" ở đây đi" jack ngồi xuống ghê ngước lên nhìn cô " Cô có chuyện gì à, sắc mặt trong tệ quá"
" đợi cậu hỏi thăm, tôi đã chết từ đời nào rồi" cô liếc Jack " tôi không sao, dạ dày chỉ hơi đau một chút."
" Hay chúng ta về thôi" Jack đứng dậy kéo tay cô, Hoàng Linh kéo anh lại. " chỉ đau một chút, không chết được đâu"
" Lin này, cái gì cũng {tÔi chịu được} { tôi không sao}, tôi nói thật, không phải tôi lo cái gì, chỉ sợ một lát nữa cô có xỉu ngang, lại hại tôi phải cõng về nữa, cô biết đó, cô ăn nhiều như vậy, chắc rất nặng tôi mà cõng, cột sống chắc sẽ gãy hai ba cột mất"
Cô không nói gì nữa bình thản ngồi xuống, dùng ánh mắt chết người nhìn Jack.
Ba người ngồi xuống bắt đầu ăn, nói ba người nhưng thật sự chỉ có một mình Jack thôi, không phải cô không hứng thú là vì cá viên mỗi ngày ở nhà cô ăn đến mứt không thể ngán hơn được nữa, nên bây giờ chỉ nhìn cô cũng cảm thấy no.
" Jack cậu có làm gì trong lễ hội trường không?"
" Làm gì? là làm gì?" Jack khó hiểu, cô hỏi bao hàm như vậy, lại mơ hồ, anh chỉ có thể ngu ngơ mà hỏi ngược lại
" cậu có phụ giúp gì với cái [ Ngôi nhà tình yêu] đấy không?"
" ahhh....cái đấy à, khoa chúng ta nói đông cũng không đông, nói ít cũng không ít, nên ngôi nhà đó vốn dĩ không cần thêm người giúp, ngôi nhà đó làm cũng đơn giản mà, nên tôi rất rãnh rỗi"
"À...vậy tôi không cần về gấp" cô chống càm, ngáp một cái dài đảo mắt nhìn xung quanh " nắng sớm quả thật rất đẹp"
" tôi cứ nghĩ cô thích ánh trăng hơn chứ, vì thường cú đêm thì đâu thích ánh nắng"
Cô lườm Jack, nói thật không biết tại sao cô lại làm bạn với Jack, cậu ta giống như không nói móc cô một ngày sẽ ăn không vô, lúc nào chỉ cần một chút sơ ý liền bị cậu ta bắt thóp ngay " Jack cậu không nghe câu [ cái miệng hại cái thân à] tôi đảm bảo sẽ có ngày cậu bị người khác đánh vì cái miệng của mình"
" một người đẹp trai lại tốt tính như tôi, sao lại có thể bị đánh được chứ"
" CUT! cậu có thể ngừng tự mãn được rồi đấy"
Anh quan sát cô, anh biết rằng cô thực sự coi trọng Jack. Cô có một ưu điểm cũng là khuyết điểm lớn nhất, chính là khi không thích một người cô sẽ không nói chuyện, thậm chí là điếm xỉa đến người đó, sẽ coi như vô hình hoàn toàn không để vào trong mắt. Trong ánh mắt cô nhìn Jack có một thứ gì đó rất thân thuộc, một loại ánh nhìn chỉ dành cho những người cô thật sự coi trọng.
Anh thật sự rất khâm phục tính cách yêu ghét rõ ràng của cô.
Cô nhìn quanh con đường, yên lặng đến khó thở. Nơi này thường ngày chắc sẽ rất nhộn nhịp, nhưng tại sao hôm nay lại vô cùng yên tĩnh, khiến cô có chút không quen, cái nhịp sống bận rộn của người thành phố thường thì giờ này sẽ rất nhộn nhịp vì mọi người phải đi làm, đến trường. Nhưng hôm nay lại yên lặng hẳn, cô không biết từ lúc nào đã rất sợ nhưng nơi vắng lặng, ít người vì khi đó cô cảm thấy rất cô độc, rất lẻ loi, đứng giữa dòng người như vậy, cô sẽ cảm thấy không còn một mình nữa.
Nếu là trước đây , đứng giữa nơi đông người cô chắc chắn sẽ chuôi vào một xó nào đó, tìm một băng ghế rồi ngồi xuống đấy nghĩ ngơi, nhưng bây giờ không biết từ khi nào, nhưng nơi ít người lại bắt đầu khiến cô sợ, ngược lại bây giờ lại bắt đầu thích nơi đông người hơn, lúc trước cô thường nghe một số người lớn tuổi ở quê nói [ con người khi thay đổi tính cách, sở thích có lẽ cũng sắp về trời rồi] lúc đó cô chỉ biết cười khằng khặc cho rằng đó là lời nói vui, nhưng bây giờ lại nghĩ có khi nào là thật không nhỉ? có khi cô không còn sống được bao lâu nữa rồi.
Cô nấc một cái miệng nhếch lên cười phút chốc liền không nhị được mà cười thành tiếng, cả hai người ngồi trước mặt cô đều không hiểu gì, chỉ thấy cô thỉnh thoảng suy nghĩ rồi lại phá lên cười, tò mò nhưng lại không hỏi, nếu hỏi chắc sẽ làm cụt hứng của cô.
Thấy cô cười mãi không ngừng, Jack không nhịn được liền lên tiếng hỏi " Lin mắc cười lắm à?"
" Hả??" cô bị câu hỏi của Jack làm cho giật mình mặt méo mó " không có gì, cậu ăn xong chưa?"
" xong rồi, mình về thôi"
Cả ba đứng lên đi về, lúc đi có lẻ vì đói nên thấy đường rất xa, còn lúc về chỉ bước có mấy bước là đến nơi. đến ngã rẽ cô xoay người chào họ ( anh và jack) rồi đi nhanh lên cầu thang.
" Lam Lam, mình về rồi" cô mở cửa định chạy đến ôm Lam Lam, nhưng lại không thấy người đâu. " Lam Lam" cô nhìn vào phòng tắm, vẫn không thấy ai tay lấy điện thoại muốn gọi cho Lam Lam, thì lại nhìn thấy bóng người ở phía cuối hành lang " Lam.." cô tò mò bước đến gần, Lam Lam đang cầm điện thoại, nói chuyện với ai đó giọng điệu có chút run gẩy.
" em xin lỗi...là lỗi của em.." Lam Lam nghẹn giọng
Cô chưa từng thấy bộ dạng này của Lam Lam, câu nói chưa kết thúc cô liền nghe thấy giọng nói bên kia đầu dây " em không có lỗi gì cả, có lẽ chúng ta đã quá vội vàng, anh cảm thấy có chút mệt mỏi, tạm thời có lẽ chúng ta không nên gặp nhau, em cố gắng bảo trọng..." bên kia không còn nói gì nữa, chỉ còn lại tiếng tút tút ngân dài của điện thoại. Lam Lam không nói gì điện thoại từ ay từ từ buông lõng rồi rơi xuống, cô thoáng nhìn thấy những giọt nước mắt trên má Lam Lam.
" Lam Lam?" cô lên tiếng gọi
Lam Lam xoay người nhìn cô, nước mắt lăn dài, chạy đến ôm chặt cô " cậu làm sao vậy?" cô hỏi. Lam Lam không nói gì vẫn cứ tiếp tục khóc, cô cảm thấy giọng của Lam Lam bắt đầu khàn đi, mắt cũng bắt đầu sưng lên, cô biết giờ cũng không phải lúc hỏi, nên cũng im lặng. " không sao rồi, không sao rồi"
Khóc đến khi khàn giọng mắt sưng húp cả lên, Lam Lam mói ngừng lại, cô không hỏi nhiều, cứ vậy mà dìu Lam Lam vào phòng. Có lẽ do khóc quá nhiều nên kiệt sức nên vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi " bản thân còn gặp rắc rối, vậy mà còn đi lo cho mình.. cậu ngốc thật" cô cười lau nước mắt trên mặt Lam Lam " sẽ ổn thôi" cô ngồi cạnh giường nhìn Lam Lam, mấy năm không gặp Lam Lam cũng thay đổi rồi. Không còn là một Lam Lam cười nói thoải mái như trước nữa.
Cô ngồi đến hi cả hai chân đều tê hết mới bắt đầu đứng lên, đi lại bàn
Cô ngồi trên bàn nghịch nghịch cây viết, nhìn nó lăn qua lăn lại, cô nhìn đến mứt buồn chán, sau đó lại nhìn ra ngoài, ánh nắng sáng này thực sự khiến cô buồn ngủ, mắt bắt đầu khép lại, cô lôi trong túi ra cái Mp3 ghim tai nghe vào, bắt đầu giấc ngủ thứ hai trong ngày. Buổi chiều ánh nắng chiếu vào phòng, cô vốn không muốn thức nhưng lại bị cái ánh nắng gay gắt đó làm cho vừa chói mắt lại vừa nóng, nên không còn cách nào khác là phải lê thân lười biếng của mình dậy.
Cô dạo này có một loại cảm giác cuộc sống của mình trở nên nhàm chán, lại có cảm giác muốn trở về Mỹ, cô thực sự ngay cả mình cũng không thể hiệu được suy nghĩ của bản thân. Hôm nay lại là ngày nghỉ, cũng không biết nên làm gì, sau khi rửa mặt xong, cô cứ lượn lờ trong phòng chờ Lam Lam thức dậy, muốn ra ngoài nhưng khi ra đến cửa lại đi ngược vào, ngồi yên một chỗ cô lại cảm thấy chán, ai bảo cô là người có nhóm máu AB còn lại là cung song tử chứ, đa nhân và cách cấp độ nặng. Lát muốn cái này, chốc lại muốn cái kia.
đi một lúc mỏi cả chân cô mói chịu ngồi xuống, quay sang nhìn đồng hồ liền thở dài, tự nhiên chuông điện thoại cô reo lên, khiến cô xém chút nữa quẳng nó đi luôn rồi " Alo" cô trả lời giọng điệu chán nản.
" Hoàng Linh, em xuống dưới một lúc được không?" Anh lên tiếng, thanh âm có chút mong chờ, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng cô.
"anh.." cô giật mình nhìn lại số điện thoại, trong đầu có vô dấu chấm hỏi " để làm gì?"
" có thứ anh muốn đưa cho em "
" được"
Cô đi xuống, tốc độ không nhanh cũng không chậm, dù sao hiện giờ cũng không có gì làm, cô cũng muốn có người khiến mình bận rộn một chút, nhưng không nhất thiết phải là anh.
Cô bước xuống, thấy anh cầm rất nhiều hộp trên tay, thắc mắc hỏi " đây là gì vậy?"
" quà của em, bốn năm sinh nhật, một năm lúc em đi, anh vẫn chưa kịp tặng, và mừng lần này em trở về...." Anh thanh âm trầm ấm, dùng anh mắt dịu dàng nhìn cô, cơn gió chiều mang theo chút hơi nắng lướt qua, mang theo tình cảm ngọt ngào của bốn năm trước.
( Mình chỉ thay đổi tên tác giả ngoài ra cốt truyện vẫn như cũ, không có gì thay đổi cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện.)