Ngàyhôm sau, mỗi mình tôi lên cơn sốt. Mio và Yuji nhìn tôi khó hiểu. Tựa như haimẹ con đang nhìn một người chỉ cần rửa mặt thôi cũng bị cảm. Hệ thống miễn dịchcủa tôi thuộc loại xoàng xĩnh. Như thể mạng lưới an ninh quốc phòng của mộtquốc gia nào đó vừa bị cắt giảm cả ngân sách lẫn quân số. Quân địch cứ thế xâmlược thoải mái.
Trungbình mỗi năm tôi bị cảm và sốt cao chừng mười lần. Lần này chỉ là một trong sốmười lần đó. Chẳng có gì đặc biệt cả.
Tôi nằmco ro trong chăn, Mio gọt táo và bón cho tôi.
“Ôichao!” Yuji nói. “Thích thế.”
“Con bịcảm cũng sẽ được mẹ bón cho như thế.”
“Thếhả?”
Tuynhiên, cậu con trai hiếu thảo của tôi chẳng mấy khi bị cảm. Chỉ riêng việc đócũng đỡ được cho ông bố đơn thân này nhiều lắm.
Yujitiếc nuối, phụng phịu đi ra cửa để đi học.
“Chồngcó muốn ăn gì không?”
“Không.Anh không muốn ăn lắm.”
“Vậy đểem đi làm sinh tố chuối nhé. Sinh tố chắc là chồng uống được?”
Anhuống được, tôi trả lời.
Mio đira bếp. Từ vị trí đang nằm, tôi có thể trông thấy bắp chân đầy đặn của nàng.Tôi nhìn được cả phía sau đầu gối nàng, chỗ nổi gân xanh và một ít bắp đùi mềmmềm bên trên. Cảnh tượng này khiến tim tôi loạn nhịp.
Thậthết sảy!
Látsau, nàng bưng vào một cái khay bên trên là cốc nước lấm tấm hơi lạnh.
“Chồngphải uống đủ nước.”
Mio cắmđầu ống hút, đưa đến tận miệng tôi. Giống như con rùa, tôi thò cổ ra, ngậm đầuống hút để uống thử hỗn hợp gồm chuối, sữa và mật ong. Sự sảng khoái lan tỏatrong lồng ngực.
“Chồngthấy ngon không?”
“Ngon!”tôi nói. “Anh thấy rất dễ chịu.”
“Vậy à?Chồng đang sốt mà?”
“Ừ. Kểra bị thế này cũng hay. Lâu lắm anh mới có cảm giác được nghỉ ngơi.”
“Chồngcứ nghỉ ngơi đi. Thật thoải mái vào.”
“Ừ.”
Nànglần lượt kéo tay và chân tôi ra khỏi chăn để cắt móng tay, móng chân cho tôi.
“Em bảonày,” nàng nói
“Gìcơ?”
“Chồngphải cắt móng tay, móng chân đều đặn hơn đấy.”
“Ừnhỉ?”
“Ngườilớn rồi.”
“Anhkhông cảm thấy thế đâu.”
“Vậyà?”
“Anhcảm thấy như chúng mình vẫn đang ở tuổi mười lăm, say sưa giấc nồng trong lớphọc.”
“Đượcthế thì tốt quá.”
“Chẳngbiết nữa!”
“Giả sửnhư thế, chồng có chọn em làm vợ nữa không?”
Tấtnhiên, tôi nói.
“Nếu emchấp nhận người như anh.”
“Tốtquá,” nàng nói rồi đứng dậy đi sang phòng bên.
Một látsau, tôi nghe thấy giọng nàng.
“Em đimua vài thứ nhé.”
“Thếhả?”
“Vâng,chưa có thức ăn cho bữa tối, với lại phải mua mấy thứ khác nữa.”
“Ừ.”
Lúcnàng quay lại phòng, tôi có cảm giác mắt nàng đỏ ngầu. Có thể đó chỉ là cảmgiác của tôi.
Nàng áptrán nàng vào trán tôi để kiểm tra nhiệt độ.
“Chồngsốt cao đấy.”
“Lúcnào cũng thế. Cơ thể anh luôn phản ứng thái quá với mọi chuyện.”
“Nhưngphải cẩn thận, không thể chủ quan với sốt được.”
“Anhbiết.”
“Em sẽvề ngay thôi.”
“Ừ.”
Anh sẽđợi, tôi nói.
Nàng điđược chừng mười lăm phút thì nhiệt độ của tôi tăng lên dữ dội. Tôi run cầm cập,cảm giác bức bối rất khó tả lan tỏa khắp vùng ngực. Tôi trùm chăn kín đầu màvẫn thấy rét.
Tôi cốchịu được một lúc thì tình hình ổn định trở lại. Tôi vớ vội cái nhiệt kế bêncạnh gối cho vào miệng. Mới được một phút, nhiệt độ đã kêu píp píp. Màn hình béxíu hiển thị con số 40.5 độ.
Cảmgiác lo lắng ồ ạt dâng trào. Tôi tưởng tượng ra cảnh tôi chết vàYuji đứng nhưtrời trồng bên cạnh.
Mộtkiểu ảo giác hoang tưởng.
Chứnghoang tưởng, nói ngắn gọn là chứng bệnh giống như con chó cứ loanh quanh mộtchỗ chỉ vì thứ mùi không hề tồn tại ở mông mình. Một cái cớ rất nhỏ cũng đủkhiến cho hàng loạt thứ hoang tưởng kéo tới.
Nhiệtđộ cao và chất hóa học bị rò rỉ khiến chúng chạy lung tung.
Tôichợt nhớ ra chỗ thuốc giảm sốt phòng khám kê cho tôi lần trước vẫn còn. Phảihạn chế tối đa việc uống thuốc nên tôi đã không động tới số thuốc đó. Chỉ khinào không làm chủ được bản thân tôi mới dùng đến thuốc.
Tôi lếtra bếp. Lấy gói thuốc từ ngăn kéo chạn bát, bẻ một viên rồi cho vào miệng. Tôirót nước vào cốc rồi tu thẳng một hơi. Xong xuôi, tôi bò trở lại chăn.
Thế làổn. Tôi tự trấn an. Nhiệt độ sẽ giảm. Yuji sẽ không phải sống một mình.
Tôi lắngnghe cơ thể, chờ đợi xem có chuyển biến gì không.
Cótiếng “cạch” của công tắc. Đoạn giữa tim và dạ dày.
Chínhxác là tiếng “cạch”. Nhưng sau này tôi mới biết, đó là tiếng bộ cảm biến củatôi phản ứng lại với chất Alkaloid có trong thuốc giảm sốt.
Đấttrời bỗng nhiên đảo lộn.
Van mởbung ra, kim áp kế nhảy lên mức kịch trần.
Hết mứcrồi mà chất hóa học vẫn cứ tuôn ra ào ào. Cơ trên người tôi co lại, bất chấp sựkháng cự của tôi.
Chân vàtay tôi co quắp, các ngón tay cứ siết chặt lại với nhau, mạnh đến mức có thể bẻgãy một đồng xu. Mắt tôi trợn ngược lên đến độ gần nhìn được cả não. Nhịp timchơi khúc ngẫu hứng của Paganini[1]. Khúc ngẫu hứng mang tính nghệthuật siêu việt.
[1]Niccolo Paganini (1782-1840): nghệ sĩ violin nổi tiếng người Ý.
Tôi gầnnhư cầm chắc rằng mình sẽ chết.
Đúnglúc ấy, Mio đi chợ về.
“Chồnghết sốt chưa?”
Miotiến vào phòng ngủ và thứ đập vào mắt nàng là bộ dạng co quắp như con tôm củatôi. “Chồng ơi!”
Nànglao đến ôm chầm lấy tôi, tôi cố gắng nói với nàng.
“Gọi…cấp… cứ…”
Nànggật đầu, nhẹ nhàng đặt tôi nằm xuống rồi chạy lại phía máy điện thoại bấm 119.
“Xe sẽtới ngay.”
Tôi bảo“Ừ”.
Tôimuốn nhìn thấy gương mặt Mio nhưng không tài nào thu được hình ảnh của nàng vàotầm mắt. Trước mắt tôi chỉ toàn là trần nhà và giấy dán tường bạc phếch.
Mioquay trở lại chỗ tôi, nàng nhấc nửa người tôi lên, vuốt vuốt mái tóc tôi.
“Ôi, emphải làm gì bây giờ? Em phải làm gì để chồng thấy đỡ hơn?”
Cứ thếnày thôi, tôi nói.
Tôiđang khó thở nên chỉ thốt ra được mấy tiếng thều thào. Cố lắm tôi mới nhấc đượctay phải lên, chìa ra trước mặt nàng. Mio nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay run rẩy củatôi.
Anh sợlắm, tôi nói.
“Khôngsao. Không sao đâu. Xe cấp cứu sắp đến rồi.”
Tôi gậtđầu.
Tôinhắm nghiền mắt lại vì quá đau. Trái Đất đang quay với vận tốc gấp hai mươi lầnbình thường. Nếu Mio không ôm tôi thì có lẽ lực ly tâm đã hất văng tôi ra khỏihệ mặt trời.
Một consóng lớn chồm tới, tôi thở mạnh.
“Chồngsao thế?!”
Nàngghé sát tai vào miệng tôi.
“Chồngkhông thở được à? Chồng thấy khó thở?”
(Anhxin lỗi)
Tôinói.
“Tạisao? Tại sao chồng lại xin lỗi?”
(Anhkhông giữ được lời hứa với em)
“Lờihứa?”
(Anhhứa sẽ cùng em đi du lịch)
Vìkhông còn tỉnh táo nên tôi quên mất Mio chỉ còn là hồn ma. Nàng vẫn là người vợsống cùng tôi lâu nay.
(Anhhứa sẽ đưa em đi xem pháo hoa)
Nhấtđịnh là thế.
Vâng,nàng nói.
Và luônkèm theo một nụ cười buồn.
Có lẽnàng đã biết, đó là giấc mơ không có thực.
“Chúngmình sẽ đi. Chồng nhé? Chúng mình sẽ đi cùng nhau. Chồng hãy cố lên.”
Cơn mêsảng của tôi ngày càng trầm trọng.
Giọngcủa nàng nghe thật xa xôi.
(Anhxin lỗi vì khiến em phải lo lắng)
(Cảm ơnem đã luôn ở bên anh)
“Đượcrồi. Chuyện đó để sau. Chồng đừng nói nữa.”
Tôinghe thấy tiếng lộp bộp trên trán. Rất có thể là nước mắt của Mio.
Nànghôn lên đôi mắt đang nhắm nghiền của tôi.
“Chồngthở từ từ thôi, thả lỏng người ra.”
Nhưngtôi không tài nào ngăn nổi những điều mình muốn nói.
(Hãychăm sóc Yuji giúp anh)
(Vì congiống anh nên rất có thể con cũng sẽ bị như anh bây giờ)
(Đờianh khổ lắm rồi, vì vậy, vì vậy)
(Vìvậy, vì vậy)
Cơn mêsảng tăng lên, đến nỗi tôi chỉ còn thấy mờ mờ những thứ cách dó vài xen ti mét.
Tôichẳng biết mình đang ở đâu.
Anh,anh, anh
Tôinói.
“Thấyrất dễ chịu khi ở bên em. Cảm ơn em.”
Và…
“Vĩnhbiệt em.”