Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?

Chương 22




Gấu nhỏ kén ăn hẳn là rất may mắn, bọn gấu Bắc Cực không có hệ thống định vị dựa trên trao đổi âm thanh như cá voi trắng sát thủ và cá heo. Nếu không thì mỗi câu “Tôi không muốn ăn thịt mỡ” trong lòng cậu vào giờ phút này sẽ truyền khắp Bắc Cực, vậy là cậu nổi tiếng rồi.

Đương nhiên Kiều Thất Tịch biết ăn nhiều thịt mỡ có ích, vậy nên cậu hi vọng Otis ăn nhiều một chút, không cần phải lo cho cậu, bản thân hắn cũng phải bổ sung mỡ nhiều vào.

Trước mắt trụ cột cái nhà này vẫn là Otis, chia đồ ăn như vậy không có vấn đề gì.

Ôi chao, là anh em thì nhanh nuốt cục thịt mỡ này đi – gấu Bắc Cực con ngậm thịt mỡ mình không thích ăn đến bên miệng Otis, ép hắn ăn.

Trên Trái Đất chỉ có lòng dạ con người là có thể nảy ra ý xấu, gấu Bắc Cực địa cực thuần khiết như một trang giấy trắng, làm sao có thể nghĩ xấu hành động của gấu Bắc Cực nhỏ được.

Otis cảm nhận rất đơn giản, nghĩ là gấu Bắc Cực nhỏ cho mình ăn thịt ngon.

Sau nhiều lần nhường nhau, cuối cùng Otis cũng ăn thịt mỡ mà Kiều Thất Tịch đút, mùi vị nhiều mỡ đối với hắn mà nói ngon vô cùng, hưởng thụ xong thì liếm liếm miệng. Otis dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Kiều Thất Tịch, đôi mắt đẹp giống như biết nói, lấp lánh như ngân hà li ti mà Kiều Thất Tịch say mê.

Otis đẹp trai là chuyện không thể nghi ngờ, Kiều Thất Tịch rất thích hắn, thấy thế cũng híp mắt cười ha ha nhìn lại.

Còn có một lý do làm cậu vui vẻ nữa, a ha, tất cả thịt mỡ đều bị cậu lặng lẽ meo meo đút cho Otis hết rồi, còn lại toàn là thịt nạc mà cậu rất thích.

Dần dần, dường như Otis cũng đã phát hiện ra mình đã bất cẩn ăn hết thịt mỡ dưới sự ân cần và nụ cười của gấu nhỏ.

Gấu Bắc Cực nhỏ chỉ có thể ăn một chút thịt nạc ngon miệng và dinh dưỡng, hắn rất chán nản cọ cọ nửa bên mặt không bị thương của cậu.

Kiều Thất Tịch ngậm thịt thở dài. Cậu nói chứ, Otis trẻ con thật đấy, ăn bữa cơm thôi cũng phải dính mình ba nghìn lần, ài.

Gấu Bắc Cực nhỏ hạnh phúc đã được ăn thịt, gấu con trong gia đình gấu Bắc Cực bình thường vẫn còn đang đợi bên bờ biển chờ gấu mẹ đi săn về.

Gần đó truyền đến mùi máu tanh dường như càng làm cho gấu nhỏ đói bụng, nếu không nó cũng sẽ không chiến thắng nỗi sợ của mình với Otis, không kìm lòng được mà tới gần nhìn.

Kiều Thất Tịch nhìn con gấu nọ bò tới từng bước từng bước nhỏ thì trong lòng như nhũn ra, dường như cậu đã nghe thấy được tiếng nuốt nước miếng “ừng ực” của đối phương.

Bé gấu con nhỏ thế này, so sánh thân hình với Kiều Thất Tịch thì không thể nghi ngờ là đã đói đến mất cả dáng.

Chỉ có mắt là to và sáng vô cùng, là một sinh linh đáng yêu.

Nó tới gần sẽ làm cho Otis khó chịu à?

Vào giờ phút này, Kiều Thất Tịch vô cùng nơm nớp lo sợ. Cậu đã quyết định rồi, nếu Otis có dấu hiệu muốn ăn gấu nhỏ, cậu sẽ dũng cảm đứng ra, hi sinh bản thân để nghĩ cách cứu gấu nhỏ.

May mà thái độ của Otis với gấu nhỏ hình như vẫn ổn.

Hắn chỉ nhấc mí mắt lên nhìn thoáng qua, cũng không nổi giận gì.

Kiều Thất Tịch không hề ngạc nhiên trước kết quả này, dường như đã đoán được từ sớm.

Nếu Otis ghét gấu nhỏ thì bọn họ đã không đồng hành cả một đường. Bá đạo hung hãn như Otis sẽ không cho phép gấu Bắc Cực lạ chia nơi đi săn với mình.

Nếu đối phương đã có thể hoạt động ở ngay dưới mắt Otis thì, ừm, Kiều Thất Tịch bèn cả gan đoán rằng, Otis có hảo cảm đối với gấu mẹ và gấu con, ít nhất sẽ không làm hại bọn chúng.

Hai con gấu ăn còn thừa lại một ít da thịt vụn, cũng coi như là đã ăn uống no nê. Kiều Thất Tịch hài lòng liếm móng vuốt nghĩ thầm mình có dám làm chuyện lớn không nhỉ, ví dụ như là lén cho gấu con ăn.

Cậu dám.

Không, cậu không dám.

Gấu mẹ trông thật hung dữ, không phải Kiều Thất Tịch lắm mồm chuyên nói xấu sau lưng gấu mà là cậu cảm thấy làm con của con gấu mẹ này thật đáng thương.

Có gì nói nấy, trên đường đi Kiều Thất Tịch có thể nhìn thấy rõ ràng chân thực, con gấu mẹ này còn không thương con bằng một nửa Otis thân là giống đực nữa.

Ba phần là nhiều nhất rồi.

(Ý là thương ba phần)

Nói trắng ra một câu là gấu cái nhỏ thật đáng thương.

Kiều Thất Tịch suy tư thật lâu, cuối cùng không đành lòng nữa. Cậu dứt khoát dùng thùng Tiểu Hoàng nhặt lại thịt mình và Otis ăn còn thừa mang cho gấu nhỏ gần đó ăn.

Gấu nhỏ gần đó lanh lợi, vừa thấy Kiều Thất Tịch đi qua đã trốn đi.

Đợi đến khi Kiều Thất Tịch đi rồi nó mới tới ăn thịt.

Dáng ăn lang thôn hổ yết đó, vừa nhìn đã biết là đói rất nhiều ngày rồi, ăn mãi không ngừng.

Lại nói, dù Kiều Thất Tịch hào phóng cho thịt nhưng vẫn rất sợ Otis sẽ có phản ứng quá khích, thế là cậu bèn lặng lẽ dùng thân thể “cao lớn” của mình chặn ở trước mặt Otis.

Nếu Otis nổi giận thì cậu… cậu sẽ làm nũng.

Đối phương vẫn còn là gấu con mà, là đóa hoa tương lai của gấu Bắc Cực. Hơn nữa, cứu một mạng gấu hơn xây bảy tòa tháp, gấu sống trên đời nên làm ít việc thiện, không chừng kiếp sau có thể đầu thai tốt thì sao?

Kiều Thất Tịch ỷ Otis đang vệ sinh móng vuốt, chơi xấu ôm đùi hắn, dùng cơ thể mấy trăm cân của mình làm chướng ngại vật vào bất cứ lúc nào.

Cậu thật sự nghĩ như vậy, kiếp sau đừng làm gấu con nữa mà làm một cái cây bên đường, hoặc là một con vật nhỏ ở trong vườn thú cũng không tệ.

Động vật nhỏ trong lò mổ thì miễn đi.

Cũng không thể làm người.

Kiều Thất Tịch mang theo cơn lười biếng buồn ngủ thường có sau khi ăn no nê xong, cọ Otis nghĩ thầm: Otis yêu dấu ơi, em nói cho anh biết, làm người mệt lắm, nếu có thể chọn thì không được làm người đấy.

Ôi chao, ba tuổi thì đi nhà trẻ, năm tuổi đọc sách được đo lường bằng đơn vị mười năm, điểm thi, mua xe mua nhà cưới vợ, trong chuyện gì cũng không thể phạm sai lầm, mệt hơn cả gấu bắc cực…

Nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng Kiều Thất Tịch nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Gấu Bắc Cực nhỏ ôm cái chân to, cơ thể mềm mại trượt xuống dưới. Otis kịp thời vươn tay kéo cậu lại, hắn nằm xuống vô cùng tự nhiên, liếm má trái của cậu, một chuỗi động tác liên tục.

Lúc này, gấu mẹ ở thượng du cũng mở hàng rồi.

Nó ngậm đồ săn được đi đến bên bờ hạ du, tìm ra con của mình, phát hiện con đã được ăn thịt do gấu tốt bụng chia sẻ.

Tình huống hiếm gặp như thế này không nghi ngờ gì làm cho gấu mẹ cảm thấy hơi khó hiểu, chẳng qua nó cũng không nghĩ nhiều, dù sao trên người nó cũng vẫn còn kí ức của Otis.

Chia sẻ đồ ăn chỉ có trong quan hệ ruột thịt.

Cho nên gấu mẹ mãi không hiểu, gấu Bắc Cực đực do mình sinh ra lại sinh được một con gấu Bắc Cực con.

Dù như vậy, nó vẫn chấp nhận hiện thực này.

Nó nằm xuống, xé bụng con mồi ra. Con gấu Bắc Cực cái này có thói quen ăn hết mỡ, đây là thiên tính gây nên.

Bởi vì nó phải duy trì đủ năng lượng và dinh dưỡng, nếu không nó sẽ không sinh tồn được, gấu nhỏ cũng sẽ không sống sót được.

Kiều Thất Tịch nói đúng, gấu mẹ sẽ không nuông chiều gấu nhỏ. Gấu nhỏ bình thường vào khoảng bảy, tám tháng sẽ để chính nó tự xé con mồi, học cách đi săn và cùng đánh nhau.

Tóm lại, gấu mẹ sẽ dạy gấu nhỏ học đủ các loại kĩ năng sinh tồn trong khoảng thời gian có hạn, sau đó đuổi bọn chúng đi.

Chuyện này cũng chứng minh tình mẹ là có thời hạn.

Tình yêu của gấu mẹ đối với gấu con sẽ dần dần nhạt đi theo thời gian.

Đây là thiên tính đã được ghi lại trong gen.

Gấu mẹ vùi ăn đến khi no bảy phần rồi thì ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua nơi dưới bóng cây gần đó. Đó là một trong những đứa con của nó trước kia, hiện tại đã trở thành một con gấu trưởng thành cường tráng uy vũ.

Vẫn chưa phải là trọng điểm, trọng điểm là trông thể trạng của gấu nhỏ trong ngực nó thì hẳn đã hơn hai tuổi rồi nhỉ, nghiêm túc mà nói thì đã đến tuổi rời ổ.

Gấu mẹ vẻ mặt mờ mịt, hẳn là đang nghĩ lớn như thế rồi mà sao còn dính mẹ như thế nhỉ?

Cũng không biết khi nào thì Otis sẽ đuổi nó đi.

Gấu nhỏ được nuông chiều đang ngủ mơ đột nhiên cảm thấy đầu mình dần trở nên lành lạnh.

Thế là nó nhanh chóng quay quay đầu, vùi thật sâu vào trong lồng ngực Otis.

Đói khát mệt mỏi đã nhiều ngày, cuối cùng bọn chúng đã nhét đầy được dạ dày, cần một cảm giác đẹp đẽ lâu dài để đền bù hao tổn trên tinh thần và thể xác.

Dưới điều kiện cho phép, gấu Bắc Cực, giống con người, cần phải ngủ hơn bảy tám tiếng mỗi ngày.

Môi trường thoải mái, cộng thêm không cần phải lo lắng về đồ ăn nữa nên nhóm gấu Bắc Cực thả lỏng thể xác và tinh thần, yên tâm rơi vào trong giấc ngủ.

Tình trạng thê thảm của các động vật địa cực vào mùa hè đến nay đã tràn ngập diễn đàn, mỗi lần cập nhật đều làm cho người nhìn thấy phải giật mình.

Dù cơ quan bảo hộ đã cố gắng làm việc không ngừng nhưng vẫn sẽ nảy sinh một vài chuyện ngoài ý muốn.

Tình trạng số lượng gấu Bắc Cực giảm bớt một cách mất tự nhiên là không thể tránh khỏi, mọi người thật sự rất muốn nói mình đã cố gắng hết sức rồi, nhưng thật sự không có sức lực để nói ra câu này mà không cảm thấy thẹn với lương tâm.

Chuyện nên làm đã làm hết rồi, nhưng vẫn làm không được tốt.

Ý thức bảo vệ môi trường của loài người vẫn quá yếu kém.

Nâng cao ý thức trân trọng của 7 tỷ người đối với tự nhiên vẫn là một hạng mục công trình vĩ đại.

Gia đình Otis và hàng xóm mới.

Chủ bài hay post về Otis và Alexander đăng một tấm ảnh rất có tính chữa lành.

Chỉ thấy hai nhóm gấu Bắc Cực đang ngủ, cả hai nhóm đều đang giữ khoảng cách an toàn với nhau, trở thành hàng xóm hàng thật giá thật ở địa điểm thường trú mới.

Chuyện này càng làm cho suy đoán về quan hệ ruột thịt giữa chúng trở nên chắc chắn hơn.

: Không tệ không tệ, nhóm gấu Bắc Cực lặn lội đường xa rốt cuộc đã tìm được vịnh biển phù hợp để đi săn, sau này có thể yên tâm vui vẻ sống rồi.

: Otis cuối cùng cũng tìm được nơi để đặt chân rồi, Alexander đói đến gầy rồi kìa, dùng tay buồn cười quá.

: Hàng xóm mới! Có phải đây là một khía cạnh khác nói rằng Otis và Alexander rất thân thiện không, bọn chúng vậy mà lại chấp nhận chia sẻ nơi đi săn với gấu Bắc Cực khác.

: Con gấu mẹ đó còn mang theo con nhỏ, muốn nói là khác giới hút nhau cũng không được, chỉ có thể nói là Otis quả là một con gấu không hề bình thường. A ha ha ha, tôi thật muốn phát thẻ gấu tốt cho nó!

: Các bạn mạng đừng đoán bừa, chủ post nói có thể tụi nó có quan hệ ruột thịt. Hơn nữa, lẽ nào Otis của chúng ta không phải gấu cái* à?

*Mình tra nát cái baidu không tìm được chữ 基 này còn có nghĩa gì, chắc do mình chưa biết cách tra. Để lại raw cho ai thắc mắc, mình tạm đoán là “cái”. 各位网友别乱猜,楼主说他们可能是亲子关系,再说了,咱们奥狄斯难道不是基?

: Otis: Không tin tin đồn nhảm, không truyền tin đồn nhảm.

: Nó chỉ là một ông bố đơn thân hiếm thấy thôi, sao lại bị các người truyền đi thành “cái” rồi, thật là.

: Chỉ muốn hỏi Otis, ngày nóng như vậy ôm bé con có thấy nóng không?

: Chỉ muốn hỏi Alexander, con to như vậy rồi còn ôm người thân đi ngủ có xấu hổ không?

: Mẹ ơi, thứ các người quan tâm lệch tới tận Siberia luôn rồi, chỉ có tôi là mừng thay Alexander thôi à? Cuối cùng nó cũng đã có bạn rồi!

: Lầu trên nghĩ nhiều quá, gấu Bắc Cực nhỏ khác mẹ không thể chơi chung với nhau đâu.

: Chuyện tôi quan tâm cũng rất lệch, với lại chuyện này tính thế nào nhỉ? Nếu con gấu mẹ đó thật sự là mẹ của Otis thì có phải Alexander của chúng ta phải gọi con gấu nhỏ kia là chú hoặc cô không?

: Ai, lần nào cũng phải phổ cập khoa học, Alexander là em trai do Otis nhặt được, không phải con trai ruột được chưa.

: Đúng đấy, chúng nó không có quan hệ ruột thịt. Trừ kính trọng Otis ra thì Alexander có thể không quan tâm đến tất cả bọn gấu Bắc Cực trên mảnh địa cực này. Cô với chú cái gì, không cần thiết.

: Chuyện cười hay nhất được nghe năm nay, Alexander phải kính trọng Otis. Ha ha ha ha, Alexander nhiều trò hay nghịch ngợm gây sự để cho Otis yên là đã không tệ lắm rồi.

: Tôi cảm thấy Alexander có vận may siêu cấp với khả năng kéo mọi người lại gần nhau, để ai đói chứ không thể để nó đói được. Ha ha, cho dù không phải Otis thì cũng sẽ có đại lão khác thương yêu nó.

: Lầu trên cẩn thận bị Otis truy sát đấy, Alexander chỉ có thể là của nó thôi.

: Phải đấy phải đấy, muốn cầm bao tải đi trộm Alexander, không biết Alexander thích bao tải màu gì nhỉ?

: Bảo Otis đi hỏi giúp cô đi, sẵn tiện vặn đầu cô xuống luôn.

Các cư dân mạng trên diễn đàn phân tích rất đúng, bốn chú gấu Bắc Cực may mắn này sẽ bình yên sống ở trên bờ biển, xem nơi này là gia viên tạm thời để sống qua mùa hạ.

Thử nghĩ, vịnh biển có cá voi trắng sát thủ ẩn hiện, bên bờ biển còn có bóng cây để hóng mát, không thể nghi ngờ là một thắng địa nghỉ mát lý tưởng.

Ở đây, gấu Bắc Cực mẹ còn có thể dạy gấu con kĩ thuật săn cá voi trắng sát thủ, dù sao đây cũng là chuyện cấp bách.

Thời gian không đợi gấu, mỗi một con gấu mẹ đều thật sự hi vọng con của mình mau chóng trưởng thành.

Như vậy thì khi rời ổ mới có thể giảm tỉ lệ con chết yểu.

Ngay cả sổ sách số liệu do con người ghi lại cũng cho thấy rằng, ở Bắc Cực không có một phụ huynh nào sẽ nuông chiều con cái như Otis.