Em Sẽ Đến Dỗ Anh

Chương 7




17

Dạo gần đây, mọi người ở trường THPT số 1 đều nói, để một học sinh thay đổi, chỉ cần một tình yêu ngọt ngào, trùm trường Tô Dạng chính là một ví dụ sinh động.

Anh thật sự bắt đầu học tập. Khi có ai lỡ cản đường anh, lúc nhường anh qua, thậm chí Tô Dạng còn nói cảm ơn với họ.

Nhưng Tô Dạng cảm ơn mà thái độ như thể họ đang nợ tiền anh vậy còn đáng sợ hơn là lúc Tô Dạng đánh người.

Bọn họ đều nói đó là nhờ công lao của tôi.

Một ngày nọ, nam sinh trước đây cùng lăn lộn với anh nói: “Anh Dạng, nghe nói hôm nay người bên trường THPT số 2 muốn tổ chức tiệc, chúng ta có đi không?”

Tô Dạng bày ra vẻ mặt chán ghét đá cậu ta một cái: “Chỉ là một bữa tiệc dở hơi, không biết thì đừng nói, Vũ Hòa nhà tao dạy dỗ tao rất vất vả, đừng khiến ông đây lạc lối.”

Càng gần đến thời gian tôi đi tập huấn, anh càng dính lấy tôi.

Anh vừa nắm tay tôi vừa bi thương nói: “Tại sao lại phải đi tập huấn tận một tháng?”

Tôi không ngờ khi Tô Dạng yêu đương sẽ dính người như vậy, nhưng tôi cũng thích việc anh dính lấy tôi, điều đó tôi thấy được một mặt khác của anh.

Tôi biết anh không nỡ rời xa tôi, tôi chỉ có thể nói với anh rằng, một tháng sẽ trôi qua rất nhanh, hơn nữa anh vẫn có thể đến thăm tôi.

Nhưng tôi không ngờ là cả một tháng đó anh lại không hề đến thăm tôi, thậm chí còn không gọi điện thoại.

Nhưng đêm nọ, có người gọi điện cho tôi, không phải số điện thoại của Tô Dạng nhưng tôi biết đầu bên kia chính là Tô Dạng.

Tôi hỏi người đó là ai mấy lần nhưng bên kia đều không trả lời, như thể người đó chỉ muốn nghe giọng nói của tôi.

Tôi cảm thấy có thể đã có chuyện xảy ra, nhưng tôi không ngờ tất cả những chuyện này đều do một tay Trần Khê tạo ra.

Trước khi đi tập huấn, tôi đến nhà Trần Khê tìm cô ta. Lúc đó, tôi chỉ muốn lấy lại bức thư mà Tô Dạng đã viết cho mình.

Đó là tấm chân tình của Tô Dạng, tôi nhất định phải lấy lại, cho nên tôi mới tới nhà cô ta.

Tôi không biết nhiều về Trần Khê, chỉ biết rằng khi cô ta còn nhỏ, mẹ cô ta dẫn theo cô ta và em trai đi tái hôn với một người đàn ông làm việc ở công trường.

Nhà Trần Khê có hơi khó khăn, hàng năm trường đều trao học bổng, nhưng cô ta không hề đi tranh.

Cô ta là một cô gái rất kiêu ngạo.

Cô ta hiếm khi kể về gia đình mình ở trường. Vì vậy, tính tình cô ta cũng rất lầm lì và ít khi chủ động nói chuyện với người khác.

Thế nên tôi không biết cuộc sống của cô ta khó khăn.

Tôi hỏi đường đến nhà cô ta, quanh đó toàn là nhà trọ, môi trường không được tốt lắm.

Vừa đến gần nhà cô ta, tôi đã nghe thấy tiếng đánh đập và la mắng.

“Con khốn này, dáng vẻ không khác gì mẹ mày, đều là người ích kỷ, mày ăn của tao, mặc của tao, tao để mày đi với bạn tao thì sao hả?”

Qua cửa sổ, tôi mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông đang kéo tóc Trần Khê.

“Tao nuôi mày nhiều năm như thế, có lần nào mày chịu nghe lời tao không, mày với em trai mày đều là lũ vô dụng, lần này mày không muốn đi cũng phải đi, mày đi thì tao mới có tiền trả bọn cho vay nặng lãi, mày không đi thì tao sẽ đánh đến khi mày chịu đi, em trai mày cũng đừng mong được sống tốt.”

Khi nhắc đến em trai, Trần Khê lập tức ôm lấy chân người đàn ông cắn mạnh.

Người đàn ông đau đớn, đá cô ta bay ra xa, đá từ trong nhà bay ra ngoài cửa.

Tôi bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, nhưng khi kịp phản ứng lại, tôi đã chạy tới bảo vệ Trần Khê.

18

Người đàn ông bị tôi làm cho giật mình, Trần Khê cũng ngây người, tôi nhẹ nhàng nắm tay cô ta, ra hiệu cô ta đừng sợ.

Lúc này tôi mới để ý trong phòng còn có một bé trai tầm bảy, tám tuổi đang đứng khóc.

Tôi đỡ Trần Khê dậy: “Tôi gọi cảnh sát giúp cậu.”

“Báo cảnh sát? Để tao xem hôm nay đứa nào dám báo cảnh sát. Cô gái trẻ như này đáng giá hơn con nhỏ khốn khiếp kia, quản chuyện của tao đúng không, hôm nay tao sẽ để mày đến mà không thể về.”

Lời của gã làm tôi thấy buồn nôn: “Ông đang phạm pháp đấy!”

Giọng tôi nhỏ và nhẹ, dù tôi có tức giận đến đâu thì giọng nói cũng không có chút uy hiếp gì.

Gã càng cười to hơn, thậm chí còn muốn đến kéo tay tôi.

Gã chưa kịp đến gần, tôi đã hét lên với đôi mắt đỏ hoe: “Tô Dạng!”

Tô Dạng ở ngay gần đây, anh đi cùng với tôi, nhưng tôi nói muốn tự mình đi vào nên bảo anh đứng đợi tôi ở đầu ngõ.

Cửa bị đá ra, Tô Dạng đá gã một cái, sau đó đè gã rồi đập vào tường, nắm đấm của anh nhắm thẳng vào người người đàn ông, gã bị đánh đến ngất xỉu, trên mặt toàn là máu.

Tôi thấy tay Tô Dạng đã chảy máu, tôi lo lắng gọi anh, nhưng lúc đó dường như anh không cảm nhận được thế giới bên ngoài, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Tôi sợ sẽ xảy ra chuyện không may, tôi đi tới nắm lấy bàn tay đang siết chặt của anh, tôi cảm nhận được anh đang run rẩy.

Mắt anh đỏ hoe, tràn đầy tức giận, anh vẫn muốn đánh tiếp.

Tôi kéo góc áo anh: “Tô Dạng, ổn rồi, tớ không sao, gã không chạm được vào tớ.”

Tôi là người hay khóc, vừa nói xong, nước mắt đã chảy thành hàng.

Mắt Tô Dạng trở lại bình thường, nhìn về phía tôi, cẩn thận lau nước mắt cho tôi từng chút một, vỗ nhẹ vào lưng tôi, nói với tôi, giống như đang tự nói với chính anh:

“Bé yêu đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây, anh ở đây.”

Nói xong, anh kéo tôi ra ngoài.

“Bỏ đi, chúng ta bỏ bức thư đó đi, em muốn thì anh viết lại cho em.”

Tôi định nói tiếp nhưng Tô Dạng đã cõng tôi lên, đưa tôi ra khỏi nhà Trần Khê.

“Anh sẽ dẫn em rời khỏi đây, ngoan nhé.” Giọng anh rất khàn.

Tôi cảm nhận được sự kỳ lạ của Tô Dạng, trong lòng có cảm giác khó chịu khó diễn tả, nhưng tôi không biết an ủi anh thế nào, chỉ có thể kề sát mặt vào anh, để anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi.

“Tô Dạng, tớ không sao, cậu đừng sợ, tớ biết cậu sẽ đến mà.”

Bước chân của Tô Dạng hơi dừng lại: “Vũ Hòa, may mà hôm nay em gọi tên anh, nếu không, lỡ em xảy ra chuyện gì trong khi anh lại đang ở gần đó, nếu chuyện đó thật sự lại xảy ra lần nữa, anh sẽ không sống nổi mất.”

Khi đó tôi vẫn không hiểu tại sao Tô Dạng lại nói là “lại”, mãi cho đến khi tôi đi tập huấn trở về.

Trong thời gian tập huấn, tôi rất lo lắng khi Tô Dạng không hề liên lạc với tôi dù chỉ một lần, lúc đầu tôi chỉ nghi ngờ một chút, nhưng sau khi nhận được cuộc điện thoại im lặng vào lúc nửa đêm khiến tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

Về đến nhà, tôi gọi điện thoại cho Tô Dạng nhưng anh không bắt máy.

Vì thế, sáng hôm sau tôi vốn dĩ có thể nghỉ một ngày nhưng tôi đã đến trường luôn.

Lúc nhìn thấy tôi, bạn thân rất kinh ngạc, cô ấy cứ muốn nói rồi lại thôi.

Tôi bình tĩnh hỏi: “Cậu nói đi, có phải Tô Dạng xảy ra chuyện gì không? Cậu có thể nói cho tớ biết không, tớ có thể chịu đựng được.”

Bạn thân ấp a ấp úng một hồi, cuối cùng tôi cũng có thể hiểu rõ mọi chuyện.

Tô Dạng của tôi, những ngày tháng mà không có tôi ở bên cạnh, anh đã phải nhận vô vàn lời chỉ trích ở trường.

Bọn họ nói, Tô Dạng là tội phạm đã hại chết mẹ mình, mẹ anh vì anh nên mới chết.

Bố anh cũng sẽ không chết vào ngày đó.

Bọn họ nói tất cả đều là lỗi của anh, nếu như không có Tô Dạng, mẹ anh đã không chết, mẹ anh cũng không nên sinh ra anh.

Bọn họ nói, Tô Dạng không có lương tâm, ngày mẹ anh vì anh mà qua đời, anh lại đang ở trong quán net chơi game.

Họ nói, bảo sao tính tình anh thất thường như thế, cái chết của mẹ cũng không thay đổi được anh, anh hoàn toàn không cứu nổi nữa rồi.

Bọn họ nói, Tô Dạng vốn không nên sống ở trên đời này, là bọn họ thì bọn họ cũng không còn mặt mũi mà sống.

Giây phút đó, dường như ai cũng có thể đứng ra phê phán anh.

Tôi đau đớn đến không thể hít thở, muốn lập tức đi tìm Tô Dạng nhưng tôi không tìm được anh, mọi người trong trường cũng không thèm nghe tôi giải thích.

Tôi nói cho bọn họ biết, Tô Dạng rất tốt, nhưng ngoại trừ bạn thân thì không có ai tin tôi cả.

Làm sao bây giờ đây, Tô Dạng, em nên làm gì đây? Em quá vô dụng, trừ việc học ra thì em không làm được gì khác cả.

Ngay đến biện giải cho anh mà em cũng không làm được.