Em Sẽ Đến Dỗ Anh

Chương 5




13

Tô Dạng cõng tôi đang khóc sướt mướt trên lưng bước đi chậm rãi, đến trước cổng nhà rồi mà tôi vẫn còn khóc nức nở.

Tô Dạng cẩn thận thả tôi xuống, đeo cặp lên lưng cho tôi, hai tay nắm bả vai tôi, khom lưng song song với tôi.

Giọng nói dữ dằn nhắc nhở: “Học sinh tốt, về nhà không được khóc nữa, biết chưa? Chỉ là chuyện nhỏ thôi, ngủ một giấc là sẽ ổn thôi. Nếu để ông đây biết cậu về nhà rồi mà vẫn còn lén khóc một mình, tôi sẽ…”

Tôi nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe, chờ lời tiếp theo của anh.

Tô Dạng thở dài một hơi, xoa đầu tôi: “Quên đi, tôi không làm gì cậu được. Về đi, yên tâm ngủ một giấc, ngày mai sẽ tốt thôi, tôi hứa với cậu. Nhưng hôm nay nhất định phải ăn cơm, biết chưa?”

Tôi đã khóc suốt cả đoạn đường, thật ra tôi cũng không còn buồn nữa. Dù sao kiếp trước tôi sống lâu như vậy, cũng lớn tuổi rồi, chỉ là hôm nay tôi chưa chấp nhận được chuyện trường học cũng sẽ có những lúc bất công, mà người khởi xướng tất cả những chuyện này lại là giáo viên.

Tôi chỉ là không thể chấp nhận, nhưng khóc lâu như vậy tôi cũng đã nghĩ thông rồi.

Tôi vẫn luôn nghĩ thế giới này rất tốt đẹp.

Cho nên, bây giờ khi đối mặt với Tô Dạng thì hơi xấu hổ, tôi khóc trước mặt anh lâu như vậy, thật là mất mặt, chắc chắn là rất xấu.

Tô Dạng nhìn tôi không nói gì, đôi mắt đỏ hoe, cúi đầu, anh nhỏ giọng chửi thề “đậu má”.

Anh nâng mặt tôi lên, hung hăng nói: “Nói chuyện, nếu còn không chịu nói thì ông đây sẽ hôn cậu.”

Trong mắt tôi lóe lên sự kinh ngạc, nghĩ thầm tôi đã khóc thành như vậy rồi mà anh vẫn còn tâm tư đó.

Hình như Tô Dạng biết tôi đang nghĩ gì, cười nhẹ.

Tiếng cười của anh ngắn và trầm thấp, khiến tôi cảm giác lồng ngực mình có hơi tê dại.

Tôi luống cuống nhìn anh.

Tô Dạng nhẹ giọng nói: “Về nhà nhớ ăn cơm, được không?” Dừng lại một chút, anh lại bất lực nói tiếp: “Nói chuyện.”

“Ừm.”

Tôi nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi vào nhà, tôi lại thấy rất bất an, Tô Dạng nói ngày mai sẽ ổn, anh đã cam đoan như thế.

Nhưng anh làm sao có thể cam đoan như thế? Tôi rất lo lắng cho anh.

Vì thế tôi nói dối bố mẹ, nói với họ rằng tôi quên mang bài tập về nhà, phải đến trường lấy.

Bố tôi rất lo lắng, một hai phải đưa tôi đi, nhưng tôi nói một mình tôi đi là được rồi.

Có lẽ bố thấy tôi hiếm khi cố chấp như vậy nên đành bảo tôi cẩn thận một chút, lấy sách xong thì nhanh chóng quay về, có chuyện gì thì gọi điện cho bố.

Tôi không kịp nghĩ xem họ có nhìn ra tôi đang nói dối hay không, vội đạp xe đến trường.

Đến trường, tôi đi thẳng tới văn phòng của chủ nhiệm khóa.

Không biết vì sao nhưng tôi có linh cảm Tô Dạng sẽ đi tìm chủ nhiệm khóa.

Quả nhiên, vừa đi đến cửa văn phòng, tôi đã nghe thấy giọng của Tô Dạng.

“Má nó, ông thật sự cho rằng em ấy không có ai chống lưng đúng không?”

Tô Dạng túm tóc chủ nhiệm khóa, hất tàn thuốc rồi nhả khói thuốc vào mặt thầy ta.

“Làm như nào thì tùy ông.”

Chủ nhiệm khóa bị dọa sợ, mùi khói thuốc nồng nặc làm thầy ta ho sặc sụa.

Xuyên qua làn khói thuốc, tôi nhìn thấy Tô Dạng vỗ vào mặt thầy ta, ánh mắt đầy hung ác: “Công bằng chút cho ông đây, đây là trường học.”

Tôi không nghĩ nhiều, đứng ở cửa văn phòng gọi anh: “Tô Dạng.”

Tôi vừa dứt lời, tôi thấy rõ cơ thể Tô Dạng hơi run lên.

14

Tô Dạng thả tóc của chủ nhiệm khóa ra, dập điếu thuốc, đi qua kéo tôi rời khỏi văn phòng.

Anh vừa đi vừa nói: “Sao cậu lại tới đây, không phải bảo cậu về nhà à, khói nhiều như vậy, cậu tới làm gì.”

“Tớ lo lắng cho cậu.”

Nghe tôi nói thế, Tô Dạng đột nhiên buông tay đang dắt tôi ra, dừng lại, đối mặt với tôi.

Anh cúi đầu nhìn tôi, không được tự nhiên hỏi: “Cậu… thấy được bao nhiêu?”

Không đợi tôi trả lời, anh đã giải thích: “Cậu yên tâm, tôi chỉ hù thầy ta thôi, tôi sẽ không làm gì thầy ta đâu. Cậu…”

“Tô Dạng, tớ đang lo lắng cậu sẽ phải chịu thiệt.”

Tô Dạng sửng sốt, khẽ cười thành tiếng, lúc nói chuyện trong mắt chứa đầy ý cười: “Tôi chịu thiệt? Chỉ có tôi chịu buông tha cho thầy ta hay không thôi, không có chuyện tôi chịu thiệt đâu. Cổ đông lớn nhất của trường này là Tô thị.”

Giọng anh rất tự tin, làm tôi nhớ lại bóng dáng khi anh là sếp của tôi kiếp trước.

Anh nhìn tôi rồi thản nhiên nói: “Học sinh tốt.”

“Hả?”

Một bàn tay to xuất đặt lên má tôi, nhẹ nhàng bóp bóp.

“Lần sau gặp phải loại chuyện này thì đừng có tự giải quyết, cậu là học sinh tốt, ai cũng có thể bắt nạt cậu. Nhớ đến tìm tôi, tôi có tiếng xấu sẵn rồi, để tôi ra mặt cho cậu.”

Tôi không lên tiếng, mỉm cười nhìn anh, Tô Dạng bị tôi nhìn đến không được thoải mái, anh quay đầu đi, đưa tay che mắt tôi lại.

“Đừng nhìn tôi như thế nữa, dễ như trở bàn tay, tôi gặp những người khác cũng thế.”

Tôi dùng hai tay nắm lấy tay anh, nhắm mắt lại: “Bạn học Tô Dạng, cậu khom lưng xuống một chút.”

Giọng Tô Dạng cà lơ phất phơ: “Làm gì?”

“Tớ muốn sờ đầu cậu.”

“Ha, đầu của ông đây mà cậu cũng dám sờ à?” Tô Dạng cười nhạo tôi.

Tôi không nói gì, chỉ ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh.

Tô Dạng gãi đầu, thở dài, khom người xuống trước mặt tôi: “Nhanh lên cho ông.”

Tôi cong môi cười, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu anh, nhẹ giọng gọi: “Bạn học Tô Dạng.”

“Lại làm sao?” Giọng Tô Dạng hơi dữ nhưng vẫn cong eo.

Tôi nói từng câu từng chữ với anh: “Tớ muốn yêu sớm với cậu.”