“Đã xét nghiệm DNA chưa?”
Khẽ bóp trán, Chu Cận Viễn trong lòng rầu rĩ.
“Đã xét nghiệm cùng xác đứa bé rồi, xác nhận là quan hệ mẹ con.”
Sỹ quan Vương nhìn ra sự đau buồn của Chu Cận Viễn, nói:
“Phía cảnh sát chúng tôi đã xác nhận vụ tai nạn là ngoài ý muốn, anh xem có cần bổ sung thêm gì không?”
Người chết như ngọn đèn đã tắt.
Anh lắc đầu: “Không cần, khi nào tôi có thể đi nhận xác của cô ấy?”
“Lát nữa làm xong thủ tục là có thể đi.”
“Được.”
Chu Cận Viễn sai trợ lý đi làm thủ tục, sau đó bước ra khỏi đồn cảnh sát sắc mặt không đổi.
Khuỵu một cái, chân anh lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.
Trợ lý vội vã bước tới đỡ anh: “Chu tiên sinh, anh không sao chứ?”
“Không sao.” Chu Cận Viễn cố gắng đứng thẳng lưng, bước từng bước về phía trước.
Anh bỗng nhớ lại đêm tân hôn năm đó.
Cô ngượng ngập mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm cố tình đi tới đi lui trước mặt anh, khêu gợi ham muốn trong anh, anh đẩy cô xuống giường mắng cô không biết xấu hổ, cô rất thất vọng, rất vô tội.
Cô giải thích với anh rằng cô muốn sinh cho anh một đứa con.
Anh đã trả lời cô thế nào?
Anh nói, anh tuyệt đối không muốn con mình có một người mẹ như vậy!
Từ đó, đêm anh không về nhà, cô sống như một người già cả giữa độ tuổi thanh xuân, hàng ngày mòn mỏi chờ đợi, tới cuối đời cũng vĩnh viễn không đợi được hạnh phúc, chỉ đợi được một tờ đơn ly hôn của anh.
Nếu như giữa họ không có một khởi đầu như thế kia, có khi nào cô sẽ không phải chết?
Anh bóp trán, bỗng cảm thấy thật mệt mỏi.
- --
Trong bệnh viện.
An Hân Du nằm trên giường, mắt ngân ngấn lệ, toàn thân bao trùm cảm giác bi ai.
Cô cắn môi, đau buồn nói: “Cận Viễn, em biết cả rồi, Đồng Đồng cô ấy…”
“Chết rồi.”
Miệng Chu Cận Viễn thốt ra hai chữ, mọi cảm xúc đã được cất giấu, thái độ không mấy thay đổi.
Ánh mắt An Hân Du vô cùng buồn đau, giơ tay lau qua đôi mắt đỏ hoe:
“Đều là em không tốt, nếu em không đến với anh, nếu không phải vì em anh cũng không ly hôn với cô ấy, Đồng Đồng nhất định sẽ không chết… Đồng Đồng…”
Cô khóc nức nở.
Chu Cận Viễn không tiếp lời.
An Hân Du trong lòng giận dữ, cảm thấy Chu Cận Viễn có điều bất ổn, cô ta không tiếp tục ra vẻ thảm thiết nữa, lời lẽ đột ngột thay đổi, thăm dò nói: “Cận Viễn, bây giờ Đồng Đồng không có người thân thích, tang lễ của cô ấy chúng ta nhất định phải lo toan chu tất, để cô ấy có thể ra đi đường hoàng một chút.”
“Không cần.”
Chu Cận Viễn nắm chặt tay: “Khi còn sống thanh danh đã không ra gì, lặng lẽ lo liệu hậu sự là được.”
“Được, vậy bây giờ em sẽ sai người liên hệ nhà tang lễ, Đồng Đồng là bạn thân nhất của em, em nhất định để cô ấy an tâm ra đi!” An Hân Du ôm ngực, khóc không thành tiếng.
“Em mới sinh xong, những việc này để anh giao cho người khác làm, yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Nghe thấy anh nói lời quan tâm tới mình, An Hân Du mới yên tâm gật đầu.
Ả tiện nhân Tô Đồng chết thật đúng lúc!
Sau này An Hân Du sẽ không phải lo lắng việc con cái bị bại lộ, cũng không cần lo lắng một ngày nào đó Chu Cận Viễn sẽ tái hợp với cô ta nữa! Vị trí Chu phu nhân xem ra cô đã ngồi vững…
Một tuần sau.
Tô Đồng được chôn cất cùng với con.
Ba của cô vẫn ở trong tù, mẹ không rõ tung tích, tang lễ được tổ chức lặng lẽ, không có mấy ai tham dự.
Ngày tổ chức tang lễ, trợ lý bất ngờ nói bên tai Chu Cận Viễn: “Chu tiên sinh, Tô tiên sinh ở trong nhà giam nghe tin con gái và cháu ngoại qua đời, nghe nói đã nghĩ quẩn tự sát…”
Chu Cận Viễn nhíu mày.
Trợ lý nói tiếp: “Song cũng may cấp cứu kịp thời, bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng tâm trạng của ông ta không được tốt.”
Đôi mắt Chu Cận Viễn trầm lắng: “Nói với bên đó để ông ta ngồi tù nốt tháng này, tháng sau hãy thả ra, suy cho cùng tôi cũng khiến ông ta mất đi con gái.”
“Vâng.”
- -- Hết ---