Em Ngu Ngốc Lắm Đúng Không

Chương 34: 34: Giận!





" Giận thật rồi!"
" Không giận mới lạ đấy! Mày quát lớn như vậy, tao còn đang bực đấy." Mộc Diễm Tinh khoanh tay trước ngực, thất vọng với thằng bạn vô tâm này.
" Cô ấy không xấu như vậy! Một người có thể đứng ra bảo vệ bạn học sẽ không...!chỉ là....!chắc là có gì hiểu lầm...nên..."
" Khỏi phải nhắc đến.

Chuyện thứ 2 cần nói là gì?"
"À ừm...!Tao phải đi công tác...!hai tháng."Hi Văn cúi gằm mặt, chọc chọc vào chén cơm đang dỡ.
" Mày biết chuẩn bị đi công tác vậy mà lại nỡ lớn tiếng với bạn mình vậy đó! Mau làm lành trước khi đi, không Cáo nhỏ lại lần nữa giận hơn nửa năm." Mộc Diễm Tinh buông lời tuyệt tình rồi lại gắp thức ăn mà tiếp tục bữa cơm.
.......
Ưm...!Diệp...!Bác Lâm...dừng...!mà......đừng....đừng ưhmm như vậy....!Bác Lâm...
Mộc Diễm Tinh mặt ửng đỏ, thân thể tr@n trụi run rẩy mà tựa vào người anh.

Thân hình trắng nõn đẹp đến kiều mị, tầng tầng s@c tình được hiện rõ.
Diệp Bác Lâm hôn lấy xương quai xanh mà cắn m*t, dần chạy từ từ xuống trước ngực.

Bàn tay không để yên mà vuốt v e chiếc eo thon thả như thắt lưng ong mật.


Từng hơi thở ấm nóng bỏng phả vào người cô, thấu từng thớ thịt.

Khí nóng bao quanh thân thể Diễm Tinh khiến cô bứt rứt khó chịu.

Anh không ngừng càn quấy lấy cơ thể " bà xã" mình.
" Ưhmm...khoan đã...dừng....đừng mà...không được...!mà..."
Mộc Diễm Tinh thì không ngừng run rẩy.

Diệp Bác Lâm anh thì không ngừng li3m vành tai, kéo dọc đường xuống chiếc cổ và dừng tại đôi gò b ồng đào lộ trước mặt là hai viên trân châu nhỏ xinh lấp lánh.
Diễm Tinh như chìm đắm vào d*c vọng đê mê không lối thoát, cứ thế mà triền luân không dứt.

Tim cô cũng vì vậy mà đập liên hồi, cảm giác thật khó tả làm sao.

Diễm Tinh như đi trên bãi biển mà râm ran thủy triều trắng đục, đón nhận dòng nước triều ấm nóng.
Anh thuận tay mà vứt bỏ chiếc váy xuống, nhìn một lượt mọi thứ đang phơi bày trước mắt, không ngừng mà trêu chọc Diễm Tinh.
" Em muốn là trai hay gái đây?"
" Trai? Gái?"
" Ngày mai gặp bố mẹ chồng rồi!"

" Khoan....!đã! Cái gì....nhanh quá rồi...!không được..."
" Trước sau gì không gặp."
Mộc Diễm Tinh bất lực mà thở dài, suy nghĩ về biết bao nhiêu là đủ thứ chuyện có thể xảy ra, cắn c ắn môi dưới.
Thân hình cường tráng cao lớn của anh quét sạch một lượt mọi thứ trên người cô không sót chỗ nào, đối phương thì đang vặn vẹo khó chịu không thể làm được gì.

Diệp Bác Lâm hít lấy hít để.
" Yêu nghiệt! Em tập trung đi, có tôi ở đây."
Diệp Bác Lâm chen vào giữa hai ch@n thon dài của cô, vuốt v e đùi non ngọc ngà.

Nụ cười tà mị dần hiện trên khuôn mặt trước giờ đều lạnh lùng của Diệp thiếu gia, trong lòng anh bây giờ đã vui mừng như trẩy hội.
" Em ướt rồi!"
" Anh....anh ....!không biết xấu hổ." Mộc Diễm Tinh tức giận, khuôn ngực đ ẫy đà cũng phập phồng lên xuống.
Sự ẩm ướt từ hang động cứ thế tuôn ra, Diệp Bác Lâm càng muốn nhiều hơn mà dứt khoát đưa hai ngón vào hang thăm dò địa hình...!ấm...!nóng...mềm...mại.
" Không...!khó chịu quá...ông xã...đừng mà...."
...
" Hic...đau...hha.....đau...!mà..."
"Nếu không làm vậy sẽ đau hơn đây! Em thả lỏng đi..." Bác Lâm lại càng vào sâu hơn, cảm nhận các vách ngăn trơn mềm, ẩm ướt.
" Em mau thả lỏng...muốn cắt đứt ngón tay tôi..."
" Anh...anh..."
Diệp Bác Lâm động tay càng ngày càng nhanh, không ngừng nhúc nhích lên xuống.
" Chậm....!không được mà....anh mau chậm lại đi mà...hic...hic..."
Cảm giác d*c vọng bắt đầu chiếm lấy lí trí còn sót lại của Mộc Tinh, cô nhận từng đòn kịch liệt hơn tối hôm trước nữa, lênh đênh giữa bầu trời đầy mây mờ.