Em Nghe Thấy Được

Chương 93: Biển cả




Sau đó, Ban Thịnh chính thức đến thăm nhà Lâm Vi Hạ với tư cách là bạn trai, cậu còn đặc biệt mặc một bộ vest trang trọng, thu lại hơi thở ngang ngạnh thản nhiên trên người, hai tay xách một đống quà cáp đến cửa.

Ban Thịnh người luôn sừng sững bất động trước mọi việc ngay lúc này cũng có chút bất an, do dự một lúc rồi gõ cửa. Một lúc sau, có người ra mở cửa. Ban Thịnh còn chưa kịp nói lời nào, cô nhỏ nhìn thấy cậu sắc mặt liền thay đổi, lập tức đuổi người ra ngoài.

Cô nhỏ vừa đuổi người vừa nói: “Cậu là Ban Thịnh phải không, lúc cao trung cậu đưa con gái của tôi về tôi gặp qua cậu một lần, ấn tượng còn khá tốt, nhưng tôi nghe nói lên đại học nó luôn theo đuổi cậu, cậu còn để nó chịu uất ức phải không! Bắt cóc nó không để nó về nhà trong kỳ nghỉ đông……”

Vừa dứt lời, “bộp” một tiếng, cánh cửa chống trộm nặng nề đóng lại, suýt nữa kẹp vào mũi của Ban Thịnh.

Lâm Vi Hạ ở đằng sau đều ngăn cản không được, có chút không chịu thua kém: “Cô nhỏ cô làm gì vậy, sự việc không phải như vậy, không phải con đều kể cho cô nghe rồi sao?”

Cô nhỏ đang ngồi trên sofa bình chân như vại mà uống trà, nghe thấy lời Lâm Vi Hạ nói bắt đầu tiếp lời: “Cô nói cái đứa trẻ này còn chưa gả đi đã bênh người ngoài rồi, cô đây là đang thử thách cậu ta, nếu như đến một chút tức giận này cũng không chịu đựng được, cô cũng không yên tâm giao con cho cậu ta.”  

Lâm Vi Hạ khẽ thở dài, muốn xuống lầu đi tìm Ban Thịnh, điện thoại cầm trong tay phát ra tiếng “ding” nhắc nhở có tin nhắn, bấm vào xem.

Ban:【Ở yên trong nhà, anh đứng dưới lầu một lúc không sao cả.】

Ban:【Anh đáng bị như vậy.】

Chính như vậy, Ban Thịnh đứng dưới lầu năm tiếng đồng hồ, từ buổi trưa cho đến lúc màn đêm buông xuống, cô nhỏ mới mở cửa cho cậu, nhưng đây cũng có nghĩa người nhà của Lâm Vi Hạ đã chấp nhận cậu.

*

Lại một mùa hè.

Bọn họ nhận được lời mời tham dự lễ kỷ niệm một trăm năm của Thâm Cao với tư cách là những nhân vật xuất sắc của trường. Buổi sáng khi xuất phát, thời tiết nóng nực, tiếng ve kêu như một bài hát ru, Lâm Vi Hạ ngồi trong xe của Ban Thịnh, mi mắt không ngừng cụp xuống, sau đó ngủ thiếp đi.

Khi sắp đến nơi, Ban Thịnh không lái xe vào bên trong, cậu lên tiếng gọi Lâm Vi Hạ thức dậy. Lâm Vi Hạ mơ màng mở mắt ra, khi nhìn thấy bốn chữ mạ vàng Thâm Lam Nhất Trung, ánh mắt ngẩn ra.

Trải qua bao năm tháng thăng trầm.

Trong chốc lát nhớ đến rất nhiều người.

Nhớ đến những cảnh tượng bọn họ từng khóc, từng cười, từng náo, chạy trong cơn mưa, trốn học đến bờ biển.

Hai người xuống xe đi vào sân trường, phía sau liên tục có những nữ sinh trẻ trung lại xinh đẹp mặc đồng phục, để lộ bắp chân trắng nõn lướt qua người bọn họ, đang thấp giọng bàn luận về bộ truyện tranh mới, thỉnh thoảng xen vào vài câu bát quát về những nam sinh làm mưa làm gió trong trường.

Nam sinh cao trung thắt cà vạt một cách tùy ý, một nhóm người cùng nhau nói chuyện, gặp phải nữ sinh quen biết luôn ấu trĩ đi giật tóc của nữ sinh, nữ sinh đuổi theo đánh đập, lại coi trọng mặt mũi không chịu thừa nhận là mình làm.

Cực kỳ ấu trĩ.

Ban Thịnh và Lâm Vi Hạ đi vào sân trường, bởi vì khí chất và ngoại hình của hai người xuất chúng, trên đường đi có nhiều học sinh thường xuyên liếc mắt nhìn bọn họ.

Hai người đến gặp chủ nhiệm Lưu Hi Bình của bọn họ trước, mái tóc của lão Lưu bạc đi một chút, ban đầu không nhận ra bọn họ. Thẳng đến khi Lâm Vi Hạ lên tiếng gọi ông, lão Lưu mới phản ứng lại, sau đó hỏi thăm tình hình của bọn họ.

Bọn họ đã tốt nghiệp rất nhiều năm, Lâm Vi Hạ trở thành bác sĩ tâm lý, chủ yếu phụ trách sức khỏe tâm lý của trẻ vị thành niên và suy giảm nhận thức của trẻ em đặc biệt, mà Ban Thịnh, không cần nói, lão Lưu đã sớm biết, cái tên đầu tiên trong danh sách đại diện tiêu biểu của trường chính là cậu.

Ban Thịnh sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, cậu đã gia nhập vào viện nghiên cứu y học thính giác của Bắc Kinh, cậu dẫn dắt một đội ngũ luôn dốc sức nghiên cứu phát triển và ứng dụng ốc tai điện tử và các thiết bị y tế khác, nhận được rất nhiều bản quyền sáng chế phát minh, cập nhật công nghệ cấy ghép ốc tai điện tử và nâng cao mã hóa giọng nói tự chủ trong nước.

“Được được, các em đều trở thành người tài giỏi.” Lão Lưu nhìn cậu cảm thán.

“Hiếm khi nghe thầy khen em một câu.” Ban Thịnh lười biếng cười, vẫn là bộ dáng không đâu vào đâu.

Lãnh đạo nhà trường tiếp đãi nhóm người bọn họ, Ban Thịnh chỉ ở lại một lúc rồi trốn ra ngoài, đứng ở hành lang thong dong hút thuốc.

Một lúc sau, Lâm Vi Hạ cũng đi ra theo, đưa mắt nhìn phía cuối hành lang, chàng trai có thân hình thẳng tắp tản mạn dựa vào trên lan can, tay áo sơ mi xắn lên một khoảng, lộ ra phần xương cổ tay. 

Lâm Vi Hạ đi qua, nói: “Lão Lưu bảo em nhắc nhở anh, một lát đừng quên lên sân khấu phát biểu.”

“Trốn được chắc?” Ban Thịnh cười.

“Ai biết được anh,” Lâm Vi Hạ nheo mắt nhớ lại, “Anh đừng quên năm lớp 12 anh phát biểu trong ngày 100 chạy nước rút, anh làm lão Lưu tức chết.” 

Xác thực, khi đó Ban Thịnh tháo cà vạt, không đeo bảng tên, bộ dáng không đứng đắn lên sân khấu nói một đoạn phát biểu ngắn ngủn rồi bỏ đi.

“Vậy em đi vào trước đây.” Lâm Vi Hạ xoay người rời đi.

Kết quả Ban Thịnh kéo tay cô lại, lấy điếu thuốc từ trong miệng xuống, nói: “Một lát nữa anh diễn thuyết, em đừng chạy loạn, ở yên dưới sân khấu.”

Lâm Vi Hạ nghi ngờ nhìn cậu.

“Giúp anh chụp ảnh, có thứ cần dùng.”  Ngữ khí của Ban Thịnh ngừng lại.

“Không thành vấn đề.” Lâm Vi Hạ cười đáp ứng.

Lễ kỷ niệm 100 năm thành lập Thâm Cao được tổ chức vào lúc mười giờ sáng, quảng trường chật ních người với số lượng lớn, tất cả đều là những khuôn mặt trẻ trung tươi tắn, giống như hướng dương vừa mới chào đời, hiện trường còn có vài phóng viên.

Để chụp ảnh cho Ban Thịnh, Lâm Vi Hạ đặc biệt mượn một chiếc máy ảnh, cô ngồi một góc che khuất dưới sân khấu. Sau khi các lãnh đạo nhà trường phát biểu cắt băng khánh thành xong, các đại diện tốt nghiệp xuất sắc của trường lên sân khấu phát biểu.

Mặt trời có chút mãnh liệt, gió nóng thổi khiến người ta muốn chìm vào giấc ngủ, các học sinh khi đến phần phát biểu đã cạn kiệt kiên nhẫn, bắt đầu dựa vào vai nhau, thấp giọng bàn luận đến cửa hàng tiện lợi mua đồ uống ướp lạnh.

Ban Thịnh là người cuối cùng lên sân khấu.

“Đừng ngủ nữa, học trưởng Ban Thịnh lên sân khấu rồi.” Có nữ sinh nói.

“Mẹ nó, ngầu quá, tao có thể.” Có người tiếp lời.

“Bề ngoài mê chết tao thì thôi đi, thật sự rất soái.” 

“Này, bọn mày nghe nói chưa, học trưởng đó lúc ở cao trung luôn theo đuổi một cô gái, vẫn không theo đuổi được, bây giờ không biết như thế nào rồi.” 

Lâm Vi Hạ ngồi dưới sân khấu lắng nghe, từ đầu đến cuối nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn chàng trai ở trên sân khấu. Cậu một thân mặc bộ vest màu đen lên sân khấu phát biểu một cách lão luyện, yết hầu chậm rãi chuyển động, các đường nét trên khuôn mặt của cậu càng sắc nét hơn, so với thời cao trung, cậu đã chín chắn hơn một chút, nhưng mặt mũi vẫn lờ mờ toát ra khí chất của thiếu niên, cổ áo mở ra hai cúc khuy áo, là bộ dáng hăng hái, bất cần ngang ngạnh.

Đầu tiên cậu nói nói ngắn gọn việc cậu đang làm, sau đó bày tỏ những lời chúc tốt đẹp nhất đến trường học cũ và tất cả học sinh. Đến tiết mục tự do đưa ra câu hỏi thì thả lỏng hơn rất nhiều.

“Học trưởng, anh từng trốn học chưa?” Có người hỏi.

“Đã từng,” Ban Thịnh lên tiếng, chậm rãi bổ thêm một câu, “Còn mang theo bạn gái của tôi trốn học.”

Dưới sân khấu bùng lên một tràng cười, lão Lưu lúc đầu thì thở dài sau đó cũng bất lực mà cười theo. Lâm Vi Hạ cũng cong khóe môi lên, lúc này một vị phóng viên phát biểu đúng lúc, cô ấy hỏi vấn đề về chuyên môn nhiều hơn:

“Học trưởng, chào anh, em là cựu học sinh Thâm Cao nhỏ hơn anh hai lứa, thiết bị cấy ốc tai điện tử tên là “Thính Hạ” mà anh nghiên cứu và phát triển, em cũng có hiểu biết, thiết bị mỏng, có thể xử lý tiếng ồn trong nhiều môi trường khác nhau và bảo vệ tàn dư của thính lực, những ưu điểm này không cần phải nói nữa, em muốn hỏi một câu ngoài lề, có câu chuyện nào ở đằng sau không thiết bị này không?”

Ngữ điệu của Ban Thịnh thờ ơ, phòng thủ vị phóng viên này: “Câu chuyện quá dài, sau này có cơ hội sẽ nói sau.”

Các học sinh ở dưới sân khấu một mặt bát quái, “chẹp” một tiếng, vẻ mặt thất vọng, sau đó Ban Thịnh trên sân khấu ngữ khí trở nên đứng đắn:

“Có điều hôm nay có một chuyện, muốn mời mọi người làm chứng.”

Lâm Vi Hạ nghiêm túc cầm máy ảnh lên, đang tập trung vào khuôn mặt tuấn tú bức người, Ban Thịnh nhìn xuống sân khấu, bên dưới trở nên ồn ào, cậu dường như đang tìm người, đôi mắt đen láy của cậu đập vào ống kính của cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.

Trái tim co rút không kiểm soát được, sau đó đập nhanh liên hồi.

Rất nhanh, màn hình chiếu của trường di chuyển, trên màn hình lớn nhanh chóng xuất hiện khuôn mặt của Lâm Vi Hạ, lập tức hoang mang, hôm nay cô chỉ trang điểm đơn giản, áo phông trắng đơn giản kết hợp cùng quần jean xanh, chỉ là buổi sáng khi ra khỏi cửa kẹp mái tóc dài lên.

“Cô gái có vết bớt hình bươm bướm ở dưới đuôi mắt ngồi thứ ba đếm ngược từ hàng thứ tư cuối khán phòng,” Ban Thịnh chậm rãi lên tiếng, “Giúp tôi mời cô ấy lên sân khấu.”

Mọi người đồng loạt nhìn sang, vô số cặp mắt đánh giá và ghen tị rơi trên mặt Lâm Vi Hạ, cô có chút nóng mặt, da đầu còn tê dại. Buổi sáng khi đi ra ngoài, Ban Thịnh căn bản không nhắc nhở cô phải ăn mặc đẹp một chút.

Ban Thịnh ở trên sân khấu vẫn là bộ dáng náo nhiệt không ngại chuyện lớn, còn có tâm tình trêu chọc:

“Phải, cô gái có vẻ bề ngoài rất đứng đắn đó là vợ của tôi, đừng nhìn nữa.”

Dưới sân khấu vang lên một tràng cười, chốc lát bắt đầu la ó, Lâm Vi Hạ bị một nhóm học sinh vây lên sân khấu, cô đứng ở đó, cả người đều căng thẳng, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi.

Ngước mắt ngơ ngác nhìn chàng trai ở trước mặt, cậu cũng nhìn lại cô, hai người đều không nói chuyện, dưới sân khấu yên tĩnh vô cùng. Ban Thịnh cười một cái, nhìn cô đột nhiên nói:

“Lâm Vi Hạ, em không phải là bể cá, em là ngọn đèn hải đăng.”

Cậu là một con cá mập lẻ loi, bơi trong biển cả rất lâu, mà Lâm Vi Hạ là ngọn hải đăng, chiếu sáng cho cậu con đường về nhà.

Lời cậu nói khiến người bên cạnh nghe thấy toàn là mơ hồ, Lâm Vi Hạ cười một cái, cô nghe hiểu.

Yết hầu của Ban Thịnh lăn lộn, mặc dù cậu đã từng phát biểu vô số lần trên sân khấu, nhưng lần này có chút khẩn trương, cậu nhìn Lâm Vi Hạ, ngữ khí nghiêm túc:

“Tuần trước anh đi công tác ở thành phố khác, bận đến khuya mới ngủ, buổi sáng khi thức dậy nhìn thấy trong cốc bày một chiếc bàn chải đánh răng, đột nhiên rất muốn kết hôn.”

“Với em.”

Dưới khán đài lại nhốn nháo lên, các học sinh hò hét không ngừng, giữa những tiếng la hét bất tận, Ban Thịnh đưa tay lên lau giọt nước mắt trên khóe mắt của cô, tiếp tục nói:

“Buổi sáng khi đi ra ngoài, em ngồi trong xe của anh trang điểm, có vài giọt nước sơn móng tay nhỏ giọt trên ghế, trong bảng điều khiển trung tâm đặt những con cá mập mà em xếp khi nhàm chán, trong xe toàn là hơi thở của em, khoảnh khắc đó, anh chỉ muốn cùng em sống hết quãng đời còn lại.”

Ban Thịnh lấy một tay từ trong túi quần ra một chiếc nhẫn đưa đến trước mặt cô, hàng nghìn khán giả ở dưới nhìn không thấy, nhưng Lâm Vi Hạ thấy đầu ngón tay của cậu đang run rẩy, vành mắt của cô liền đỏ bừng.

Chàng trai tự cười nhạo mình, hít một hơi thật sâu:

“Con người anh rất vô lại, cũng trải qua rất nhiều chuyện tồi tệ, cũng từng phụ lòng em, nhưng hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, bàn chải đánh răng của anh muốn được xếp cùng một chỗ với em, muốn ăn thịt bò xào cần tây cả đời này, thích mùa hè vượt qua mùa đông. Mùa đông sẽ sưởi ấm đôi tay của em, chỉ đun sữa bò nóng cho em.”

“Những thứ em muốn, anh sẽ cố gắng làm mọi thứ, sau đó trao cho em.”

“Lâm Vi Hạ, anh sẽ mãi mãi yêu em.”

Khán đài ở bên dưới vốn đang trong bầu không khí sôi động, ngay lúc này lại cực kỳ cảm động, vành mắt của một vài người còn rơm rớm nước mắt, thậm chí còn có người nhỏ tiếng nức nở.

Lâm Vi Hạ đứng trên sân khấu khóc không thành tiếng, ngoài cảm động ra lại cảm thấy may mắn, may mắn bọn họ kiên trì đến bây giờ.

Cô mỉm cười duỗi tay ra, chiếc nhẫn từ từ luồng vào trong, lông mi ươn ướt:

“Được.”

Khoảnh khắc đồng ý cậu, tiếng la hét và vỗ tay của khán giả dồn dập vang lên, những chú chim sợ hãi bay về ngọn cây, hoa phượng nở rộ khoe sắc, cây cọ trong trường vẫn là dáng vẻ sum suê.

Ngày hè ở Nam Giang kéo dài và nóng nực khác thường.

Đều đang chúc phúc cho bọn họ.

*

Buổi chiều, Ban Thịnh lái xe đưa Lâm Vi Hạ đến bãi biển, đến biển Nguyệt Lượng Hải nơi ban đầu cậu đã tỏ tình với cô.

Bánh xe lăn trên những viên đá nhỏ, ngoài cửa sổ là màu xanh vô tận, nóc xe từ từ thu lại, cơn gió biển ẩm ướt thổi qua, mát mẻ, rất thoải mái.

Ban Thịnh bật một bài hát tên là《Muốn đi biển》, âm lượng mở rất lớn, giai điệu nhẹ nhàng, rất đúng lúc, cậu vô thức hát theo hai câu, giọng hát uể oải tùy ý:

Đợi một ngày nắng đẹp tự nhiên

Anh muốn đưa em đến biển

Lưu giữ lại khoảnh khắc này trước khi quá muộn

Chiếc xe một đường rẽ vào bãi biển, gió dừa bóng cây, biển xanh và đá ngầm màu đen tạo thành một hàng, Ban Thịnh đột nhiên tăng tốc, chạm vào nút âm lượng trong xe, tiếng hát bỗng trở nên to hơn, kèm theo gió biển, bao bọc cả người cô:

Có thể dốc sức chạy cùng em không 

Chạy về phía chân trời

Chạy mãi cho đến khi ánh dương tàn dần

Đó là bờ biển anh chỉ muốn đưa em đến

Sau khi đỗ xe xong, hai người đi đến bãi biển, giẫm lên bãi cát lông, có chút mài chân, Lâm Vi Hạ đi lại gần một chút thỉnh thoảng có nước biển từ thủy triều tạt qua, cực kỳ mát mẻ.

Lâm Vi Hạ giở trò xấu vẩy một ít nước về phía Ban Thịnh, Ban Thịnh đang hút thuốc, những giọt nước từ trên trời đáp xuống, đầu thuốc đỏ rực phát ra tiếng xèo xèo, điếu thuốc dụi tắt.

Vẫn giống như lúc trước.

Ban Thịnh túm cái gáy của cô bắt đầu chơi với cô, Lâm Vi Hạ trốn trong lòng cậu mỉm cười liên tục cầu xin.

Cậu chơi với Lâm Vi Hạ một lúc, hai người đi dọc theo bờ biển.

Ban Thịnh mặc chiếc áo phông đen, từ đầu đến cuối đi chậm rãi trước mặt cô. Vào lúc này mặt trời đỏ rực đang treo trên mặt biển, ánh sáng ấm áp chiếu rọi vào người cậu, bóng lưng của thiếu niên thẳng tắp.

Gió biển vào mùa hè mát mẻ, ánh sáng cũng mãnh liệt, Lâm Vi Hạ rung động, lên tiếng gọi cậu:

“Ban Thịnh.”

Cậu quay đầu nhìn cô theo thói quen, lười biếng trả lời:

“Đây.”

Lâm Vi Hạ đứng ở đó, nhìn cậu từ xa, bỗng cười rộ lên.

Giống như lúc ở cao trung có một đêm Ban Thịnh theo đuổi cô, cô gần đây bị người cha sâu rượu thường xuyên gọi điện quấy rối, mắng chửi cô bằng những câu tục tĩu khác nhau, lại bởi vì buổi tối cô nhìn thấy lốp xe đạp của mình bị đâm thủng sau giờ tan học, cảm nhận được những ánh mắt âm thầm chế giễu của bạn học khi đi ngang qua mình.

Tâm tình kém đến cực điểm.

Cũng không muốn nói chuyện.

Lâm Vi Hạ đeo chiếc cặp trở về nhà một mình, khi đi ngang qua con hẻm cạnh con đường Ngư Thản, vô thức liếc nhìn thời gian.

9 giờ 40 phút.

Giây tiếp theo, bức rèm phòng bida với lớp sơn mờ nhạt được vén lên, nam sinh hơi cúi chiếc cổ thẳng tắp bước ra ngoài, cậu mặc chiếc áo hoodie màu đen, hình xăm hoa loa kèn trên mắt cá chân hiện rõ rệt, cảm giác nguy hiểm trên người rất nặng.

Không sớm không muộn, mỗi buổi tối Ban Thịnh đều vào đúng giờ này đưa cô về nhà, luôn đi theo phía sau đưa người về nhà an toàn rồi rời đi.

Tâm trạng của Lâm Vi Hạ không được tốt, đi thẳng về phía trước.

Nam sinh ung dung đi theo phía sau, nhai viên kẹo xí muội ở trong miệng, một bộ dáng lưu manh xấu xa.

Hôm đó Lâm Vi Hạ không biết làm sao, tâm tình đè nén trong lòng bùng nổ, đột ngột dừng bước chân lại, quay đầu nhìn cậu chằm chằm, ngữ khí xa cách:

“Cậu đi theo tôi làm gì?”

“Đưa cậu về nhà.” Ban Thịnh ngước mắt nhìn thẳng vào cô, chậm rãi nói.

Lâm Vi Hạ đột nhiên cảm nhận được một trận cáu kỉnh, lần đầu tiên trên mặt cô lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, giọng điệu lạnh lùng: “Đừng đi theo tôi, rất phiền.”

Biểu tình trên mặt Ban Thịnh tối sầm lại, đường cong quai hàm siết chặt, thất thố chốc lát, bóng người thẳng tắp đứng bất động ở nơi đó.

Lâm Vi Hạ thu hồi ánh mắt trên người cậu, trực tiếp đi thẳng về phía trước.

Đi được một lúc, nam sinh ở phía sau đi lên phía trước, Ban Thịnh lựa chọn đi trước mặt Lâm Vi Hạ.

Cô cau mày muốn lên tiếng, nam sinh giống như dự liệu được cô sẽ nói điều gì, cà lơ phất phơ: “Gia đang đi về nhà của mình.”

Dường như sự u ám trong mắt cậu vừa nãy chỉ là ảo giác của Lâm Vi Hạ.

Khi sắp đến ngõ Thủy Vi, Lâm Vi Hạ băng qua một con hẻm dài hẹp, không may đó là, đèn đường của con hẻm này bị hỏng, trước mắt là một mảng tối đen như mực, không nhìn rõ con đường,  bước chân của cô dừng lại, trong lòng hoảng sợ.

Nam sinh không nhanh không chậm đi lên trước như cũ, cánh tay thon dài tùy tiện đặt trên đường may quần.

Ngay khi Lâm Vi Hạ không biết phải làm sao, một chùm ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, là cậu từ bên đó đi qua, bụi bay lơ lửng trong ánh sáng, Ban Thịnh từ đầu đến cuối luôn trầm mặc, dùng đèn pin trên điện thoại dẫn cô đi về phía trước.

Sau khi lượng pin cuối cùng trong điện thoại cạn kiệt tự động tắt nguồn.

Ban Thịnh lấy trong túi quần ra một chiếc bật lửa màu bạc, phát ra tiếng “lách cách” sắc bén, ngọn lửa nhỏ phụt ra từ hổ khẩu dẫn cô đi về phía trước. Bởi vì bật lửa không thể cháy lâu dài, sẽ có nguy hiểm.

Sau khi ngọn lửa dụi tắt, bật mở hộp ga hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy.

Màn đêm rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua con hẻm, rất mát, tiếng còi xe truyền đến cách đó không xa, Ban Thịnh từ đầu đến cuối dắt cô đi qua con hẻm tối tăm.

Lâm Vi Hạ nhìn chằm chằm vào hổ khẩu bị bỏng của nam sinh, một mảng đỏ bừng, còn nổi bong bóng.

Cậu cũng không nói chuyện.

Lâm Vi Hạ nhìn chằm chằm bóng đen ở phía trước, hối hận vì đã nổi giận với cậu, nhẹ nhàng gọi cậu: “Ban Thịnh.”

Nam sinh vô thức quay đầu nhìn cô, cũng không tức giận, trả lời vô điều kiện:

“Đây.”

Lúc trước là như thế, bây giờ cũng như vậy.

Tiếng sóng ở phía xa kéo suy nghĩ của Lâm Vi Hạ trở về, gió biển thổi qua cuốn theo mùi mặn ẩm ướt, giống như một cốc nước chanh bị đổ nhào, xộc lên vạt áo màu đen của Ban Thịnh.

Tôi thích anh ấy mặc một thân màu đen đứng ở phía trước, giống như một bóng đen lặng lẽ bảo vệ tôi.

Chỉ cần lên tiếng gọi anh ấy, nhốn nháo hoảng loạn cũng được, trời yên biển lặng cũng kệ, mặc ý tôi;

Thiếu niên của tôi sẽ mãi mãi quay đầu lại theo thói quen, 

Sau đó chỉ nhìn tôi.

Chúng ta là ban ngày và ban đêm của nhau.

Biển cả vẫn luôn ở đây, tình yêu của thiếu niên không bao giờ kết thúc.

—— HOÀN CHÍNH VĂN ——