Em Sẽ Phải Yêu Anh Thật Lòng

Chương 30: Những rắc rối liên tục xảy ra (6)




Hoàng Yến vừa đi xuống phòng khách đúng lúc thấy Hoàng Linh bỏ mớ đồ trên tay mình xuống rồi ngồi xuống sofa. Nhỏ vừa ngồi xuống, cô đã vạch tóc ra xem ngay:

- Xem ra cũng đỡ hơn hôm qua nhiều rồi! Chị có mua cháo với thuốc về cho mày đó, ăn thêm cháo đi rồi uống thuốc vào.

- Ôi! Chị mua thêm cháo làm gì? Lúc sáng em ăn sáng no rồi, không ăn nữa đâu!

- Cứ ăn thêm đi! Để uống thuốc cho chắc bụng, nhanh lên!- Hoàng Linh nhíu mày ra lệnh.

Hoàng Yến miễn cưỡng ngồi ăn hết tô cháo rồi uống thuốc, Hoàng Linh nhìn nhỏ hỏi:

- Ở nhà một mình cả ngày buồn không?

- Có buồn cũng phải chịu chứ biết sao giờ. Trán như vầy mà đi đâu.- Hoàng Yến xu mặt nói.

- Hay ra tiệm với chị đi! Ở đó đông người, dù sao cũng có người nói chuyện đỡ buồn.- Hoàng Linh đề nghị.

- Vậy cũng được! Chị chờ chút đi! Em lên thay đồ rồi đi ngay.- Hoàng Yến gật đầu rồi chạy lên phòng thay đồ.

Quang Sơn nhốt mình trong phòng cả buổi sáng, cậu điên cuồng chơi game để giải toả bực dọc trong người. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy hối hận, hối hận về những việc mình đã làm, về những tháng ngày phá phách chơi bời, để đến một ngày tìm được ánh nắng ấm áp trong tim tại nơi đây thì lại bị chuyển dời. Khi chơi game đến mệt, tay mỏi nhừ, mắt cũng đã mỏi cậu ngã phịch xuống giường nhìn lên trần nhà suy nghĩ mông lung, rồi chợt bật dậy đi tắm, quyết đi ra ngoài một chút để giải toả. Người giúp việc đi đến cửa phòng Quang Sơn nhưng không dám gõ, sợ làm phiền cậu nhưng bà thấy rất lo lắng, ba mẹ cậu đi làm từ sáng, giờ đã quá trưa rồi mà cậu vẫn chưa ăn gì. Nghĩ hồi lâu, bà quyết định gõ cửa, lần 1, lần 2 rồi lần 3 không thấy cậu lên tiếng hay ra mở cửa. Bà sốt ruột vô cùng, đang định đẩy cửa vào thì cánh cửa bật mở ra:

- A! Cậu Sơn! Cậu làm tui lo quá! Cậu làm gì mà tui gõ cửa quá trời không thấy cậu lên tiếng?- Bà lo lắng nhìn cậu hỏi.

- Con đi tắm nên không nghe cô gọi. Có gì không ạ?- Quang Sơn tắm xong đã tươi tỉnh hơn nhiều, cậu nhướng mày hỏi bà.

- Tui định lên gọi cậu xuống ăn cơm, từ sáng giờ cậu đã ăn gì đâu.- Bà đang nói thì bổng nhận ra bộ đồ Quang Sơn đang mặc, áo sơmi, quần jean dài, nhíu mày hỏi.- Mà bộ cậu định đi đâu hả?

- Dạ con định ra ngoài chơi, ở nhà ngoài chán quá! Con sẽ ra ngoài ăn luôn, cô không cần lo đâu!- Quang Sơn gật đầu nói.

- Ờ! Thôi cũng được! Cậu đi cẩn thận! Nhớ ăn uống đầy đủ!- Bà miễn cưỡng đồng ý rồi dặn dò.

- Con biết rồi!- Quang Sơn nói xong thì bà quay đầu đi xuống dưới, Quang Sơn cũng đóng cửa lại đi dđến bàn học lấy bóp, chìa khoá xe đạp điện rồi đi thẳng ra ngoài.

Quang Sơn vừa chạy vừa suy nghĩ mà không hay có khoảng 4 chiếc xe đạp điện khác đang chạy sau mình. Cậu thở dài, không biết mình sẽ đi đâu, cứ chạy mãi, nửa muốn gọi rủ Hoàng Yến đi cùng, nửa là tâm trạng đang bức bối chuyện cậu sẽ đi nên chưa muốn gặp nhỏ lúc này. Cứ vô thức chạy như thế, cậu quẹo vào một con hẻm vắng người qua lại, lập tức, bốn chiếc xe theo sau cậu nảy giờ vượt lên chặn xe cậu:

- Thằng chó chết xuống xe mày! Giờ này mới chịu lòi cái bản mặt ra, báo hại tụi tao chờ mày sáng giờ.- Một thằng trong nhóm bước khỏi xe, xoay xoay cây gỗ trong tay lên tiếng, mấy thằng kia cũng đồng loạt bước theo, nhóm tụi nó gồm 7 thằng, mặt thằng nào cũng bặm trợn giang hồ mặc dù vẫn còn là học sinh, mở miệng là chửi bậy.

- Tụi mày muốn gì?- Quang Sơn cũng bước khỏi xe gạt chống rồi hất mặt hỏi.

- Ô! Mày quên tụi tao là rồi à?- Thằng lúc nảy tiếp tục nói, xem ra nó chính là đại ca của nhóm này, mấy thằng còn lại đều đứng phía sau nó. Nó tên là Lợi, có nước da ngâm đen, có một vết sẹo nhỏ nhưng sâu trên trán, tổng thể gương mặt xấu không đẹp, đẹp không xấu nói chung rất kì.

Quang Sơn nghe hỏi thì nhíu mày nhìn kĩ lại một loạt gương mặt của tụi nó rồi chợt nhớ ra, cậu nhếch môi cười bảo:

- Tưởng ai, hoá ra là cái bọn trẩu tre trường "Shine" (đặt đại cái tên trường cho khỏi đụng chạm:3).

- Trẩu tre? Đúng là đại ca có khác, biết là chuyện gì sắp đến với mình mà vẫn mạnh miệng như vậy.- Lợi có chút tức giận khi nhóm mình bị gọi là trẩu tre nhưng vẫn cố dằn xuống nói.

- Thì bởi vì biết chuyện gì sắp đến tao mới gọi tụi mày là trẩu tre. Lúc nhóm tao đi gặp nhóm tụi mày chẳng phải đã nói rõ rồi sao? Chuyện thằng Khánh đụng độ với nhóm tụi mày là bất đất dĩ mà thôi, hơn nữa, lỗi sai không phải ở nó.- Quang Sơn dõng dạc nói.

- Hôm đó là do nhóm mày mạnh nên tụi tao mới im lặng để tụi mày đi, chứ mày nghĩ tụi tao ngu sao mà bỏ qua luôn. Chuyện thằng em của tao nó đánh bạn gái nó ra sao thì mặc nó, liên quan gì đến thằng Khánh nhóm mày mà nó xen vào, con kia không lên tiếng thì thôi chứ!- Lợi nói giọng kêu ngạo và thiếu sự nhẫn nại thấy rõ.

- Nhưng bé đó thuộc trường tao và tiêu chí làm việc của nhóm tao là bênh vực kẻ yếu trong trường. Thằng em mày khốn nạn như vậy bảo thằng Khánh làm sao im lặng? Con nhà người ta sinh ra đâu phải để cho em mày muốn đánh là đánh.- Quang Sơn vẫn ung dung trả lời.

- Thôi nói chuyện kiểu quân tử đó đi! Tao chẳng quan tâm tiêu chí nhóm mày là gì nhưng đụng đến nhóm tao, tao sẽ không để yên. Hôm nay chỉ có mình mày, tao coi mày sẽ chống chọi làm sao, tao cũng chẳng cần dùng đến vũ khí nữa.- Lợi vừa nói vừa quang cây gỗ qua một bên, cả nhóm lao vào Quang Sơn.

Quang Sơn lùi người vừa né vừa ra đòn đánh trả, cũng may được đi học võ từ nhỏ, lại được ba dẫn đi xem những cảnh sát trẻ tập huấn, luyện võ nên cậu phản ứng rất nhanh nhẹn, nấm đấm của cậu rất chắc và chuẩn xác nhưng do nhóm kia có tới 7 người, không tài nào đánh lại cuối cùng cậu quay đầu bỏ chạy trong tình trạng mặt mày bằm tím, ra cả máu miệng, cứ thế bỏ chạy, nhóm kia cũng bỏ xe đuổi theo cậu.

Quang Sơn chạy mãi trong tình trạng mệt nhừ, cuối cùng đến trước một tiệm tóc mang tên Hoàng Linh, cậu mừng rỡ xông thẳng vào vừa khỏi cửa thì ngã khuỵ xuống. Tất cả mọi người trong tiệm đều giật mình quay sang nhìn, Hoàng Linh và những thợ phụ trong tiệm đều đang làm tóc và móng cho khách, cả Hoàng Yến cũng phụ sấy tóc. Khi mọi người đồng loạt quay đầu, Quang Sơn ngẩng mặt lên cả Hoàng Linh và Hoàng Yến đều hoảng hốt, bỏ dỡ công việc đang làm chạy đến lo lắng hỏi:

- Em/Anh bị soa vậy?

- Em sẽ giải thích sao, hiện giờ đang có một nhóm nam đuổi theo em phía sau, em có thể ở đây không?- Quang Sơn thở dốc nhìn Hoàng Linh nói.

- Tất nhiên là được! Yến! Em đưa Quang Sơn lên phòng trên lầu lánh tạm đi! Ở đây để chị ứng phó!- Hoàng Linh nhìn Hoàng Yến nói, nhỏ gật đầu rồi dìu Quang Sơn lên phòng. Hoàng Linh mỉm cười xin lỗi khách rồi trở lại công việc của mình.

Chỉ vài giây sau, nhóm kia đuổi đến nơi, hung hăng đi vào, Lợi lớn tiếng hỏi:

- Ai là chủ ở đây?

- Là chị! Có chuyện gì sao em trai?- Hoàng Linh bước ra đối diện với Lợi, mỉm cười hỏi.

- Chị giao thằng Quang Sơn ra đây!- Lợi nói thẳng vào vấn đề.

- Quang Sơn nào? Em đang nói gì vậy?- Hoàng Linh tỏ vẻ ngơ ngác hỏi.

- Chị không cần giả vờ, thằng Sơn nó chỉ có thể chạy vào đây thôi, xung quanh chỗ này toàn nhà kính cổng cao tường, thì cũng là quán ăn hoặc tiệm sửa xe thôi, làm sao nó vào được, ngoại trừ cái tiệm này.- Lợi vừa nói vừa đảo mắt xung quanh.

- Em trai à! Em tư duy một chút có được không vậy? Nó không vào được chỗ nào thì nó vẫn có thể tiếp tục chạy mà, chỗ chị mở cửa là để làm ăn chứ không phải để chứa người chạy chốn, em muốn tìm thì đi chỗ khác mà tìm đừng đứng trước cửa la lối om sòm, ảnh hưởng khách của chị.- Hoàng Linh nói giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự thách thức.

- Nếu chị dám chắc là không có thì cho tui vào kiểm tra đi! Thật sự không có thì tui sẽ xin lỗi chị và đi ngay.- Lợi hất mặt nói, mắt nhìn chăm chăm vào cái cầu thang bắt lên lầu.

- Em là cái thá gì mà đòi kiểm tra tiệm của chị? Chị thấy tốt nhất em nên rời khỏi đây đi nhóc con, đừng học làm loạn nữa.- Hoàng Linh vừa nói vừa xua tay lia lịa như đuổi tà.

- Chị nói ai nhóc con chứ? Tui không cần biết, nếu chị không cho tui kiểm tra tui sẽ đập nát tiệm chị.- Lợi quát lớn.

Những người khách ngồi đó bắt đầu e dè, ai nấy đều nhíu mày tức giận trước bọn trẻ sốc láo, chỉ có Hoàng Linh là mỉm cười nói:

- A! Em muốn đập tiệm chị hả? Ok! Chị chiều em!- Hoàng Linh nói rồi quay lưng đi vào lấy chiếc điện thoại trên bàn ra lệnh cho mấy chị thợ phụ.- Mấy chị em! Đóng cửa cho mấy em nó tự do đập, Linh gọi điện cho cảnh sát, ngày mai chúng ta sẽ có tiền trùng tu mới cả tiệm.- Nói rồi mở điện thoại ra bấm số.

- Chị...Chị được lắm! Về tụi bây!- Lợi lấp bắp nói rồi hậm hực bỏ về cùng nhóm.

Nhóm của Lợi đi rồi, Hoàng Linh đập mạnh điện thoại xuống bàn, sau đó nhìn mấy chị thợ phụ nói:

- Mọi người tiếp tục làm việc đi! Linh lên lầu một chút rồi xuống ngay.

- Được rồi!- Mấy chị thợ phụ đồng loạt lên tiếng.

Hoàng Yến dìu Quang Sơn lên lầu, đặt cậu ngồi xuống giường rồi nhanh chóng đi lấy khăn lau vết máu trên miệng cho cậu, vừa lau, nhỏ vừa hỏi chuyện giọng trách móc nhưng chứa đầy sự quan tâm:

- Có chuyện gì vậy? Sao lại bị người ta đuổi đánh ra nông nổi này? Anh cứ thích làm em lo sợ phải không?

- Anh xin lỗi! Em còn nhớ hôm em bị đánh không? Lúc đó tụi anh đi giải quyết chuyện của một thằng trong nhóm, nó thấy một thằng bên trường Shine đang đánh một bạn gái nên nó lại cang ngăn và sau khi lời qua tiếng lại thì hai thằng xảy ra xô xát. Thế là nhóm anh và nhóm nó gặp nhau nói chuyện nhưng nhóm anh đông và mạnh hơn nên nó im lặng cho qua chuyện. Tụi anh cứ tưởng là nó thật sự cho qua, không ngờ vẫn ôm hận trả thù.- Quang Sơn xoa đầu Hoàng Yến xin lỗi rồi thở dài kể lại.

- Vậy anh gặp tụi nó ở đâu?- Hoàng Yến gật gù khi nghe rồi buông khăn xuống xoa xoa vết thương cho Quang Sơn tiếp tục hỏi.

- Ở 1 con hẻm vắng người gần đây, nhưng theo cách tụi nó nói thì anh nghĩ tụi nó đã theo anh từ lúc anh ở nhà rồi.- Quang Sơn hơi nhíu mày trả lời.

- Quao! Dám rình trước nhà cảnh sát lớn, đúng là tụi này cũng gan thật.- Hoàng Yến cảm thán buông tay khỏi mặt Quang Sơn quay ra thở dài.

Quang Sơn nắm tay Hoàng Yến, xoay người nhỏ lại, đưa tay xoa thẳng hai chân mày đang chau lại của nhỏ, chân thành nói:

- Anh xin lỗi mà! Anh sẽ cẩn thận hơn, không để chuyện này xảy ra nữa, đừng lo nha!

Hoàng Yến giương đôi mắt to tròn nhìn Quang Sơn, tròng mắt long lanh vẫn chứa sự lo lắng nhưng đã giảm bớt, nhẹ nhàng gật đầu, Quang Sơn mỉm cười ôm nhỏ vào lòng, cảm giác ấm áp không sao tả được. Bỗng tiếng mở cửa khiến hai đứa giật mình buông nhau ra, Hoàng Linh hơi khựng lại nhưng rồi thở dài bước đến gần nhìn Quang Sơn hỏi thăm:

- Em thấy sao rồi!

- Dạ em đỡ đau hơn nhiều rồi!- Quang Sơn hơi cúi mặt trả lời, thấy có chút ngại khi bị Hoàng Linh nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.

Hoàng Linh gật đầu an tâm rồi nhíu mày hỏi:

- Mà sao em lại bị đuổi đánh vậy?

- Có một chút xích mích thôi chị.- Quang Sơn cười gượng nói.

- Ừ! Nhớ báo cho ba em biết, ai đời con của cảnh sát lớn lại bị đánh ra nông nổi này.- Hoàng Linh bức xúc nói.

- Ơ...dạ...Em không sao mà chị, báo cho ba em biết mắc công lại lớn chuyện.- Quang Sơn ngập ngừng.

- Thôi thì tùy em! Sau này nhớ cẩn thận hơn! Nhắm không ổn thì báo cho người lớn biết ngay! Nghe chưa?- Hoàng Linh thở ra căn dặn.

- Dạ! Em biết rồi!- Quang Sơn gật đầu lia lịa.

- Mà em đi bộ đến đây luôn hả?

- Không! Em đi xe đạp điện nhưng vì bị tụi nó đánh không kịp chạy xe.- Quang Sơn chợt nhớ ra chiếc xe của mình.

- Vậy bây giờ mình quay lại chỗ đó lấy xe em đi.- Hoàng Linh gấp rút đề nghị.

- Khỏi đi chị! Lúc nảy em không rút chìa khoá giờ quay lại chắc cũng mất rồi, bỏ đi!- Quang Sơn mệt mỏi nói.

- Nhưng em mất xe về sẽ bị mắng mất.

- Hiện tại em chưa muốn về đâu, với lại chỉ là 1 chiếc xe đâu có đáng gì, không tới mức bị mắng đâu chị.- Quang Sơn nhìn Hoàng Linh trấn an, Hoàng Linh gật đầu, nhà cậu giàu có như vậy, 1 chiếc xe đạp điện thì đáng là gì.

- Thôi vậy thì tạm thời em cứ ở đây đi! Để chị xuống dưới luộc trứng gà cho em lăn vết bằm.- Hoàng Linh đề nghị rồi quay đầu đi nhưng bị Quang Sơn gọi lại:

- Mà chị! Có cái gì ăn không? Em đói quá! Sáng giờ vẫn chưa ăn gì.

Hoàng Linh ngạc nhiên nhìn cậu rồi nhìn đồng hồ treo tường đã gần 12h trưa:

- Em nhịn đói cũng giỏi ghê! Được rồi để chị xuống nấu đồ ăn cho em luôn!

- Cảm ơn chị.

Hoàng Linh gật đầu rồi bước ra ngoài. Ăn cơm xong, Quang Sơn ở lại tiệm của Hoàng Linh chơi, cậu và Hoàng Yến cứ ngồi nói chuyện cả buổi chiều rất vui vẻ...