Em Ở Bên Ai Cũng Đều Là Khoảng Trống Trong Anh

Chương 11: Ngoại truyện




Hai mươi năm mộng chưa tàn

Trong kinh phật có nói: Có yêu ắt sinh ưu phiền, có yêu ắt sinh lo sợ. Nếu rời xa người mình yêu, sẽ không ưu phiền cũng chẳng phải lo sợ.

Một năm mới, khi mùa đông sắp hết, Khang Châu có tuyết rơi lớn, từ lúc ngủ dậy, tuyết cứ rơi dày đặc cho đến tận đêm khuya.

“Anh nghe đi!” Giang Nguyệt kéo chăn nhung trên người, đầu gục vào vai Giang Quân nói: “Có nghe thấy không?”

Giang Nguyệt bỏ tấm bảng biểu xuống cọ cọ cằm vào trán anh hỏi.

“Tiếng tuyết rơi đấy anh có nghe thấy không? Tiếng tuyết đang đập vào lan can ngoài ban công nhà ta!” Giang Nguyệt dựa người vào Giang Quân, cuốn sách đặt trên bụng rơi xuống sàn nhà.

“Yên tĩnh quá đi phải không? Không biết người ta thường làm gì khi ở nhà nhỉ?”

Giang Quân cười nói: “Cuộc sống thường ngày có gì ngoài xem ti vi, mắng mỏ con cái, cãi nhau với mẹ chồng...đâu?”

Giang Nguyệt nói: “Thế thì có vẻ chúng ta không giống người bình thường lắm nhỉ? Đã không xem ti vi cũng chẳng cãi cọ, lại không có con cái để mắng mỏ...”

“Chúng ta không cãi cọ ư?” Giang Quân liếc cô: “Xin hỏi tuần trước ai đóng cửa đánh sầm một cái, rồi cả ngày trả thèm đoái hoài đến người ta?”

“Ai thế nhỉ? Em quên rồi!”

“Quên nhanh thế sao?”

Cô hừ giọng: “Em là quân tử, không bao giờ thù dai!”

Giang Quân bật cười: “Em là quân tử á?”

“Chẳng nhẽ em không phải?” Giang Nguyêt trừng mắt nạt anh.

Giang Quân gật đầu: “Phải phải, lúc em nói thì phải nhưng lúc em ăn vạ thì không phải”

“Anh chê em ăn vạ chứ gì?”

“Không chê”

“Thế thì tốt” Giang Nguyệt gối đầu lên đùi anh. Một lát sau cô vỗ vỗ anh nói: “Anh có yêu em không?”

“Yêu”

“Ngiêm túc chút đi, trả lời nghiêm túc cơ mà!”

“Đồ ngốc!” Giang Quân ghé sát lại, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

“Anh có yêu em nhất không?” Giang Nguyệt mơ màng hỏi trong nụ hôn.

“Có, anh yêu em nhất!”

“Anh có yêu riêng em không?

“Chỉ mình em thôi !”

Cô hài lòng mỉm cười, đột nhiên cô nói: “Nếu có một đứa bé chắc sẽ không yên tĩnh như thế này...”

Cô ngoảnh mặt sang hỏi anh: “Anh có muốn có con không?”

Giang Quân ngây người hồi lâu rồi khẽ nói: “Anh có em rồi, thế là đủ, anh chẳng cần gì nữa!”

“Anh không muốn có một đứa con của hai ta sao? Một đứa con thuộc về hai ta?”

Anh nắm chặt tay cô hỏi: “Em có muốn có không?”

Giang Nguyệt lắc đầu nói: “Em không biết, cuộc đời rất hiểm ác khó lường, bao nhiêu chuyện ngẫu nhiên...cái thế giới này cũng không tốt, càng ngày càng tồi tệ. Anh nói xem, em mang nó đến cái thế giới này, thử hỏi em có thể không thấy áy náy được không?” Cô ngẩng đầu nhìn anh chờ đợi câu trả lời.

“Em hỏi anh nhưng anh cũng không biết!” Anh vuốt má cô: “Để anh hỏi em nhé, em có hài lòng với cuộc đời của mình không?”

“Em may mắn lắm mới gặp được anh!” Giang Nguyệt nghiêng người vùi mặt vào lòng anh.

Giang Quân lấy tay chuyển đèn sang chế độ tối, chỉ để lại một quầng sáng nhàn nhạt bao quanh hai người. đây là lần đầu tiền hai người nói đến chuyện con cái, trong lòng cả hai đều chưa có kết luận. Tất cả đã quá tốt rồi hai người chẳng còn thêm yêu cầu hay kì vọng gì nữa.

Tháng ba, gió xuân thổi qua mang theo hơi ấm.

Giang Nguyệt tham lam ngủ thêm một chút chẳng mấy chốc đã hết buổi sáng mà cô vẫn chưa chịu thức dậy. Dạo này cô thực sự lười biếng đến không thể tả nổi. nhưng cô nghĩ nếu đã lười đến mức này rồi, thì có lười thêm chút nữa cũng chẳng sao. Thế là Giang Nguyệt dùng cả buổi sáng mùa xuân để ngủ cho đẫy, thật xa xỉ, cũng thật tuyệt diệu.

Một hôm, Giang Quân họp xong buổi sáng liền về nhà. Lúc anh đi vào phòng, Giang Nguyệt liền vùi đầu vào chăn, lấy chăn chùm kín đầu trốn đi.

“Còn chưa thèm dậy hả?” Giang Quân lắc đầu cười nói. “Như thế này chẳng phải bịt tai để đỡ phải nghe chuông sao? Em tưởng em chui vào trong chăn không thấy anh thì anh không thấy em chắc?”

“Em buồn ngủ, vẫn chưa ngủ đẫy giấc, anh đừng làm ồn mà!”

Giang Nguyệt ngái ngủ đáp.

“Ối trời ơi đồ quỷ lười! Tối qua chưa đến mười giờ em đã đi ngủ, ngủ đến tận bây giờ mà em còn dám nói là chưa đã à?” Giang Quân ngồi xuống bên giường vỗ vào mông cô. “Buổi trưa có một bữa tiệc em phải đi với anh đấy!”

“Sao lại bảo em đi?” Giang Nguyệt thò đầu ra khỏi chăn. Một năm trở lại đây bởi vì mối quan hệ của hai người đã thay đổi nên cô cực kì ít đến công ty anh, hạn chế tối đa việc đi giao tiếp khách khứa với anh. Giang Quân thì dửng dưng chẳng để ý đến chuyện đó, nhưng Giang Nguyệt thì không thể không bảo vệ danh tiêng cho anh được.

“Em nhất thiết phải đi sao? Không đi không được à?” Cô hỏi dò.

“Em phải nghe xem người anh mời là ai đã chứ! Là Phù Hữu Lương, em còn nhớ chứ?”

Giang Nguyệt cười: “Sao lại không nhớ? Là bác Phù à, trước đây năm nào bác cũng tặng em quả cầu hoa thủy tiên, cứ từng thùng từng thùng chuyển từ Chương Châu đến”

“Trưa nay chúng ta mời anh ấy ăn cơm!”

“Thế thì được!” Giang Nguyệt ngồi dậy, dụi dụi mắt gấp cuốn sách dày cộp bên gối lại, ném lên cái tủ đầu giường.

Giang Quân liếc nhìn hỏi: “Từ tối qua đến giờ đọc được mấy trang rồi?”

Giang Nguyệt thở dài, giơ tay lên.

“Ba trang á?”

“Không phải, là ba dòng”

“Em là ốc sên à?” Giang Quân cười. “Chẳng phải em nói làm luận văn về Arendt sao, sao suốt ngày thấy đọc về Heidegger thế?”

“Ông ấy là thầy giáo của bà ấy, lại vừa là tình nhân của bà ấy, giữa hai người họ yêu thương và thù hận đan xen, chia li bao nhiêu năm rồi, về sau bà ấy vẫn tìm gặp ông ấy. Anh nói xem em có thể không nghiên cứu về một người đàn ông như thế không?” Giang Nguyệt nói rồi liền đứng dậy, bỗng nhiên trước mặt cô tối sâm, suýt nữa thì ngã nhào, cũng may là Giang Quân đã kéo cô lại.

Anh mắng cô là vụng về hấp tấp.

“Em chóng mặt chứ không phải là bất cẩn đâu!” Cô cãi, đứng thẳng người lên định đi, nhưng anh bế thốc cô lên, không chịu buông tay.

“Sao người em nóng thế này?” Giang Quân nhíu mày.

“Tại trời nóng quá đấy mà!”

“Hôm nay đâu có nóng? Có còn chóng mặt không? Không đợi cô trả lời anh liền kéo cô ra ngoài: “Chúng ta đến bệnh viện!”

“Đang yên đang lành đến bệnh viện làm gì?” Giang Nguyệt lớn tiếng phản đối nhưng có phản đối cũng vô ích.

Tại bệnh viện, sau khi có kết quả kiểm tra, vị bác sĩ mặt tươi như hoa nói: “Chúc mừng anh chị”.

Giang Quân và Giang Nguyệt ngoảnh lại nhìn nhau. Trong sự ngạc nhiên và choáng váng Giang Nguyệt được chuyển qua phòng phụ sản.

Một sinh mệnh nhỏ bé đã âm thầm tìm đến như vậy đấy. Trong tình huống mà cả hai đều không ngờ đến. Mặc dù mới được có năm tuần, còn chưa được gọi là thai nhi, nhưng đó là sản phẩm của cả hai người tạo ra. Lúc này nó đang âm thầm lớn lên trong người cô.

Ra khỏi bệnh viện Giang Quân liền dìu Giang Nguyệt lên xe.

Vương Hạo hỏi hai người đi đâu.

“Về nhà!” Giang Quân siết chặt lấy cô.

Trên đường đi, điện thoại đổ chuông, anh liền nghe máy nhưng không nói gì. Giang Quân bịt chặt loa điện thoại, đưa ra phía trước cho Vương Hạo nghe. Vương Hạo nghe điện thoại rồi trả lời thay Giang Quân: “Anh Giang hôm nay không qua được, bữa cơm đãi khách hôm nay nhờ tổng giám đốc Chu đãi giúp, những chuyện khác cứ báo cáo cho anh Giang sau”.

Vương Hạo đưa điện thoại trả lại cho Giang Quân, Giang Nguyệt liền thè lưỡi với Giang Quân, cười nói: “Này tướng quân, các tướng lĩnh dưới quyền đều chẳng cần đến anh nữa rồi!”

“Suỵt nói ít thôi! Bác sĩ bảo em phải nghỉ ngơi nhiều vào!”

Về đến nhà Giang Quân ra lệnh cho Giang Nguyệt ngồi dựa vào ghế, không được cử động, còn mình thì vào trong thư phòng.

Một lát sau anh đi ra, quay trở lại trước mặt cô, đưa cho cô một chiếc hộp nhung rồi nói: “Nguyệt Nguyệt, chúng ta kết hôn nhé!”

Cô định đứng dậy nhưng anh kéo cô lại, mở cái hộp nhung màu xanh sẫm ra, bên trong là một chiếc nhẫn. Anh lấy nó ra, đeo vào ngón nhẫn của cô.

Giang Nguyệt giơ tay lên trước ánh sáng quan sát, chiếc nhẫn đẹp và hiếm thấy.

“Cho em à?” cô hỏi. cô không thích những thứ đồ trang sức kiểu như nhẫn. Anh không hề biết chuyện này.

“Nó vốn là của em mà!” Anh hôn lên tay cô.

“Anh mua lúc nào thế?” Đột nhiên trên mặt cô lấp lánh sự kinh ngạc: “Có phải em nhìn thấy nó ở đâu đó rồi không?’

“Em từng nhìn thấy nó rồi!”, anh cười, “Chỉ có điều là từ nhiều năm trước rồi!” chính là cái lần anh dẫn em đi Hà Lan ấy, em còn nhớ không? Chúng ta từng đi một triển lãm đồ trang sức, hiếm lắm mới thấy em chỉ vào nó rồi nói thích. Về sau anh đã mua lại nhưng chưa tặng nó cho em! Anh cứ nghĩ, đợi đến khi nào em lấy chồng, anh sẽ đưa cho em, coi như làm của hồi môn!”

Giang Nguyệt cười ngây ngô: “Thật không? Sao em không biết nhỉ!”

Giang Quân ôm lấy cô, hôn lên trán cô, thầm thì: “Là của em, nhưng anh không ngờ người mà em lấy lại là anh!”

Quả thực ai có thể ngờ đến lại có một ngày có chuyện kết hôn xảy ra giữa hai người. Trước khi đến với nhau, Giang Quân và Giang Nguyệt đều không dám tưởng tượng đến điều đó. Sau khi đến bên nhau, hai người lại cảm thấy điều ấy không cần thiết. Nếu như không có đứa bé này, hai người sẽ không kết hôn làm gì, bởi vì chẳng cần thiết, có những thứ tình cảm không cần phải có khế ước để khẳng định. Hai người sẽ cứ sống với nhau cho đến già, cho đến khi cái chết chia lìa hai người.

Ngày hôm sau, Giang Quân và Giang Nguyệt đến cục dân chính đăng kí. Chuyện kết hôn của hai người vô cùng đơn giản và lặng lẽ. Giang Nguyệt kiên quyết không tổ chức bất cứ nghi thức nào, chỉ nguyện sống với anh suốt cả cuộc đời.

Mặc dù không công khai nhưng chuyện của họ dần dà vẫn lan ra cả công ty, mọi người đều nói ông chủ kết hôn chớp nhoáng. Giang Quân khẳng khái thừa nhận với mọi người, cái thai ngày càng lớn thì triệu chứng ốm nghén của Giang Nguyệt càng rõ ràng, Giang Quân lo sốt vó, suốt ngày túc trực bên cạnh chăm sóc cho cô.

Mãi cho đến khi mùa hạ đến Giang Nguyệt mới bắt đầu đỡ nghén, lúc này Giang Quân mới quay trở lại với công việc.

Giang Nguyệt bắt đầu hồi phục tinh thần, đi dày bệt đi dạo. Cô thương ca cẩm anh quá cẩn thận, lúc đi bộ thường bỏ tay anh ra. Thế nhưng vừa nghe tin Giang Quân phải đi Marselle là cô lại giữ tịt không cho anh đi.

Cô nói: “Em sợ!”

Kể từ khi có bầu tâm trạng của Giang Nguyệt cứ lúc vui lúc buồn, con người trở nên cực kì cảm tính.

Lúc này cô giữ chặt tay anh, gần như sắp khóc đến nơi.

“Anh chỉ đi ba ngày thôi, bàn chuyện bên đó xong là anh về liền mà!” Giang Quân ngon ngọt dỗ dành, hỏi cô: “Em sợ cái gì nào?”

Giang Nguyệt đáp: “Không sợ gì cả!” đôi mắt mở to chớp chớp, vẻ tội nghiệp nhìn anh.

Giang Quân nói: “Thế thôi anh không đi nữa!”

Nhưng Giang Nguyệt lại không đồng ý: “Anh nói lần này có chuyện quan trọng rồi, sao có thể bảo anh không đi chứ? Chú Vương mới bảo em là trong công ty đang đồn đại cái gì mà “Từ nay Quân vương không lên triều sớm”, em đâu có thể dung túng cho anh?”

“Em chớ nghe họ nói bậy bạ!”

“Nói chung là em không thể dung túng cho anh được!”

“Thế thì phải làm sao?” Giang Quân cười: “Hay là để anh hỏi bác sĩ xem có thể cho em đi cùng được không nhé? Như vậy đã được chưa hả?”

Thế là Giang Quân dẫn theo Giang Nguyệt đang mang bầu năm tháng đi Pháp. Hai người ở lại Marselle ba ngày. Lúc sắp về nước, Giang Nguyệt vẫn đang hứng đi chơi, Giang Quân thấy tình trạng của cô rất tốt, liền nghe theo cô.

Hai người lái xe theo hồ Rodanus đi về hướng Bắc, đi qua dòng sông Loire. Trên đường đi, phong cảnh đẹp mê hồn, hai người chậm rãi dạo bộ, coi như đây là kì trăng mật đến muộn.

Quanh sông Loire có rất nhiều giáo đường cổ kính. Lúc đến thăm giáo đương Roman ở một ngôi làng không biết tên, hai người bắt gặp một hôn lễ.

Sau khi hôn lễ cử hành xong Giang Quân hỏi Giang Nguyệt có muốn nhờ mục sư chứng giám và cầu chúc cho hai người không?

Giang Nguyệt chăm chú nhìn anh rồi mỉn cười: “Không, không cần, chúng ta đã rất tốt rồi!”

Cô đội một chiếc mũ màu vàng da cam, tóc tết rủ xuống ngực, nếu không phải cái bụng đã nổi lên sau áo thì chẳng khác gì một thiếu nữ. Giang Quân say đắm nhìn vào đôi con ngươi đen láy của cô, anh như bị nhấn chìm ở trong đôi mắt ây. Nhưng chính khoảnh khắc ấy anh mới hiểu được nỗi sợ hãi mà cô nói đến.

Hạnh phúc luôn đi cùng với sự bất an, càng hạnh phúc người ta lại càng hoang mang. Những chặng đường mà hai người đi, có lúc thăng lúc trầm, thậm chí còn có cả vực thẳm vách đá dựng đứng.

Vận mệnh rất khó lường cả hai đều đã lĩnh hội được điều này.

Gió trên đỉnh núi lồng lộng, Giang Quân ôm Giang Nguyệt nói: “Đừng sợ cô ngốc, lần này chúng ta không phải sợ. Anh với em đã ở bên nhau, anh sẽ dẫn em đi trên con đường bằng phẳng nhất, anh sẽ khiến em cảm thấy yên tâm thanh thản. Anh hứa!”

Cô kiễng chân, ngọt ngào hôn lên môi anh trước bức tượng đức mẹ nhân từ.

Nửa tháng sau, vợ chồng Giang Quân kết thúc chuyến du lịch và bay về nước. Chẳng bao lâu sau, cái tin phu nhân chủ tịch tập đoàn không ai khác chính là Giang tiểu thư ngày nào.

Cái tin này đã gây chấn động dư luân, báo trí đăng tin rầm rộ, người người bàn tán xôn xao.

Giang Quân bình thản đối mặt. Nữ giám đốc phụ trách việc đối ngoại liền đến hỏi ý kiến của anh, anh chỉ cười bình thản nói: “Đây là chuyện riêng của tôi chẳng nhẽ còn phải xin phép bọn họ?”

Chỉ một câu ngắn gọn, không nói thêm lời nào. Cô giám đốc liền hiểu ý của anh.

Lát sau, cô ta vừa về đến văn phòng thì nhận được điện thoại của Giang Quân: “Tôi rất yên tâm để cô xử lí mọi chuyện. Nhưng có một điểm cực kì quan trọng, tôi vẫn phải nói rõ: Không được để bất kỳ ai làm phiền vợ tôi! Cô nhớ điểm này là được rồi!” giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại rất có uy.

Cô ta vâng dạ đáp lời, cố nén tiếng thở dài, một người đàn ông như anh không ngờ lại toàn tâm toàn ý bảo vệ một người phụ nữ đến như vậy. Không hiểu người phụ nữ ấy thế nào mà lại được anh yêu thương đến như vậy? Báo trí đưa tin ầm ĩ, nhưng sự tình thực sự ra sao rất ít người biết, vì vậy cô cũng chỉ biết âm thầm suy đoán.

Trong trận phong ba dữ dội này, Giang Nguyệt là nhân vật chính, ấy vậy mà cô hoàn toàn không hay biết. Một mặt là do nhân viên của anh xử lí tốt mọi chuyện, mặt khác là do chính bản thân cô.

Kể từ khi về nước, Giang Nguyệt đến bệnh viện kiểm tra, biết thai nhi phát triển bình thường, cô cảm thấy rất yên tâm ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi làm quen với việc lệch múi giờ. Đêm ngày thứ tư cô tuyên bố với Giang Quân rằng cô không chơi nữa, chơi thế đủ rồi, cô phải làm nốt luận văn.

Giang Quân nhìn bộ dạng của cô, không tin rằng cô sẽ kiên trì. Ai dè Giang Nguyệt thật sự hạ quyết tâm, ngày nào cũng chăm chỉ làm luận văn.

Thấy Giang Nguyệt chăm chỉ Giang Quân lại không đành lòng, thường cắt bớt thời gian không cho cô đọc sách hay ngồi máy tính, luôn nhắc nhở phụ nữ mang thai không được để mắt làm việc quá nhiều. Giang Quân biết rõ cô rất cứng đầu không chịu nghe lời nên cứ cách một ngày lại bảo cô cùng đến công ty.

Giang Nguyệt cáu kỉnh nói: “Bảo em đến công ty làm gì?”

Giang Quân cười bất lực: “Anh đâu có cãi lại em được, thư kí văn phòng đấy, em cứ thoải mái chọn bảo cô ta đọc cho em nghe, muốn viết gì thì em cứ nói bảo cô ấy ghi lại!”

Chính vì nguyên nhân này mà “Giang phu nhân” bí ẩn trong truyền thuyết cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mọi người. Những người làm việc trong văn phòng của Hằng Châu đều rất tự hào về cô, thế nên suốt ngày hôm ấy, mọi người không ngớt bàn tán.

“Chị nói xem cô ấy có gì đặc biệt chứ?”

“Trẻ trung ư? Cũng không hẳn, những người trẻ hơn cô ấy còn thiếu gì?”

“Đẹp ư? Cũng không đến nỗi nào, những người đẹp hơn cô ấy đâu có ít?”

Nói đi nói lại, mọi người đều phải thừa nhận hai điểm. Thứ nhất, cô rất có khí chất, khiến người khác khó mà quên được. Thứ hai, ông chủ coi cô như báu vật.

Chớp mắt mùa hè nóng nực đã qua đi. Giang Nguyệt đã viết xong lời dẫn của luận văn, cô đòi Giang Quân phải thưởng cho cô, hai người cùng đi nghỉ mát. Giang Quân vô cùng tán thành ý kiến này, hỏi cô muốn đi đâu. Giang Nguyệt nói đi Hawaii, nhưng Giang Quân lập tức gạt đi: “Phải ngồi máy bay lâu như thế, em chịu khổ, anh cũng khổ lây!”

“Thế thì đi...” cả hai người đồng tâm nhất trí cùng nói ra ba từ: “Đảo Lãng Nha”

Chín năm rồi, lại lần nữa đặt chân lên hòn đảo xinh đẹp ở phía đông Thái Bình Dương này, cả Giang Quân và Giang Nguyệt đều cảm thấy bồi hồi vô hạn.

Lần này hai người ở trong resort trên bờ biển. Từ phòng ngủ nhìn ra ngoài có thể thấy mặt biển thênh thang.

Buổi tối nhân viên phục vụ khách sạn mang sữa ấm lên. Giang Nguyệt uống xong liền thở dài, gối lên cánh tay của Gang Quân.

“Mặt lem nhem như con mèo kìa!” Giang Quân cười rồi hôn lên khóe miệng còn dính sữa của cô. “Ừm! Giờ thì sạch rồi!”

Rèm cửa được kéo ra, ban công rộng rãi, hai người nằm trên giường, bầu trời khuya tĩnh mịch trải rộng ra trước mắt.

Trong tiếng sóng vỗ rì rào, cô bỗng “a” lên một tiếng.

“Sao thế?” anh lo lắng hỏi.

“Canaan đang xoay người đấy, anh sờ thử xem!” Cô cười ngọt ngào.

Lúc vừa biết mình đã có bầu, Giang Nguyệt đã nghĩ sẵn một cái tên rồi, cho dù là con trai hay con gái đều sẽ đặt là Canaan, một vùng đất được Thượng đế ban phước tràn đầy sữa và mật ngọt.

Giang Quân áp tay vào bụng cô cảm nhận sự chuyển động của đứa bé, trên khuôn mặt cũng hiện ra nụ cười thích thú. Anh hướng về phía bụng cô khẽ gọi: “Quỷ con, phải ngoan ngoãn đừng có bắt nạt mẹ đấy!”

“Em rất mong Canaan là một đứa con trai, có đôi lông mày cái mũi và nụ cười giống anh!” Cô lấy tay vuốt ve hàng lông mày của anh, trượt xuống sống mũi và dừng lại trên môi anh.

Anh khẽ hôn lên ngón tay cô nói: “Nguyệt Nguyệt em có thể tưởng tượng không? Chúng ta quen nhau hai mươn năm rồi đấy! Đến ngày hôm nay, đã đúng hai mươi năm rồi. anh cũng không dám tin rằng đã hai mươi năm trôi qua!”

“Đúng thế! Đã hai mươi năm rồi! Có phải giờ có thể nói với người khác rằng em đã quen anh cả đời rồi không nhỉ...” Cô chăm chú ngắm nhìn anh, mỉm cười hạnh phúc. “Nhưng thế vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ, mãi mãi chưa đủ...”

Hơn ba tháng sau, vào một buổi sáng mùa thu, bé Canaan ra đời, không lệch chút nào so với ngày dự sinh.

Lúc được bố ôm trong tay, thằng bé ngoác miệng khóc, tiếng khóc rất vang và sang sảng. Vừa được ôm đến trước mặt mẹ, thằng bé im ngay, thậm chí còn toét miệng cười. Cái mặt đỏ hỏn nhăn nhó, đôi mắt nheo nheo, nụ cười dễ thương khiến kho mẹ say đắm nhìn.

Bố ngồi bên cạnh nói: “Nhóc con, mới nứt mắt ra đã biết lấy lòng phụ nữ rồi!”

Canaan đói là khóc, ăn no lại ngủ, ngủ dậy lại ăn, giống hệt như một con hổ con, mỗi ngày một cứng cáp.

Lúc thằng bé được một tuổi, Giang Nguyệt tốt nghiệp tiến sĩ, lập ra quỹ từ thiện Giang Thị, dốc sức giúp đỡ cho trẻ em và giáo dục.

Lúc lên hai tuổi, Canaan có thể nói năng lưu loát.

Có một hôm, bạn của mẹ, dì Nhài ở cùng hội từ thiện đến nhà chơi. Dì Nhài tươi cười nói với thằng bé: “Canaan nói xem, cháu yêu ai nhất nào?”

“Mẹ ạ!” Canaan đang chơi ghép hình ngẩng đầu lên đáp rồi lại cặm cụi chơi tiếp.

“Cháu nghĩ kĩ xem nào?” Dì Nhài cầm một chiêc bánh nướng thơm phưng phức lên, hươ hươ trước mặt thằng bé.

Canaan tham ăn vẫn ngồi yên không có phản ứng gì, miệng vẫn đáp: “Mẹ ạ!”

“Tại sao?”

“Có mẹ thì mới có cháu chứ!”

Dì Nhài xì một tiếng bĩu môi hỏi: “Thế bố yêu ai nhất?”

“Mẹ ạ!” Canaan đáp không cần suy nghĩ. Nó lấy tay chỉ vào mình, nói: “Bảo bối nhỏ”, rồi chỉ vào mẹ nói: “Bảo bối lớn”.

Ăn tối xong dì Nhài liền đi về. Canaan nghịch ngợm cùng mẹ chơi trên sàn nhà.

Giang Quân về nhà hơi muộn, vừa vào nhà chỉ thấy đèn vẫn sáng trưng mà bên trong im phăng phắc chẳng có tiếng động gì.

Anh lắc đầu, bắt đầu chuyến tìm kiếm mỗi ngày. Cuối cùng ở dưới bàn đọc sách trong thư phòng tầng hai, anh nhìn thấy hai mẹ con, một lớn một bé đang lăn ra ngủ ngon lành, đặc biệt là thằng nhóc con, nằm ngủ cong mông trên bụng mẹ, đầu gối lên ngực mẹ, cái miệng thỉnh thoảng còn ngáy khe khẽ.

Giang Quân bế “đưa bé” về giường trước rồi quay ra bế “đứa lớn”, nhẹ nhàng đặt hai mẹ con lên giường, sau đó anh cũng nằm xuống, tay gối lên đầu, nằm yên nhìn hai mẹ con ngủ ngon lành, lắng tai nghe tiếng thở đều đều. Màn đêm, bao trùm không gian, nhưng anh không còn thấy đêm dài. Cuộc sống hiện giờ đang tràn đầy những điều ngọt ngào.