Em Sẽ Phải Yêu Anh Thật Lòng

Chương 12: Bởi vì mình là bạn trai của bạn ấy




- Yến! Đây nè.- Hoài Thi đưa tay vẩy vẩy khi thấy Hoàng Yến chạy xe đến cổng công viên.Hoàng Yến thắng xe lại nhìn Hoài Thi định nói nhưng chợt nhận ra còn có người bên cạnh, quay mặt qua nhìn thì thấy đó là Quang Sơn đang cười tươi nhìn nhỏ:

- Xin chào! Bà không ngại khi tui đi chơi chung chứ?

- Không đâu, đi nhiều thì vui hơn mà.- Hoàng Yến mỉm cười lắc đầu.

- Thôi đi vào chơi, đừng đứng nói nữa.- Hoài Thi lên tiếng cắt ngang, nắm tay Hoàng Yến đi, sau đó nhìn Long Sơn:- Phiền ông dắt xe Hoàng Yến vào gửi dùm.

- Không thành vấn đề.

Vào tới trong ba người chơi biết bao nhiêu trò, Hoài Thi toàn nhường Quang Sơn ngồi chung ghế với Hoàng Yến khi chơi những trò có ghế đôi, cho họ có thêm cơ hội nói chuyện. Tới khi chơi mệt nhoài, cả ba lại ghế đá ngồi nghỉ, Quang Sơn liền đề nghị:

- Để mình đi mua nước cho.- rồi liền chạy đi.

Long Sơn đi mua nước thì gặp Thiên Huy và Xuân Quỳnh cũng đang mua nước, Xuân Quỳnh liền nói:

-Ủa? Long Sơn, bạn mà cũng vô đây chơi nữa hả?

-Ừ! Thì lâu lâu cũng giải trí chứ.

- Tại tui thấy bình thường chỗ giải trí của bạn đa số là sân bóng đá, bóng rổ hay là quán net thôi. Hôm nay lại vô công viên nên hơi bất ngờ.- Xuân Quỳnh nhìn Quang Sơn bằng ánh mắt tò mò.

- Hì...đi nhiều chỗ thì thú vị hơn mà.- Long Sơn cười lên tiếng nói,Xuân Quỳnh là bạn gái của Thiên Huy nên xem như Quang Sơn và Xuân Quỳnh cũng có chút thân thiết, nói chuyện khá cởi mở với nhau.

- Vậy mày vào mua nước đi tụi tao đi trước đây.- Thiên Huy đứng im lặng bên cạnh đột nhiên lên tiếng. Không cần hỏi cậu cũng biết Quang Sơn đi cùng ai.

- Ừ!

Bên này Hoàng Yến và Hoài Thi cũng nói chuyện trong lúc chờ Quang Sơn mua nước, lát sau Hoài Thi nói:

- Có một chuyện về Quang Sơn có lẽ mày vẫn chưa biết.

- Chuyện gì?

- Quang Sơn là...

- Nước tới nè!- Quang Sơn cười tươi réo gọi từ xa, Hoài Thi thấy vậy định bụng để bữa khác nói vậy.

Chơi tới tận gần chiều, ba người chia nhau về, Quang Sơn không quên xin số điện thoại Hoàng Yến.

- Alo!- Hoàng Yến đặt quyển sách Địa lí đang học xuống nghe điện thoại, là Quang Sơn.

- Bà...bà đang làm gì vậy?- Quang Sơn giọng hơi ngập ngừng, bối rối.

- Tui đang học bài. Ông gọi tui có gì không?

- Cũng không có gì quan trọng lắm. Chỉ là tui muốn mượn bà quyển sách tham khảo văn thôi.

- À, vậy hả? Ok! Mai tui đem cho ông.- Hoàng Yến mỉm cười bên điện thoại.

- Ừ! Cảm ơn bà trước nha. Xíu nữa ngủ ngon.

- Ừ! Ông ngủ ngon.

Quang Sơn tắt máy trong trạng thái cực vui vẻ, ngã nhào xuống giường, lăn qua lộn lại cười một mình.

Như lời hứa, Hoàng Yến đem sách qua cho Quang Sơn, rồi cùng nhau đi ăn, cùng nhau thảo luận bài tập, mỗi ngày đều trôi qua như thế cho đến một ngày:

- Ông nói gì vậy? Tui không thích đùa đâu nha.- Hoàng Yến rút tay mình ra khỏi tay Quang Sơn nói.

- Tui không đùa, lập lại lần nữa, tui thích bà, mong bà chấp nhận làm bạn gái của tui.- Quang Sơn lần nữa nắm lấy tay Hoàng Yến, giọng cực nghiêm túc nói.

Hoàng Yến ngẫn mặt lên nhìn thẳng vào mắt Long Sơn, ánh mắt cậu rất nghiêm túc và cương quyết. Hoàng Yến cảm thấy bối rối vô cùng, hôm nay Long Sơn hẹn nhỏ đi chơi và không có Hoài Thi, hiện hai đứa đang đứng trong vườn thú có người qua lại và nhìn. Nhỏ lần nữa rụt tay lại và nói:

- Ừ! Cho là ông không nói đùa đi, nhưng mà tui...tui...ông cho tui suy nghĩ thêm nha. Ông nói đột ngột như vậy tui cảm thấy...tui không...

- Được mà. Bà cứ việc suy nghĩ, bao lâu cũng được. Chỉ cần bà nhớ tới lời tỏ tình của tui là được rồi, đừng để ý ai khi chưa cho tui câu trả lời thì bao lâu tui cũng chờ bà.- Long Sơn cười tươi nói.

- U..Ừ! Vậy mình về nha, hôm nay đi cũng nữa ngày rồi, về còn học bài nữa.- Hoàng Yến gượng cười nói.

- Ừm, về thôi!- Long Sơn nắm tay Hoàng Yến dắt đi, nhỏ muốn rút tay lại nhưng thấy ngại nên đành để vậy.

10h45' tối, Hoàng Yến cứ mãi nhìn vào đồng hồ treo tường, tự dặn lòng ngủ đi mà chẳng thể nào ngủ được. Những lời nói của Long Sơn cứ lẫn quẫn trong tâm trí nhỏ, nhỏ tự hỏi lòng:"Mình có nên đồng ý không? Long Sơn cũng rất tốt, với lại mình cũng không muốn mãi làm kì đà của Thế Thịnh, haizz". Và cứ nhớ lại lời tỏ tình của Long Sơn, tâm trí nhỏ lại hiện ra khuôn mặt Thế Thịnh và Thiên Huy. Hai người con trai này có lẽ là vách ngăn trong lòng nhỏ với chuyện của Long Sơn, lòng nhỏ bối rối vô cùng. Rốt cuộc là sao, là sao đây, là sao đây...nghĩ mãi đến khi nhỏ ngủ quên.

- Quây! Quây!- Thế Thịnh hươ hươ tay trước mặt Hoàng Yến, từ lúc đến lớp nhỏ cứ như người mất hồn.- Yến!

- Hả?- Hoàng Yến ngơ ngác nhìn sang.

- Bà nghĩ gì mà ngồi thừ ra vậy?- Thế Thịnh nhíu mày hỏi.

- Không có gì...Mà Thịnh nè, tui hỏi ông cái này nha?- Hoàng Yến lắc đầu rồi liếc nhẹ qua Thế Thịnh dò hỏi.

- Tui nghe đây.

- Ví dụ như, ví dụ thôi nha, là bây giờ có người tỏ tình với tui thì ông nghĩ tui có nên đồng ý không?

- Không, ngàn lần cũng không.- Thế Thịnh lắc đầu lia lịa.

- Tại sao?- Hoàng Yến hơi nhíu mày hỏi.

- Tại vì nếu như bà có bồ, lỡ như bà bỏ rơi tui suốt ngày đi chơi với bồ bà thì sao.- Thế Thịnh cong môi nói.

- Chẳng phải ông cũng có bồ sao?- Hoàng Yến cong môi, xụ mặt nói.

- Nhưng có bao giờ tui bỏ rơi bà mà đi với bồ suốt đâu.

- Thì...mà thôi, ông yên tâm đi, dù tui có bồ tui cũng không bao giờ bỏ rơi ông. Lẽ nào ông không tin tui?

- Thật sự không phải tui không tin bà, mà bà là bạn thân..thân..rất thân của tui nên tui phải có chút lo sợ thôi. Bà phải hiểu cho tui chứ.- Thế Thịnh dẻo miệng nói đồng thời choàng hai tay qua ôm vai Hoàng Yến lắc lắc.

- Thế Thịnh.- Tiếng nạc lớn làm Hoàng Yến và Thế Thịnh giật mình quay ra,Thế Thịnh từ từ buông tay khỏi người Hoàng Yến, những người có mặt trong lớp họ cũng đồng loạt quay đầu nhìn ra thì thấy Đỗ Quyên đang nhìn vào, ngoài ra còn có Xuân Quỳnh và Thiên Huy.

Đỗ Quyên với khuôn mặt đỏ ngầu, ánh mắt như muốn giết người vì tức giận khi thấy Thế Thịnh ôm Hoàng Yến như vậy. Đúng là làm ả mất mặt chết đi được, ả và Xuân Quỳnh vốn học chung lớp và đặc biệt là hai đứa chơi thân với nhau. Thường xuyên đi chơi chung, đúng hôm nay vì lời hứa với Xuân Quỳnh là ngày nào cũng qua lớp tìm ả ta nên Thiên Huy chọn ngay lúc chưa vào học mà qua tìm. Lúc Thiên Huy qua tìm Xuân Quỳnh đi uống nước ép trái cây, Xuân Quỳnh rũ ả và còn kêu ả rũ luôn Thế Thịnh đi cùng để bốn đứa thân thiết thêm nhưng không ngờ lại gặp cảnh này.

Xuân Quỳnh cười khinh bỉ nhìn Hoàng Yến rồi nói như châm dầu vào lửa bên tay Đỗ Quyên:

- Thật không ngờ còn có loại con gái như vậy, giựt bồ người ta trắng trợn.

Đỗ Quyên nắm chặt tay lại xông vào lớp định đánh Hoàng Yến, nhưng đã bị Thế Thịnh giữ tay lại:

- Quyên, dừng lại đi, em điên đủ chưa vậy?

- Điên sao? Anh dám vì con nhỏ này mà nói em điên hả?- Đỗ Quyên gào lên.

Thiên Huy cảm thấy lo lắng nên bước vào lớp, Xuân Quỳnh nhíu mày bước theo.

- Quyên ơi! Chắc bạn hiểu lầm rồi tui không có...

- Không có, vậy cái tui mới nhìn thấy là cái quái gì?

- Quyên! Em bình tĩnh chút đi, nghe anh nói nè.- Thế Thịnh bối rối xen lẫn tức giận lên tiếng.

- Nói gì nữa chứ, dù có nói gì thì anh chỉ toàn bênh vực nó thôi, bênh vực cho cái đồ giựt bồ này.- Đỗ Quyên không giữ được bình tĩnh gắt lên, nhất quyết không nghe giải thích.

- Tui đã nói tui không có mà...- Hoàng Yến nấc nghẹn nói, mắt nhỏ đỏ hoe sắp khóc.

Thiên Huy thấy xót vô cùng, cậu rất muốn nói giúp nhưng với tư cách người ngoài, chẳng thể nói gì được, cậu rất muốn nắm tay nhỏ chạy khỏi chỗ này, nhưng lí trí không cho phép, chỉ biết im lặng đứng nhìn nhỏ bị ức hiếp.Hơn nữa cảnh tượng lúc nảy cũng khiến cậu khó chịu vô cùng.

- Cứ nói là không có trong khi biết bao nhiêu người nhìn thấy, bạn thử tìm ra một người làm chứng là bạn không có đi.- Đỗ Quyên nhướng mày thách thức.

- Mình có thể làm chứng, bạn ấy không giựt bồ bạn, bởi vì mình là bạn trai của bạn ấy...