Hàn Hi Văn và Nguyệt Linh Châu là hai người bạn thân của Mộc Diễm Tinh,cả ba chơi từ bé đến lớn.bây giờ cũng đã đều hai mươi lăm rồi đấy.
Mộc Diễm Tinh cô học Multimedia Communication,bốn năm đại học và thêm hai năm học lên Thạc sĩ.
Cô là con gái duy nhất trong ngôi nhà khá giả, bình dị bố mẹ cô đều là giáo viên có tiếng tại một trường cấp ba trọng điểm cho nên lúc còn đi học việc cô có thành tích tốt không quá xa lạ.Hai người yêu thương cô vô điều kiện, chiều theo ý muốn của Diễm Tinh khi cô thích cái gì hay cả học ngành gì gia đình cũng không phản đối.
Bây giờ sau sáu năm học tập thì cuối cùng cô cũng xin vào làm việc tại công ty Văn Lâm Giao,công ty đứng đầu về lĩnh vực Y Dược của cả nước.Cô làm Digital marketing cho công ty đó.
Hàn Hi Văn,bố anh là cảnh sát ở huyện lỵ còn mẹ là giáo viên cấp ba,vì hai gia đình thân nhau nên cậu và cô cũng vì vậy mà biết nhau,chơi với nhau đến tận bây giờ.Hàn Hi Văn cũng theo bố của mình mà thi đậu vào trường cảnh sát bây giờ đã đi làm được hai năm rồi.
Hi Văn có cô bạn gái tên là Ngọc Lan cả hai quen biết tại quán cafe thường lui tới,Ngọc Lan khá ghét cô Mộc Diễm Tinh cô vì Hàn Hi Văn luôn thân thiết.
Cả hai đi với nhau nhìn như đôi tình nhân mới yêu vậy.Nhưng đâu có biết cả hai chỉ xem nhau như anh chị em trong nhà chứ.
Lúc còn nhỏ Hàn Hi Văn và Nguyệt Linh Châu đều là hàng xóm của nhà cô, những lên cấp hai nhà Linh Châu chuyển đi vì bố mẹ cô làm kinh doanh bất động sản nên tiện đi lại cho công việc.Nguyệt Linh Châu bây giờ đã là tiểu thư Nguyệt gia,Nguyệt gia cô từ bàn tay trắng sau mười lăm năm bây giờ đã cắm trụ trên thương trường kiến không ít người phải khiêng dè.
Nhưng cô vẫn không vì thế mà quên hai người bạn thân thiết nhất của mình vì họ là những người giúp đỡ cô khi gia đình cô chưa có gì.Bây giờ Nguyệt Linh Châu đã có trong tay chuỗi cửa hàng về lễ phục thương hiệu riêng của mình.
Diễm Tinh như cái gái nhọn trong mắt Ngọc Lan,cô đã giới thiệu cho Diễm Tinh đi xem mắt nói là người quen trong công ty.
" Không được,mày bị điên à Lợn mập .Nó làm gì mà tốt với mày như thế chứ." Nguyệt Linh Châu biết chuyện thì cản cô không được đi.Cô kịch liệt phản đối.
" Tao đã đồng ý rồi, dù gì thì nó cũng là bạn gái của Ốc mà,không đi thì khó xử lắm thằng Ốc còn không thoải mái nữa." Mộc Diễm Tinh bất lực mà lên tiếng,cô cũng không muốn đi nhưng nể mặt bạn thân bèn vậy.
" À mà,sao nay bà chủ rảnh mà hẹn tao đi uống cafe vậy, bình thường thấy ai kia bận lắm mà ta..."
" Thì...!thì lâu lâu đi cafe với bạn thân không được hay gì hả?"
" Ờ ờ được được chứ sao không...tao chỉ sợ mày nghỉ rồi doanh thu giảm thì đừng mà la hét với tui tao á." Cô bịt miệng cười tít mắt,Linh Châu cũng vì vậy mà liếc mắt xéo với cô.
" Cáo nhỏ...Lợn mập,bọn mày đợi lâu chưa vậy.Tao xong việc là chạy ra liền đấy."
" Cũng không lâu ...mới nửa tiếng thôi."
" Cũng hết một li trà đào rồi còn đâu.
"Chầu này tao bao được chưa hả hai cô nương."
Kkkk....
Cả ba ngồi nói chuyện cả buổi trời sau đó đi ăn tối và rồi về nhà riêng của Linh Châu ngủ lại ở đó.Nó cũng được xem là căn cứ bí mật của cả ba.Cả ba người nằm kể hết chuyện này đến chuyện kia của cả hai tuần nay đến tận ba giờ sáng mới chịu đi ngủ..