Suốt bữa ăn cô chỉ nói chuyện với Jack, ngay cả nhìn cũng lười nhìn anh. Mỗi lần cô muốn nói gì đó với anh, bắt gặp ánh mắt của anh tất cả đều nghẹn ở cổ họng, một chữ cũng không nói được. Cô bây giờ có một loại ảo giác, rằng cô muốn quay lại với anh. Không hiểu sao cô lại có cảm giác đó. Nếu là anh của trước kia, cô có thể ít nhất là đoán được anh đang nghĩ gì, nhưng bây giờ......quá lâu để cô có thể hiểu suy nghĩ của anh.
Cô như một robot gắp thức ăn, hoàn toàn không có một động tác dư thừa nào. Vốn rất đói, nhưng bây giờ cô lại ăn không vô, hoàn toàn không có chút hứng thú với mùi vị thơm phức kia. " Sao thứ ăn lại lạc quá vậy?" cô lẩm bẩm. Cô bỏ đũa xuống đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
" Lin, đi đâu vậy?" Jack thấy cô đứng dậy liền nhanh miệng hỏi.
" Restroom" cô trả lời nhanh gọn rồi bước đi
Từ lúc bắt đầu ăn anh đã quan sát thái độ của cô, chỉ có thể nói " Không một biểu cảm", anh không hiểu, cô bé lúc nào cũng tươi cười hồn nhiên của trước kia, bây giờ lại trở thành người ngay cả một biểu cảm cũng không có như vậy, tính cách thì thay đổi nhanh hơn cả chớp mắt. Món hoành thánh cô thích nhất, cô cũng không ăn được bao nhiêu. Có lẽ ngay cả sở thích của cô cũng thay đổi rồi, rốt cuộc có bao nhiêu thứ anh còn không biết về cô.
" Lin lạ quá" Jack lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
" Lạ?..." anh khó hiểu
" Từ lúc có thông báo về Việt Nam, cô ấy trông lúc nào cũng rất buồn.....dường như là rất nhiều tâm sự, cô ấy lúc nào cũng mang vẻ mặt rất đau thương. Em không biết có chuyện gì, nhưng ở đây chắc chắn có một thứ gì đó khiến cô ấy không muốn trở về.", " anh biết không?, từ lúc biết Lin đến giờ, chưa bao giờ em thấy cô ấy cười một cách thoải mái, nụ cười lúc nào cũng mang theo chút gì đó gượng gạo, một nụ cười giả tạo, che giấu sự đau thương của cô ấy" Jack nhìn theo hướng cửa nhà vệ sinh, nét mặt thoáng buồn, anh thật sự muốn che chở cho cô gái này, nhưng cô lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, luôn tạo một vỏ bọc quanh mình để xa lánh những người khác. Luôn đẩy người quan tâm cô ra xa.
Jack nhìn qua anh, thấy anh không nói gì, nét mặt đăm chiêu, dường như có rất nhiều suy nghĩ nhưng Jack lại không thể nhìn được anh đang nghĩ gì. tiếp tục cười cười nói với anh " Lúc em gặp Lin, cô ấy ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn em, phải tận mấy tháng sau em mới có thể nói chuyện với cô ấy. Anh biết không?, cô ấy không nói gì về bản thân mình cả, nhưng mỗi lần em nhắc đến trở về đây, cô ấy liền thay đổi thái độ ngay lập tức một câu cũng không nói, mãi mấy ngày sau cô ấy mới trở lại bình thường. Em nghĩ......chác chắn nơi này đã để lại một thứ gì đó...một vết thương rất sâu trong lòng Lin." Jack nhếch mép cười.
" Kenneth sao cậu lại che giấu?" anh nghiêng đầu không nhìn Jack mà lại nhìn ra cửa sổ.
"em thì có gì che giấu chứ" Jack mĩm cười
" Cậu là con lai..." anh không cười nghiêng đầu nhìn Jack, anh luôn có nghi vấn rằng Jack có gì đó rất lạ, nhưng anh không muốn để tâm đến quá nhiều thứ không thuộc phạm vi của mình. Nhưng hôm nay anh có thể khẳng định Jack yêu cô, điều đó thì anh không thể để mặc.
Ngay từ đầu anh đã cảm thấy Jack có gì đó giấu giếm, nếu đã là con lai, rõ ràng là có thể nói tiếng việt, nhưng lại giả vờ là không biết. Ngay cả cô cũng không nhận ra, cả cô Jack cũng che giấu, anh muốn biết cậu ta có mục đích gì.
Jack kinh ngạc nhìn anh, bị một ngươi quen biết chưa lâu nhìn thấu, anh quả thật có chút bất ngờ
" Bị anh nhận ra rồi" Jack híp mắt cười với anh.
" Cậu có mục đích gì?, sao lại giả vờ?"
" haha, anh thẳng thắng thật đấy.", " Không có múc đích gì đâu, chỉ đơn giản muốn gần gũi hơn với Lin, hiểu cô ấy hơn một chút. Anh biết đó, Lin không phải cô gái dễ gần gũi, lại thích che giấu bản thân, ngay từ đầu cô ấy đã không nhận ra em có thể nói tiếng việt, em đoán cô ấy nghĩ rằng có một người bạn ngoại quốc sẽ tốt hơn là có một người bạn cùng ngôn ngữ, để rồi sẽ nhìn ra cô ấy nghĩ điều gì, em không muốn cắt luôn thứ cuối cùng có thể giúp mình tiến gần với cô ấy hơn,.... nên đã bị hiểu lầm thì cho đến cùng luôn vậy."
Anh không nói gì, cũng nhận ra trong lời nói của Jack không có phần giả dối, nên cũng cho qua tiếp tục cầm đũa gấp thức ăn. Jack nhìn anh nhúng vai mỉm cười rồi quay lại tiếp tục ăn.
Cô vừa vào nhà vệ sinh liền nôn hết thức ăn ra " dạ day lại tái phát nữa rồi". Cô cuối xuống mở nước rửa mặt, dùng hai tay xoa xoa hai thái dương " Dạo này hay mệt thật, đầu cứ quay vòng vòng". Từ lúc trở về, đầu cô lúc nào cũng đau, dây thần kinh cứ căng hết cả ra, cô nghĩ chỉ cần va chạm một cái là nó đứt lúc nào không hay ấy chứ. " hazzzz" cô mệt mỏi đi ra.
Trở lại bàn, cô cầm đũa tiếp tục ăn, bỏ thức ăn vào miệng, cảm đắng chác dâng lên, cô hoàn toàn không cảm nhận được mùi vị. Cô chán nản buông đũa đứng dậy đi ra " tôi về đây" Cô đi thẳng ra cửa ngay cả nhìn cũng chẳng buồn nhìn anh.
" Lin " Jack vội chạy theo cô
Anh thấy cô đi liền bỏ đũa xuống đứng lên theo sau, đọng tác vô cùng nhẹ nhàng.
" hai người.....theo tôi làm gì?" Cô quay lại tầm mắt vô tình chạm với anh.
" Chúng tôi cũng về, không được sao?" Jack nháy mắt.
" Tùy hai người" cô nhúng vai rồi quay đi.
Cứ vậy cả ba người bước ra khỏi nhà hàng, kẻ đi trước, hai người đi phía sau, không ai nói với ai câu nào. không khí có chút im lặng. Hiện giờ là buổi sáng, cũng chỉ hơn bảy giờ nên không khí rất mát mẻ, ánh nắng cũng không gay gắt như buổi trưa.
Dọc đường đi cô cứ ôm bụng mình, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi , lúc nảy vẫn rất tốt, sau khi nôn thì tình trạng còn tệ hơn " mệt quá" cô lẩm bẩm.
Mỗi người một việc , cô thì im lặng, anh thì quan sát cô, cũng chỉ có Jack là không biết mệt, suốt đường đi cứ loay hoay nhìn hết bên này đến bên kia, cả cô lẫn anh đều không chịu được, cô quay lại lên tiếng phàn nàn với Jack "Jack cậu không thể im lặng một chút sao, có gì thú vị lắm à?"
Jack không để ý đến câu nói có phần khó chịu của cô, phấn khích chỉ vào hàng cá viên " đó là gì vậy?"
Cô nhìn theo hướng tay của Jack " là cá viên....không lẽ, cậu chưa ăn bao giờ à?"
" Hi Hi"
Cô dùng vẻ mặt " cậu ở đâu xuống vậy" nhìn Jack, nếu không phải bây giờ không có tâm trạng cô nhất định sẽ tra hỏi Jack * rốt cuộc một tháng nay cậu đã làm gì*. " Hahhh, thế có muốn ăn không?"
" hả..àh đương nhiên rồi. Lin là tốt nhất" Jack nheo mắt cười.
Cô đi được vài bước lại nghe thấy tiếng Jack lôi kéo anh " anh âu ăn cùng đi"
" được" anh nghe Jack nói liền không do dự gật đầu. Anh không muốn ăn, nhưng lại lo cho cô, từ lúc ra khỏi nhà hàng, cô trông có vẻ rất mệt.
Khi đến nơi cô quay lại hỏi Jack " thế cậu muốn ăn ở đây hay mang về?"