Bên đường có rất nhiều cửa hàng đều dán nhãn dán và hoa lên cửa sổ chào đón năm mới, hôm nay chính là giao thừa, Trình Gia Ninh nhận được đèn Khổng Minh (*) từ bạn thân ở xa gửi đến.
(*) Đèn Khổng Minh: còn được gọi là đèn trời, thường được gọi là đèn ước nguyện và đèn lồng cầu nguyện, là đồ thủ công mỹ nghệ cổ của dân tộc Hán. (Baidu)
Sau khi đếm, có tổng cộng chín người, Trình Gia Ninh lấy ra hai cái, còn dư lại bảy cái mang đến cho bạn bè ở Nhất Trung.
Trình Gia Ninh nhìn hai chiếc đèn Khổng Minh trong tay, rơi vào trầm tư, cô muốn cùng thả đèn cùng anh, nhưng không có khả năng.
Lâm Diệp vẫn luôn là một nam sinh có ý thức ranh giới rất mạnh, Trình Gia Ninh hiếm khi thấy anh tiếp xúc với nữ sinh khác, cho dù là lúc hành lang có đông người, cũng luôn cố gắng nghiêng người giảm bớt sự đụng chạm, cho nên khi Trình Gia Ninh tới gần anh, hiếm khi thấy anh cố ý né tránh, cũng rất vui mừng.
Vào ngày cuối cùng của năm 2020, Trình Gia Ninh vẫn rất muốn nói chuyện với anh.
Trước kỳ nghỉ tết Nguyên Đán, tiết tự học tối hôm nay cũng khá buông thả, buổi chiều sau khi Trình Gia Ninh tan học, cũng chưa kịp thu dọn ba lô, cất bước chạy đến hành lang, lén lút nhìn vào trong lớp 38.
Lớp học của bọn họ chỉ còn một vài người lẻ tẻ đang tự học, vị trí của nhóc con cũng không còn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, nhưng áo khoác của anh được đặt tùy tiện trên bàn.
“Áo khoác cũng đã cởi ra, chắc là đi chơi bóng rồi.” Trình Gia Ninh nghĩ đến tiết tự học buổi tối cuối cùng vào chiều thứ bảy tuần trước, nhóc con cũng đều đi chơi bóng cùng bạn bè. Trình Gia Ninh vội vàng trở lại lớp thu dọn đồ đạc, đeo khẩu trang đi xuống dưới đứng ở trên con đường phải đi qua để trở về lớp học của anh.
Trình Gia Ninh không phải là người sợ lạnh, nhưng là gió lạnh thấu xương, thổi qua mặt khó tránh khỏi có hơi đau, cũng may là có khẩu trang che chắn nhưng đỡ hơn một chút.
“Gia Ninh, cậu còn chưa đi sao?” Giản Văn Văn đeo ba lô đi xuống tầng, từ xa đã nhìn thấy Trình Gia Ninh chậm rãi đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía sân điền kinh, ánh mắt kỳ vọng một cái gì đó xuất hiện.
“Hả? Tớ không vội, đợi lát nữa sẽ đi sau.”
“Hôm nay là giao thừa, buổi tối có muốn đi ra ngoài chơi không?”
“Ừm, đi thả đèn Khổng Minh.”
“Thả đèn Khổng Minh thật sự là một tiết mục không thể thiếu trong dịp Tết.” Mỗi năm vào đêm giao thừa, ở quảng trường Ôm Thạch có rất nhiều người đến thả đèn Khổng Minh, gửi đi nguyện vọng năm sau.
“Đây là lần đầu tiên tớ thả đèn, dự định thả hai cái.”
“Lần đầu tiên thả sao? Vậy hôm nay phải viết nguyện vọng của cậu đó nha. Tớ đi đây!” Giản Văn Văn lộ ra một nụ cười tươi tắn, vẫy vẫy tay rồi rời đi.
“Ừm, được.” Trình Gia Ninh trả lại bằng một nụ cười nhàn nhạt, quay đầu lại liếc mắt một cái, Lâm Diệp chỉ có một mình, đội mũ áo hoodie, tay hơi rụt vào trong tay áo, cúi đầu đi về phía này.
“Sao lại có mưa nhỏ rồi, khó trách nhóc con đã trở về.” Trình Gia Ninh nói thầm vài câu, nhìn anh từ từ đi đến gần, khẽ nhếch môi, còn chưa kịp mở miệng, đúng lúc Lâm Diệp cũng ngẩng đầu.
Chắc là cảm thấy trùng hợp, Lâm Diệp chỉ dừng một chút rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đi vào tòa nhà giảng dạy phải bước lên ba bậc thang nhỏ, Trình Gia Ninh đứng dưới bậc thang, ngay khoảnh khắc Lâm Diệp đi ngang qua bên cạnh, quyết đoán giữ chặt anh.
Lâm Diệp mới bước lên bậc thang thứ ba, may mà phản ứng rất nhanh, kịp thời đứng vững chân, theo hướng Trình Gia Ninh lôi kéo mình xoay người, đối diện với tầm mắt của cô.
“Hả? Làm sao vậy?” Thấy Trình Gia Ninh chậm chạp chưa mở miệng, Lâm Diệp nhướng mày.
“À, cái kia, hôm nay là giao thừa…” Trình Gia Ninh cũng không biết muốn nói gì, cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lời đến bên miệng rồi lại không nói nên lời.
“Ừm.” Lâm Diệp cũng không vội, khẽ nâng cằm ý bảo cô nói tiếp.
“Cậu có muốn đi thả đèn Khổng Minh không?” Trình Gia Ninh hỏi rất cẩn thận, cô biết rõ đáp án, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi ra miệng.
Lâm Diệp giật mình, cúi người đến gần, ánh mắt thâm thúy làm cho Trình Gia Ninh bối rối và hoảng loạn, bàn tay nhẹ nhàng nắm góc áo anh bất giác siết chặt.
“Cái gì?” Giọng điệu Lâm Diệp bình thản, nhưng Trình Gia Ninh không muốn nói lại lại lần nữa, cô vẫn sợ nghe nghe anh nói không muốn.
“Không, không có gì, cậu về nhà sớm chút, tớ đi đây.”
Bàn tay Trình Gia Ninh luyến tiếc thả lỏng, đầu gục xuống dưới, liếc mắt nhìn thấy nhóc con cất bước rời đi, đứng sững người một lúc, chờ lúc bình tĩnh lại, ngẩng đầu liền thấy nhóc con đang đứng ở cách đó không xa, nghiêng người, im lặng nhìn cô.
Là ảo giác sao? Hình như cô nhìn thấy trong mắt anh, có một chút xúc động.
Khóe miệng Trình Gia Ninh khẽ nhếch lên, nhàn nhạt cười với anh, ngay sau đó xoay người rời đi.
–
Sau khi sắp xếp lại tâm trạng thật tốt, Trình Gia Ninh ăn cơm xong, lấy đèn Khổng Minh chuẩn bị ra ngoài.
“Gia Ninh, bên ngoài rất lãnh, mặc thêm quần áo chưa?” Mẹ Trình gọi cô lại, lật lật ở trong tủ quần áo, muốn tìm thêm cho cô một cái áo mặc bên trong cho cô.
“Đã mặc rất nhiều rồi ạ, không tin mẹ nhìn xem.” Trình Gia Ninh đi đến trước mặt mẹ Trình, nhấc góc áo lên đếm theo thứ tự cho bà xem, lúc này mẹ Trình mới từ bỏ.
“Vậy khi nào con trở về? Quá muộn không an toàn.” Mẹ Trình không quá đồng ý chuyện cô chờ đến 0 giờ giao thừa mới về nhà, nhưng là lại không muốn quét sạch sự hứng thú của cô.
“Không sao đâu ạ, còn có bạn bè con ở đó, đều ở cùng một chỗ với nhau, lúc 0 giờ sau khi thả đèn Khổng Minh xong sẽ về nhà ngay, đường về nhà cũng tiện, mọi người đều cùng nhau về nhà.” Trình Gia Ninh trấn an bà, để cho bà yên tâm rồi mới ra ngoài.
Trình Gia Ninh ra ngoài khá muộn, bởi vì không muốn ở bên ngoài làm chờ đến 0 giờ, đi dạo một mình ở quảng trường Ôm Trạch, liền phải chuẩn bị thả đèn Khổng Minh.
Người ở quảng trường người rất nhiều, nghe bạn bè nói mỗi năm đều như thế. Trình Gia Ninh lấy bút marker ra, đặt bút viết nguyện vọng ở trên đèn Khổng Minh.
Cô viết rất nghiêm túc, từng nét bút đều mang theo sự thành khẩn.
“Chúc mừng năm nới ông ngoại, cháu rất nhớ ông, bà ngoại rất khỏe ạ, mọi người đều rất khỏe.”
“Chúc mừng năm mới nhóc con, cả đời bình an, một đời thuận lợi.”
Thắp nến, chờ nó phồng lên, chậm rãi bay lên cao, buông tay ra.
Trình Gia Ninh ngẩng đầu nhìn, đèn Khổng Minh bay lên rất ổn định, cho đến khi biến thành một chấm nho nhỏ, cùng với những ngọn đèn Khổng Minh khác điểm xuyết bầu trời đêm.
Hai ngọn đèn.
Một ngọn đèn cho người thân, gửi những lời nhớ nhung sâu sắc.
Một ngọn đèn vì thiếu niên, gửi đi tình yêu ẩn nhẫn.
Cô không khát vọng được đến đáp lại, Lâm Diệp xuất hiện đã là quá trân quý, cô chỉ cần anh sống tốt, bởi vì sự tồn tại của anh đã cứu rỗi cô.
Cô chỉ hy vọng anh có thể bình an thuận lời, không chỉ có một năm này, phải mỗi năm, năm này qua năm khác.