Em Nghĩ Có Thể Thoát Khỏi Tay Tôi Sao!!?

Chương 20




" Là ai làm?" - Anh hỏi lại một lần nữa, ánh mắt sắc bén lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang sợ hãi của cô.

" Là...là...bọn nó..." -Giọng cô hơi run run, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

" Hừ... Tôi không có ở đây bọn chúng lại muốn khi dễ em?" - Anh cười lạnh, dám đụng đến bảo bối của anh, bọn chúng chán sống rồi.

"Đi về được chưa?" - Cô ngập ngừng hỏi, không muốn anh giận thêm. Cơn đau lại tiếp tục hành hạ cô, không cho cô đi.

Bỗng cả người cô lơ lửng trên không trung, khuôn mặt ép sát vào lồng ngực to lớn của anh. Cô đỏ mặt, tay đánh thùm thụp vào lồng ngực anh ý muốn anh thả xuống. Anh cười nhẹ, nói: " Em tin tôi thả em xuống là cả tôi và em đều thị nát xương tan không hả?" - Anh đe doạ. Cô im lặng mặc cho anh làm gì mà làm.

Cô ngạc nhiên, đây chảng phải là con xe siêu xịn trên tờ báo hôm trước sao? Nhưng giá của nó đã có thông tin gì đâu? Sao nó lại ở đây? Hay đây là hàng nhái? Không thể được, Bảo ca là thiếu gia nhà họ Đinh, không thể nào là giả được. Màu bạc, đẹp tinh tế, ấn tượng vô cùng. Hình như tên nó là...:

"Silver Wings? Bentlay Silver Wings Concept?"

Chính nó! Bảo nhíu mày nhìn cô.

" Xem ra em cũng biết tên nó sao?" - Bảo nhếch môi

Cô gật đầu.

A~~~ Nóng quá! Hình như có ai đó đang nhìn mình thì phải? Cô tự hỏi, đảo mắt nhìn quanh. Ối giời ơi, hoá ra tất cả mọi người đang nhìn cô và Bảo. Cô một lần nữa lại đỏ mặt, thực muốn đào cái hố hui xuống quá.

'Cạch' Bảo mở cửa ra bế cô vào, hiện giờ mặt cô đã bớt nóng. Bảo ngồi trong xe, dùng vận tốc cao nhất phóng trên con đường đông đúc kia. Ai nhìn cũng phải tránh xa, không muốn mình bị vạ lây nên cứ yên phận mà nhường đường cho tên ác ma kia.

"Á....á.....á....á.....!" - Cô ngồi trên ghế phụ, nắm chặt chiếc đai an toàn ( không biết có phải không nữa, tg vừa ngồi viết vừa nghe phim nói nên quên mất nên không biết đúng hay không, sai thì cho tg xin lỗi nhé!) hét lớn. Cô chưa từng đi xe với vận tốc như thế này.Vậy mà người ngồi bên kia vẫn ung dung lái được. Con người này thật đáng sợ! Cô bất giác rùng mình.

End chap

-----------------------------

Cho tg xin lỗi vì chương này hơi ngắn nha! Vì đag bận học bù đầu nhưng vẫn trốn để viết. Ko có thời gian nên chap này hơi ngắn, xin lỗi nha! Cảm ơn!