ƯỚC HẸN
♦♦♦
Ngay khi lời thoại kết thúc, Cận Trạch đã buông tay, trở về với vẻ mặt dửng dưng ngay tức khắc.
Đầu ngón tay anh xoa nhẹ dưới vùng cổ Vân Nhiêu, giọng anh dịu dàng hẳn đi:
– Diễn thôi mà, em trừng mắt thế làm gì?
Bấy giờ Vân Nhiêu mới hoàn hồn.
Cô chớp mắt để trông bớt căng thẳng: “Có à?”
Đáp lại cô là một tiếng cười khẽ như không.
Ngay sau ấy, cô được người nào đó ôm vào lòng, hơi ấm thân thuộc bao bọc lấy cô, sống lưng cô đang cứng đờ ra cũng dần được thả lỏng.
– Nếu điều đó thật sự xảy ra…
Cận Trạch ghé sát tai cô, giọng anh nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên sự khăn khó.
– Anh sẽ không làm tổn thương em đâu.
Vân Nhiêu nghe xong phải đờ ra một lúc mới hiểu anh đang nói chuyện gì.
Lúc trước, cô chỉ coi việc nhập vai là một trò chơi đơn giản, còn anh là diễn viên chuyên nghiệp đã đóng vô số cuộc đời nên đáng lẽ anh phải nhẹ lòng hơn cô mới đúng.
Đến giờ cô mới nhận ra mình đã quên mất những gì anh phải trải qua.
Đáng ra cô phải biết, anh sợ cảm giác bị những người mình yêu thương vứt bỏ.
Thế mà giờ anh lại phải diễn một vai như thế này…
– Sẽ không xảy ra chuyện này đâu.
Vân Nhiêu nói cực kì nghiêm túc, bờ môi cô mím lại nhưng rồi cũng buông ra, giọng cô hiền dịu:
– Chồng ơi, dù anh không tin em thì cũng phải tin vào bản thân mình chứ?
Trong thoáng chốc, dường như Cận Trạch vẫn chưa hiểu cô nói gì.
Vân Nhiêu vùi mình trong lòng anh, qua lớp vải, cô nói ấp úng nhưng sao vẫn quá đỗi mềm mại: “Thích anh rồi thì còn thích ai được nữa, không thì em đã chẳng đơn phương khốn khổ lâu như vậy. Nếu mà thích người khác thì lại tuyệt quá…”
Cô còn chưa nói xong mà đã bị người ta bấu vào thắt lưng rồi.
“Em dám?” Cận Trạch trầm giọng đe dọa cô.
– Không dám không dám.
Vân Nhiêu vội vàng ôm eo anh, hai cánh tay nhỏ nhắn siết chặt lại. Giọng cô đong đầy nét cười: “Em còn sợ anh sẽ chạy mất.”
Sau đó, cô bám rịt vào người anh như thể đang hòa vào thân xác anh.
Cận Trạch cũng vui vẻ bế cô đi khắp nơi.
Lúc đi ngang qua tủ trong phòng ngủ chính, anh thoáng thấy hai tờ giấy đăng kí kết hôn được đặt ở giữa, và rồi ánh mắt anh đã khóa chặt ở nơi đó, chẳng thể rời đi.
Anh thả Vân Nhiêu xuống, lấy điện thoại ra:
– Anh muốn đăng Weibo.
Cô thấy anh chụp hai quyển sổ đỏ thì vội vàng chạy đến kéo ống tay anh:
– Hôm trước vừa mới tuyên bố kết hôn ở liên hoan phim, hôm kia đăng ảnh chụp cận cảnh nhẫn cưới, hôm qua thay avatar mặc vest như kiểu bộ vest của chú rể, hôm nay thì lại đăng giấy kết hôn, dân mạng sẽ thấy anh bị dở hơi đấy.
Cận Trạch nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn cô: “Anh dở hơi sẵn rồi.”
Trúng phải bùa yêu nên điên nặng cũng phải thôi.
Vân Nhiêu: …
Cuối cùng, Vân Nhiêu và anh Hoa đã hợp tác với nhau để khuyên bảo anh thì anh mới kìm lại khát khao muốn đăng giấy đăng kí kết hôn lên Weibo.
Nếu không được đăng Weibo thì lấy làm ảnh nền cho trang chủ vậy.
Anh còn muốn đăng cả lên WeChat.
Chị Nguyên Nguyên nói đúng quá mà, Vân Nhiêu cũng đã được chứng kiến rồi, anh rất thích thể hiện.
Anh thích được chia sẻ hạnh phúc của mình hơn cả việc giành được những giải thưởng nghệ thuật.
Đôi khi rảnh rỗi thì anh còn trả lời những bình luận chúc phúc của dân mạng.
Bởi vì anh thay đổi quá nhiều, hình tượng lạnh lùng cấm dục đã bay màu nên các fan và cư dân mạng bắt đầu tò mò, rốt cuộc là người con gái thần thánh nào đã khiến cho Cận Trạch thay đổi rõ rệt đến như vậy.
Trước sự hùng hậu của cánh báo chí và những tay săn ảnh, Cận Trạch cũng đã thực hiện lời hứa của mình với gia đình Vân Nhiêu, anh làm tất cả để bảo vệ Vân Nhiêu chu toàn. Mặc dù thi thoảng cũng sẽ bị chụp lại nhưng anh đã sử dụng nguồn lực của mình để chặn hết mọi tin tức.
Ngay cả hôm đám cưới, mãi đến khi Cận Trạch đăng video Bánh Trôi ngậm giỏ hoa đựng chiếc nhẫn chạy đến bên cô dâu chú rể lên Weibo thì mọi người mới biết cả hai đã tổ chức hôn lễ rồi.
Qua video, dân mạng cũng chỉ nắm được hai thông tin – Nhà bọn họ có bé chó trắng oai phong lẫm liệt, và cả hai đã tổ chức đám cưới ở một bãi cỏ mênh mang.
Ở chân núi phía Nam của dãy Alps, tại một thị trấn bình thường ở Ý, cỏ xanh mọc khắp nơi nơi, những ngọn núi ở phía xa xa phủ đầy tuyết trắng. Cách đó vài trăm mét có những chú bò chú cừu vừa đi thong thả vừa ăn cho đã cái bụng.
Cả hai chỉ mời hơn chục người thân và bạn bè thân thiết nhất của mình.
Bầu trời ngát xanh như đang nằm trong lòng bàn tay, không khí mát mẻ hòa cùng hương thơm của cỏ của đất, hết thảy đều khiến người ta khoan khoái vô cùng.
Cả hai đọc lời thề, trao nhẫn, ôm và hôn nhau dưới sự chứng dám của đất trời, dưới sự chứng kiến của người thân bạn bè.
Không ngờ lúc ấy lại có những cơn gió ở trên núi xuống ghé chơi.
Váy cưới trắng muốt của Vân Nhiêu rung rinh trong gió trời, suýt nữa thì váy đã bị cuốn lại.
Tây Kỷ và Bánh Trôi được bố xếp cho ngồi trên đuôi váy của mẹ, làm hai “cục” chặn váy cực kì chuyên nghiệp
Một làn gió lại ập đến, Cận Trạch hơi nghiêng người để chặn gió, mỉm cười để Vân Nhiêu vén lại những sợi tóc lòa xòa trên mặt mình.
Nhiếp ảnh gia vô tình chụp được khoảnh khắc này.
Gương mặt của hai bé cưng hơi bị “biến dạng” vì cơn gió lồng lộng, chàng trai và cô gái vẫn quá đỗi mĩ miều, nhất là hai đôi mắt cong cong nét cười tựa như vầng trăng khuyết, cả hai nhìn nhau cười tươi rói khi ngọn gió lướt qua.
Sau rồi, bức ảnh được đặt ở nơi dễ thấy nhất trong biệt thự.
Chỉ cần mở cửa bước vào phòng khách, bọn họ sẽ cảm nhận được cơn gió cuốn theo một tình yêu nồng cháy, thoảng qua sân trường cấp ba, thoảng qua miền cỏ xanh của dãy Alps, và dường như sẽ không bao ngừng lại.
*
Nghỉ ngơi gần nửa năm, sau tuần trăng mật, Vân Nhiêu và Cận Trạch quay về với cuộc sống bình thường của những người nghiện công việc.
Vân Nhiêu còn đỡ hơn Cận Trạch, công việc của cô vẫn theo tính quy luật, không phải làm việc liên tục với cường độ cao.
Mà Cận Trạch thì khác, một khi anh bước vào trường phim thì thời gian được ra về chỉ là ẩn số.
Ví dụ như lần này, đã bảo tuần trước sẽ đóng máy rồi, vậy mà lại kéo dài đến tận cuối tuần này, anh phải quay thêm mấy cảnh trong đêm. Chẳng những vậy anh còn phải đổi đi đổi lại vé máy bay không biết bao nhiêu lần. Tới lúc chắc chắn sẽ được về vào tối thứ sáu thì ngờ đâu máy bay lại delay vì lí do thời tiết, vật vã đến khi trời sắp sáng thì anh mới đặt chân xuống đất Thượng Hải.
Khi Cận Trạch về đến nhà, sương sớm đã biến tan, ánh nắng ùa vào cửa sổ, phả lên sàn gỗ những tia sáng ấm áp.
TV treo tường trong phòng khách vẫn đang bật, phát sóng bộ phim mà anh quay vào năm ngoái.
Vân Nhiêu nằm trên sofa, khuôn mặt nhỏ nhắn gối lên tay, trên người đắp một chiếc chăn mỏng. Cô đợi anh đến mức ngủ thiếp đi.
Cận Trạch cúi người hôn lên trán cô, thấy cô chưa tỉnh giấc, sợ cô nằm như thế sẽ lạnh nên anh vòng tay qua nách và chân cô để bế cô dậy.
Bấy giờ, Vân Nhiêu đã mở mắt.
Cô ôm chặt lấy cổ anh như một phản xạ tự nhiên, giọng nói êm ái khàn khàn, tựa như đang oán trách anh:
– Sao giờ anh mới về?
Cận Trạch bế cô ngồi xuống, để cô nằm tựa vào lòng mình, nói xin lỗi hết đỗi dịu dàng: “Anh sai rồi.”
Vân Nhiêu thấy cằm anh vẫn còn râu lún phún chưa kịp cạo, biết chắc rằng anh đang rất mệt vì đã bay suốt đêm để về gặp cô.
Cô co ngón trỏ, vẽ vòng tròn lên ngực anh: “Sau này anh không được ngồi chuyến bay đêm nữa.”
– Ừ.
Cận Trạch ngoan ngoãn nghe lời cô, anh ngước mắt, nhìn cảnh phim trong TV rồi bỗng mỉm cười:
– Em thấy phim này thế nào? Anh cảm giác anh đóng bình thường quá.
Vân Nhiêu ngoảnh lại nhìn TV: “Thường cái gì? Đây là phim đứng đầu phòng vé năm ngoái đấy, em với anh em với cả bố mẹ…”
Cô nói được nửa câu thì bỗng im bặt, tựa như có gì đó chặn họng cô lại.
Cận Trạch: “Sao thế em?”
Ánh mắt cô buồn buồn, dần dần cụp xuống, nhìn bàn tay thon dài trắng ngần của anh đang ôm eo mình.
“Bé yêu sao thế?” Anh hỏi lại lần nữa.
Vân Nhiêu mím môi, vô thức vươn tay ra nắm lấy tay anh.
Lát sau, cô ngẩng lên, ra vẻ thoải mái hỏi anh:
– Đàn anh, Tết năm ngoái em có nhắn tin cho anh, anh còn nhớ không?
Dạo này cô đã quen với việc gọi anh là “chồng” mà giờ tự dưng lại gọi “đàn anh” khiến anh thấy hơi sượng.
Anh chớp chớp mắt, TV hắt sáng vào bờ mi đen dày rồi ngã xuống đôi mắt nhạt màu của anh, họa nên những quầng sáng sặc sỡ lững lờ.
Cận Trạch siết chặt tay cô: “Anh nhớ chứ.”
Vân Nhiêu đấm tay còn lại vào ngực anh, cất giọng chua chát: “Thế mà anh chỉ trả lời em đúng ba chữ.”
Em cũng vậy.
Bao năm qua đi, ấy là lần đầu tiên cô có can đảm để chủ động nhắn tin cho anh nhưng đã bị anh hất một chậu nước lạnh thấu vào tâm can.
Cận Trạch giải thích: “Từ lúc về nước, anh mua lại sim của người ta với giá cao rồi dùng làm số điện thoại cá nhân, rất ít người liên lạc qua số này. Tết năm ngoái anh bận đi quảng bá phim quá nên chỉ dùng số cho công việc, đến khi nhận được tin nhắn của em thì đã qua ngày mới rồi.”
Vân Nhiêu bĩu môi: “Nhưng tận hai ngày sau anh mới trả lời em.”
Cận Trạch nắm bàn tay nhỏ bé đang làm loạn trong lòng anh, đầu ngón tay vuốt v3 gan bàn tay mềm mại của cô.
Mãi sau, anh mới khẽ nói một cách bất đắc dĩ: “Lúc đó anh tưởng em có người yêu rồi.”
Mùng một Tết, pháo hoa rợp bầu trời, đâu đâu cũng thấy cảnh đoàn viên quây quần bên nhau nói nói cười cười.
Khi nhận được tin nhắn của cô, Cận Trạch ngồi một mình trong phòng sách thinh lặng, xúc cảm phức tạp vô cùng.
Bao năm trôi qua, anh nghĩ có lẽ mình nên buông tay thôi, thậm chí trong một thời gian rất dài, anh cứ ngỡ rằng mình đã quên cô rồi.
Chỉ một tin nhắn mà bao đớn đau tuyệt vọng của tình đơn phương đã ùa về tâm trí.
Cận Trạch suy nghĩ suốt một ngày, và rồi anh đã quyết định buông tha cho chính bản thân mình.
Vân Nhiêu giận đến tái mặt khi nghe lời anh nói. Cô rút tay mình ra khỏi tay anh rồi đấm mạnh vào lưng anh:
– Anh nói nhăng nói cuội cái gì đây! Em lấy đâu ra người yêu?
Cận Trạch cam chịu để cô đánh, sau đó anh lại nghiêm mặt, nắm lấy tay cô:
– Anh nghĩ… Bé Vân Nhiêu xinh như thế, chắc chắn đã có bạn trai từ lâu rồi, sao còn đến lượt mình nữa?
Vân Nhiêu vẫn muốn rụt tay về nhưng không làm gì được.
Gương mặt cô đã bớt giận, đôi mắt hạnh trong veo bỗng ướt nhòe.
Đôi mắt không chịu được nữa, ngưng tụ thành giọt lệ nóng rẫy lăn dài trên gò má.
Cô vùi mặt vào lòng Cận Trạch, cất giọng nghẹn ngào: “Vậy nếu như… Em không nhắn tin cho đàn anh, cũng không vô tình bị lên hotsearch rồi liên lạc với anh thì chúng ta sẽ bỏ lỡ nhau ư?”
Con gái lúc nào cũng tưởng tượng phong phú như vậy đấy, tâm trí ngập tràn những “nếu như”.
Đến tận bây giờ, Cận Trạch cũng chưa bao giờ cho hai chữ “nếu như” vào quá khứ. Bởi quá khứ của anh chất chồng những câu chuyện không thể trở lại được nữa, vậy nên anh chưa từng ảo tưởng xàm xí như vậy.
Mãi đến giờ, khi Vân Nhiêu khóc thút thít trong lòng anh thì anh mới đành mường tượng đến hai chữ “nếu như”.
Anh nhớ lại rất nhiều chuyện, về tin nhắn ấy, về hết thảy mọi thứ.
Anh vẫn luôn tin rằng bánh xe định mệnh sẽ chỉ đi về một hướng, thậm chí nếu nghĩ đến hai chữ “nếu như” thì câu trả lời còn rõ ràng hơn nữa.
Ngón tay anh lau sạch nước mắt đọng nơi khóe mắt cô.
Anh thở dài, nói dịu dàng hết đỗi.
– Dù em có “nếu như” thế nào đi nữa thì chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
– Tại sao?
Tại sao ư?
Cận Trạch rơi vào vùng kí ức, nhớ lại rất nhiều chi tiết mà dường như anh đã bỏ quên.
Tại sao khi Vân Nhiêu tốt nghiệp về nước thì anh lại về Dung Châu ăn Tết trong khi nơi ấy chẳng còn người thân của mình?
Tại sao khi anh biết hôm đấy là 30 Tết mà anh vẫn rủ Vân Thâm ra ngoài chơi bóng rổ? Tình nghĩa anh em phai nhạt bao nhiêu năm trời, đã thế còn đang Tết nhất, anh không có việc gì làm tự dưng đi thể hiện cảm giác tồn tại để làm chi?
Thậm chí cả trước đấy, vì sao anh lại quyết định mua biệt thự ở Vân Phỉ Giai Uyển?
Môi giới bất động sản đã chọn mấy căn nhà sang trọng cho anh xem, nhà nào cũng có cả ưu điểm lẫn khuyết điểm nên rất khó để chọn. Căn biệt thự nằm ở khu 2 của Vân Phỉ Giai Uyển to quá, anh sống một mình, đã vậy còn không thích thuê người giúp việc. Thật ra thì anh không cần phải lãng phí từng đó tiền, mua rồi khổ mình ra.
Nhưng khi nhìn thấy tên của khu biệt thự này thì anh đã nhớ ra rằng, bạn thân nhất của cô gái mà anh đơn phương đang sống ở đây.
Cả lúc mèo của chị anh sinh con nữa.
Cận Trạch không thích thú cưng, anh rất bận nên không có thời gian chăm sóc chúng, vậy mà run rủi thế nào lại đi nhờ chị giữ cho mình một con.
Giữ làm gì? Nếu lúc ấy có người hỏi anh như thế thì anh cũng không biết trả lời ra sao.
Anh cứ làm mà chẳng cần biết lí do, tựa như anh đã bị kiểm soát từ trong tiềm thức.
Anh đã đưa ra vô số quyết định, nhưng có lẽ trong lúc ấy anh cũng không biết mình đang làm gì nữa.
Hôm nay, hồi tưởng lại dòng thời gian đã qua, sắp xếp lại những câu chuyện tưởng chừng như chẳng móc nối gì với nhau.
Thật ra có thể kết luận được rằng…
Bởi vì trong tiềm thức anh luôn khắc sâu một điều, chắc chắn cô đã tốt nghiệp và sẽ về nước.
Chủ nghĩa duy vật biện chứng cho rằng, cái tất nhiên bao giờ cũng thể hiện sự tồn tại của mình thông qua vô số cái ngẫu nhiên.
Con đường tương lai có vô vàn những ngã rẽ, có lẽ ngã rẽ của anh còn nhiều hơn người bình thường rất nhiều, nhưng anh vẫn luôn bước đến bên cô, và ấy là sự tất nhiên của anh.
Tất nhiên cả hai sẽ gặp lại nhau, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
…
– Không ngờ đấy, chồng em lại là nhà triết học luôn.
Gương mặt Vân Nhiêu vẫn ướt nhòa, xúc động ôm vai anh và hôn lên môi anh.
Ánh nắng tinh mơ dịu dàng phả xuống, đẩy chiếc bóng về phía trước từng chút từng chút một.
Cả hai ngả mình xuống sofa hôn nhau, sau ấy gối lên người nhau rồi cùng chìm vào giấc mộng.
Khi trời dần sáng, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên đã đánh thức hai vợ chồng.
Vân Nhiêu mơ màng dụi mắt, Cận Trạch tỉnh táo lại ngay tức khắc.
– Mới sáng ngày ra đã đến rồi?
– Ai thế anh?
Anh xoa đầu cô, tiện tay vuốt lại những nếp nhăn hằn trên quần áo cô, dịu dàng nói: “Anh em.”
Vân Nhiêu ngớ người: “Gì cơ?”
Cận Trạch: “Tuần sau mình về Dung Châu thăm bố mẹ còn gì? Anh nhờ anh em dạy anh nấu mấy món để về thể hiện tài năng cho bố mẹ xem.”
– Nhà em nhiều đầu bếp lắm rồi, không đến lượt anh được vào bếp đâu.
– Không đến lượt thì anh cũng sẽ chen vào, ít nhất cũng phải cho bố mẹ biết tay nghề của anh sẽ không khiến cục cưng của bố mẹ chết đói.
Vân Nhiêu cười khanh khách, cả hai đứng dậy đi ra mở cửa cho Vân Thâm.
Lúc đi ra ngoài, cô tò mò hỏi: “Anh em là cục đá đấy, anh dùng chiêu gì để anh ấy đến nhà mình vào sáng sớm thế này?”
Cận Trạch nhún vãi: “Tình nghĩa anh em vĩ đại quá mà.”
Vân Nhiêu: “…”
Thực ra Vân Thâm không muốn đến đâu, lúc đang chí chóe với nhau, anh hỏi Cận Trạch sẽ trả anh bao nhiêu tiền một giờ?
Cận Trạch: “Một nghìn tệ.”
Nhiều phết, đầu bếp Vân hơi rung rinh rồi đấy. Chỉ có thằng ngu mới không đi kiếm tiền.
Vân Thâm: “Hay hai nghìn tệ?”
Cận Trạch: “…”
Vân Thâm: “Chín giờ sáng mai, không gặp không về. Thời gian dạy học: 24 tiếng, cần được ngài bao ăn bao ở.”
Cận Trạch: “…”
Một ngày lấy 48 nghìn tệ, chỉ làm việc tối đa ba tiếng đồng hồ, đến đầu bếp Michelin còn chẳng đắt bằng cậu ta.
Vậy nhưng, Vân Thâm đã sớm nhận ra rằng, mình không thể moi tiền của ảnh đế Cận một cách dễ dàng được.
Dạy anh nấu cơm thì không có gì khó khăn hết, anh học rất nghiêm túc, thành quả cũng ngon tàm tạm.
Nhưng điều khiến người ta không thể chịu đựng được là việc nó lúc nào cũng bộc lộ ra cái sự si tình của mình.
Sau bữa trưa, Vân Nhiêu lên tầng ngủ, Cận Trạch lôi ra hai bộ thiết bị thực tế ảo, ngồi chơi bắn súng với Vân Thâm ở phòng khách.
Chơi bắn súng bằng thiết bị thực tế ảo, chơi phát là ghiền.
Song, tên Cận nào đó đeo kính thực tế ảo lên nhưng lại để tai ở trên tầng.
Trên chiến trường, tiếng súng đạn vang lên ầm ĩ, đương chìm trong mưa bom bão đạn thì Cận Trạch lại bỏ kính xuống:
– Tao nghe thấy tiếng Vân Nhiêu giũ chăn trên tầng.
Vân Thâm:???
Vl thế mà cũng nghe được?
– Sao em ấy lại không ngủ? Tao phải lên xem mới được.
Vân Thâm: “…”
Sau khi giũ chăn cho vợ rồi phơi ngay ngắn trên ban công thì Cận Trạch mới chịu xuống tầng.
Vân Thâm vừa bị địch bắn chết, ngồi trợn trắng mắt trên sofa, Cận Trạch đi ra kéo anh dậy, khuyên bảo anh chơi thêm trận nữa.
Lúc Vân Nhiêu xuống tầng, thấy hai người đang đeo kính thực tế ảo, hai tay siết chặt bộ điều khiển, chơi say sưa trong phòng khách.
Cửa kính mở toang, gió nhẹ thoảng qua cửa sổ, vén lên hai tấm rèm trắng muốt. Ánh nắng ban chiều chia phòng khách thành hai mảnh sáng tối.
Cận Trạch đứng trong bóng tối, không biết có phải cả hai vừa diệt được boss hay không mà Vận Thâm bỗng cười tươi ôm chầm lấy bả vai Cận Trạch, kéo anh vào nơi được ánh sáng bao phủ.
Thoáng chốc, cả hai đã hòa trong những tia nắng ấm áp.
Cả vẻ nghịch ngợm ấy không giống đàn ông trưởng thành một chút nào.
Vân Nhiêu rón rén đi qua hai người.
Cô dắt Bánh Trôi và Tây Kỷ ra sân ngoài vườn hoa. Tây Kỷ khá độc lập, tự ôm đồ chơi nghịch một mình. Còn Bánh Trôi thì thích chơi với người, lúc nào cũng quấn lấy Vân Nhiêu để cô ném bóng hoặc ném đ ĩa cho mình.
Buổi chiều đầu hạ, cái nóng oi ả, Vân Nhiêu chơi với bé một lúc mà đã toát hết mồ hôi.
Cô trốn dưới bóng cây để hóng mát, Bánh Trôi cũng háo hức đi theo cô.
Bé ngồi lè lưỡi bên cô được một lúc thì bỗng dưng cong eo xuống rồi ưỡn mông lên, mặt bạnh ra.
Vân Nhiêu trợn tròn mắt, giọng cao vống lên:
– Bánh Trôi hư! Lại ị bậy!
Cùng lúc ấy, trong biệt thự.
Cận Trạch lại bỏ kính xuống.
– Đợi một lát, tao ra hót phân rồi vào.
Khóe mắt Vân Thâm giật giật: “Tiện thể ăn luôn đi, không vội.”
Cận Trạch kệ anh, đặt đồ xuống rồi đi ra ngoài.
Vân Thâm cũng chẳng hiểu, chả lẽ em anh không có tay có chân hay nó không biết đeo găng tay để bốc cứt? Hồi bé thì chịu khó lắm mà giờ kết hôn lại mất đi khả năng độc lập.
Đến khi Cận Trạch rửa sạch tay về, Vân Thâm đã bỏ kính xuống, ánh mắt anh khép hờ, buông lời trêu chọc:
– Mày cho em tao thành cái lắc chân đi, đeo mọi lúc mọi nơi, đừng có tháo ra làm gì.
Cận Trạch nhướng mày: “Ý hay đấy.”
Vân Thâm mãi mới tiêu thực thì giờ lại đã thồn một đống thức ăn cho chó vào bụng.
Thật ra thì, nếu nói về độ bám người thì Vân Nhiêu chỉ có hơn chứ không kém ai hết. Cô chỉ hơi nhát gan, đã thế còn hướng nội nên sẽ không thể hiện ra ngoài thôi.
Hai vợ chồng, một người ngây ngô bí ẩn, một người lẳng lơ theo phái hành động, cả hai bù đắp cho nhau, đúng là một cặp trời sinh.
“Chơi nữa không?” Cận Trạch hỏi Vân Thâm.
Vân Thâm vươn vai, có hơi buồn ngủ: “Con chó tổn thương tao quá nhiều, tao muốn lên tầng khóc nức nở.”
Hai người trong phòng khách mỗi người đi một ngả.
Vân Thâm lên tầng hai, chọn một phòng ngủ dành cho khách ở hướng nam. Khi bước vào, anh mới biết trong phòng có cửa sổ rất to, ngoài kia là bãi cỏ xanh mướt và vườn hoa đẹp đến vô cùng.
Một hàng cây long não được trồng gần hàng rào vườn hoa, những ngọn cây cao vút như tấm khiên bảo vệ.
Vân Nhiêu đứng dưới tán cây chơi với cún. Cận Trạch bước ra khỏi nhà, tay cầm một chai nước lọc đã mở nắp, đợi bao giờ cô ngoảnh lại thì đưa cho cô uống.
Cả hai mặc cùng một mẫu áo phông và cùng màu với nhau, đến giờ Vân Thâm mới nhận ra, hình như hôm nay là lần đầu tiên anh thấy Cận Trạch mặc đồ màu hồng.
Màu hồng có độ bão hòa thấp, tươi tắn mà cũng không bị sến quá.
Cả hai có làn da trắng bóc, dù đứng dưới bóng cây nhưng làn da trắng nõn vẫn tỏa sáng vô cùng.
Vân Thâm không bao giờ nhớ đến những chuyện tầm phào.
Vậy nhưng, khi anh nhìn hai vợ chồng đang đứng trong vườn hoa, anh bỗng nhớ lại một thước phim của rất nhiều năm trước, một kí ức không mấy liên quan, vẫn luôn chìm sâu trong tâm trí sực hiện ra trước mắt.
Có lẽ ấy là một ngày đầu đông quang đãng.
Thành phố lân cận xảy ra động đất nên Dung Châu cũng rung chấn mãnh liệt, radio trên sân trường báo động cho học sinh sơ tán đinh cả óc, thầy trò vội vã nhưng vẫn đi lần lượt xuống sân trường.
Không ai sắp xếp đội hình, học sinh các lớp hòa vào nhau, chỉ có thể phân ra khu lớp 10, lớp 11 và 12.
Trời hôm ấy buốt giá nhưng mặt trời vẫn rực rỡ vô cùng.
Khối 12 đứng ở rìa sân, Vân Thâm ham học, lúc chạy vẫn không quên phải mang theo sách bài tập.
Nhưng anh chẳng làm tí nào.
Mặc dù anh không sợ chết, và anh cũng nghĩ rằng trận động đất này sẽ không khủng khiếp đến như vậy, nhưng anh vẫn lo cho Vân Nhiêu.
Con bé nhát như thế, không biết sẽ sợ đến mức nào nữa.
Ai mà ngờ vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến rồi.
– Anh đang định tìm em đây.
Vân Thâm giơ tay xoa đầu em gái: “Sao lại đi cùng với chó Trạch thế?”
Vân Nhiêu liếc Cận Trạch, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bỗng ửng hồng, đã nói láo mà còn ấp úng:
– Thì… Em muốn đến xem anh thế nào, xong vô tình gặp được đàn anh.
Hội anh em bên cạnh Vân Thâm bỗng hô hào:
– Có em gái tốt quá ta, quan tâm anh thế nhỉ
– Sao không quan tâm anh này?
– Ừ đấy, anh ghen lắm đấy.
…
Vân Thâm giơ tay táng cho mỗi đứa một cái, khóe môi sắp cong tớn lên rồi nhưng vẫn ăn nói hách dịch:
– Tốt cái gì mà tốt?
“Thế mà không tốt?” Cận Trạch bỗng cất lời, đôi mắt màu hổ phách ánh lên tia sáng, nhìn anh: “Mày không cần em gái thì nhường cho tao đi.”
Vân Thâm hào sảng: “Cho mày hết.”
Anh chưa nói xong nhưng nhìn thấy băng gạc trên đầu Cận Trạch mà cười như được mùa: “Cho mày thì mày cũng tới số rồi con ạ, mày bị động kinh rồi.”
– Sao mày dám nói bố mày bị động kinh? Con trai bố không muốn sống nữa hả?
– Con trai bố không muốn sống nữa còn gì, không thì sao lại đập đầu vào cột bóng?
…
Hai người cãi nhau chí chóe, nếu Cận Trạch mà không sứt đầu mẻ trán thì chắc chắn cả hai đã lao vào đánh nhau rồi.
Vân Nhiêu đứng cạnh làm nền, thấy Cận Trạch vẫn khỏe như vâm như thể không bị thương nặng ở đâu hết, thành thử cô đã cất lời: “Em đi tìm bạn lớp em, đi trước đây.”
Vân Thâm: “Ờ.”
Cận Trạch: “Em đợi đã.”
Vân Nhiêu nghiêng đầu, đôi mắt hạnh trong veo ngước lên, chạm vào đôi mắt đượm nét cười của anh.
– Đã là em gái anh thì anh phải đưa em đi chứ.
Anh bỏ lại đám đầu trâu mặt ngựa, bước đến bên Vân Nhiêu: “Đi thôi em, anh đưa em qua.”
Mười năm sau, vào ngày hôm nay, Vân Thâm vẫn nhớ đến khung cảnh hai người rời đi.
Bóng hình Vân Nhiêu quá đỗi bé nhỏ, bước chầm chậm về phía trước.
Tóc cô ngắn cũn cỡn, khi cúi đầu, lộ ra phần cổ trắng nõn, phản chiếu với ánh mặt trời rực rỡ trên nền tóc đen nhánh.
Cận Trạch cao hơn Vân Nhiêu nửa cái đầu, anh mặc đồng phục y như cô, bóng lưng cao dong dỏng, đi sát theo cô.
Trên sân thể dục, học sinh bát nháo vô cùng, có bạn sợ hết hồn hết vía, có bạn chạy tán loạn khắp nơi.
Vậy mà trong đám đông hỗn loạn ấy, cả hai vẫn cứ bước đi êm ru.
Bất cứ khi nào có người chen lấn mà không chịu nhìn đường, chưa kịp chạm vào một góc áo đồng phục của Vân Nhiêu thì đã bị Cận Trạch cáu bẳn đuổi đi rồi.
Anh đi sau lưng cô nhưng vẫn bảo vệ cô từ mọi phía.
Mãi đến khi cả hai khuất bóng khỏi ánh nhìn của Vân Thâm.
Vân Thâm của năm 17 tuổi là trai thẳng như cốt thép, thấy cảnh tượng như thế thì cũng chẳng nghĩ ngợi gì.
Cùng lắm chỉ buột ra một câu: Cái loại mặt dày mất nết mà còn ra vẻ ân cần chu đáo.
Bây giờ nhớ lại, anh không khỏi cong môi cười, tự giễu chính mình: Đúng là đồ ngốc có mắt như mù.
Vào buổi chiều của 10 năm trước, chặng đường Cận Trạch dẫn Vân Nhiêu đi dài hơn Vân Thâm tưởng tượng rất nhiều.
Cả hai xuyên qua biển người đông đúc, Vân Nhiêu lo cho vết thương trên đầu anh nên mấy lần định bảo anh đừng tiễn cô nữa, mau về nghỉ đi.
Khi đi đến nơi tụ tập đông người nhất, cô rất sợ có người đụng vào anh vào dừng bước, ngoảnh lại nói với Cận Trạch:
– Đàn anh, anh đừng đi theo em nữa.
Lúc nói đến đây, gò má cô đã hây hây đỏ, vừa lo lắng cho anh nhưng vừa đan xen một nét ngại ngùng.
Cận Trạch nhướng mày, “À” lên.
Vân Nhiêu tiến bước về phía trước.
Mới đi được mấy bước, chẳng hiểu vì sao khi không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình thì cô lại vô thức quay đầu tìm anh.
Lúc ngoảnh lại, chạm vào đôi mắt trong veo rạng rỡ của anh, gò má cô đã đỏ bừng lên trong thoáng chốc.
Hóa ra anh vẫn chưa về.
Anh chỉ đi khẽ khàng hơn, lẳng lặng đứng cách xa cô.
– Anh… Anh đừng đi theo em nữa.
Nói rồi cô quay đầu, rảo bước về phía trước, tim đập rộn ràng tựa như tiếng tàu hỏa băng qua đường sắt.
Vậy mà, cô càng đi nhanh thì Cận Trạch lại càng bám riết lấy cô, thậm chí còn chạy đến sánh vai bên cô.
“Đàn em lo cho anh hả?” Giọng nói khe khẽ của anh hiện hữu một nụ cười tươi rói, tựa như lông chim lướt qua tai cô, khiến con tim cô đập thình thịch.
Vân Nhiêu không nói mà Cận Trạch đã trả lời luôn rồi: “Anh khỏe lắm.”
Có lẽ vì sợ cô sẽ bực mình nên anh từ từ lùi ra sau, ánh mắt dịu dàng bao bọc lấy góc nghiêng xinh đẹp với nước da trắng ngần của người con gái.
Khi anh vơi đi cảm giác tồn tại của mình thì Vân Nhiêu lại như lúc trước, kìm lòng chẳng đặng phải ngoảnh mặt ra sau kiếm tìm bóng hình anh trong biển người.
Và cô vẫn tìm được anh giữa muôn vàn hình bóng.
Khi ấy, cả hai vẫn chưa hiểu một nghìn năm là sao, tình yêu khắc cốt ghi tâm là như thế nào.
Thi thoảng Cận Trạch cũng sẽ nhớ về ngày hôm ấy.
Tựa như vào năm 17 tuổi, anh đã sẵn sàng cho hết thảy.
Sẽ mãi mãi đi theo bóng lưng cô, đứng tại nơi mà cô chỉ cần ngoảnh lại sẽ thấy anh ở đó.
Chỉ cần cô sẵn lòng quay lại, chắc chắn cô sẽ tìm được anh.
Dù cô không ngoảnh lại thì cũng không sao hết, anh vẫn sẽ đuổi kịp được cô.
Sau ấy, anh sẽ vỗ nhẹ lên vai cô, cố ra vẻ bình tĩnh để nói với cô rằng:
– Thời tiết hôm nay đẹp quá.
– Ngày mai em đến xem anh đấu bóng rổ nhé? Vết thương cỏn con này sẽ lành sớm thôi.
– Để báo đáp ân nhân của mình thì ngày kia anh mời em đi ăn được không?
– Cả ngày kia, ngày kia nữa…
…
– Mai sau, từng ngày từng ngày trôi qua, anh sẽ ở bên em mãi đến cuối cuộc đời.
– Mình hẹn nhau rồi đấy nhé.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng viết xong rồi nè! Mình rất rất yêu bé Trạch và Nạo Nạo, cảm ơn mọi người đã cổ vũ mình trong khoảng thời gian vừa qua! Hi vọng mình vẫn sẽ nhận được sự ủng hộ của mọi người~
HOÀN TOÀN VĂN