Khó khăn lắm Lâm Tang mới tranh thủ đến bệnh viện được một chuyến, nhưng lại bị Lâm Hạnh Tử chặn ở cửa. Trong phòng bệnh có người, cách một cánh cửa không nghe rõ được gì.
“Ai đang ở trong đấy?”
“Anh trai Giang Ngôn.”
“Chẳng trách…”, cô đã nói rồi mà, trông tâm trạng Lâm Hạnh Tử rất tốt, đầu mày đuôi mắt không giấu nổi vẻ rạng rỡ, “Gần mười năm rồi, cuối cùng cũng trời quang mây tạnh, bình an trở về, mẹ chồng em chắc là vui nhất.”
Nếu Lâm Húc Đông cũng ở đây thì thật tốt, Lâm Tang thầm nghĩ trong lòng như vậy.
“Vẫn chưa báo với bà, tối nay tất cả cùng nhau về.”
“Giang Ngôn xuất viện được rồi à?”
“Ừm, hồi phục tốt lắm rồi, về nhà nghỉ ngơi là được, ở viện mãi bất tiện. À phải rồi, chị quen với bác sĩ Tần ở khoa thẩm mĩ bệnh viện Nhân dân đúng không?”
“Quen, bạn học cũ, sao thế? Nghệ sĩ công ty em có nhu cầu à?”
“Không phải, anh Giang…”, cửa phòng bệnh mở ra, Lâm Hạnh Tử vịn vai Lâm Tang đứng dậy, “Anh.”
Trước khi đi ra, Giang Nghi đội mũ lên, che khuất hơn nửa khuôn mặt. Thân hình anh cao lớn, bàn tay đưa lên chỉnh vành mũ trông vô cùng rắn rỏi, từ tầm mắt Lâm Tang, vừa nhìn nửa dưới khuôn mặt anh đã thấy không tầm thường. Khí chất trên người anh không giống với đại đa số mĩ nam trên mạng hay những “tiểu thịt tươi” đang nổi. Cách ăn vận trông hơi xuề xòa, một người nằm vùng trong thế giới của thuốc phiện những mười năm, vậy mà chẳng có chút vẻ tang thương nào, mà ngược lại là một vẻ đàn ông đầy hoang dại, hơi có chút thần bí. Có điều, nghĩ lại cũng thấy chẳng có gì là lạ, Giang Ngôn xuất sắc đến vậy, cùng từ một bụng mẹ ra, sao có thể kém cạnh được.
“Đã làm xong thủ tục xuất viện chưa?”
“Xong rồi ạ.”
“Vậy chú thím đi trước đi.”, hành lang nhiều người đi lại, Giang Nghi đè thấp vành mũ theo thói quen, “Tôi đi thăm Thu Trì.”
Lâm Hạnh Tử chờ anh đi khuất mới tiếp tục chủ đề đang nói dở, nhờ Lâm Tang đặt lịch hẹn với bác sĩ Tần của khoa thẩm mĩ kia. Chẳng những Giang Nghi là ân nhân cứu mạng cô, mà anh còn là anh trai của Giang Ngôn, Lâm Hạnh Tử muốn làm một điều gì đó cho người nhà của Giang Ngôn.
Con trai “đã chết nay sống lại”, mẹ Giang khó có thể tin nổi, còn nghĩ mình hoang tưởng, mãi cho đến khi Giang Nghi quỳ xuống trước mặt gọi một tiếng “mẹ”, bà mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, cả buổi tối cứ khóc rồi lại cười.
Sau khi Lâm Húc Đông tự thú, Lý Thanh chỉ còn một mình, cô đơn quạnh quẽ. Lâm Hạnh Tử sợ bà suy nghĩ nhiều nên lúc không có việc thì đều ở nhà. Giang Ngôn sắp xếp ổn thỏa cho mẹ và Giang Nghi xong liền trở về, Lâm Hạnh Tử vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên sô pha làm việc. Màn hình máy tính dần tối lại do không hoạt động một lúc lâu, nhưng tầm mắt cô vẫn hướng ra ngoài cửa sổ.
Dáng người cô gầy, mang thai năm tháng mà bụng vẫn chưa to lắm, vạt áo ngủ mềm mại phủ lên gò bụng tròn trịa.
Giang Ngôn đến gần, ngồi xuống cạnh cô, nhấc máy tính ra rồi ôm cô vào lòng, “Đang nghĩ gì thế?”
“Hôm nay vui thật đấy.”, Lâm Hạnh Tử dựa vào ngực anh, “Lâu lắm rồi chưa được vui như vậy.”
Quá trình thẩm vấn Lâm Húc Đông đã có kết quả và phán quyết cuối cùng, tù tám năm.
Đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Cô vừa tắm xong, trên tóc, trên cổ còn thấm mùi hương dìu dịu, hình như là hương hoa gì đó. Giang Ngôn nhẹ nhàng xoa bụng cô, giọng nói nghèn nghẹn, “Vậy như thế nào mới làm cho em vui hơn nữa?”
“Anh hỏi em à?”
Giọng cô không hề mang vẻ giận hờn, Giang Ngôn im lặng, vừa cúi đầu nhìn đã bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của cô, long lanh, sống động, rạng ngời như thể muôn vàn tinh tú giữa trời đêm đều đọng lại trong đôi mắt cô.
Đối diện một lúc lâu, khi bầu không khí dần trở nên khác lạ, Giang Ngôn cúi thấp đầu, cũng trầm giọng cười, “Để anh nghĩ kĩ xem.”
…
Cảnh náo nhiệt lúc trước của tập đoàn Triển Thị nay đã chẳng còn, cả đám quản lý cấp cao lẫn nhân viên đều trốn chạy, tài vụ bị đóng băng, các công ty con dưới trướng cũng bị tê liệt không thể vận hành được, có tài cỡ nào cũng không thể xoay chuyển nổi cục diện này.
Trong văn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình Triển Diễm.
Gạt tàn ngổn ngang đầy đầu lọc thuốc, mấy chiếc ghế đổ lăn lóc, mảnh vụn thủy tinh vương vãi đầy đất, giấy tờ rải tán loạn từ chân hắn đến tận cửa.
Giang Ngôn đưa lệnh triệu tập theo quy định ra, “Chủ tịch tập đoàn Triển Thị, Triển Thiên Hùng bị tình nghi có liên quan đến đường dây buôn bán ma túy, cục cảnh sát thành phố Hải dựa theo nguyên tắc điều tra những người có liên quan, mời anh Triển đi theo chúng tôi một chuyến.”
Triển Diễm hút nốt điếu thuốc cuối cùng, ngẩng đầu nhìn ra phía khung cửa sổ sát đất.
Ánh mặt trời chói mắt, hắn xoay người, đôi mắt giăng đầy tơ máu nhìn lướt qua cả đám người, cuối cùng dừng lại trên Giang Ngôn, vẫn với vẻ cao ngạo, khinh thường như cũ.
Những người như hắn, từ lúc sinh ra đã được nâng trên đỉnh Kim Tự Tháp, chưa bao giờ phải nếm mùi “thất bại”, hai chữ “tôn nghiêm” dường như đã ghim vào tận xương tủy.
“Anh thắng rồi.”
Giang Ngôn tra còng vào tay hắn, điềm đạm đáp lại, “Người thắng không phải tôi, mà là chính nghĩa.”
Nhị Hổ áp giải hắn vào xe thùng cảnh sát, lúc về đến cục đã là bốn giờ chiều.
Giang Ngôn gọi điện thoại báo cho trợ lý của Lâm Hạnh Tử, sau đó đến trung tâm thương mại.
Thời tiết oi bức, Lâm Hạnh Tử càng dễ mệt, Lý Nghiêu đã bảo cô ở nhà nghỉ ngơi từ lâu, chờ sinh con xong rồi lại đi làm, nhưng cô nhất quyết không chịu. Chuyện phải làm còn rất nhiều, đám cổ đông trước kia luôn có ý phê bình cô một cách tế nhị vốn định mượn việc của Lâm Húc Đông để làm lớn chuyện, nhưng trải qua khoảng thời gian này, họ đều có cái nhìn mới về cô. Lý Nghiêu dạy cô rất nhiều đạo lý trong thái độ và cách xử sự, cô cũng dần trưởng thành lên nhiều.
“Đúng, đúng rồi ạ, vừa vào thang máy ạ.”, trợ lý vừa báo tin xong, quay đầu lại liền nhìn thấy người vốn dĩ đã vào thang máy rồi giờ lại đứng ở phía sau cậu ta, liền bị dọa cho giật bắn người.
Lâm Hạnh Tử giật điện thoại trong tay cậu ta, nhìn nhật ký cuộc gọi thì thấy hôm nay cậu ta và Giang Ngôn gọi cho nhau đến hơn chục cuộc.
“Từ lúc nào cậu bắt đầu lén lút liên hệ mật thiết với Giang Ngôn sau lưng tôi thế này?”
“Tôi… tôi…”
Anh chàng trợ lý đần mặt ra, muốn nói lại thôi. Hình như Lâm Hạnh Tử đoán được điều gì đó.
Tầng ba, tầng bảy, tầng mười ba…
Đến rồi.
Cửa mở ra, hoa hồng trải dài từ cửa thang máy vào tận phòng khách. Bảy giờ, đúng lúc ráng chiều lên, khoảng trời bên ngoài cửa sổ phòng khách được nhuộm một màu đỏ rực.
Mà Giang Ngôn đứng dưới ánh ráng chiều, gương mặt anh thoáng chìm trong khoảng tối, nhưng đường nét của gương mặt ấy lại được khắc họa rõ ràng.
Lâm Hạnh Tử nhìn thấy anh lấy một chiếc nhẫn từ trong túi ra, nhìn anh tiến lại gần, từng bước từng bước như thả trôi trên trái tim cô.
“Tầm thường quá.”, cô vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo như thế.
“Đúng là hơi hơi thật.”, Giang Ngôn cười, cầm tay trái của cô lên, lúc chiếc nhẫn chỉ còn cách tay cô một li, anh nói, “Lúc cưới em, chẳng có gì cả.”
Chẳng có gì cả, nhưng cô vẫn lấy anh.
“Giờ anh đang cầu hôn bù à?”
“Đúng.”
“Thế có phải anh nên nói gì đấy không? Giang Ngôn… anh đang căng thẳng à?”
Hai tai anh đỏ bừng, bàn tay cầm nhẫn hơi đổ mồ hôi.
“Còn căng thẳng hơn cả lần đầu tiên anh chấp hành nhiệm vụ. Chuẩn bị bao nhiêu lời để nói cho em nghe, nhưng giờ lại chẳng nhớ câu nào cả, chỉ đành tự phát huy thôi, em cũng biết anh không giỏi mấy cái đấy mà…”. Anh quỳ một gối xuống, nhìn Lâm Hạnh Tử bằng ánh mắt chứa chan tình yêu, “Làm cảnh sát, nguyên nhân đầu tiên là vì người nhà, còn một nguyên nhân khác là vì em, vì muốn chờ em ở nơi gần em nhất, vì muốn có cơ hội gặp lại em. Ngày trước thầy vẫn nói anh mạng lớn, anh cũng không biết tại sao ông trời lại nhiều lần cho anh tìm được đường sống trong chỗ chết như vậy, cho đến khi em trở về.”
“Anh lấy huy hiệu trên vai ra thề, mỗi một ngày của sau này, anh sẽ tuyệt đối trung thành với quốc gia, trung thành với em, với chúng mình.”
“Vậy, Lâm Hạnh Tử độc nhất vô nhị có đồng ý lấy Giang Ngôn tầm thường này không?”
Ánh trời chiều rọi vào phòng khách, tỏa sáng rạng ngời trên gương mặt anh. Lâm Hạnh Tử cười gật đầu, “Em đồng ý, Giang Ngôn à.”