Em Ngọt Nhưng Không Ngấy

Chương 12




Ba Cố hết sức kinh ngạc: Súc sinh!

Mẹ Cố cũng rất tuyệt vọng: Cầm thú!

Lúc còn độc thân vẫn là một đứa trẻ bình thường, tại sao vừa nói chuyện yêu đương liền trở nên hoang dại, phóng túng không điểm dừng như vậy chứ?

Nhìn cô gái nhỏ ngượng ngùng, cả người vùi đầu cũng không giấu được mặt mũi đỏ đến tận mang tai!

Mẹ Cố hắng giọng, nói: “Cố Đức Thiều, chuyện này con làm như vậy là không đúng. Đông Đông còn nhỏ nhưng mà con đã gần 30 rồi, sao con có thể sống cùng con bé một cách tùy tiện như thế được? Ít nhất cũng phải để ba mẹ hai bên gặp nhau rồi mới có thể……”

“Mẹ, con chờ không kịp.” Cố Đức Thiều ngắt lời bà, giọng điệu trở nên dịu dàng vô cùng, ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú Đinh Đông trong lồng ngực, “Con đã thích cô ấy từ lâu rồi.”

Đinh Đông vất vả lắm mới có thể thoát khỏi vòng tay anh, mặt đỏ bừng, đầu óc trống rỗng, nhất thời đoán không ra được suy nghĩ của Cố Đức Thiều.

Cố Đức Thiều ôm chặt lấy cô, “Năm đó cô ấy mới mười tuổi nhưng con lại không biết xấu hổ mà yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lý trí mách bảo con nhất định phải chôn chặt thứ tình cảm này dưới đáy lòng, cô ấy còn quá nhỏ, không có khả năng phân biệt đúng sai. Cho nên con vẫn luôn chờ đợi, nhiều năm như vậy con vẫn luôn độc thân, chưa từng nói chuyện yêu đương với bất kì người phụ nữ nào, ngoại trừ công việc thì chính là nhớ cô ấy. Trong tám năm con yên lặng gìn giữ phần tình cảm này, chưa từng quấy rầy cô ấy. Cho đến khi cô ấy trưởng thành, con mới dám cho phép bản thân theo đuổi, con đã đợi rất lâu, không thể đợi thêm nữa, thật sự không muốn đợi thêm nữa.”

Ba Cố và mẹ Cố đã bị sốc đến mức cả hai đều biến thành JPG.

Toàn thân Đinh Đông cũng hoá đá.

Mẹ nó.

Lại có thể cướp mất kịch bản của cô.

Nói được chính xác như thế.

Ông đây cảm động muốn khóc.

Cố Đức Thiều càng nói đến chỗ cảm động càng siết chặt bàn tay cô, nhìn về phía ba mẹ ——

“Chúng con yêu đương, lấy kết hôn làm mục đích. Đinh Đông là cô gái rất tốt bụng, cũng rất đơn thuần, con hy vọng hai người có thể đối xử với cô ấy như đối xử với con, dẫu sao cũng là người con gái con thật lòng yêu, con không thể để cô ấy chịu bất cứ đau khổ nào.”

Mũi Đinh Đông chua xót, vành mắt phiếm hồng.

Cái quái gì thế này ……

Đây không phải là điều mà cô muốn.

Tứ hợp viện, chỉ là một cái vỏ bọc.

Là nguỵ trang để che giấu việc cô muốn tiếp cận Cố Đức Thiều.

Cô tin chắc rằng người đàn ông lịch lãm như anh tuyệt đối sẽ không bao giờ từ chối yêu cầu của cô.

Kế hoạch của cô là lâu ngày sinh tình.

Cũng rất tự tin rằng anh nhất định sẽ thích cô.

Anh là bất đắc dĩ, cô biết.

Bôi đen bản thân, cố tình ở chung, tất cả đều là sự chống cự của anh.

Thật sự bất ngờ khi anh mang cô tới gặp ba mẹ.

Có lẽ anh muốn dùng ba mẹ để hù dọa cô, để cô nhận thức được rằng hôn nhân không phải là trò đùa.

Nhưng bây giờ lại tận tâm tận lực nói dối, lừa gạt tình cảm của ba mẹ ……

Thật quá đáng.

Nhìn vẻ mặt thất thần của Đinh Đông, ba mẹ Cố không khỏi xúc động.

Ba Cố nói: “Hai đứa thích nhau ba mẹ đương nhiên sẽ ủng hộ, Đông Đông à, con đừng lo lắng, bọn ta không có ý phản đối, chỉ là có chút tức giận tiểu Thiều quá nóng vội, làm việc không được thận trong như bình thường, có vẻ như đang không tôn trọng con mà thôi.”

Mẹ Cố cũng nói: “Đúng đúng đúng, cô chú chúc phúc cho hai đứa. Vĩnh kết đồng tâm, sớm sinh quý tử…… Phi phi phi, tốt hơn hết là nên sinh con sau khi đã đăng ký hợp pháp. Đương nhiên, nếu không cẩn thận có cũng đừng sợ, loại chuyện này khoa sản bọn ta đã nhìn quen, trước tiên làm tiệc đính hôn, chờ sinh em bé xong thì đi lãnh chứng, cũng giống như nhau…… Ôi tôi đang nói xằng nói bậy cái gì vậy……”

Vĩnh kết đồng tâm:

Đinh Đông: “……”

Cố Đức Thiều đỡ Đinh Đông đứng dậy: “Được rồi được rồi, sớm biết sẽ như thế này thì con đã không mang cô ấy về gặp hai người, nói chuyện thêm nữa lại bảo cô ấy chia tay con, con phải đưa cô ấy đi ra ngoài một chút.”

Ba Cố: “Con đưa cô ấy đi đâu?”

Cố Đức Thiều: “Đi gặp ông nội.”

Mẹ Cố: “Ừ, ông cụ đang ngóng trông con đưa bạn gái về. À đúng rồi, mẹ sẽ gọi điện thoại báo trước cho ông ấy, để ông ấy uống một viên thuốc trợ tim, lỡ như lát nữa nhìn thấy Đinh Đông, ông ấy vui quá lại tái phát bệnh tim ……”

Đinh Đông: “Em, em không đi đâu.”

Loại chuyện táng tận lương tâm như lừa gạt tình cảm của người già, cô thật sự không thể làm được.

Cố Đức Thiều cúi người xuống, bắt gặp ánh mắt của cô: “Làm sao vậy?”

Đinh Đông nhìn Cố Đức Thiều không nói nên lời, đôi mắt đỏ hoe như gậy gộc đánh vào lòng anh.

Được rồi.

Tức giận.

Mục đích của anh đã đạt được.

Đưa Đinh Đông về quê gặp ba mẹ, anh cũng không phải có ý tốt gì.

Anh cố ý biểu hiện gần gũi, để mối quan hệ trở nên thân mật, làm cho ba mẹ anh tin vào điều đó, chỉ để kích thích cô.

Anh hiểu rõ làm như vậy là quá nôn nóng.

Nhưng anh thực sự không đủ kiên nhẫn để dùng một năm, cùng cô diễn vở kịch từng bước yêu đương.

Cũng sẽ không ngu ngốc đến mức kết hôn cùng cô.

Trước mắt, mục tiêu gần như đã đạt được, vẫn còn thiếu một liều thuốc mạnh.

Cố Đức Thiều thở dài thườn thượt, quay người nói với ba mẹ: “Thành thật mà nói, vì một số lý do đặc biệt, Đinh Đông rất để ý đến những gì hai người nghĩ về cô ấy. Cô ấy có thể hy vọng con sẽ không nói ra, nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói, con nghĩ tốt hơn hết là nên nói rõ càng sớm càng tốt, không có gì phải che che giấu giấu, con chỉ  không muốn hai người nghe được sự thật từ trong miệng người khác, từ đó sinh ra thành kiến với Đinh Đông. Đó là về hoàn cảnh của gia đình cô ấy, thực tế cô ấy ——”

Đinh Đông nhảy dựng lên, che miệng Cố Đức Thiều.

Tên khốn nạn này!

Hiện tại muốn bán cô?

Ba mẹ anh nếu biết rằng cô là đứa cháu gái yêu kia của bà ngoại——

Chắc chắn sẽ mắng cô bụng dạ khó lường, lừa hôn để đoạt căn nhà!

Đến lúc đó chuyện này còn có thể thành ư!

Ba Cố và mẹ Cố bày tỏ khó hiểu: “Con bé làm sao vậy?”

Đinh Đông nhìn vào đôi mắt của Cố Đức Thiều, bộ não chết máy cuối cùng cũng khởi động lại bình thường.

“Cô chú, hãy để con tự nói.” Đinh Đông hít một hơi thật sâu, hèn mọn rũ mắt, “Ba mẹ con đã ly hôn năm con mười tuổi, mẹ con tái hôn,  mấy năm trước ba con cũng đã tìm cho con một người mẹ kế. Hoàn cảnh gia đình con không được tốt lắm, anh tiểu Thiều lại ưu tú như vậy, con vẫn luôn cảm thấy bản thân không xứng với anh ấy.”

Mẹ Cố sửng sốt một chút: “Hả? Có vấn đề gì à? Cái thành kiến gì đó…… con nghĩ chúng ta là loại người này sao?”

Nói xong trừng mắt liếc nhìn Cố Đức Thiều, “Hơn nữa, tên tiểu Thiều này ngoại trừ lớn lên đẹp trai thì không có ưu điểm gì, cô còn ngại tuổi tác nó quá lớn không xứng với con.”

Cố Đức Thiều miễn cưỡng cười cười.

Cô gái nhỏ, phản ứng rất nhanh.

Anh liếc nhìn Đinh Đông, nụ cười trên môi nhanh chóng tắt ngấm, lập tức sửa miệng, “Con biết hai người không phải, nhưng sự tình vẫn cần được làm rõ trước. Được rồi, hiện tại mọi việc đều đã nói xong, chúng ta có thể đi rồi.”

“Chờ đã.” Ba Cố vừa nói vừa lấy ra một phong bao lì xì thật dày, “Đông Đông, đây là quy định của quê nhà chúng ta, lần đầu tiên đưa bạn gái về nhà gặp ba mẹ sẽ được tặng phong bao lì xì lấy may.”

Đinh Đông không dám nhận.

Cố Đức Thiều tiếp nhận rồi nhét vào tay cô, thậm chí còn thay cô trả lời, “Cảm ơn chú.”

Sau đó gấp không chờ nổi ôm cô rời khỏi nhà.

Sau khi lên xe, Đinh Đông cúi đầu nhìn bao lì xì nặng trĩu trên tay, trong lòng vô cùng nặng nề.

Cố Đức Thiều khởi động xe, thấy Đinh Đông mãi không động đậy, rướn người qua thắt dây an toàn cho cô.

Khi khuôn mặt anh dựa gần, khuôn mặt Đinh Đông lạnh lùng, quay đầu sang một bên tránh đi.

Thái độ ghét bỏ khác với bình thường.

Đây là lần đầu tiên.

Vẫn luôn hồi hộp, ngại ngùng, mặc kệ anh đùa giỡn……

Cố Đức Thiều đột nhiên bị lạnh nhạt, trong lòng có chút mất mát.

Đinh Đông lạnh lùng hỏi: “Nói từ từ tiến tới, sao đột nhiên anh lại biến mối quan hệ của chúng ta thành như vậy? Ba mẹ anh đều sợ hãi, suýt chút nữa lộ tẩy anh biết không?”

Cố Đức Thiều xin lỗi một cách thiếu chân thành: “Thật xin lỗi, là anh quá vội vàng.”

Đinh Đông không đồng ý với lời nói của anh, “Nếu anh không muốn kết hôn giả với em thì anh cứ việc nói thẳng, không cần dùng phương thức này để biểu đạt bất mãn, thật lãng phí thời gian của mọi người.”

“Được rồi, anh thừa nhận anh thật sự không muốn kết hôn giả với em.” Cố Đức Thiều nói: “Nhưng giống như vừa rồi, sớm muộn cũng sẽ lừa gạt sự tin tưởng của mọi người, anh chỉ muốn em cảm nhận trước, chắc chắn rằng suy nghĩ mình là không sai mà thôi.”

Đinh Đông: “Anh thành công rồi, bây giờ em cảm thấy rất khó chịu, vô cùng hối hận vì đã quyết định như vậy.”

Thành công đến quá đột ngột, nhưng kỳ lạ là Cố Đức Thiều không hề có cảm giác vui sướng, ngập ngừng nói: “Định từ bỏ kết hôn giả sao?”

“Tuy rằng rất xin lỗi nhưng em vẫn phải nói ——” Đinh Đông cười tàn nhẫn, “Anh đừng mơ.”

Cố Đức Thiều: Mẹ nó.

Tại sao khi nghe được cô không có ý định từ bỏ, ông đây lại mừng thầm?