Tần Cảnh đưa cô về tận nhà, giờ này cô đã buồn ngủ rồi nhưng thấy ông Trương ngồi ở bàn ăn cơm cô cũng không thể ngó lơ.
“Bố”
“Ừm, về rồi đấy à?”
Cô gật gù.
Ông Trương ho nhẹ sau đó lại hỏi: “Tần Cảnh về rồi sao?”
“Vâng”
“Còn tưởng năm mới thằng bé sẽ về, về sớm là có ý gì?”
“…”
“Đón con đúng không? Chắc là lại sợ con lần đầu xuất ngoại ngốc nghếch không biết”
Trương Khê bĩu môi nhìn ông giận dỗi: “Cái gì chứ? Con mà ngốc nghếch à?”
“Sao không đợi qua tết hẳn sang, đi sớm quá bố nhớ con gái chết mất”
Cô nhìn ông bật cười.
Bố cô là vậy đấy, sống tình cảm vô cùng, tuy có hơi nóng tính nhưng nhìn chung vẫn không có chỗ nào chê được.
Trương Khê thầm nghĩ, sau này chắc chắn sẽ lấy một người tốt như bố, vừa quan tâm chu đáo cho cô còn biết kiếm tiền, ông quả thật rất tài giỏi đó nha!
Cô lên lầu nhìn căn phòng đã trống trải hơn, chỉ nhìn sang một góc có vài chiếc vali nằm gọn gàng, khuôn mặt mệt mỏi thở dài.
Hình như ngày này sắp đến rồi.
Ngày mà cô phải xa gia đình, xa bố xa dì xa cả Trần Ninh nhỏ của cô.
Trước đây cô không nói với Trình Dịch rằng mình sẽ xuất ngoại, chỉ biết nếu anh yêu cô sẽ đồng ý chờ cô, nhưng không ngờ đến yêu cô anh cũng không yêu.
Trương Khê muốn cầm điện thoại nhắn cho Trình Dịch nhưng chưa soạn tin bên kia đã gửi tin nhắn trước, tim cô đập nhanh hơn một chút, sau đó liền từ từ đọc từng chữ một.
Trình Dịch: ‘Dạo này bài tập có khó không?”
“…”
Khê Khê: ‘Cũng không khó’
Trình Dịch: ‘Nếu khó cứ tìm tôi’
‘Chị…cùng anh ta…hẹn hò à?’
Trương Khê: ‘…’
Cô không nhớ bọn họ nhắn đến khi nào, bởi vì sao đấy cô ngủ quên mất.
Trương Khê đôi lúc cũng bó tay với bản thân, không cứu chữa được!
Cô đến trường cũng chỉ đơn giản là ngủ, mấy hôm cuối ở đây cũng không đi tìm Trình Dịch, vốn dĩ là muốn né tránh anh.
Anh không thích cô, cô phải đối diện với điều ấy, không phải do điều gì cả, chỉ đơn giản là không thích một chút nào.
Trần Ninh mãi lôi cô đến phòng tự học, muốn cùng ăn trưa vì phòng ăn rất đông, cậu ta không thích.
Cô từ chối dường nào thì cậu ta lại lôi đến dường ấy, muốn tránh mặt anh một chút cũng không xong, thật phiền mà.
“Trình Dịch, chị tôi đến rồi”
Anh ồ một tiếng sau đó cất vở đi.
Phòng tự học này thuộc về đội học giỏi sinh, trong đó có Trần Ninh và Trình Dịch, hai người họ làm mưa làm gió, sau đó chiếm mất phòng học này của đàn anh đàn chị, nói thật thì cũng rất ít người lui đến đây, cũng là bởi vì thời gian nghỉ không nhiều thế nên phải tận hưởng.
“A, Trình Dịch cũng ở đây à”
“…” Trần Ninh lườm cô, sao mà giả dối thế nhỉ?
“Cùng nhau ăn đi, Trình Dịch mua cho chúng ta đấy” Trần Ninh kéo cô vào bàn.
Anh nhìn cô rất lâu, sau đó nhỏ giọng: “Cuối tuần tôi ở phòng tự học đợi chị”
Trương Khê dừng tay sau đó lại tiếp tục gắp đồ ăn.
Cô không muốn trả lời anh.
Thứ 6 Trương Khê đã thôi học, không đến trường nữa.
Tần Cảnh hỏi xem cô muốn đi đâu vào ngày cuối, cô cũng không biết mình muốn đi đâu, cứ yên tĩnh suy nghĩ.
Là phòng tự học của Trình Dịch…nơi đó cô muốn đến nhất, có thể không?
“Ai da, tôi chỉ muốn ngủ thôi, câu đừng phiền tôi nữa chứ”
“Còn sợ cậu tiếc nuối” Tần Cảnh trầm giọng.
Cô nằm dài ở sopha mệt mỏi: “Cái gì tiếc nuối? Chị đây chính là không bao giờ biết tiếc nuối đấy”
“Khí chất khá đấy!”
Trương Khê nằm lăn nằm lóc, cảm giác như quá nhàn rỗi, đợi đến khi cô đi, chắc chắn là không được nhàn rỗi thế này.
Cô không muốn Tần Cảnh đi cùng, vì thế buổi chiều có trốn đi một chút, cụ thể là đi đâu thì không nói được, nhưng đơn giản chính là đi thăm một người.
—————
Gần đến tết mọi người lại càng mệt mỏi hơn thường vì phải trải qua một kì thi rất giang khổ, mà cậu học bá cứ suốt ngày ở trong phòng tự học cũng khiến cho người ta cảm thấy áp lực, nhưng có trời mới biết cậu đang đợi cái gì.
“Này lên lớp thôi” Trần Ninh phía sau vỗ vai anh.
Trình Dịch gom sách vở gật gù: “Trễ vậy rồi à?”
“Cũng trễ, chủ nhiệm mà biết cậu đi trễ chắc chắn sẽ nổi giận”
Anh cười nhẹ: “Cô ấy thì làm gì tôi chứ, cùng lắm là mắng vài câu.”
Trình Dịch ngừng một lúc, miệng vẫn không yên mà hỏi:
“Chị cậu sao dạo này không thấy?”
“…”
Trần Ninh trợn mắt.
“Không phải chứ? Chị ấy không nói với cậu rằng sẽ xuất ngoại sao?”
“Có…Có sao?” Mặt anh tái nhạt có chút thương tâm.
Trần Ninh hịt mũi: “Đi vào cuối tuần, chẳng trách mấy hôm cậu ở đây…”
“Đợi chị tôi à?”
Đúng, là đợi chị ấy đến.
Giải thích với anh rằng chị ấy rất thích anh, không có chuyện thay thế kia đâu.
Anh đương nhiên tin chứ, tin sái cổ, nhưng đợu cả buổi chẳng thấy đâu.
Thật tàn nhẫn mà!
Bao nhiêu cảm giác chua xót lại gom về một lượt khiến anh bất giác trở nên đờ đẫn, chẳng bước thêm về phía trước một bước nữa, quay đầu lại càng không, phía trước không có Trương Khê, phía sau cũng không có, vậy thì vì sao phải tiến phải lùi?
“Trình Dịch, Trình Dịch” Trần Ninh nhìn anh.
“Cậu làm sao vậy?”
Trình Dịch cười chua chát: “Chị ấy tàn nhẫn thật!”
“…”
Đúng vậy, rất tàn nhẫn..