Em Sẽ Mãi Thuộc Về Anh!

Chương 22




Buổi sáng ngày hôm sau.

Diệp Thảo bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, cô ngồi một lúc ở trên giường để trấn tĩnh lại. Bình tĩnh hơn một chút, cô xuống giường rồi đi vào phòng tắm, ngâm mình trong nước ấm để tinh thần được thoải mái hơn.

Trong khi đó, tại phòng bếp tầng một, Nhật Thiên đang tỉ mỉ đọc hướng dẫn sử dụng mì ăn liền và làm theo các bước có ghi ở trên bao bì.

Cách pha mì ăn liền cũng rất đơn giản, chỉ cần cho mì và gia vị vào tô, sau đó đổ khoảng 300ml nước sôi, đậy nắp vào, đợi trong 2-3 phút rồi mở nắp ra, trộn đều lên là có thể ăn được ngay.

Nhật Thiên làm thử một gói trước, khi nếm thử, anh rất tự hào vì mình lại có thể làm ra một thứ ngon như thế này. Đây cũng là thứ mà anh nấu ngon nhất từ trước tới nay.

Điệp Thảo chuẩn bị mọi thứ để đi tới trường, đeo ba lô xuống phòng ăn thì thấy Nhật Thiên đang ăn mì gói.

Nhật Thiên nhìn thấy Diệp Thảo thì vội vàng chạy tới kéo cô xuống ghế, Diệp Thảo không có phản ứng gì vì cô đã quá quen với hành động này của Nhật Thiên rồi.

Diệp Thảo sực nhớ ra thông tin của Bạch Nguyệt nói cách đây vài tháng trước. theo thông tin của Bạch Nguyệt thì Nhật Thiên là người ít nói, lạnh lùng. Nhưng sau khi sống chung với anh, cô lại cảm thấy điều này không đúng chút nào, nhìn có vẻ rất đáng yêu.

Sao tự dưng lại nghĩ tới Nhật Thiên thế này. Lại còn cảm thấy anh ta đáng yêu nữa chứ. Cô lắc mạnh đầu, “Dừng.”

Nhật Thiên chuẩn bị cho nước sôi vào tô thì nghe thấy Diệp Thảo bảo dừng, anh không hiểu vì sao liền lên tiếng, “Sao vậy?”

Diệp Thảo ngẩn người, nhìn Nhật Thiên lắc lắc đầu, “Không có gì.” Sau đó nhìn vào tô mì của mình, cầm mì tôm lên rồi cắn một miếng, “Ý tôi là, ăn như thế này sẽ ngon hơn nhiều.”

“Ăn sống cũng được sao? Không bị đau bụng à?”

Diệp Thảo gật đầu, “Ừ, không bị sao đâu.” Cô cầm mảnh mì đưa lên trước mặt của Nhật Thiên, “Ăn thử đi, ngon lắm.”

Nhật Thiên giơ tay nhận lấy, cắn thử một miếng, anh gật đầu, “Đúng là ngon thật.”

Hai người ngồi ăn và nói chuyện vui vẻ.

Diệp Thảo ăn xong, tự nhiên cô lại có hứng đạp xe tới trường mà ngoài trời lại mát mẻ, cô liền rủ Nhật Thiên đi cùng, “Nhật Thiên này, hôm nay chúng ta đạp xe tới trường đi.”

Nhật Thiên không nói gì chỉ cau mày lại.

Thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Hàn Thiên, cô đeo ba lô lên vai, “Xì, không đi thì thôi.”

Diệp Thảo tới nhà để xe, cô lấy một chiếc xe đạp, không thèm để ý tới Nhật Thiên, đạp xe tới trường.

Một lúc sau, cô thấy Nhật Thiên vượt mình, anh còn quay lại nở nụ cười đầy thách thức. Không là người hiếu thắng, không thể để ai hơn mình được thế là cô cũng tăng tốc.

Một quả bóng từ vỉa hè lăn ra đường, đến lúc Diệp Thảo có phản ứng nhưng mà đã không kịp nữa rồi.

“Á…RẦM…”

Nụ cười trên môi Nhật Thiên biến mất, anh ngoảnh đầu lại thì thấy Diệp Thảo đang nằm trên mặt đất. Nhật Thiên quẳng chiếc xe đạp sang một bên, chạy nhanh tới chỗ cô với vẻ mặt đầy lo lắng.

“Sao em lại bất cẩn thế, lúc nào cũng để mình bị thương được.” Vừa trách Nhật Thiên vừa nhẹ nhàng đỡ cô dậy.

“Á!” Chân của Diệp Thảo rất đau, không thể đứng lên được.

Nhật Thiên nhìn vết thương ở chân của Diệp Thảo, sau đó anh cúi thấp người xuống, quay lưng về phía cô, “Lên.”

Diệp Thảo ngẩn người, cô không ngờ Nhật Thiên lại hành động như vậy. Diệp Thảo còn đang suy nghĩ linh tinh thì nghe giọng nói của Nhật Thiên.

“Còn Không mau lên. Em nghĩ mình có thể tự đi được à?”

Diệp Thảo từ từ leo lên lưng của Nhật Thiên. Tấm lưng anh mang lại cho cô cảm giác ấm áp, cũng như sự an toàn. Đột nhiên, cô rất thích cảm giác này, trái tim cũng bắt đầu loạn nhịp không cách nào có thể khống chế được.

Nhật Thiên cũng cảm nhận được trái tim của Diệp Thảo đập nhanh hơn bình thường, trong lòng anh cảm thấy vui vui, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Cũng may là chỗ Diệp Thảo bị ngã cách nhà không xa lắm, đi bộ khoảng mười năm phút là về tới nhà. Lúc này bác sĩ và y tá đã đứng đợi trước cổng nhà Nhật Thiên.

Băng bó mọi vết thương cho Diệp Thảo xong, vị bác sĩ cũng cáo từ còn cô y tá thì vẫn ở lại chăm sóc cho Diệp Thảo.

Chân của Diệp Thảo trật khớp nên đi lại hơi bất tiện, mà người giúp việc thì đã được cô cho nghỉ phép hết chỉ còn lại bác tài xế, nên đành phải để y tá lại chăm sóc cho cô.

Tại lớp 12A1, trường Angel.

Cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp, rồi thông báo một tin cho cả lớp, “Lớp chúng ta hình như rất có duyên với những bạn học chuyển trường về thì phải.” cô nhìn ra phía cửa, “Lệ Vi, em vào đây.”

Cô gái tên là Lệ Vi bước vào lớp, trên môi nở nụ cười diễm lệ khiến cho tất cả nam sinh ngất ngây, giọng nói nhẹ nhàng, trầm bổng, “ Xin chào mọi người, mình tên là Dương Lệ Vi, học kì này mình sẽ học ở đây, có gì mình không hiểu mong các bạn giúp đỡ.”

Cô giáo nhìn xung quanh lớp, “Nhật Thiên và Diệp Thảo hôm nay nghỉ sao? Bạch Nguyệt, em có biết Diệp Thảo nghỉ vì lí do gì không?”

Bạch Nguyệt đứng dậy, “Dạ, em không biết, chắc là do cậu ấy bị ốm ạ.”

Bạch Nguyệt cũng không biết nhưng thông thường thì Diệp Thảo nghỉ học chỉ có một lí do thì đó là bị cảm, sức khỏe của Diệp Thảo cô biết rất rõ. Tuy vẻ bề ngoài trông cô rất mạnh khỏe nhưng lại rất hay bị ốm.

Cô giáo gật đầu quay sang Lệ Vi cười, “Em ngồi cùng Bích Như nhé.”

Lệ Vi tới chỗ ngồi của mình, quay sang bạn cùng bàn, “Chào cậu.” Cô giơ bàn tay trắng nõn của mình ra, “Mình tên là Lệ Vi.”

Bích Như bắt tay Lệ Vi theo cách lịch sự, “Mình là Bích Như, rất vui được làm quen với cậu.”

Hai người nhìn nhau cười rồi ai nấy đều lấy sách vở ra ôn bài.

Một lúc sau, Lệ Vi có vẻ tò mò, quay sang người bạn cùng bàn, “Bích Như, nghe cô giáo nói thì lớp chúng ta hôm nay có hai người nghỉ sao?”

Bích Như nghe vậy thì quay sang thì thầm, “Mình nói cho cậu biết, đúng ra phải có ba người cơ. Người thứ nhất là người ngồi chỗ cậu hiện giờ này, cô ta rất thích bắt nạt những người yếu thế hơn mình, nhưng chắc bây giờ cô ta chẳng dám đi học nữa đâu vì nhà cô ta bị phá sản rồi, không còn chỗ dựa nữa. Còn lớp trưởng nghỉ thì chắc là do cậu ấy bị ốm. Ngồi cạnh lớp trưởng là Nhật Thiên, cậu ấy vừa vào trường mà được bình chọn là nam thần băng lãnh của trường chúng ta đấy, còn nghỉ vì lí do gì thì mình không biết.”

“Có phải Nhật Thiên chuyển từ Mỹ về đây học không?” Lệ Vi nghi hoặc nhìn Bích Như.

“Đúng. Mà sao cậu lại biết vậy?”

“À… chỉ là trước đây có quen cậu ấy thôi.” Lệ Vi cười thầm một tiếng.