mình mở máy tính xem bài luận, biểu tình khi nói chuyện với cô, cùng với tiếng cười kỳ quái cô nghe được, tất cả đều hiện ra toàn bộ trước mặt.

Góc chụp này, vừa vặn là cameras trên máy tính bảng của Hạ Lộ.

Lúc chụp ảnh cô, Hạ Lộ còn cẩn thận né tránh, chỉ để cô lọt vào khung hình.

Vân Chức lạnh cả người, lòng bàn tay đỡ trán, hồi tưởng lại nói: "Hạ Lộ ở KTX, máy tính mở, lúc ấy tớ cho là cậu ta đang vẽ.

"
Đường Dao nghe xong liền tức đến chửi tục một tiếng, hít sâu: "Tối qua tớ đã tìm người dò hỏi rõ nguồn tin này, cái nhóm ăn chơi kia, có vài người nhàn rỗi lập ra một đoàn đội marketing gì đó, khẩu hiệu là sẽ dùng để nâng đỡ mọi người nổi tiếng, có rất nhiều chủ bá võng hồng lưu lượng từng nhờ tới bọn họ.

"
"Nếu là diện mạo bình thường sẽ tùy tiện marketing cho có lệ một chút, nhưng gặp được ai xinh đẹp là sẽ lập tức phát sóng trực tiếp một một để tán tỉnh lẫn nhau.

Gần đây Hạ Lộ tụt fans đến điên rồi, nghe nói dạo này còn rất thiếu tiền, cho nên liền tìm đến bọn họ, mở vòng phát sóng trực tiếp kín trong nhóm của bọn họ để chỉ họ có thể xem được.

"

"Giường ngủ của Hạ Lộ ở góc chéo với giường của cậu, góc bàn của cậu không phải còn để tấm ảnh chụp trong một hoạt động năm ngoái của trường mà cậu có tham gia sao, thanh thuần xinh đẹp, đám người xem phát sóng trực tiếp ấy liền thông qua màn ảnh của Hạ Lộ nhìn thấy, liếc mắt một cái đã để ý tới cậu.

"
"Đám tra nam này, miệng đều như được bôi mật, nói ba, năm câu liền khen cho Hạ Lộ ba hoa chích chòe, Hạ Lộ hẳn là vui muốn điên rồi, bọn họ liền nhân cơ hội nói cái gì mà võng hồng hiện này nghìn bài như một, phải lên một bài với nội dung hấp dẫn hơn mới có thể thu hút, tỷ như bạn cùng phòng tắm rửa thay quần áo không cẩn thận lọt vào ống kính, khẳng định sẽ nổi.

"
"Hạ Lộ mẹ nó đầu óc chắc là hỏng rồi, vì bản thân có thể nổi tiếng mà cái gì cũng làm được, vừa lúc ấy cậu về KTX, đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội, hẳn là đã thu nhỏ giao diện phát sóng trực tiếp rồi giả bộ như đang học, vô thanh vô tức đem hình ảnh của cậu phát sóng cho đám người kia xem! May mà cậu ăn mặc không quá hở!"
Vân Chức siết chặt chăn, vải dệt mềm mại bị cô nắm chặt ra nếp uốn hơi ướt, đôi mắt rũ thấp không thấy rõ cảm xúc.

Đường Dao tức muốn hộc máu, đề cao âm lượng: "Tớ đã sớm nói rồi mà, cái diện mạo mối tình đầu của tiểu thuyết ngôn tình vườn trường như cậu, trong mắt đám cậu ấm đê tiện đã quen nhìn những người phụ nữ yêu diễm kia chính là đồ ăn mới lạ, là con dê béo đang đợi làm thịt!"
"Người kia xem xong phát sóng trực tiếp, buổi tối liền đem hình chụp gửi vào trong nhóm, nói là đã gặp phải nữ thần thanh thuần linh tinh gì đó, nếu như chỉ thật sự giống như nữ thần thì tớ cũng không tới mức tức giận như vậy! "
Đầu ngón tay Vân Chức cộm đến đỏ lên, khô khốc hỏi: "Có phải còn cái gì khác không?"
Lúc này Đường Dao đã bình tĩnh lại một chút, nghiêm túc nói: "Trong đó có một tấm bị người ta phóng lớn lên, có thể nhìn ra được bên cổ của cậu có một vết đỏ hơi sưng, giống như! dấu hôn, sao có thể chứ! Nhưng đám người kia liền một mực chắc chắn, nói cái gì mà giả vờ thanh thuần, không biết đã chơi qua bao nhiêu người gì gì đó, ngày càng khó nghe.

"
Cô ấy hít sâu mấy lần mới có thể nói xong lời: "Sau đó liền có người rảnh háng, nhảy ra nói hắn ở ngay bên cạnh khu biệt thự Nam Sơn Viện, nửa đêm lái xe đi qua, ở cổng lớn Nam Sơn Viện nhìn thấy cậu, nói cậu một mình gọi xe, cũng chưa có ai đón, hắn lúc đó còn định tới gần đấy.

"
"Cậu có thể tưởng tượng tiếp đó là chiều hướng gì rồi đó! " Đường Dao dùng sức cắn từng chứ, "Hoa khôi nửa đêm ra vào Nam Sơn Viện, còn không có xe đón, rõ ràng không phải là hộ gia đình bình thường, đã bị kết luận thành chủ động đưa tới cửa muốn quan hệ, tớ không muốn nói lại mấy lời đó nữa, tớ sợ tớ sẽ vỡ mạch máu mất!"
Vân Chức nhớ rõ, ngày đó Tần Nghiên Bắc phát sốt, cô đúng là lúc khuya mới rời khỏi Nam Sơn Viện, không gọi được xe lại đi vòng trở về, từ trước tới nay cô không có nghĩ nhiều, chuyện đơn giản như vậy cũng có thể trở thành đề tài cùng bằng chứng để hắt nước bẩn.

Bình thường cô đi học, sinh hoạt, báo đáp ân nhân, chưa từng than một tiếng, đêm khuya mới về KTX cảm thấy không quen, nhưng đều có thể nhịn, sẽ không xảy ra xung đột với người khác.

Hạ Lộ cả ngày ở trong phòng phát sóng trực tiếp, cô cũng tự mình chú ý riêng tư một chút, bạn cùng phòng còn lại tên Tưởng Nguyệt dùng thuốc màu của cô, cô đoán có thể là nhà cô ấy gặp khó khăn, cũng không có nói gì, coi như là cho cô ấy.

Dưới cách sống một điều nhịn chín điều lành như vậy, cô thế nhưng lại nhận được kết quả này.

Chỉ là ngày hôm đó, cho rằng Hạ Lộ đang học, cô ở trong KTX ăn mặc không quá nghiêm túc đã bị công khai phát sóng trực tiếp cho người xa lạ xem, còn bị lấy ra làm đề tài bôi nhọ.

Nếu như lúc ấy Hạ Lộ trực tiếp phát sóng lên kênh công khai, có phải cô dưới tình huống không hiểu rõ mọi chuyện đã trở thành đề tài dẫn đầu trong giới võng hồng không?
Vân Chức ấn mở WeChat của Hạ Lộ, mấy chữ gõ vào đều xóa đi, ngón tay không quá bình tĩnh, ấn mở vòng bạn bè của cô ta, nhìn thấy đêm hôm qua cô ta mới đổi mật mã mới.

Vân Chức nói với Đường Dao: "Tớ về KTX trước, giáp mặt hỏi cậu ta.

"
Đường Dao lập tức đáp: "Tớ đi với cậu! Cậu bây giờ đang ở đâu, tớ lái xe tới đón.

"
Vân Chức biết Đường Dao đang ở làng du lịch phía Tây, hướng ngược lại hoàn toàn với Nam Sơn Viện, đi qua đi lại cũng quá xa: "Không cần đâu, tớ bắt xe về cũng được, gặp nhau ở KTX.

"
Cúp điện thoại, Vân Chức nhanh chóng thu dọn bản thân, cô rửa mặt xong đứng trước gương phòng tắm, nghiêng đầu, ngây ngốc trong chốc lát.


Tóc cô dài, luôn xõa ra, lúc trước thật sự là không quá chú ý tới việc Tần Nghiên Bắc từng lưu lại dấu vết trên người mình, gáy bên trái có dấu vết xưng đỏ do bị anh mút cắn, vành tai bên phải còn có một dấu răng sạch sẽ nhàn nhạt chưa tan hết.

Nếu như phát sóng trực tiếp chụp tới bên phải cô, càng không biết sẽ bị đồn như thế nào.

Vân Chức duỗi tay xoa xoa, còn có chút ngứa cùng đau nhức nho nhở, cô mím môi có chút ủy khuất, ngay sau đó liền đem lại ủy khuất có liên quan tới Tần Nghiên Bắc này áp xuống.

Anh là vì bệnh nặng nên mới làm như vậy để phát tiết, lúc ấy cô vì muốn trấn an anh nên mới không giãy giụa, tương đương với việc ngầm đồng ý, trách ai cũng không thể trách lên đầu ân nhân được.

Huống chi cho dù cô có bạn trai đi nữa, nếu thật sự xuất hiện dấu hôn thì có làm sao đâu? Như thế là không trong sạch sao? Xứng đáng bị những người không liên quan xoi mói rồi bôi nhọ sao?
Đạo lý ở đâu ra vậy.

Vân Chức khống chế tốt biểu tình trước gương, không muốn lộ ra bất cứ cảm xúc trái chiều nào với Tần Nghiên Bắc, cô bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, đi tới trước cửa phòng anh nhẹ nhàng gõ hai cái, nếu như anh tỉnh, khẳng định có thể nghe được.

Tần Nghiên Bắc không những tỉnh mà còn là cả đêm không ngủ, anh ngồi ở trước máy tính trong thư phòng thông với phòng ngủ chính, trên màn hình là bản thiết kế được phóng đại chi tiết ở phần đuôi, mấy số liệu nhỏ nhặt liên tục nhảy ra, ở dưới ngón tay của anh không chừng điều chỉnh thay đổi, tạo nên một mô hình hoàn chỉnh.

Tiếng gõ cửa vang lên, anh nâng mắt, đáy mắt có chút tơ máu nhàn nhạt khó có thể phát hiện, dưới ánh sáng lành lạnh chiếu tới từ máy tính, có vẻ bất cận nhân tình.

Gương mặt lạnh lùng đạm mạc như vậy, nhưng bên môi mím chặt lại cong lên một chút.

A.

Nhịn cả đêm, giờ biết qua đây rồi?
Tần Nghiên Bắc không nói chuyện, tầm mắt trở lại trên màn hình, chờ Vân Chức tiếp tục gõ, lấy bản lĩnh của cô, thủ đoạn làm nũng vô lại hẳn là không ít, vừa lúc lấy ra dùng.

Nhưng mà tiếng gõ cửa đã ngừng, vài phút sau cũng không tiếp tục vang lên, đường cong khó có được nơi khóe miệng của thái tử gia lạnh lùng áp xuống, nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, tận mắt nhìn thấy có một tờ giấy đút qua khe cửa bên dưới, ngay sau đó, tiếng bước chân của Vân Chức rời xa, rất nhanh đã biến mất khỏi thang lầu.

Tần Nghiên Bắc nhíu mày đứng lên, đi tới cửa cúi người nhặt tờ giấy, bên trên viết một câu ngay ngắn: "Nghiên Bắc, phía trường tôi có việc gấp, tôi về trước, tôi đã gọi dì Trịnh qua sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh rồi, có yêu cầu gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.

"
Đằng sau, cô cẩn thận viết lại dãy số một lần.

Tần Nghiên Bắc vất vả lắm mới nuốt được sự bực bội xuống, giờ lại ẩn ẩn bay lên, đốt ngón tay anh cuộn lại, nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay đến mức nhăn nheo, muốn trực tiếp ném vào thùng rác, trước khi buông tay lại thu lại, nhẹ nhàng ấn nó lên bàn.

Tác phong này rất không giống cô.

Sáng sớm, trường học còn có thể có việc gấp gì mà có thể khiến cô bỏ ăn bữa sáng chứ, hơn nữa đến bây giờ cũng chưa thêm WeChat của anh.

Nói cô nấu cơm khó ăn, cô liền tức giận như vậy?
Chỉ mới bắt đầu thử yêu đương mà thôi, đã muốn làm cho anh phải đi dỗ rồi?!
Cô cho rằng cô là ai.


Tần Nghiên Bắc lãnh đạm rũ thấp mi mắt, không chút để ý ghét bỏ cô không khỏi quá xem trọng bản thân rồi, ngay sau đó lại cầm điện thoại lên, gọi cho trợ lý, bảo hắn đi dò tra xem bên Thanh Đại có chuyện gì hay không, trợ lý vừa đáp lời, WeChat của Trình Quyết động nhiên vang lên thông báo.

Anh vốn dĩ không tính xem, nhưng thoáng nhìn qua nội dung lại thấy được hai chữ "Vân Chức".

Tần Nghiên Bắc ấn mở, là tin nhắn của Trình Quyết gửi tới: "Nghiên Bắc, em vừa lúc biết được một chuyện, nghĩ là anh sẽ có hứng thú, liền nhanh chóng nói cho anh biết một tiếng, cô gái tiên nữ kia, Vân Chức ý, ngày hôm qua ở KTX hình như là bị bạn cùng phòng lén lút phát sóng trực tiếp, đối tượng phát sóng trực tiếp của cô ta là tên tiểu tử Triệu gia Triệu Tử Thần kia, bình thường luôn thích làm những việc không minh bạch với đám võng hồng, minh tinh, hot search tai tiếng cũng từng có vài lần, y như ngựa đực.

"
"Vốn dĩ việc này ảnh hưởng không lớn lắm, nhưng Triệu Tử Thần quá đê tiện, đã chụp ảnh của Vân Chức gửi vào trong nhóm phá gia chi tử kia, hơn nữa Vân Chức không biết là bị con sâu gì cắn, ở cổ còn có vết đỏ, còn liên lụy tới cả Nam Sơn Viện, hiện tại đã bị đồn đến rất khó nghe, ngay cả em không chơi với chúng nó mà còn nghe được, em sợ cứ tiếp tục phát triển như vậy thì có khả năng sẽ truyền tới tai trường của cô ấy, ảnh hưởng không tốt.

"
Con sâu chó má.

Tần Nghiên Bắc sắc mặt không tốt hỏi: "Ảnh chụp gì?"
Trình Quyết: "! Trước với sau khi tắm, bất quá trừ vai với cổ thì cái gì cũng chưa lộ! Thật đấy! Nhưng mà việc này vẫn khiến người ta ghê tởm quá.

"
Trình Quyết: "Chậc, nói tới cùng thì một cô gái xinh đẹp không quyền không thế luôn sẽ dễ bị xảy ra loại chuyện này, cũng là bất đắc dĩ đi.

"
Tần Nghiên Bắc nửa khép hờ lông mi, ánh sáng sắc bén thanh lãnh chợt đông lại thành băng lạnh.

Điện thoại của trợ lý công việc lúc này đã gọi lại, cung kính nói: "Tần tổng, tài xế đã tới dưới lầu ngài, 8 giờ rưỡi là nhóm kỹ sư bên bộ phận thiết kế sẽ chuẩn bị xong, chỉ chờ ngài tới kiểm tra rồi cho ý kiến, 9 giờ rưỡi! "
Ánh mắt Tần Nghiên Bắc đảo qua thời gian, đầu ngón tay gõ gõ hai cái lên mặt bàn, lạnh giọng nói: "Thông báo cho bên kia, lùi lại hai tiếng, bây giờ đi tìm hiểu các buổi đấu giá diễn ra sáng ngày hôm nay, nơi nào đấu giá tranh sơn dầu đều tổng hợp lại cho tôi, giữ cho tôi một vị trí, mặt khác, liên hệ với bộ tiêu thụ của Nam Sơn Viện, đem tất cả những căn biệt thự chưa bản đưa tới đây.

"
Anh mặt vô biểu tình thay quần áo xuống lầu, thời điểm cửa thang máy mở ra đã vừa lúc thắt xong cà vạt, dì Trịnh ở trong phòng bếp vội vã chạy ra đón, thấy anh muốn đi, vội hỏi: "Không ăn sáng sao?"
Tần Nghiên Bắc nhìn thoáng qua, có sủi cảo tôm, lần trước thấy Vân Chức ăn nhiều thêm mấy miếng, anh dừng một chút: "Không rảnh, đóng gói một phần.

"
Động tác dì Trịnh rất nhanh, lập tức chuẩn bị hộp cơm tinh xảo cẩn thận, trong lòng âm thầm nghĩ, bình thường thái tử gia không ăn thì sẽ không ăn, nào có chuyện đóng gói mang đi, lần này là phá lệ nha.

Vân Chức ra khỏi C9 thì chỉ có thể đi bộ, đến ngoài cửa lớn mới có thể bắt xe, C9 còn là căn sâu nhất trong Nam Sơn Viện, dù đi nhanh cũng mất không ít thời gian.

Mùa đông gió lớn, thổi bay tuyết đọng phủ ven đường, bóng trắng trộn lẫn vào tóc cô.

Cô quên mang khăn quàng cổ, túm lấy cổ áo cúi đầu đi đường, đằng sau có tiếng xe ô tô tới gần, cảm giác tồn tại cực lớn dừng ở bên cạnh cô, cửa xe hạ xuống, gương mặt lãnh đạm bạc tình của thái tử gia lộ ra, liếc chóp mũi bị đông lạnh đến hồng lên của cô: "Còn thất thần làm gì, chờ tôi mời em? Đi lên.

"
Vân Chức nhìn khoảng cách đến cổng lớn, nghe lời lựa chọn lên xe, tầm mắt Tần Nghiên Bắc trước sau đều dừng trên mặt cô, chờ đôi mắt liễm diễm của cô nhìn qua, anh cũng không lảng tránh, đem hộp giữ ấm tùy tiện đưa qua: "Ăn đi.

"
Cái hộp nặng trĩu đặt ở trong ngực, Vân Chức theo bản năng nhận lấy, mở nắp hộp ra, bên trong là sủi cảo nóng hổi cùng mùi hương thơm phức.

Tần Nghiên Bắc chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, biểu hiện không quá để ý: "Làm nhiều, dư lại lãng phí.

"
Xe xuyên qua cái lạnh mùa đông sáng sớm, vững càng ra khỏi cửa lớn Nam Sơn Viện, chạy thẳng về phía Thanh Đại, Vân Chức rũ đầu, tóc dài rũ xuống hai bên, dính ở bên môi cô.

Má cô rụt ở trong cổ áo, ngậm nhai một miếng sủi cảo tôm, nhất thời không rảnh quan tâm, dạ dày có đồ ăn ấm áp bỏ vào khiến cơ thể hơi nóng lên, cũng khiến cho đuôi mắt cô trở nên phiếm hồng.


Dư quang Tần Nghiên Bắc nhìn cô, ngón tay lại cuộn cuộn bên người vài cái, cuối cùng vẻ mặt không kiên nhẫn chậc một tiếng, nâng tay với qua, nhanh chóng thay cô vén tóc ra sau tai, làn da sượt qua lỗ tai trơn trượt của cô giống như mang theo lửa nóng, đốt cháy lòng bàn tay.

Vân Chức đói bụng, ăn có chút nhanh, còn chưa nuốt hết cái này đã bỏ cái khác vào trong miệng, lúc quay đầu kinh ngạc nhìn anh, hai bên má mượt mà đề phồng lên, trên môi ẩm ướt thủy quang.

Yết hầu Tần Nghiên Bắc không hiểu sao có chút ngứa, hầu kết trầm mặc chậm rãi hoạt động, anh nhìn chằm chằm hai mắt cô, bàn tay chế trụ cái gáy cô, đem đầu cô quay qua hướng hộp cơm, hơi đè xuống, hỏi cô: "Mấy bức tranh em bán được mấy trăm vạn kia, là dùng tên thật?"
Tối hôm qua anh lướt trang của trường cô, thấy được mấy bức tranh của cô được đăng lên đó.

Vân Chức lắc đầu: "Là bút danh, Sin.

"
Tần Nghiên Bắc nhíu nhíu mày.

Sin? Tội phạm sao?
Vân Chức lại giải thích: "Không phải một bức mấy trăm vạn, tôi không có nổi tiếng như vậy, ở buổi đấu giá thì cao nhất cũng chỉ hơn 50 vạn thôi, đều là tiền tôi để dành.

"
Tần Nghiên Bắc không nói tiếp, vươn tay về phía cô: "Mang chứng minh thư không, đưa tôi.

"
Vân Chức không hiểu.

Tần Nghiên Bắc nhàn nhạt nhìn cô: "Tôi muốn cái gì của em, còn cần lý do sao?"
Vân Chức nghĩ lại cũng đúng, thái tử gia làm việc ai có thể xen vào chứ, lại nói, lấy chứng minh thư của cô thì có thể làm được gì, chắc là giữ lại để miễn cho lúc báo ân cô làm ra chuyện gì trái với quy định.

Chờ xe tới trước cửa Thanh Đại, thần sắc Vân Chức dần dần chuyển lạnh, cô không muốn xe của Tần Nghiên Bắc tới gần trường học quá, quá chói mắt, khó nói sẽ lại bị đồn như thế nào, không cần liên lụy thái tử gia phải chịu loại oan uổng này với cô.

Cô với anh chỉ nên giữ mối quan hệ báo ân trong sạch mà thôi.

Vân Chức xuống xe trước, gió lạnh bên ngoài chính diện thổi qua, khiến mắt cô đỏ lên vì xót.

Mà đằng sau cô, một cánh tay hữu lực đột nhiên kéo cô trở về, Tần Nghiên Bắc đã sớm không trong sạch đem một cái khăn choàng cổ bằng nhung vòng ở trên cổ cô, vòng vòng mấy cái, cô liền mất khống chế bị kéo đến trước mặt anh.

Màu mắt Tần Nghiên Bắc rất thâm, lông mi khép hờ, giống như lốc xoáy vô tận.

Anh thấp giọng cười nhạo một tiếng: "Nhìn chút tiền đồ này của em đi, khóc cái gì.

"
Vân Chức ngây ra, khí chất lạnh nhạt trên người anh gần trong gang tấc, trời sinh có ý tứ áp bách xâm chiếm.

Tần Nghiên Bắc áp má cô, lòng bàn tay không nhẹ không nặng bóp bóp thịt mềm, cúi người xuống, trong hai con mắt lãnh đạm không hề có chút khinh mạn nào, nhìn thẳng cô.

"Vân Chức, chờ xem là được.

"
"Tôi cũng chưa nói là sẽ không dỗ em.

".