Nỗi khổ sở không nhìn thấy mặt trời đè nặng lên cô.
Tô Đồng hết lần này tới lần khác cầu xin những kẻ đó tha cho mình, cô có thể cho họ tiền cho họ mọi thứ họ muốn nhưng họ chỉ cười nhạo cô ngây thơ, nụ cười đó quá lạnh lùng, làm trái tim với vô vàn thương tích của cô thêm băng giá.
Ngày hôm sau.
Bọn bắt cóc đặt bữa sáng xuống dưới đất.
Tô Đồng tỉnh dậy nhưng tinh thần không được tốt, cô nằm yên.
Hai kẻ đó tưởng cô chưa tỉnh liền thì thầm to nhỏ:
“Mẹ kiếp, tới mẹ tao tao còn chưa hậu hạ bao giờ! Ngày ngày cơm bưng nước rót, nhớ trước đây tao cũng là một trang hảo hán trên giang hồ…”
“Thôi đi mày, An tiểu thư và Chu tiên sinh sắp sửa đính hôn rồi, đặc biệt căn dặn chúng ta phải trông chừng cô ta cẩn thận, nếu mày gây chuyện, An tiểu thư sẽ không tha cho mày đâu!”
“A, cô ta đúng là một kẻ tàn nhẫn, vì muốn níu giữ Chu Cận Viễn dám ăn ốc cho anh ta đổ vỏ, ha ha ha…”
Nằm trên giường, lông my Tô Đồng không ngừng mấp máy.
Mấy gã bắt cóc vừa nói gì?
Ăn ốc đổ vỏ?
Đứa con trong bụng An Hân Du không phải của Chu Cận Viễn?
Vậy có khi nào Chu Cận Viễn bị cô ta mê hoặc nên mới phản bội cô và hãm hại ba cô?
Trái tim héo mòn trong bóng tối của cô bỗng nảy sinh một ý niệm đáng thương, có phải chỉ cần vạch trần bộ mặt thật của ả ta, toàn bộ mọi chuyện đều sẽ về lại như cũ?
Trong đầu nghĩ vậy, Tô Đồng liền kiên định suy nghĩ này.
Cô cố nhịn ăn suốt một ngày, nằm trên giường không động đậy.
“Này, cô sao vậy? Dậy ăn cơm!”
An Hân Du căn dặn tuyệt đối không được bỏ đói Tô Đồng, cô ta muốn đứa bé được bình an chào đời.
Tô Đồng yếu ớt không chút sức lực, thều thào nói:
“Tôi… tôi đau đầu quá, đầu như muốn nổ tung, có phải tôi sắp chết rồi không? Nơi này là đâu? Chu Cận Viễn đâu, ba mẹ tôi đâu?”
Ánh mắt cô mơ màng, rất khó tập trung, giống như nói xàm trước khi chết.
Một gã đàn ông kinh hãi, thương lượng:
“Cả ngày cô ta không ăn gì, không lẽ thực sự xảy ra chuyện gì sao? Mày ở đây trông coi, tao đi quanh đây tìm bác sỹ có thể tin tưởng tới xem sao.”
“Cận thận một chút, tao gọi điện cho An tiểu thư.”
“Ừ, tao biết rồi, mày trông trừng cô ta, tuyệt đối không được để cô ta bỏ chạy!”
“Yên tâm đi, cô ta chết tới nơi rồi, có thể chạy đi đâu được chứ?
Thấy bọn bắt cóc đã đi xa, Tô Đồng nghiến răng, hai má ửng hồng, đôi lông my cong dài chớp chớp, cô vội vã kéo mép chăn ra, ngoái đầu như một kẻ điên lao về phía một tên bắt cóc:
“Cận Viễn, cuối cùng anh cũng tới thăm em sao? Anh biết, em mới là người yêu anh nhất có đúng không…”
Gã bắt cóc liền muốn đẩy cô ra.
Nhưng khi bàn tay thô ráp chạm vào vòng eo mảnh mai của cô, cô liền dừng lại, ánh mắt dần ánh lên vẻ nguy hiểm.
- --
Tại tiệm áo cưới sa sỉ nhất thành phố.
An Hân Du đang vui vẻ thử áo cưới, đứng trước một chiếc gương đứng, nghiêng bên trái rồi nghiêng bên phải, đưa tay xoa bụng, quay đầu nhìn Chu Cận Viễn:
“Cận Viễn, em mặc chiếc váy cưới này có đẹp không?”
Đuôi váy dài quét đất, trước ngực điểm xuyết ren đính cườm, phần eo được thiết kế đặc biệt phù hợp cho cô khi mang thai, hợp lý che đi bụng bầu lùm xùm, cũng may bụng bầu của cô ngả sau, nên nhìn không rõ rệt lắm.
Chu Cận Viễn vốn định đợi An Hân Du sinh xong mới kết hôn nhưng An Hân Du nói mình không có cảm giác an tâm, sợ rằng một ngày nào đó Chu Cận Viễn sẽ rời bỏ cô nên họ sẽ đính hồn sau một tuần nữa, kéo dài tới tận bân giờ cũng là vì anh cần phải xử lý các vấn đề sau khi ly hôn Tô Đồng.
Nhìn nụ cười dịu dàng của An Hân Du, trong đầu Chu Cận Viễn thoáng hiện ra một bóng hình khác trong giây lát.
Anh mỉm cười:
“Rất đẹp, bà xã tương lai của anh.”
“Ghét…”
“An Hân Du, cô không xứng làm vợ Chu Cận Viễn!”
Một giọng nói đanh thép đột ngột vang lên.
Ánh mắt Chu Cận Viễn và An Hân Du sững lại, nhìn về phía tiếng nói, Tô Đồng quần áo lam lũ, sắc mặt tiều tụy, đầu bù tóc rối đứng trước cửa tiệm áo cưới, gương mặt nhếch nhác toát lên sự kiên nghị và lòng căm hận.
- -- Hết ---