Em Sẽ Mãi Thuộc Về Anh!

Chương 10: Đến nhầm nhà






Lục Sơn vẻ tức giận, kéo tay Diệp Thảo ra ngoài. Do anh kéo tay Diệp Thảo mạnh quá nên Diệp Thảo đã bị trượt chân, ngã nhào xuống đất, “A...”

Tay Diệp Thảo bị tuột khỏi tay anh trai, cô nhắm mắt chịu đau. Khi ngã xuống đất cô cảm thấy là lạ, sao lại không có cảm giác đau nhỉ? Ngã mà như lao vào đệm vậy!

Bên tai cô vang lên giọng nói, “Này, còn không mau đứng dậy, sắp đè chết tôi rồi!”

Diệp Thảo nghe giọng nói quen quen, Nhật Thiên? Cô mở to mắt to ra, nhìn chằm chằm vào Nhật Thiên.

“Cô còn không mau đứng dậy.” Nhật Thiên nhướng mày.

Diệp Thảo đứng bật dậy nhưng chưa kịp đứng thẳng người lại bị ngã lần nữa.

Nhật Thiên bị Diệp Thảo ngã vào lần thứ hai thì có vẻ tức giận, “Này, sao mà hậu đậu thế hả? Có đứng lên thôi cũng không được.”

Lục Sơn đỡ Diệp Thảo đứng lên, anh lườn Nhật Thiên một cái, rồi anh cõng em gái ra xe đi về. Phong Nhã chạy theo sau Lục Sơn lên xe đi về.

Về đến nhà, Lục Sơn cõng em gái vào nhà, anh quay sang Phong Nhã, “Chị Nhã, chị vào phòng y tế lấy cho em lọ thuốc và túi đá. Lục Sơn nhìn em gái, cởi giày của Diệp Thảo ra, “Từ giờ trở đi em đừng đi giày cao gót nữa, em xem chân em này, sưng đỏ lên rồi này.”

Bôi thuốc xong, Lục Sơn bế Diệp Thảo lên phòng, đặt cô em gái lên giường, đắp chăn cho cô, “Muộn rồi, em nghỉ sớm đi.” Nói xong anh đóng cửa đi về phòng của mình.

Một ngày lại trôi qua, một ngày mới lại bắt đầu.

Trong tiếng nhạc du dương, Nhật Thiên, Hạo Minh và Nam Vũ đẩy cửa bước vào nhà hàng Lục Sơn. Những nữ nhân viên trong nhà hàng nhìn ba chàng trai với ánh mắt hình trái tim to đùng.

“Oa! Đẹp trai quá đi!”

“Đây là hoàng tử của đời mình, anh ấy đã xuất hiện rồi.” Một người nhân viên nữ nhìn ba chàng trai vẻ đắm đuối.

Người đồng nghiệp thấy cô bạn mình có vẻ đang hoang tưởng thái quá, “Này, tỉnh mộng đi, người ta đẹp thế chắc chắn là có bạn gái rồi.”

“Dù có bạn gái đi chăng nữa tôi chấp nhận làm kẻ thứ ba.” Cô ta vui vẻ chạy đến chỗ ba người ngồi, ánh mắt quyến rũ, giọng ngọt sớt, “Xin hỏi, ba anh muốn dùng gì ạ?”

Nam Vũ nở nụ cười mê hoặc nhìn người phục vụ kia, “Tạm thời cho chúng tôi ba ly cà phê nhé. À mà cô ơi cho tôi hỏi một chút, ở đây có nhân viên nào tên là Diệp Thảo không?”

Cô nhân viên kia cười híp mắt, nhẹ nhàng nói, “Anh muốn tìm cô Diệp Thảo hả? Nhưng giờ này không phải là giờ làm của cô ấy.”

“Vậy khi nào thì cô ấy đến đây?”

“Chắc là lúc nữa cô ấy sẽ đến, mà anh tìm cô ấy có việc gì không?”

Nam Vũ lắc đầu cười, “Cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ muốn gặp cô ấy muốn hỏi chút chuyện thôi.”

Người nhân viên phục vụ nữ cười tủm tỉm đi lấy cà phê. Mấy người nhân viên nữ thấy cô bạn đồng nghiệp nói chuyện vui vẻ với anh đẹp trai kia thì chạy đến nhao nhao hỏi, “Này, anh chàng có khuôn mặt baby kia nói gì với cậu vậy?”

Cô gái kia cười nói, “Cũng chẳng có gì.”

Nhìn biểu hiện của cô đồng nghiệp này cười nói vui vẻ như vậy thì chẳng ai tin, “Cậu lừa ai vậy, mình thấy anh ta cười nói với cậu suốt, không có chuyện gì mà hai người cười nói với nhau lâu như vậy. Khai ra mau, rốt cuộc là hai người nói chuyện gì?”

“Thật sự là không có chuyện gì mà, anh ấy chỉ hỏi về cô Diệp Thảo.”

“Tìm cô Diệp Thảo sao? Ba người đẹp trai kia có quan hệ gì với cô ấy nhỉ? Mình cũng muốn làm người quét dọn vệ sinh để ba anh ấy tới tận chỗ làm tìm. Mà ba anh ấy tìm cô quét dọn vệ sinh làm gì nhỉ?”

“Ai mà biết được, hình như là có chuyện gì muốn hỏi.”

Mấy người nhân viên nữ kia không ngừng nhìn về phía ba người kia bàn tán sôi nổi.

“Thôi, mình phải mang cà phê đến cho bọn họ nữa.” Cô phục vụ hí hửng đặt trước mặt ba người, “Mời ba anh dùng.” Thấy ba người không nói gì với mình, cô phục vụ buồn rầu xoay người bước đi, nhưng chưa bước được bước thứ hai thì cô lại nghe thấy tiếng của một người con trai.

“Này, cô gì ơi, đợi một chút, tôi còn chuyện muốn nói với cô.” Nam Vũ lên tiếng gọi cô phục vụ lại.

Người nhân viên sáng mắt, trong lòng thì đang sung sướng vô cùng, quay người lại, nở nụ cười e ấp, “Anh muốn nói chuyện gì thì nói đi.”

Nam Vũ gãi đầu cười, “Làm phiền cô lúc nào Diệp Thảo đến thì cô bảo cho chúng tôi biết nhé.”

Nụ cười của cô phục vụ trở nên cứng ngắc, “Anh không có chuyện gì muốn nói nữa sao?”

Nam Vũ hiểu được ý của cô nhân viên, trên môi vẫn nở nụ cười tao nhã, “Tôi không làm mất thời gian của cô chứ? Nếu có thì xin lỗi cô vì đã làm phiền.”

T/G: Anh này đánh trống lảng giỏi ghê.

Cô phục vụ đã đi, Nam Vũ tắt luôn nụ cười, quay sang hai thằng bạn, “Này, hai bọn mày thấy lạ không? Diệp Thảo đang đi học, nếu làm việc ở đây thì sẽ ảnh hưởng đến việc học, mà cô ấy có bạn trai giàu thế để làm gì. Nhìn biểu hiện của anh Lục Sơn đối tốt như vậy với cô ấy kiểu gì sau khi ra trường cũng tiến tới hôn nhân.”

Minh Hạo lườm thằng bạn, “Sao mày quan tâm đến người ta thế, nên nhớ người ta có bạn trai rồi đấy.”

Nhật Thiên trưng cái vẻ mặt lạnh tanh, khẽ nhếch mép, “Sớm muộn gì Lục Sơn cũng là chồng của cô ta thôi, quan tâm thế cơ mà. Không biết bị bỏ bùa mê thuốc lú gì? Người ngoài nhìn vào là biết ngay là Lục Sơn đang bị lợi dụng, cô ta chỉ muốn tiền của anh ấy thôi.”

“Mày thôi cái kiểu lí sự cùn đó đi, nữ thần trong lòng tao ngây thơ trong sáng, tao thấy cô ấy đâu có như mày nghĩ, tuy có bạn trai giàu như vậy mà cô ấy vẫn đi làm thêm để kiếm tiền, không muốn nhờ vả vào bạn trai! Đúng là thần tượng của tao.”

Hạo Minh ngao ngán lắc đầu.

Tại một căn biệt thự nọ, cửa phòng vang lên tiếng cộc… cộc… liên tục và có cả tiếng nói của người giúp việc, “Cô chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, mời cô xuống ăn sáng.”

Ngọc Hương trong cơn tức giận, tay cầm bình hoa ném về phía cửa, “Đừng làm phiền tôi, cút hết cho tôi, một lần nữa còn làm phiền tôi thì chị chuẩn bị hành lí cút khỏi ngôi nhà này đi. Đúng là một lũ ngu ngốc!”

Cô ta lấy điện thoại ra gọi, “Mày tìm người kiểu gì thế hả? Tìm một thằng vô dụng, giờ kế hoạch đã thất bại rồi. Tao nói cho mày biết, nếu không bắt được con Diệp Thảo thì đừng mong nhận được một xu nào từ tao, đúng là vô dụng.” Ngọc Hương cúp điện thoại vứt lên giường.

Ba chàng trai ngồi đợi ở nhà hàng đến tận trưa mà vẫn không thấy bóng dáng Diệp Thảo đâu. Nhật Thiên có vẻ mất kiên nhẫn nhìn Nam Vũ, “Sao giờ này cô ta vẫn chưa đến?”

“Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai? Chúng ta ngồi cùng nhau từ sáng đến giờ, để tao đi hỏi thử xem sao?”

Nam Vũ đứng dậy, đi đến hỏi một nam nhân viên cách đó không xa, “Anh ơi! Cho tôi hỏi một chút, có một người làm tên Diệp Thảo, cô ấy vẫn chưa đi làm sao?”

“À, nhà hàng vừa có một thông báo là cô ấy hôm nay xin nghỉ.”

Nam Vũ lẩm bẩm một mình, “Sao? Nghỉ phép? Chẳng lẽ chân cô ấy vẫn còn đau?” Nam Vũ lại nhìn người nhân viên kia, “Vậy anh có địa chỉ nhà cô ấy không? Nếu anh có thì cho tôi xin địa chỉ đi, tôi có việc rất quan trọng muốn gặp cô ấy.”

Người nhân viên nhìn Nam Vũ vẻ nghi hoặc, “Tôi là hàng xóm của cô ấy nhưng chưa thấy cậu bao giờ, cậu có quan hệ gì với cô ấy sao?”

Làm gì có quan hệ gì, chẳng qua là có quen biết chút chút, miễn cưỡng cũng có thể được coi là bạn bè, nhưng ngu gì mà anh nói ra điều này, “Làm ơn, giúp tôi đi, chuyện này rất quan trọng, có liên quan đến một đời người đó!”

Người nhân viên nhìn vẻ thành khẩn trên mặt của Nam Vũ thấy chuyện này rất quan trọng, liền lấy giấy bút ra ghi địa chỉ nhà rồi đưa cho Nam Vũ. Nam Vũ nhận lấy, nói cảm ơn rồi đến chỗ Nhật Thiên.

Hạo Minh thấy thằng bạn đến thì nói, “Sao mày đi hỏi thôi mà lâu vậy, mà mày nói gì với người nhân viên kia mà lâu thế?”

Không trả lời câu hỏi của, Vũ kéo hai thằng bạn đứng dậy, “Bây giờ chúng ta phải đến nhà Diệp Thảo, vì cô ấy hôm nay xin nghỉ phép, chắc là đau chân vẫn chưa khỏi?” “Mày nói sao?” Nhật Thiên nhíu mày lại.

“Đi thôi! Nghĩ ngợi gì nữa, tao đã tốn bao nhiêu là nước bọt để xin địa chỉ nhà cô ấy đó.”

Ba người cùng nhau đi đến địa chỉ mà người nhân viên kia đưa cho.

Nhật Thiên, Hạo Minh và Nam Vũ đang đứng trước cổng cái địa chỉ mà người nhân viên kia đưa cho. Nam Vũ thở không ra hơi, “Trời ơi! Sao mà nhà Diệp Thảo lại khó tìm vậy chứ, đi bộ từ ngoài kia vào đây mệt muốn chết. Minh Hạo mau bấm chuông đi, để được vào trong ngồi một lát, mệt quá!”

Hạo Minh hừ một tiếng, giơ tay lên bấm chuông. Một lúc sau, có một người phụ nữ trung niên ra mở cửa với vẻ nghi hoặc, “Các cậu là…?”

Nam Vũ nhìn người phụ nữ này, đây chắc là mẹ của Diệp Thảo, anh đứng thẳng người, chen lên trước Hạo Minh, môi nở nụ cười lịch thiệp, lễ phép cúi chào, “Cháu chào bác, bọn cháu là bạn của con gái bác, chúng cháu tới đây là có chuyện muốn hỏi cô ấy ạ.”

Người phụ nữ nhìn thấy vậy tươi cười nhìn bọn họ, “Con bé nhà bác vừa ra ngoài mua ít đồ ăn, lát nữa sẽ về, các cháu vào nhà chờ con bé một chút, chắc nó cũng sắp về rồi đó.”

“Dạ!” Nam Vũ tươi cười đáp.

Nam Vũ hí hửng đi vào nhà, Nhật Thiên Và Hạo Minh bước vào sau.

Căn nhà tuy nhỏ nhưng rất ngăn nắp và gọn gàng, đem lại cho ta cảm giác ấm áp của một gia đình.

“Mời các cháu uống nước.”

“Dạ, hôm nay chúng cháu tới đây có mang chút quà biếu bác.” Nam Vũ cầm giỏ hoa quả đưa cho người phụ nữ kia.

Người phụ nữ nhận lấy, tươi cười, “Từ giờ đến chơi các cháu không phải mang quà cáp gì đâu. Các cháu uống nước đi.”

Trong căn phòng nhỏ, không khí yên lặng một lúc, người phụ nữ nói, “Con bé nhà bác rất ít bạn bè, đây là lần đầu tiên bác thấy có bạn tới tìm đó, nó cũng chẳng có chị em gì, suốt ngày chỉ cắm đầu vào học. Mà con bé nhà bác ở trên lớp nó có hoà đồng với các bạn không vậy?”

“Dạ có ạ, cậu ấy có một người bạn rất thân tên là Bạch Nguyệt ạ, mà cậu ấy không nói bác biết sao?”

“Bác chưa nghe nó kể về chuyện nó có bạn thân bao giờ.”

Ngoài cổng chợt vang lên tiếng nói, “Mẹ ơi! Con về rồi!”

“Con gái bác về rồi đó.” Nói xong bà đi ra ngoài cửa, “Con đưa mẹ cầm cho, có bạn con tới tìm kìa, đang ngồi đợi con trong nhà đó.”

Cô gái nhướng mày, “Bạn con tới tìm sao?”

“Ừ! Mau vào nhà đi chẳng bạn con chờ lâu.”

Cô gái chạy vào nhà thì thấy ba người đàn ông lạ mặt. Đây đâu phải bạn của cô! Cô chỉ tay vào ba người trên ghế, “Các anh là ai?”

“Đây không phải nhà Diệp Thảo sao?” Nam Vũ nhướng mày.

Cô gái vẫn ngu ngơ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, “Các anh đến đây tìm mẹ tôi? Mẹ của tôi tên là Diệp Thảo.” Vũ, “…” Hạo Minh, “…”

Nhật Thiên, “…”

Cả ba đều im lặng khi nghe cô gái kia nói thế, trong đầu của ba người có vẻ như đang có cùng một suy nghĩ: đến nhầm nhà?

“Mẹ của cô cũng làm việc ở nhà hàng Lục Sơn?” Nam Vũ không chấp nhận được là mình đã tìm nhầm nhà.

“Đúng, mẹ của tôi làm nhân viên ở đó.” Cô gái gật đầu.

Nam Vũ bày ra vẻ mặt dở khóc dở cười, “Rất xin lỗi, chúng tôi đến nhầm nhà.” Sau đó anh chạy rất nhanh ra ngoài.

Chạy ra ngoài của lại gặp phải mẹ của cô gái, “Cháu đi đâu mà gấp thế?”

Nam Vũ đứng lại, “Cháu xin lỗi vì đã làm phiền tới bác, chúng cháu đến nhầm địa chỉ ạ.” Chuẩn bị chạy nhưng Nam Vũ lại nhớ ra điều gì đó liền hỏi, “Bác cho cháu hỏi chút, ở nhà hàng Lục Sơn có một cô gái 17 tuổi tên Diệp Thảo làm ở đó bác biết không ạ?”

Người phụ nữ suy nghĩ một lúc rồi nói, “Không có, nhân viên ở Lục Sơn rất nhiều nhưng bác chắc chắn với cháu là không có cô gái nào như cháu nói, mà nhà hàng này sẽ không nhận trẻ vị thành niên đến làm việc đâu.”

NamVũ lễ phép trả lời, “Cháu cảm ơn bác rất nhiều, cháu xin phép về trước ạ.” Nam Vũ chạy như ma đuổi ra ngoài.

Nhật Thiên mặt tối sầm lại, “Nam Vũ, mày đứng lại cho tao!” Nam Vũ đứng lại, chấp tay, vẻ mặt rất đáng thương, “Nhật Thiên à, tao không có cố ý làm tốn thời gian của mày đâu, lúc nào mày hết giận thì tao sẽ trở lại, tạm biệt!” vũ nói xong chạy như bị ma đuổi. Nhật Thiên cùng Hạo Minh tức đen mặt, xin lỗi mẹ con nhà kia rồi đi về.

Ánh sáng của buổi chiều chiếu vào ba cô gái đang dạo trên đường phố, trên môi nở nụ cười toả nắng khiến cho lũ đàn ông đang đi cũng phải ngoái đầu lại.

Diệp Thảo vui vẻ nói, “Hôm nay hai người đã mua tặng mình rất nhiều đồ, để cảm tạ lòng tốt của hai người mình sẽ mời hai người ăn cơn tối, nói cho mình biết hai người thích ăn món gì?”

“Chân giò hầm thuốc bắc, sườn xào chua ngọt, tôm hùm chiên giòn.” Bạch Nguyệt thấy con bạn đã mời ăn thì không khách sáo, nói những món mình thích ăn nhất.

Phong Nhã cũng không vừa, nói một tràng dài, “sườn kho nước cốt dừa, xôi dừa hạt sen, thịt lợn xào cải thảo, gà xé hầm mật ong,”

Diệp Thảo suy nghĩ, “Haizz! Nhiều món như vậy mình không làm được, mỗi người chỉ được chọn duy nhất một món thôi.”

Diệp Thảo từ nhỏ tới lớn không cần phải làm gì, cô cứ hễ làm việc gì thì hỏng việc đó, nhưng riêng về chuyện nấu ăn thì cô là một thiên tài hiếm có, món ăn nào mà không biết làm thì chỉ cần lên mạng tra công thức thôi là cô có thể nấu được và rất ngon. Tuy nấu ăn ngon như vậy nhưng Diệp Thảo rất ít khi nấu cho mọi người ăn, số lần vào bếp nấu của cô có thể tính được trên đầu ngón tay.

Cách đây hai năm về trước Phong Nhã và Bạch Nguyệt đã vô tình được nếm thử tài nghệ nấu nướng của Diệp Thảo, nhưng đó là thời gian rất lâu rồi. Hai người cho đến nay vẫn không quên được cái mùi vị của món ăn mà Diệp Thảo làm.

“Chân giò hầm thuốc bắc.”

“Sườn kho nước cốt dừa.”

Nghe thấy Diệp Thảo nói là tự tay vào bếp làm cho bọn họ ăn. Bạch Nguyệt và Phong Nhã hai mắt sáng rực, đồng thanh nói.

“Nhưng có một điều kiện, hai người phải làm phụ bếp nhé, còn mình chỉ nấu thôi.”

“Được.”

“Được.”

Diệp Thảo lấy chiếc thẻ trong túi ra, lắc qua lắc lại, “Vậy đến nhà hành Lục Sơn đi, đến ủng hộ cho anh trai mình, ở đó có sẵn nguyên liệu.”

T/G: Ủng hộ gì, lỗ vốn anh trai thì có

Chiếc thẻ mà Diệp Thảo đang cầm trong tay là thẻ thành viên. Tấm thẻ này chỉ có hai cái, ngoài Diệp Thảo có ra thì chỉ còn lại Lục Sơn. Mang tấm thẻ này đi đến các nhà hàng và khách sạn do Lục Sơn điều hành thì đều không cần phải trả tiền.

Diệp Thảo đến nhà hàng Lục Sơn, rồi vào phòng quản lí, đưa tấm thẻ ra cho người quản lí xem, sau đó cô vào phòng thay đồ rồi bước vào bếp.

Nhìn các món ăn được bày lên đĩa, Diệp Thảo vô cùng thoả mãn khi thấy thành quả của mình, “Cuối cùng cũng xong, mình nấu hơi nhiều, cố mà ăn cho hết nhé!”

Bạch Nguyệt té xỉu nhìn vào món ăn trên bàn, “Số này mà nhiều gì, mười lần như này cũng chẳng đủ huống chi là bây nhiêu.”

“Số đồ ăn này quá ít!” Phong Nhã khẳng định một câu.

Diệp Thảo nhìn hai người kia như nhìn người ngoài hành tinh rơi xuống trái đất, vẻ rất là ngạc nhiên, “Từ khi nào mà hai người ăn lắm vậy? Bình thường có ăn nhiều thế đâu?”

“Không ăn hết thì có thể mang về ăn dần.” Bạch Nguyệt trả lời.

Diệp Thảo đã hiểu ra là vì sao, cô cười vui vẻ, “Tao biết là tao nấu ngon rồi! Không cần phải thái quá vậy đâu! Vì hôm nay tâm trạng cực kì tốt nên có chiêu đãi đặc biệt, chủ nhật tuần sau hai người muốn ăn gì cứ nói, mình sẽ nấu cho hai người ăn. Hiện tại mình đã cảm thấy rất đói, chúng ta đi ăn thôi.”

Hạo Minh đi ngang qua nhà hàng Lục Sơn thì thấy Diệp Thảo mặc bộ đồ đầu bếp của nhà hàng, cô đang đẩy xe có món ăn và cười nói chuyện với Bạch Nguyệt và Phong Nhã. Hàng mi Hạo Minh nhíu chặt, anh mở cửa bước vào bên trong. Đi đến gần Diệp Thảo thì thấy cô đứng lại anh cũng đứng lại theo.

Đi qua một căn phòng, Diệp Thảo thoáng nhìn thấy bố của cô và anh trai đang ở bên trong, cô dừng lại để nhìn kĩ hơn.

Khi nhân viên của nhà hàng mang thức ăn vào, khi đi ra thì đóng cửa không được chặt nên từ bên ngoài có thể nhìn thấy một phía trong căn phòng.

Diệp Thảo đứng nhìn bố cô và anh trai. Sao bố cô về từ khi nào mà cô lại không biết vậy? Có chuyện gì mà lại khiến cho ông ấy vui đến vậy? Ngược lại, sao nụ cười của anh trai cứng ngắc như là bị ép buộc phải cười? Mà người đối diện bố và anh trai là ai vậy?

Trong căn phòng vang lên tiếng nói, “Tôi thấy chúng nó tuổi còn nhỏ, hãy để chúng nó đính hôn trước, còn chuyện kết hôn thì khi nào chúng nó đủ tuổi thì tính sau. Tôi nói thế có đúng không, ông Văn?”

“Tôi cũng nghĩ vậy đó!” Hoàng Nhất Văn gật đầu cười nói.

“Tôi nghĩ khi chúng nó đính hôn rồi thì sẽ cho tụi nó ở riêng. Tôi đã chuẩn bị sẵn một căn biệt thự, ở đó có người giúp việc hết rồi, cho hai đứa đến đó ở mỗi đứa một phòng.” Giọng nói của người đàn ông lại vang lên một lần nữa.

Bố DiệpThảo suy nghĩ một lúc, “Tôi thấy chuyện này có vẻ không được ổn cho lắm.”

“Có gì mà không ổn đâu, chuyện này cũng bình thường thôi mà. Cho chúng nó ở chung một căn nhà để chúng nó hiểu nhau hơn chứ sao. Mà hai đứa nó ở khác phòng hơn nữa có người giúp việc ở đó ông lo lắng cái gì chứ!”

Hoàng Nhất Văn thấy lời nói của ông bạn cũng có lí, liền gật đầu cười, “Được cứ như vậy đi!”

Diệp Thảo đứng ngoài hí hửng, cô nghĩ đây chắc chắn là chuyện có liên quan đến việc hôn nhân đại sự của anh trai mình. Cô biết nghe lén là không nên nhưng hiện giờ cô rất muốn biết người con gái sắp đính hôn với ai. Diệp Thảo quay sang Phong Nhã và Bạch Nguyệt nói nhỏ, “Không biết chị dâu tương lai của mình có dáng vẻ như thế nào nhỉ, ở đây thêm một lúc nữa đi.”

“Ông Văn này, tôi thấy cuối tháng này có ngày tốt, hay là tổ chức lễ đính hôn cho tụi trẻ luôn đi, ông nghĩ sao?” Người đàn ông trong phòng lên tiếng nói.

“Mọi việc cứ để ông quyết định, tuy có hơi nhanh nhưng không sao, tôi sẽ thông báo cho con bé nhà tôi biết.” Bố Diệp Thảo gắp thức ăn cho người kia, “Ăn thôi, không bàn về chuyện này nữa, thức ăn nguội hết rồi.”

Nghe lời nói cuối cùng của bố nói, nụ cười trên môi Diệp Thảo trở nên cứng ngắc, đầu óc trở nên bối rối, từng lời nói trong căn phòng đều hiện dần lên trong đầu của cô.

Đính hôn! Ở chung một mái nhà! Lễ đính hôn tổ chức vào cuối tháng này! Những chuyện này không phải là chuyện của anh trai cô mà không ai khác nó lại có liên quan đến cô.

Tại sao quyết định chuyện quan trọng như vậy mà không ai cho cô biết? Tại sao người bố và người anh trai thương yêu cô nhất lại giấu cô chuyện này? Nếu mà cô không vô tình đi qua đây chẳng phải họ sẽ giấu cô đến tận tới lễ đính hôn không? Diệp Thảo đứng bất động tại chỗ, giọt nước mắt trên khóe mắt từ từ trào ra.

Nhật thiên xin phép ra ngoài, khi mở cửa thì thấy Phong Nhã, Bạch Nguyệt và Diệp Thảo. Kì lạ hơn nữa là khi anh nhìn thấy Diệp Thảo trong bộ dạng mặc đồng phục đầu bếp của nhà hàng và nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt, Nhật Thiên khẽ nhíu mày, “Sao cô lại ở đây? Cô Là đầu bếp ở đây sao?”

Diệp Thảo không nói gì vẫn đứng bất động tại chỗ, nhìn vào Nhật Thiên lắc lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, “Đây không phải sự thật, chỉ là mình đang mơ thôi!” Diệp Thảo quay sang nắm lấy tay Phong Nhã, “Chị hãy nói cho em biết đây chỉ là mơ thôi, những lời nói trong căn phòng kia mà em nghe được chỉ là mơ, khi nào tỉnh lại sẽ không có gì hết.” cô lắc mạnh tay Phong Nhã, “Trả lời em đi, đây không phải là sự thật…không phải là sự thật….” không thấy Phong Nhã trả lời, cô từ từ lùi lại về phía sau.

Lục Sơn nhìn thấy em gái ngoài cửa thì anh liền chạy đến ôm lấy Diệp Thảo, “Diệp Thảo, em đừng có như vậy mà, lúc này em phải bình tĩnh lại, đừng làm ảnh hưởng không tốt đến tâm trạng.”

Diệp Thảo ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lục Sơn, “Anh cũng biết quan tâm đến tâm trạng hiện giờ của em sao? Nếu quan tâm đến em thì chuyện vừa rồi anh đã không giấu em rồi.”