Cô không nói một tiếng nào, lập tức tát thẳng vào mặt của Vân Yến, tay còn lại siết chặt vào cổ cô ta “ Nếu Lam Lam thật sự có chuyện gì, tôi sẽ khiến cô phải trả giá” cô hất tay qua một bên, khiến Vân Yến chao đảo một chút.
“Cô nghĩ tôi sẽ ngừng tay sao? Chỉ cần ngày nào tôi còn sống, tôi sẽ không bao giờ buông tha cho cô, chỉ cần là người ở bên cạnh cô tôi chắc chắn cũng sẽ loại trừ” Vân Yến hai tay ôm cổ, ánh mắt căm hận nhìn cô.
“Cô làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ vì anh ấy?”
“Phải, tôi có điểm nào không bằng cô, chúng tôi từ nhỏ lớn lên bên nhau, cả hai vốn dĩ đã có hôn ước, vậy mà chỉ vì cô, cô xuất hiện đã lập tức cướp hết mọi thứ. Anh ấy vì cô đã hủy bỏ hôn ước của chúng tôi, hôm đó tôi cứ nghĩ anh ấy đã nghĩ thấu, cuối cùng cũng chỉ vì sự uy hiếp của ba tôi nên mới chấp nhận, cô vừa bỏ đi anh ấy đã tức giận hủy bỏ hôn lễ. Tôi rốt cuộc, có chỗ nào không bằng cô chứ?” Vân Yến tức giận hét lên
Cô không nói gì đứng yên lặng nhìn Vân Yến, rồi nở một nụ cười khó hiểu “cô quả thật rất đáng thương”, nói rồi cô lái xe đi, nhìn Vân Yến qua kính xe, cô tự dưng lại cảm thấy con người này quả thật tội nghiệp.
Trở về bệnh viện, cô đến phòng bệnh của Lam Lam nhưng lại không bước vào, cô đứng bên ngoài muốn bước vào nhưng lại không thể “ Lam Lam nếu như cậu không tỉnh lại, mình suốt đời cũng không thể tha thứ cho bản thân”
“Hoàng Linh, em quay lại khi nào vậy?, sao lại không vào?” Lục Thành phía sau đi tới, nhìn thấy cô liền lên tiếng hỏi.
“ em….có chút mệt, định nghỉ một chút”
“em về nghỉ trước đi, ở đây để anh lo” Lục Thành dìu cô ngồi xuống băng ghế.
“ không sao, em muốn ở lại với cậu ấy...”lúc này cô mới phát giác “ Minh Vũ đi đâu rồi?”
“ lúc nãy không phải đi theo em sao?”
Cô lấy điện thoại ra, bấm vào dãy số, gọi cho anh “ lúc em quay lại cũng không nhìn thây anh ấy” cô đưa điện thoại lên nghe, chuông reo một lúc lâu mói có người bất máy “ alo?, anh đang ở đâu vậy?”
“anh mua một ít đồ, lát nữa sẽ quay lại, em có cần gì không?” thanh giọng trầm ấm của anh vang lên ở đầu giây bên kia.
“không cần đâu, em chỉ gọi để hỏi anh đang ở đâu thôi, nếu anh mệt thì cứ về nghỉ trước đi, em ở lại trông Lam Lam là được”
“Thanh toán xong anh sẽ trở vào bệnh viện với em, để em một mình anh không yên tâm”
Mép miệng tự nhiên nhếch lên, cô nhẹ nhàng đáp trả “ được” không cần quá phức tạp, quá nhiều cử chỉ, chỉ cần nghe một câu nói đó của anh, những thứ còn lại vốn đã trở nên dư thừa.
Anh tắt điện thoại, nhìn người đối diện, vẫn không nói một lời nào, ánh mắt thâm trầm của anh lọt vào mắt đối phương “ mọi chuyện có do em làm thì đã sao, anh nỡ đánh em sao?” Vân Yến nhìn anh, sự phẫn nộ và ganh tị hiện lên trên khuôn mặt cô.
Ánh mắt anh tức giận, xoáy sâu vào mắt Vân Yến, tay nắm chặt lại, rồi tự nhiên lại buông lỏng ra “ anh sẽ không đánh, cũng sẽ không tránh cứ em..”
Vân Yến khó hiểu nhìn anh, vừa muốn nói gì đó thì anh lại lên tiếng trước “ nhưng từ nay về sau mong em đừng đến tìm anh, tình cảm từ nhỏ của chúng ta anh cũng sẽ xem như chưa từng có.” anh nhìn sự bàng hoàng của Vân Yến, rồi tiến tới gần hơn “ lựa chọn tiểu Linh, yêu cô ấy... là anh. Nếu em muốn tiểu Linh biến mất, thì hãy mang theo một chỗ dành cho anh, vì cho dù cô ấy có ở đâu anh vẫn sẽ ở bên cạnh cô ấy”
Anh nói rồi rời đi, không để Vân Yến kịp nói câu tiếp theo. Anh trở về bệnh viện mang theo một phần cháo, đến trước cửa phòng bệnh lại thấy cô ngồi ngủ ngay trên băng đá, anh đi đến bên cạnh, đặt tô cháo xuống, đỡ cô dựa vào vai mình.
Sự chuyển động nhỏ đó khiến cô tỉnh giấc, cô không ngẩng đầu lên mà tiếp tục dựa vào anh, hít thở một hơi rồi nhẹ nhàng nói “ Minh Vũ, em vừa có một giấc mơ..” ‘
Anh không nói gì chỉ “um?” một cái
“ em thấy bản thân mình lúc nhỏ, em thấy mình đứng trước một căn nhà đang cháy rất lớn, em thấy mình khóc rất nhiều, gọi rất lâu..nhưng em lại không nghe rõ là đang gọi ai, em còn thấy một người đàn ông, người đó đứng phía xa nhìn về phía em...” nói đến đó cô ngưng lại, nước mắt tự nhiên lại rơi xuống.
Anh nghe cô nói, bàn tay nắm chặt, ôm chặt cô vào lòng “đó chỉ là giấc mơ, có thể em mệt mỏi quá thôi, em ngủ thêm một chút đi” anh lau nước mắt, hôn lên tóc cô. Cô nhẹ nhàng gật đầu rồi dựa vào vai anh, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Anh bắt đầu lo sợ, sợ một ngày cô biết được sự thật, sẽ rời xa anh, sợ một ngày khi cô nhớ lại mọi chuyện, anh sẽ vĩnh viễn mất đi cô.