Em Như Gió Nam

Chương 29: Tôi vẫn luôn thiên vị cô ấy vô điều kiện




Tưởng Ti Tầm cẩn thận cất cặp cốc cà phê vào trong hộp, lần trước mở hộp này ra là ngày 25 tháng 10 của sáu năm trước, trước sinh nhật Tri Ý một ngày.

Tối đó anh để cặp cốc trước mặt, cứ im lặng như vậy nhìn hai tiếng đồng hồ.

Sau khi đấu tranh cả một buổi tối, anh cất cốc đi.

Hôm sinh nhật Tri Ý anh tặng cô một chiếc vòng cổ, cô nói: Món quà này không đặc biệt.

“Tôi nói bác gái đích thân chọn con rể, sao cậu không lên tiếng?” Tề Chính Sâm im lặng liếc nhìn người này một lúc.

Tưởng Ti Tầm hỏi ngược lại: “Không phải đang nghe cậu nói sao?”

Tề Chính Sâm uống hết một cốc nước, tự mình đi lấy thêm một cốc.

“Tri Ý cũng không thích đi xem mắt nhưng hôm nay vậy mà lại đi.” Nhìn cốc nước một lúc lâu, “Cô ấy và Thương Uẩn, có lẽ thật sự có thể thành.”

Tưởng Ti Tầm đẩy chiếc hộp có Giấc mộng đêm hè vào trong bàn trà, không cất vào trong tủ nữa, anh trả lời: “Không thành được.”

Tề Chính Sâm không tập trung, không chú ý anh đang nói gì.

Tưởng Ti Tầm nhìn về phía anh ta: “Có lẽ cậu nên cảm thấy may mắn vì chơi với tôi từ nhỏ đến lớn.”

Tề Chính Sâm đột nhiên bật cười, không hiểu chuyện gì: “Tôi may mắn gì chứ? Uống mấy cốc nước lọc của cậu à?”

Lúc này dì qua hỏi bọn họ muốn ăn gì, cuộc nói chuyện tạm dừng lại.

“Dì chỉ cần làm cho một mình cậu ấy ăn là được rồi ạ.” Tề Chính Sâm để cốc nước xuống, định cáo từ.

Tưởng Ti Tầm: “Còn có xã giao à?” Nhìn dáng vẻ sa sút tinh thần kia cũng không giống.

“Không.”

“Định đến chỗ bác sĩ tâm lý?”

“Ừ, qua đó nói chuyện hai tiếng, ở với cậu cậu lại rước thêm bực vào người.”

“Đừng đi nữa. Đi lâu như vậy rồi mà cũng không thấy có hiệu quả gì.”

Tề Chính Sâm đứng dậy mặc áo vest, “Tôi đây không phải bệnh, có thể thấy được hiệu quả gì chứ, trong lòng không thoải mái nên đi giải tỏa một chút. Cậu biết đấy, tôi không muốn nghe lời khuyên nên bác sĩ tâm lý sẽ không khuyên tôi.”

Tưởng Ti Tầm hất cằm: “Ngồi đi, sau này tôi chữa cho cậu.”

Tề Chính Sâm: “….. Cậu nói đùa gì đấy.”

“Chuyện như này mà tôi nói đùa với cậu sao?”

“Sao tôi không biết cậu còn có bản lĩnh này nhỉ.”

“Tôi trị điểm mẫn cảm cho cậu, không khuyên cậu.” Tưởng Ti Tầm xắn tay áo sơ mi lên hai vòng, đi đến tủ rượu mở rượu vang đỏ ra.

Tề Chính Sâm thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, cởi áo vest ngồi lại xuống ghế, “Phương pháp trị điểm mẫn cảm gì?”

Tưởng Ti Tầm rót hai ly rượu vang đỏ mang qua, đưa cho anh ta một ly, “Hệ quả của phương pháp này rất lớn.”

Tề Chính Sâm đột nhiên cảm thấy không chắc chắn: “Rốt cuộc cậu có được không đấy, đừng có linh tinh.”

Tưởng Ti Tầm ngồi xuống đối diện anh ta: “Cậu có từng nghĩ qua có một ngày Tri Ý sẽ yêu đương rồi kết hôn không.”

Sao lại chưa từng nghĩ qua chứ.

Chính bởi vì càng nghĩ càng không thoát ra được.

“Nếu như cô ấy kết hôn, cậu hy vọng cô ấy có thể gặp được một người như thế nào. Bắt buộc phải nói, đừng vòng vo.”

Tề Chính Sâm nhấp một ngụm rượu vang đỏ, “Một người thiên vị cô ấy vô điều kiện.”

Tưởng Ti Tầm bóp chặt chiếc ly, những đường gân trên mu bàn tay căng lên, hiện ra vô cùng rõ ràng, anh chậm rãi nói: “Tôi vẫn luôn thiên vị cô ấy vô điều kiện. Trong vòng này cũng không ít người thiên vị cô ấy.”

Trong miệng Tề Chính Sâm không có rượu, trái tim đột nhiên co rút lại, bị nghẹn.

Anh ta vội vàng xua tay, bất an nói: “Được rồi được rồi, phương pháp trị điểm mẫn cảm này của cậu có thể trực tiếp g i ế t người.”

Tưởng Ti Tầm: “Tôi còn chưa bắt đầu trị điểm mẫn cảm của cậu đâu.”

Tề Chính Sâm: “…..”

“Trước đây Tri Ý nhỏ, bố tôi chưa nghĩ đến chuyện liên hôn, bây giờ Tri Ý lớn rồi, cái này không dám chắc. Tri Ý kết hôn với người khác, tim cậu như bị một nhát d a o đ â m, nếu như ngày nào đó tôi và cô ấy ở bên nhau, tim cậu bị đ â m thêm hai n h á t nữa, một nh á t hay hai n há t cũng đau không kém nhau là bao.”

Trái tim của Tề Chính Sâm nhảy vọt ra khỏi lồ ng ngực, uống một ngụm rượu trong ly để xoa dịu đi cơn sốc. Anh ta sờ tay ra sau lưng, đổ mồ hôi.

Là mồ hôi lạnh.

“Cái này của cậu không gọi là trị điểm mẫn cảm mà gọi là lấy m ạ n g tôi luôn rồi! Cũng may cậu không kết hôn.” Anh ta không dám nghĩ sâu hơn nữa.

Tưởng Ti Tầm uống một ngụm hết rượu trong ly, muốn nói một câu, suy nghĩ không kết hôn của mình từ lâu đã bị dao động, lại lo lắng trị mẫn cảm quá mức sẽ làm Tề Chính Sâm c h ế t dần c h ế t mòn.

Phải cho cậu ta thời gian chấp nhận sự quá mức này.

“Tôi về đây, nếu như còn ở lại chỗ cậu chắc chắn tôi không s ố ng qua khỏi tối nay.” Anh ta cầm áo vest, “Đúng rồi, cậu…..” Lời Tề Chính Sâm muốn nói ở trên đầu lưỡi nhưng lại do dự, sau đó nuốt lại.

Vốn dĩ anh ta muốn hỏi Tưởng Ti Tầm, cậu có biết cô Tưởng cũng thường xuyên đến tìm bác sĩ tâm lý nói chuyện không.

Nói ra cũng trùng hợp, hôm đó anh ta đến chỗ bác sĩ tâm lý, nói chuyện xong anh ta ở trong xe nhận một cuộc điện thoại, nghe điện thoại nửa tiếng, sau đó nhìn thấy xe của cô Tưởng chầm chậm lái qua.

Đó là một căn biệt thự biệt lập nằm trong khu biệt thự, đến đây trừ để gặp bác sĩ tâm lý ra thì không thể nào xem nhà được.



Từ căn hộ của Tưởng Ti Tầm ra, Tề Chính Sâm đứng ở trong gió một lúc cho mồ hôi ở sau lưng dần khô đi. Anh ta gọi điện thoại cho cô Tưởng Nguyệt Như, đối phương ở nhà.

“Cô ơi, cháu qua chỗ cô ăn ké cơm tối.”

“Đến đi, cô cũng vừa về đến nhà, vẫn chưa ăn.”

Trên đường đi Tề Chính Sâm mua một bó hoa qua, bó hoa trang nhã, tươi tắn, xinh đẹp, anh ta không biết tên là gì, chỉ nói với chủ tiệm hoa là mua về tặng trưởng bối trong nhà.

Hai năm nay Tưởng Nguyệt Như nhập viện mấy lần, bây giờ ăn uống thanh đạm, sau khi nhận được điện thoại của Tề Chính Sâm đã dặn dì nấu thêm mấy món nữa.

Lúc Tề Chính Sâm đ ến đồ ăn đã được dọn lên bàn ngoài sân, một bàn phong phú.

Chào hỏi xong, anh ta đưa hoa cho dì, rửa tay trước rồi mới ngồi xuống bàn. Đã đến đây ăn cơm không ít lần, không coi mình là người ngoài, cầm đũa lên vừa ăn vừa nói chuyện với Tưởng Nguyệt Như.

“Cô, cô đến bên đó bao lâu rồi?”

Ngầm hiểu lẫn nhau, không chỉ là nơi nào.

Tưởng Nguyệt Như: “Mấy năm rồi, làm việc quá mệt cô sẽ đến đó hai tiếng, dù sao cũng là phòng trị liệu chuyên nghiệp, thoải mái hơn cô ở bệnh viện.”

Tề Chính Sâm cười nói: “Con còn tưởng cô đi tư vấn tình cảm nữa.” Cho rằng bao nhiêu năm trôi qua, bà vẫn chưa bước ra khỏi được đoạn hôn nhân trước đó.

Vậy nên khi đó gặp nhau ở ngoài phòng làm việc cũng không dám hỏi nhiều.

Tưởng Nguyệt Như cũng cười: “Chuyện tình cảm cô có vấn đề gì cần tư vấn chứ, chẳng qua là khi đó, lúc vẫn còn yêu Lộ Kiếm Ba thì ông ta đã yêu người khác rồi.”

Giọng bà rất nhẹ: “Đã qua từ lâu rồi.”

Dừng lại.

“Ngược lại là con đó, người trong nhà còn chưa biết con đã đi đăng ký kết hôn rồi.”

Tề Chính Sâm cúi đầu ăn đồ ăn giống như đang nhai sáp, “Mẹ con sắp bị con chọc tức ch ế t rồi.”

Sau khi kết hôn chớp nhoáng anh ta chỉ về nhà một lần, hôm đó mẹ không gặp anh ta, bảo dì Lưu chuyển lời lại là coi như chưa từng đẻ đứa con trai là anh ta.

Tưởng Nguyệt Như chỉ thầm thở dài trong lòng, trong lòng thằng bé buồn đến mức phải đi gặp bác sĩ tâm lý để giải tỏa nỗi buồn, cũng không thể nào trách mắng nữa, “Hôm nào về nhà thăm mẹ con đi. Nếu như đã đăng ký kết hôn rồi sau này phải sống cho thật tốt.”

“Con và Chung Nghiên Nguyệt, bọn con không có dự định sống tốt.”

“…… Con thực sự muốn chọc mẹ con tức c hế t à.” Tưởng Nguyệt Như nghĩ không thông: “Vậy con đăng ký kết hôn rốt cuộc là vì cái gì?”

Tề Chính Sâm im lặng.

Trước đây Tưởng Nguyệt Như cho rằng Tề Chính Sâm bớt lo hơn tên nghịch tử nhà mình, bây giờ xem ra không đứa nào bớt lo hơn đứa nào.

Tề Chính Sâm ăn xong đồ ăn trong đ ĩa mới nói: “Con không muốn Tri Ý cảm thấy áy náy nữa, kết hôn là để cô ấy biết rằng con đã bước ra được, bây giờ sống rất tốt.”

Tưởng Nguyệt Như cạn lời lại đau lòng, không nói gì cả, gắp đồ ăn cho Tề Chính Sâm.

Cũng may tên nghịch tử nhà bà kiên quyết không kết hôn, không bị chuyện tình cảm bủa vây. Mà bà cũng không giống như mẹ Tề Chính Sâm, một ngày nào đó bị con trai mình đột nhiên đăng ký kết hôn làm tức cho trái tim đau nhói.

“Hôm nay Tri Ý đi xem mắt rồi.”

“Cô nghe ai nói vậy ạ?”

“Cô gặp con bé và Thượng Ẩn ở nhà hàng.”

Đột nhiên Tưởng Nguyệt Như hiểu ra, chả trách hôm nay đến chỗ bà ăn cơm, là đau khổ không chỗ nào để đi.



Tưởng Ti Tầm ăn cơm một mình, rượu ở trong ly đế cao đã thấy đáy, kiềm chế bản thân không rót ly thứ ba. Anh đóng nắp chai rượu lại, để chai rượu vào tủ làm lạnh.

Điện thoại kêu, điện thoại của em họ Tưởng Thịnh Hòa, Tưởng Thịnh Hòa là một cổ đông khác của Viễn Duy, cũng là người từng dẫn dắt Tri Ý.

Tưởng Thịnh Hòa vào thẳng vấn đề, hỏi anh đã nhìn thấy email của Hứa Tri ý chưa, “Cô ấy từ chức mọi chức vụ ở bên Manhattan, còn không suy tính chuyện cấp bậc đến Bắc Kinh, có lẽ không định ở lại Viễn Duy lâu.”

Đương nhiên Tưởng Ti Tầm biết, lý do duy nhất cô không đi chính là tất cả các dự án có liên quan đến Thẩm Thanh Phong đều do một tay cô phụ trách.

Tưởng Thịnh Hòa: “Nếu như Tri Ý cố chấp từ chức khỏi vị trí ban đầu thì anh phê chuẩn rồi bổ nhiệm lại mới, sau này Vốn Viễn Duy giao cho cô ấy phụ trách.” 

Cô do anh tự tay dẫn dắt, năng lực kinh doanh của cô như thế nào anh là người hiểu rõ nhất, có điều do còn non trẻ nên còn thiếu kinh nghiệm quản lý.

“Hay là anh ở lại Viễn Duy thêm hai năm nữa, về mặt kinh doanh cô ấy không cần anh, về mặt quản lý anh giúp cô ấy cầm lái thêm. Bên nhà họ Lộ anh nên làm thì cứ làm, Viễn Duy không chiếm quá nhiều tinh lực của anh.”

Tưởng Ti Tầm nói: “Được, bên nhà họ Lộ không vội.” Thật sự anh không có hứng thú với nhà họ Lộ, nhưng những gì nên tranh vẫn phải tranh.

Cúp điện thoại anh không đăng nhập vào hòm thư, gọi điện cho tài xế, bảo mười phút sau đợi anh ở hầm để xe.

Tài xế đã từng đến chỗ ở của Hứa Tri Ý ở Bắc Kinh, thuộc đường, không cần mở định vị.

Trời trong trăng sáng, từ cửa sổ trời có thể nhìn thấy được một hai ngôi sao.

Xe dừng ở bên ngoài cổng lớn biệt thự, nhân viên bảo vệ của Hứa Hướng Ấp nhận ra biển số xe của anh, trực tiếp cho qua.

Tưởng Ti Tầm cầm theo hai túi hồ sơ tài liệu xuống xe, lấy chuyện dự án đến tìm người.

Trong phòng khách chỉ có bác Hứa và bác gái, không thấy Hứa Tri Ý đâu.

“Ti Tầm, ngồi đi.” Hứa Hướng Ấp vẫn nhiệt tình chào hỏi như trước, thấy trong tay anh cầm tài liệu, “Tìm Tri Ý nói chuyện công việc sao?”

“Vâng, chuyện hạng mục ạ.”

Hà Nghi An đang bóc vải cho con gái, lấy giấy lau tay, “Bác lên lầu xem Tri Ý đang làm gì.” Con gái ăn xong liền lên lầu nói đi tắm, hơn một tiếng trôi qua mà vẫn chưa thấy xuống.

Phòng ngủ trên tầng hai, gõ cửa, không ai trả lời.

Cửa không khóa trái, bà nhẹ đẩy một khe nhỏ ra, “Tri Ý?”

Trong phòng tắm cũng không có tiếng nước chảy, Hà Nghi An nhìn về phía sô pha, người đang dựa vào ghế sô pha ngủ, tóc cũng chưa sấy khô.

Hứa Tri Ý đang nằm mơ, trong mơ là ở sân bóng, có điều đồng đội của cô đổi thành Hứa Hành, bên kia là anh Hai và Tưởng Ti Tầm. Anh Hai vẫn chưa tỏ tình với cô, nói sau này sẽ luôn chơi cầu cùng cô, khoảnh khắc đó cô ngồi thụp xuống sân bóng bật khóc nức nở.

Chỉ là còn chưa kịp gọi anh Hai, đột nhiên bừng tỉnh.

Mở mắt ra, hóa ra là nằm mơ.

Hai năm qua cô cũng không chơi cầu lông nữa, hẹn khách hàng cũng chỉ đi đánh golf.

“Mẹ.” Cô nhìn rõ người đi đến, kéo chiếc khăn tắm sắp tuột khỏi vai mình.

Hà Nghi An đau lòng: “Khoảng thời gian này ở bệnh viện chăm sóc mệt quá đúng không.”

Không phải vì ở bệnh viện chăm sóc cô mới mệt, chỉ là đột nhiên cảm thấy không còn sức lực để chống đỡ bản thân tiếp tục không biết mệt mỏi nữa.

Hà Nghi An đi vào phòng tắm lấy máy sấy tóc, “Ti Tầm đến rồi, nói là tìm con nói chuyện hạng mục.”

Hứa Tri Ý đã hình thành phản xạ vô điều kiện, nghe đến tên anh việc đầu tiên là ngồi thẳng lên: “Anh ấy ở dưới lầu ạ?”

“Ừ.”

Hà Nghi An lấy máy sấy qua, “Bố con ở dưới nhà, để hai người họ nói chuyện trước, mẹ sấy tóc cho con đã.”

Phòng khách dưới nhà, Hứa Hướng Ấp hỏi Tưởng Ti Tầm có muốn đi hút thuốc không.

Lần trước hai người cùng nhau đi hút thuốc vẫn là sáu năm trước, chớp mắt đã qua, tựa như một khoảnh khắc thoáng qua.

Tưởng Ti Tầm: “Con không hút, đi cùng bác ạ.”

“Sao thế, cai thuốc rồi?!”

“Cai rồi ạ.”

“Không hút thuốc cũng tốt, Tri Ý cũng không thích bác hút nhiều, con bé không ngửi được mùi thuốc.” Hứa Hướng Ấp cầm hộp thuốc và bật lửa, hai người đi ra ngoài sân.

Châm lửa, Hứa Hướng Ấp hỏi tình hình công việc của con gái dạo gần đây.

Tưởng Ti Tầm: “Hạng mục Tri Ý đảm nhận gần đây vẫn liên quan đến Thẩm Thanh Phong.”

Hứa Hướng Ấp gật đầu, từ đầu đến cuối vẫn không tìm được chứng cứ trực tiếp năm đó Thẩm Thanh Phong tráo đổi hai đứa trẻ, nhưng có thể xác định là bà ta. Tri Ý muốn tự mình giải quyết, không muốn để người bên cạnh nhúng tay vào.

Sáu năm trôi qua, Thẩm Thanh Phong sớm đã buông bỏ mọi phòng bị. Mấy năm nay bình yên, không còn ai có tâm lý phòng bị như năm xưa nữa.

Bây giờ Thẩm Thanh Phong đã lên kế hoạch cẩn thận cho từng bước đi của Công nghệ KEWE, thật ra đều đang kiếm tiền thay cho Tri Ý.

Giải pháp này nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng đợi đến ngày giải quyết tận gốc sẽ lấy m ạ ng Thẩm Thanh Phong nhất, ông chiều theo mong muốn của con gái, trong quá trình này cũng nhúng tay vào một ít nhưng không nhiều.

Hứa Hướng Ấp dập lửa, lại nói chuyện đi xem mắt trưa nay của con gái, “Con cảm thấy Thương Uẩn như thế nào?”

“Không ra làm sao hết.”

“…..”

Lần thứ hai Hứa Hướng Ấp bị làm cho nghẹn lời, cười mắng: “Con và Hứa Hành thật sự không ra cái gì.”

Vậy mà hai đứa lại trả lời y hệt nhau, nghi ngờ có phải hai đứa nó đã bàn nhau không.

“Sao bác lại nhớ trước đây con với Thương Uẩn quen thân nhau.”

Tưởng Ti Tầm: “Làm ăn là làm ăn, tình cảm là tình cảm, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau. Nếu như bây giờ có cơ hội hợp tác, con vẫn sẽ hợp tác với Thương Uẩn.”

Trả lời vô cùng hoàn hảo.

Hứa Hướng Ấp hỏi: “Con nói đi, Thương Uẩn và Tri Ý sao lại không thích hợp.”

Tưởng Ti Tầm: “Bác hỏi Hứa Hành đi.”

“Ti Tầm.” Hà Nghi An ở trên tầng gọi anh, “Con với Tri Ý lên phòng làm việc trên này nói chuyện đi.”

“Vâng ạ.”

Nhân phẩm của anh từ nhỏ đến lớn đã được gom góp từng chút một ở chỗ Hứa Hướng Ấp và Hà Nghi An, bọn họ không hề nghi ngờ ý đồ của anh.

Tưởng Ti Tầm cầm hồ sơ lên tầng, trùng hợp gặp Hứa Tri Ý đi từ trong phòng ngủ đi ra ở hành lang tầng hai, cô đã thay sang quần áo trang trọng, lịch sự hơn.

Không có bất cứ ai ở đây cô vẫn xưng hô kính cẩn lễ phép, “Sếp Tưởng.”

Tưởng Ti Tầm đưa hồ sơ cho cô, bên trong là tài liệu quan trọng của hạng mục, nhưng anh không định nói chuyện công việc tối nay.

Hứa Tri Ý nhận lấy, đẩy cửa phòng làm việc, “Vào phòng làm việc nói chuyện đi.”

Tưởng Ti Tầm: “Anh qua đây không phải nói chuyện công việc.”

“Tôi biết.”

Buổi chiều ở công ty anh còn không nói chuyện công việc, không đến nỗi tối còn đến nhà tăng ca.

Phòng làm việc trên này chỉ có nước, rót cho anh một cốc, “Anh uống tạm đi.” Cô không còn sức lực đi xuống nhà pha trà cho anh nữa.

Tưởng Ti Tầm đưa cốc nước đó cho cô, “Sức khỏe bà ngoại đã ổn định lại rồi, em nghỉ phép dài ngày, anh đi xem concert cùng em, chỉ có hai chúng ta.”

Hai lần xem concert trước đó không phải có Hứa Hành thì có Ninh Doãn và Ninh Dần Kỳ.

“Sao đột nhiên lại nhớ ra đi xem concert cùng tôi?”

“Chưa đi xem riêng với em bao giờ.”

Trong lòng Hứa Tri Ý chua xót, nhưng nuối tiếc của cô quá nhiều, căn bản không bù đắp hết được, không muốn nói những chuyện buồn bã này, “Sếp Tưởng, tôi gửi email anh thấy chưa?”

Tưởng Ti Tầm: “Chưa. Nghỉ ngơi quay lại chúng ta sẽ nói em đi đâu.”

Hứa Tri Ý cười: “Bây giờ nói với lúc nghỉ phép xong nói đều như nhau.”

“Nếu như giống nhau đợi lúc quay lại chúng ta lại nói có được không?” Tưởng Ti Tầm làm rõ trước, “Nghỉ phép đi với em không liên quan gì đến Thương Uẩn, trước khi biết em đi xem mắt đã có ý định này.”

Hứa Tri Ý quyết định đi xem concert, coi như là lời tạm biệt với quá khứ, sau này sẽ sống thật tốt.

Cô nhìn anh, “Tôi muốn đến quán bar nhạc jazz đó một lần nữa.”

Tưởng Ti Tầm nhìn lại cô: “Được.”