Em Thấy Núi Xanh

Chương 55




Để Triển Diễm không sinh nghi ngờ, Lâm Hạnh Tử cố nhẫn nại đi ăn cùng hắn. Cô đã quen người trước mặt hai mươi năm, nhưng cô lại chợt cảm thấy hình như mình chưa từng thật sự hiểu về hắn ta.

Không chỉ ở mỗi thành phố Hải này, mà khắp cả nước, mỗi năm đều có không ít cảnh sát hi sinh trong công tác chống ma túy, mà ngọn nguồn của tội ác thì vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, lấy sinh mệnh của người khác để kiếm cả núi tiền.

Mà bố cô, rất có thể cũng là một trong số đó.

Thứ đồ trong túi xách nặng như chì, chỉ chực kéo Lâm Hạnh Tử xuống. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ đến thất thần, sắc mặt cũng rất kém, Triển Diễm hỏi cô một lúc mà cô vẫn không đáp lại.

“Đang nghĩ cái gì đấy? Không thoải mái à?”

Lâm Hạnh Tử liếc xéo hắn, “Ăn cơm với cậu mà tôi thoải mái được à?”

Triển Diễm bị chọc giận đến bật cười, cô tiểu thư này đáo để thật đấy, từ nhỏ đến lớn chẳng thay đổi chút nào.

“Thế thôi không ăn nữa, đến bệnh viện đi.”

“Không cần, tôi chỉ thiếu ngủ thôi.”

Lâm Hạnh Tử đang rất phiền muộn, không muốn ở cùng hắn thêm một phút nào nữa. Triển Diễm khăng khăng đòi đưa cô về, Lâm Hạnh Tử phải bảo mình đang ở cùng bố mẹ, không tiện, có thế hắn mới từ bỏ ý định.

“Mẹ, bố về chưa ạ?”

“Gọi điện về bảo hôm nay phải tăng ca, kêu mẹ con mình ăn cơm trước, không cần đợi ông ấy. Tìm bố con có việc gì à?”

“…Không có gì ạ.”

Lý Thanh không nghĩ nhiều, đương nhiên chỉ cho rằng Lâm Hạnh Tử muốn hỏi thăm tin tức của Giang Ngôn từ chỗ Lâm Húc Đông. Bà cũng lo lắng, nhưng trong trường hợp như thế này, không có tin tức gì mới là tin tốt nhất.

Chỗ tài liệu Quý Thu Trì đưa cho Lâm Hạnh Tử không phải là bản gốc, mà là bản sao, mỗi một mục đều được ghi chép rõ ràng rành mạch, thời gian, số tiền, người giao dịch, tuy chỉ có vài tờ nhưng phần lợi ích được đề cập đến khiến người ta phải kinh hãi.

Khắp thư phòng treo đầy cờ thưởng và huân chương của Lâm Húc Đông, đều là minh chứng cho những gian khổ và vinh quang của ông suốt ba mươi năm qua.

Từ nhỏ, Lâm Hạnh Tử đã được Lâm Húc Đông cưng chiều vô cùng, nhưng trên phương diện nguyên tắc, ông không bao giờ à ơi cho qua, lúc nào cũng dạy cô phải nhớ đạo làm người trước tiên. Ông giữ địa vị cao, hằng năm có vô số người tìm đến ông, có lúc vì mưu lợi, có lúc vì cầu chức quyền, nhưng ông chưa bao giờ nhận một xu tiền bẩn, mấy chục năm qua vẫn thế, chỉ nhận tiền lương, ở căn nhà cũ bao nhiêu năm.

Hồi còn nhỏ, lúc họp phụ huynh, lúc nào cũng chỉ có mẹ cô đến, bạn bè hay cười nhạo cô không có bố, cô liền hất cằm lớn tiếng phản bác: Bố tớ làm cảnh sát đấy nhé, bố tớ bắt bao nhiêu người xấu, cực kỳ lợi hại!

Lâm Hạnh Tử không sao tin được người cha cô vẫn luôn tự hào có liên quan đến bọn buôn ma túy.

Nhưng… Nhớ lại những hành động của Lâm Húc Đông dạo gần đây, cô thật sự không thể giải thích nổi, cô cũng nghĩ đến việc liệu có phải ông giấu người nhà chuyện gì, hay công việc quá áp lực hay không, tuy nhiên chưa từng nghi ngờ ông.

Nếu là thật, vậy thì việc Giang Ngôn đang làm nực cười đến nhường nào.

Con rể liều mạng phá án buôn ma túy, bố vợ lại là ô dù sau lưng kẻ phạm tội.

“Con bé này rốt cuộc bị làm sao thế?”, Lý Thanh tìm vào thư phòng, “Gọi con mấy câu mà không thưa câu nào, mẹ đẻ con thiếu tai hay là thiếu miệng thế hả?”

Lâm Hạnh Tử chà chà mặt, cúi đầu ậm ừ đáp, “Con đang định tìm quyển sách, lại chẳng nhớ là để đâu nữa, càng gấp lại càng không tìm thấy, càng không tìm thấy càng bực mình…”

“Ôi trời ơi.”, Lý Thanh phát cho cô một cái, bảo cô tránh ra, hỏi tên sách rồi bắt đầu đến giá sách tìm, “Giờ bố mẹ còn đây, chứ đến lúc bố mẹ già rồi không đi nổi nữa thì làm sao? Bố mẹ cũng không thể ở với con cả đời được mà. Hôm nay thì không tìm thấy cái này, ngày mai lại cái quên cái kia…”

Trong lòng Lâm Hạnh Tử càng thêm khó chịu, cảm giác như có một cục bông bị nhúng nước chặn ngang ngực, khiến cô không thở nổi.