Em Rất Cần Anh

Chương 3: Chạy nước rút cho kỳ thi tuyển sinh đại học




Chiều thứ hai, các học sinh chạy nước rút trong kỳ thi tuyển sinh đại học đã tập trung tại sân thể dục lớn, mỗi học sinh đều xách theo một chiếc ghế đẩu, đàn anh chuẩn bị bài phát biểu đứng yên trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người, giới thiệu bản thân rất thuần thục.

Mùa thu mát mẻ làm Trình Gia Ninh cảm thấy rất thoải mái, một bên nghe đàn anh thao thao bất tuyệt ở trên bục, một bên tùy ý mà lật xem bài thơ cổ trong tay, giống như là thấy cảnh đẹp trong câu thơ, Trình Gia Ninh dừng bàn tay đang nghịch trang giấy, rũ mắt đọc.

Tính tình đàn anh thoạt nhìn là hoạt bát, khống chế không khí vô cùng tốt hảo, thường trêu chọc các bạn học cười lớn, Trình Gia Ninh bị tiếng cười cắt ngang dòng suy nghĩ, nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại thoáng nhìn lớp 12-38 ở bên cạnh, lại đảo qua, nhìn thấy được nam sinh mình gặp được ngày đó.

Thiếu niên tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, tóc mái che khuất trán, khuôn mặt mày đều mang theo vẻ ôn nhu, mặc dù lần trước anh đeo khẩu trang, nhưng Trình Gia Ninh vẫn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra anh, dù sao  thì đôi mắt của anh vẫn luôn đẹp như thế.

Đàn anh hình như lại đang nói đùa chuyện gì đó, nhưng Trình Gia Ninh vẫn luôn nhìn năm sinh đó, hình như anh có nhẹ nhàng mỉm cười, rồi lại kéo mũ áo hoodie lên, sau đó thong dong lấy ra một tờ đề thi tiếng Anh, lúc này nam sinh đó đã thu lại nụ cười, khẽ nhíu mày, đọc bài khóa.

Trình Gia Ninh có thể ý thức được mình nhìn chằm chằm người khác như vậy rất bất lịch sự, giả vờ lơ đãng mà dịch chuyển tầm mắt. Gió nhẹ thổi lên, làm rối tung mái tóc Trình Gia Ninh, gió thổi tới từ phía đến, Trình Gia Ninh khẽ cau mày, sửa sang lại tóc theo chiều gió, anh vẫn còn đang đọc sách, mọi người ở bên cạnh đều tùy ý cười đùa, nhưng anh lại không, ánh mắt vẫn tập trung vào tờ giấy trong tay, gió thổi lên mái tóc bồng bềnh trước trán anh, điều này làm cho Trình Gia Ninh nhìn đến hơi thất thần.

Dường như nam sinh đó đã nhận ra, chuẩn xác nhìn về phía Trình Gia Ninh, lúc này có một bạn học nam bên cạnh vỗ vai anh, hình như đang kể chuyện gì đó rất buồn cười với anh, Trình Gia Ninh nhân cơ hội này nhanh chóng xoay người lại, có lẽ là vì chột dạ, Trình Gia Ninh cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, nói chuyện cùng bạn ngồi cùng bàn Giản Văn Văn vài câu, lúc lại nhìn về phía nam sinh, anh đã ở tiếp tục làm đề, Trình Gia Ninh thở phào nhẹ nhõm, nâng lên tay trái sờ vành tai của mình, thả lỏng.

Buổi tọa đàm kết thúc cũng không nhanh, các bạn học lớp rời khỏi sân đã bắt đầu có mưa nhỏ, Trình Gia Ninh dọn nhấc ghế của mình lên, theo bản năng nhìn về phía nam sinh đó, thấy anh vẫn còn đội mũ, vui vẻ mỉm cười, liền trở về phòng học cùng Giản Văn Văn.

Trình Gia Ninh cũng không chú ý đến thời gian, trở lại phòng học thì phát hiện đã tan học được gần hai mươi phút, chạy về nhà ăn cơm hiển nhiên không còn kịp nữa rồi, Giản Văn Văn cũng đã hẹn nhau đi nhà ăn cùng những bạn học khác, Trình Gia Ninh không quá muốn tham gia vào, bất đắc dĩ sờ vành tai, nghĩ đến chắc là Lạc Thiên vẫn là còn ở trường học, đi ra khỏi phòng học liền đi về phía lớp tự nhiên-2.

Lớp tự nhiên-2 nằm ngay đối diện lớp bổ túc văn-0, đi qua hành lang dài một đoạn ngắn là đến. Trình Gia Ninh đứng ở trước cửa, hơi nghiêng người về phía trước, thăm dò, xem ra có rất nhiều bạn học đều đã đi ăn cơm, chỉ còn rải rác vài người đang ở trong phòng học, Trình Gia Ninh thấy Lạc Thiên đang cúi đầu lục lọi cái gì đó trong hộc bàn, nhẹ nhàng gọi cô ấy: “Lạc Thiên.”

“Hả? Cậu không về nhà ăn cơm sao?” Lạc Thiên nghe thấy ngẩng đầu lên, lấy chùm chìa khóa từ hộc bàn ra, đứng dậy đi về phía Trình Gia Ninh.

“Hôm nay quá muộn, không kịp, chúng ta đi mua bánh mì ăn đi.”

Lạc Thiên gật đầu, nói: “Cũng được, mua bánh mì thì không cần đến nhà ăn cướp chỗ nữa, tớ có thể mang về phòng học ăn.”

Hai người thống nhất với nhau, vội vàng chạy đến nhà ăn chọn hai cái bánh mì đủ lấp đầy bụng, sau khi trở về phòng học từng người đều cầm lấy sách tham khảo vừa ăn vừa xem.

Bởi vì lớp Trình Gia Ninh có quy định đọc sách muộn, tiết tự học buổi tối sẽ sớm hơn các lớp khác hai mươi phút, gió mùa thu thổi khá thoải mái, cho nên rất nhiều bạn học đều sẽ lựa chọn cầm sách đứng ở hành lang ôn tập, chờ sắc trời tối sầm lại hoặc là đợi tiếng chuông tiết tự học buổi tối vang lên mới đi vào phòng học.

Lạc Thiên không muốn trở về lớp mình, liền cầm sách đứng ở hành lang cùng Trình Gia Ninh, thỉnh thoảng lại nói chuyện vài câu.

Lúc này đột nhiên có một nhóm nam sinh lớp 38 ở cửa sau, chắc là ăn xong cơm chiều nên đứng ở đó đùa giỡn, bị tiếng ồn hấp dẫn, Trình Gia Ninh và Lạc Thiên cùng nhau nhìn sang, rất nhiều nam sinh vây quanh thành một nhóm cười hì hì thảo luận cái gì đó, nhưng Trình Gia Ninh cũng không để ý, cô để ý chính là lúc này cô chỉ đứng cách Lâm Diệp 1 mét.

Anh cũng không tham dự vào trò đùa giỡn của các nam sinh, chỉ là lẳng lặng đứng ở một bên, ánh mắt nhìn về phía nóc nhà đối diện khu dạy học, như là đang có tâm sự gì đó.

Lạc Thiên thấy Trình Gia Ninh thật lâu cũng chưa thu hồi tầm mắt, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Cậu nhìn xem.” Trình Gia Ninh sợ bị nam sinh đó nghe được, hơi cúi đầu, tiến đến bên tai Lạc Thiên nhỏ giọng nói chuyện: “Có phải cậu ấy trông rất đẹp trai không?”

Lạc Thiên nhướng mày, quay đầu nhìn sang.

Buổi tối, nhiệt độ còn hơi thấp, nam sinh đút hai tay vào túi, vẫn luôn nhìn về phía xa.

“Có chuyện gì thế? Cậu thích cậu ta à?” Lạc Thiên ném sang ánh mắt tò mò, như là muốn nhìn thấu tâm tư Trình Gia Ninh.

“Có lẽ là vậy.” Trình Gia Ninh không muốn phủ nhận, nói tiếp: “Cậu ấy rất yên tĩnh, làm cho tớ có cảm giác yên tâm không thể hiểu được.”

Tiếng chuông vào học tiết tự học buổi tối cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, Lạc Thiên miễn cưỡng chuẩn bị trở về lớp, lúc đi còn không quên lặng lẽ nhắc nhở: “Thích thì cậu theo đuổi đi, tớ ủng hộ cậu, nhưng dưới tiền đề là học tập thật tốt.”

“Đây là đương nhiên, tớ rất rõ ràng.” Trình Gia Ninh nhìn Lạc Thiên cười cười, khẽ hất cằm, ý bảo cô ấy nhanh chạy về lớp.

Cuối cùng nam sinh đó cũng thu hồi tầm mắt, chậm rãi đi vào lớp mình, khi đến gần ngưỡng cửa đột nhiên nhìn thoáng qua Trình Gia Ninh cách đó không xa, chỉ dừng lại trong khoảng thời gian ba giây ngắn ngủi, lại làm cho Trình Gia Ninh cảm thấy mình hơi căng thẳng, bàn tay bất giác kéo áo sơ mi của mình, chớp mắt cũng vào lớp.

Trong tiết tự học buổi tối, giáo viên chủ nhiệm nói buổi chiều đã đi họp và có vài câu muốn muốn với lớp.

“Sắp đến trường học muốn tổ chức đại hội thể thao, bởi vì học sinh cấp 2 và cấp 3 đều rất đông, đại hội thể thao sẽ được tách ra, cấp 2 trước cấp 3 sau, tổ chức trong hai ngày. Tuy nhiên, chúng ta là lớp học lại nên sẽ không tham gia đại hội thể thao, cứ đi học như bình thường là được.”

Chủ nhiệm lớp muốn chê phải khen trước để làm các bạn học thổn thức một trận, nhưng rốt cuộc đều là học sinh học lại, chỉ oán giận một chút rồi cũng tiếp nhận sự thật này.

Có lẽ là tin tức tổ chức đại hội thể thao này đã được lan truyền, vào thời gian nghỉ ngơi, học sinh lớp 12 trong tòa nhà đều có vẻ vô cùng hưng phấn, ngược lại lớp học lại bớt đi vài phần náo nhiệt.

Trình Gia Ninh đi tìm Lạc Thiên, trong dự liệu bị Lạc Thiên quấn quýt hỏi chuyện về nam sinh đó một lúc lâu, thật ra Trình Gia Ninh cũng không nói được, khi đó thậm chí cô còn không biết tên anh là gì, số lần gặp cũng không tính là nhiều, hỏi tới hỏi lui cũng không hỏi ra chuyện gì khiến Lạc Thiên mong chờ.

“Như thế nào mà đến tên còn không biết.” Lạc Thiên có chút thất vọng, hậm hực ghé vào tay vịn trên hành lang, gục đầu xuống làm cho Trình Gia Ninh không nhịn được bật cười.

Ai ngờ đột nhiên ánh mắt Lạc Thiên chợt sáng lên: “Tớ đi hỏi giúp cậu! Chỉ hỏi tên chắc là không phải việc gì khó khăn đâu nhỉ?”

Trình Gia Ninh vẻ mặt tự tin cả cô ấy, vội vàng khoát tay: “Không cần không cần, lỡ như bạn học cậu ấy làm ồn ào lên cũng không tốt, tớ thấy tính cách cậu ấy thích yên tĩnh, hơn nữa người ta cũng học lớp 12 rồi, quấy rầy đến cậu ấy cũng không thích hợp.”

“Được rồi, cậu nói đúng.” Lạc Thiên cảm thấy không hứng thú, thúc giục Trình Gia Ninh nhanh chóng về lớp học bài, vừa vặn tiếng chuông vào học vang lên, Trình Gia Ninh cười xoa đầu Lạc Thiên, xoay người trở về lớp.

Đi qua hành lang dài, rước mặt có một nhóm nam sinh đi đến, nghe qua giống như đang thảo luận làm thế nào để luyện tập hạng mục trong đại hội thể thao.

“Nhớ trước đây học ba năm cấp 3, cũng bởi vì luyện tập hạng mục trong đại hội thể thao mà không phải học tiết tự học buổi tối mà đắc chí.” Suy nghĩ của Trình Gia Ninh đột nhiên như một người trưởng thành, giống như mình đã rời xa cuộc sống cấp 3 từ lâu lắm rồi, hoài niệm nhìn về phía những nam sinh đó, cô không ngờ, đúng là nam sinh mà cô thích cùng bạn học của anh.

“Đợi lát nữa tớ bộc lộ tài năng cho các cậu xem, điền kinh hay bóng bàn của tớ cái gì cũng thật sự rất giỏi.”

“Cậu cứ tự thổi phồng bản thân đi, đợi lát nữa để cậu thấy được ai mới là người giỏi hơn.”

“Hai người người tám lạng kẻ nửa cân, chỉ biết khoác lác.”

“……”

Các bạn học của anh đấu võ miệng, có lẽ cũng ồn ào, nhưng trong mắt Trình Gia Ninh chỉ có Lâm Diệp, thời gian dường như cũng thả chậm bước chân, Trình Gia Ninh vừa đi vừa nhìn nam sinh đó, đối phương cũng không né tránh, ánh mắt nhìn thẳng vào Trình Gia Ninh, hai người đều rất cứng rắn, cho đến đi qua nhau mới thu hồi tầm mắt.

Trình Gia Ninh cảm thấy lá gan của mình đã lớn hơn một chút, nhưng lúc trở về chỗ ngồi lại bất giác mặt đỏ.

Suy nghĩ bay tứ tung, giống như diều đứt dây, quấy nhiễu Trình Gia Ninh không có cách nào chuyên tâm làm bài tập.

Khoảnh khắc đối diện với Lâm Diệp giống như cảnh quay chậm của một bộ phim, từng khung hình đều dừng lại trong trí nhớ của Trình Gia Ninh, cho dù đã quên nhiều thứ, cô vẫn luôn nhớ rõ khung cảnh đó, một cái đã nhớ rất nhiều năm.

Tác giả có lời muốn nói: 

Ký ức về Lâm Diệp, nhiều nhất là nhìn nhau, nhưng có lẽ theo thời gian trôi qua, một chút lơ đãng thì một vài khoảnh khắc vô tình cũng sắp quên.