Em Như Nắng Mai Rực Rỡ

Chương 13: Món trứng luộc thần thánh




Đâu đó ánh đèn đỏ nhấp nháy liên hồi, tiếng còi inh ỏi cả phố, có kẻ hèn nhát bỏ chạy, có người tốt bụng xúm lại giúp đỡ.

Hoàng Ái Linh, giờ phút ấy toàn thân tưởng như mất hết tri giác, đầu óc tê dại lạnh buốt, phải mất vài giây định thần mới hoàn hồn vội vã chạy lên xe cấp cứu. Y tá kiểm tra sợ qua rồi an ủi, sẽ không nguy kịch đến tính mạng đâu.

Linh căn bản không nghe thấy, trước mặt toàn bộ chỉ là một màu đỏ đáng sợ. Cô hoảng loạn quát lái xe tăng tốc, cô run rẩy xin anh cố gắng.

Bàn tay người ấy chầm chậm bọc lấy tay cô, khuôn miệng mấp máy dường như muốn hỏi gì đó, rồi nghe cô khẳng định mình bình an anh mới yên tâm nhắm mắt.

Đường tới bệnh viện, sao mà xa tới vậy?

Năm đó, cũng là cô bị người ta trả thù, nhưng kết quả, vẫn y hệt hôm nay. Khi ấy anh nói, tiểu thư không cần ăn năn, thân là đầy tớ, bảo vệ cô chủ là chuyện đương nhiên.

Vậy còn bây giờ? Jun sẽ biện minh như nào đây? Tại sao người gây tội luôn là cô, người chịu tội, lại luôn là anh?

Chiếc xe đẩy dần tới khu vực cấp cứu, Eddi lái xe phía sau vừa hay đến, vội vàng chạy tới đỡ Linh. Con bé này, cũng chưa từng thấy nó thê thảm như vậy, cả người cứng đờ tái mét.

-“Con lạy mẹ, mẹ khóc thế tổn thọ người ta…”

-“Jun…em…Oanh…con Oanh…”

Cô nức nở, có người xắn ống tay áo, bực bội trì chiết.

-“Ngu thì chết, có phải chị đây chưa khuyên đâu, làm cái gì thì làm, cũng phải chừa đường sống cho mình chứ. Nói đùa làm quản lý của cái thằng này nhiều lúc bực mình ghê gớm, gái thì suốt ngày bu lấy nịnh nọt xin số điện thoại, xin sở thích, fan thì lắm fan cuồng, quanh đi quẩn lại mất bao nhiêu nơ ron chất xám của bà đây…”

Ai đó thao thao bất tuyệt, thấy đứa ngồi cạnh bỗng dưng thở dốc mới giật mình quay sang mở chai nước, vừa đưa cho con bé vừa thở dài vỗ về.

-“Yên tâm đi, cùng lắm là bó bột vài hôm.”



Đôi khi chuyện cũng chẳng có gì, chỉ là, người ta yêu quá hoá lo thôi.

Đúng như Eddi dự đoán, có người ba ngày sau đã được xuất viện, ngoài chân cẳng tạm chưa dùng được phải ở nhà một thời gian thì mọi bộ phận khác an toàn tuyệt đối.

Kẻ gây tai nạn phải vào tù, người bị tai nạn cảm giác cũng không khá khẩm hơn là mấy, có chăng chỉ khác ngục là nhà, cai ngục là cô.

-“Tôi có thể tự chăm sóc được mình.”

-“Em đây có ơn không báo cảm thấy áy náy lắm!”

Sa móc mỉa, Jun cũng chả vừa.

-“Chuyện nhỏ Oanh là tôi, tôi chịu trách nhiệm với hành động của mình thôi, không có ơn huệ gì cả…”

-“Trừ khi anh tóm em ném ra khỏi nhà, còn không thì…mơ đi nhé…”

Ai đó thè lưỡi trêu chọc, ai đó bất lực thả người xuống giường. Có thể làm gì đây? Gọi người ư? Người của anh đông bằng người của cô chắc?

Trương Quốc Lập lướt qua email xem xét mấy hợp đồng vừa nhận được. Một lát, đâu đó vang lên tiếng băm chặt rùng rợn, tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng, chẳng hiểu sao mùi cháy khét lẹt ấy xộc thẳng vào mũi mà lòng lại thấy man mát, bất giác cười tủm tỉm.

Hai tiếng sau, Sa nhìn đống hổ đốn trong bếp mà rối rắm hết cả. Đang định với điện thoại giải nguy thì Jun tay chống nạng, người hơi ghé tai cô, nhẹ nhàng hỏi thăm.

-“Món gì thế?”

-“Trứng luộc…mà hỏng rồi, em xin lỗi…vào nghỉ đi để em gọi đầu bếp…”

Người ấy chẳng hề nghe cô nói, tay đã nhón một quả trứng bình thản bóc vỏ thưởng thức. Sa muốn ngăn cản mà không kịp, đột nhiên khoé mắt rưng rưng.

-“Giờ thì em hiểu vì sao Jun không chịu quay lại với em rồi, do em đoảng quá mà, đàn ông ai chả thích có một người vợ đảm đang chu toàn.”

Cô ưu tư suy đoán, anh sau khi ăn miếng cuối cùng thì thản nhiên nhận xét.

-“Tiểu thư thực ra giỏi đấy chứ, mới lần đầu luộc trứng mà đã thành công như vậy rồi. Xem nhé, lòng trắng ăn vừa dai vừa giòn, lòng đỏ thì cực kì ngọt và xốp, ăn đến đâu tan ra miệng tới đấy. Hơn thế lại có mùi khét thoang thoảng tinh tế khiến cho người ta cảm giác như được ăn trứng nướng. Nói chung đạt tới trình độ như này phải là những người có kĩ thuật cực cao kĩ thuật cực hoặc có năng khiếu tiềm ẩn.”

-“Thật ạ?”

Sa ngây ngô hỏi dò, Jun vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu đầy thẳng thắn. Giây phút ấy, hạnh phúc ngất ngây, có lẽ cô đã quên mất rằng, cái người này, năm ngoái vừa được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất.



Sếp gặp nạn, chẳng phải là cơ hội tốt nhất cho nhân viên thể hiện hay sao? Từng bang từng nhóm, lũ lũ lượt lượt kéo đến nhà. Trương Quốc Lập riêng việc tiếp đón người tới thăm cũng muốn phát hoả, Eddi bên cạnh luôn miệng an ủi giải khuây, nào là chúng nó cứ xin địa chỉ chị không từ chối được, nào là thôi thì một công đôi việc, bọn mình bàn luận luôn kế hoạch phát triển thời gian tới.

-“Được rồi, vậy mọi người cứ tự nhiên, tôi đi lấy laptop.”

Trà My thấy “người yêu tin đồn” chống nạng khập khiễng lòng bất an khôn nguôi, lén lén theo anh vào trong, cũng muốn nhân cơ hội nói chuyện riêng với Jun một chút.

Vụng trộm mở hé cánh cửa, My tưởng như chết sững…trên giường của Jun… có đàn bà.

Anh vội lấy đồ nhưng không quên kéo lại chăn cho người ấy, lưng anh lớn quá, cô chẳng thể nhìn rõ là ai, ruột gan bức bối rừng rực. Lấm lét nép mình vào góc nhỏ, My nín thở đợi Jun ra ngoài, đoạn không kiềm được mà xông vào.

Hoàng Ái Linh!

Lại là chị ta, được lắm.

Bốp.

Cô diễn viên tài năng lấy hết sức giáng một phát thật mạnh, tiếc là mụ mở mắt nhưng lại không có phản ứng gì cả, như cái xác chết khô cứ vậy đờ đẫn nhìn cô. My trong phút chốc choáng váng không biết nên làm sao, đành thuận miệng cảnh cáo vài câu rồi ra ngoài với mọi người.

Bên trong, ai đó cảm thấy ran rát ở má, loáng thoáng có bóng người mờ mờ nhưng đầu óc mụ mị không phân biệt nổi. Toàn bộ chân tay tê cứng, xương khớp nhức nhối, một cử động nhỏ cũng trở nên vô cùng khó khăn.

Hoàng Ái Linh cố gắng hít thở thật sâu, lấy lại bình tĩnh với chiếc túi xách, từng bước tiến tới nhà tắm khoá trái cửa. Cô vặn nước chảy thật to che đi tiếng nôn thốc tháo, bàn tay run rẩy mở nút thắt, nhặt nhạnh từng viên thuốc nhỏ vội vã nuốt xuống.

Phải mất rất lâu sau, khi cảm thấy cơ thể ổn định, cô mới từ từ đứng dậy rửa mặt mũi chỉnh tóc tai, đánh phấn má hồng, tô son đỏ rực rỡ. Cũng không ngờ vừa bước ra đã phải đối mặt với người ấy.

-“Anh…sao lại…”

-“Tôi cần đi vệ sinh.”

-“Ngoài kia cũng có mà?”

Trương Quốc Lập chợt phát hiện ra mình hớ, liền e hèm.

-“Làm gì trong đó mấy tiếng đồng hồ?”

-“Em tắm, ngâm nước ấm…”

Anh nhìn qua cô tươi cười rạng rỡ, chẳng hiểu sao cảm thấy nhẹ nhõm.

-“Lo cho em hả?”

Sa tinh nghịch trêu chọc, Jun mặt thoáng đỏ, ngay lập tức đánh trống lảng.

-“Mọi người gọi đồ về ăn liên hoan, cô ra ăn cùng không?”

-“Lúc ngủ dậy em ăn cháo rồi, vẫn còn no, giờ muốn ngủ…anh nhớ em quá thì vào ngủ chung cũng được…”

Có người giả bộ ngáp ngắn ngáp dài, có người bực bực tập tễnh đi ra. Vừa vào tới giường chuông điện thoại liền reo, cô bắt máy, chưa kịp nói câu gì đã bị đối phương dồn tới tấp.

-“Chị à, chị đi đâu mà để em lại cho Eddi, lần này nhất định chị phải về phe em. Em đang tức gần chết rồi đây. Rõ là em được mời làm giám khảo chương trình Chiếc Gương Thần mà anh Lập nhất quyết phản đối. Em biết em còn trẻ nhưng có sao đâu, em Lâm Hồng em ấy còn trẻ hơn em đó, thậm chí không biết hát, vẫn làm giáo khảo được đấy thôi. Càng bị ném đá lại càng nổi tiếng, giá show của em ấy tăng gấp đôi em rồi. Giờ Eddi không dám cãi anh Lập, chị giúp em với, em biết chỉ chị mới có bản lĩnh chống đối anh ấy…”

Hoàng Ái Linh thở dài, không tranh luận gì cả mà đơn giản nói.

-“Có rất nhiều con đường dẫn tới thành công, nếu cậu thích đi đường tắt, cũng không ai cản cả, chỉ là, nó thật sự…không bền…Trừ khi bất đắc dĩ, còn không thì cứ bình tĩnh mà bước…”

Thằng bé nói nó sẽ suy nghĩ, Linh ngã nhoài mệt lả. Miên man mãi tới khi tỉnh dậy trời đã xế chiều, vừa hé mắt đã bị người ta ném tờ tạp chí vào mặt, giọng điệu tra khảo.

-“Là cô làm?”

Cô nhấc lên xem xét rồi gật đầu thú nhận, đoạn ngây thơ hỏi.

-“Có gì bất ổn sao?”

-“…”

Ai đó tức không nói nổi, ai đó cười cười, bàn tay mềm mại chủ động đan vào tay người kia làm hoà.

-“Xin lỗi, đừng giận mà, nha, xin đó…”

Jun ghét nhất mỗi lần Sa như này, lanh lợi kéo tay anh ủ trong lòng cô, mè nheo hờn hờn, mắt to tròn giả làm con mèo nhỏ vô tội đáng thương. Nhiều năm trước cũng thế mà nhiều năm sau cũng vậy, anh hoàn toàn bị cô làm cho u mê, hoàn toàn không có khả năng làm mặt lạnh, chỉ còn cách bực bội bỏ đi thật xa.

Tiếc rằng với một người chân cẳng chưa lành lặn, xa nhất chắc là phòng khách mà thôi. Có người tức giận một hồi mới chợt nhận thấy không khí u uất tĩnh lặng lạ thường, trong lòng dâng lên cảm giác bồn chồn khó tả, vội vã lao vào phòng ngủ.