Sau khi Lâm Vi Hạ đưa Ban Thịnh trở về, cậu bắt đầu tiếp nhận điều trị, không còn chống đối mọi thứ. Trước khi kết thúc học kỳ, nhà trường đã điều tra ra được chân tướng, trả lại công bằng cho Ban Thịnh, các dự án ở trong phòng thí nghiệm cũng đề lại tên của cậu.
Mà những người ác ý tạo ra tin đồn, nhà trường đã tiến hành xử lý điểm số của bọn họ, còn bắt buộc từng người viết thư tay xin lỗi đăng trên diễn đàn của trường học.
Sau kỳ nghỉ đông của trường, Lâm Vi Hạ gọi điện cho cô nhỏ, nói muốn ở lại bên này, cô nhỏ thương xót cô, nói thêm vài câu ở trong điện thoại cảm thấy cô làm như vậy không đáng, cô có chút cáu kỉnh liền cúp máy.
Ban Thịnh làm tổng cộng tám phương pháp điều trị mect, trị liệu điện châm, từ trường xuyên sọ, tiêm thuốc tê vào tĩnh mạch... cả người lập tức hôn mê.
Khi bệnh tình tái phát, Ban Thịnh sẽ có triệu chứng làm rơi đồ, tay run, ảo giác, vào những lúc này, cảm xúc của Ban Thịnh không kiểm soát được mà sinh ra suy sụp và bi quan.
Thỉnh thoảng trong quá trình trị liệu bằng ánh sáng hoặc huấn luyện sinh học, y tá đôi khi không tìm thấy người.
Ban Thịnh những vào lúc này thường lẻn ra ngoài một mình, Lâm Vi Hạ đã quen với việc này, nhưng khác với lúc trước là cậu sẽ gửi định vị cho cô biết.
Lâm Vi Hạ biết cậu có lúc muốn ở một mình, cho nên mỗi lần tìm thấy người, cô đều đứng canh giữ ở phía xa, không tiến lên làm phiền.
Còn nửa tháng nữa sẽ đến năm mới, tuyết bắt đầu tan rã, các con đường ngõ hẻm bắt đầu trang trí đèn lồng, khắp nơi treo đầy màu đỏ chúc mừng. Lâm Vi Hạ mua một bó hoa nguyên tiêu đỏ rực cắm trong phòng bệnh, cả căn phòng đều sáng bừng rực rỡ.
Ban Thịnh vừa làm xong trị liệu, lại uống thuốc, nằm trên giường bệnh, cả người trông rất yếu ớt, làn da của cậu trắng bệch, đến mức các mạch máu nhấp nhô dưới chiếc cổ thon dài càng lộ rõ hơn.
Ban Thịnh ngồi trên giường, lông mi đen ướt cụp xuống, thần sắc mệt mỏi, nhàn nhạt mở miệng : "Anh lại mơ thấy mẹ, còn có Lương Gia Thụ."
Trong giấc mơ anh muốn nói chuyện với bọn họ, nhưng không có ai để ý đến anh.
Không một ai muốn tha thứ cho anh.
Động tác cắm hoa của Lâm Vi Hạ dừng lại, tìm một chiếc ghế ngồi xuống trước mặt Ban Thịnh, lấy một cuộn giấy từ trong túi xách ra, đưa qua, cười với cậu một cái, giọng nói dịu dàng : "Em có món đồ muốn tặng cho anh, anh mở ra xem đi."
Bởi vì tác dụng của thuốc, cả người Ban Thịnh như đang lơ lửng trên mây, cậu đưa tay lên xoa mi mắt mệt mỏi, tùy tiện mở ra, vô tình quét mắt qua, dừng lại——
Một bức tranh hiện ra trước mắt. Tông màu của toàn bộ bức tranh rất u ám, hiện lên hơi thở ảm đạm, cũng rất dễ chịu, trong bức tranh có hai nam sinh đứng trong đường hầm, trong đó có một nam sinh rất cao, khuôn mặt lạnh lùng đến mức không có biểu tình nào, mặc chiếc áo phông màu đen, tay trái của cậu cầm lon pepsi màu xanh, còn nam sinh kia tương đối thấp, mặc chiếc áo phông sọc xanh trắng, mái tóc xoăn.
Trong đường hầm đen như mực, có những con nhện đen bò đầy ở hai bên, có một cái đầu lâu chỉ có một con mắt, còn có quái vật ăn thịt người.
Khiến người khác nhìn không rét mà run.
Nam sinh cao lớn kéo bàn tay của nam sinh có mái tóc xoăn, hai người cùng nhau đi về phía trước của đường hầm đen không đáy, ở ngay trước mặt, có một tia sáng xuyên qua, một vùng màu sắc rộng lớn lờ mờ chiếu vào, đột nhiên sáng lên.
Phía trước là khu vui chơi.
Bên trái của bức tranh còn có lạc khoản*, nét bút nhàn nhạt được khắc ở bên trên : Tôi và người bạn bảo vệ tôi.
*Lạc khoản : Ghi tên trên tranh vẽ.
Cảm xúc dưới đáy mắt của Ban Thịnh dâng trào, vị chát trong cổ họng trào lên, một giọt nước mắt rơi trên tờ giấy, hai chữ người bạn bị nhòe thành nét chữ mờ nhạt.
Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không nói ra được lời nào.
Lâm Vi Hạ vươn tay lau nước mắt cho cậu, nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng vô thức mang theo tiếng khóc : "Hóa ra là anh, lúc trước Lương Gia Thụ viết thư cho em nói có một người bạn luôn bảo vệ cậu ấy, hóa ra là anh."
"A Thịnh, anh đừng cảm thấy áy náy nữa, khoảng thời gian trước em mơ thấy Gia Thụ rồi, cậu ấy bảo em nói với anh một tiếng, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã luôn bảo vệ cậu ấy, việc đó chỉ là ngoài ý muốn, cậu ấy nói không phải lỗi của anh."
Đúng vậy, trong giờ học thể dục tất cả mọi người đều xa lánh Lương Gia Thụ, ghét bỏ cậu ấy quá ốm yếu, bề ngoài còn giống con gái, không ai chịu chọn cậu ấy làm bạn cặp, là Ban Thịnh giả vờ bản thân bị thừa lại, bày ra vẻ mặt lạnh lùng không tình nguyện mà làm bạn cặp với cậu ấy.
Khi Lương Gia Thụ bị bắt nạt, âm thầm đi tìm người ta cảnh cáo cũng là Ban Thịnh.
Sau khi Lương Gia Thụ lên cao trung, thường xuyên viết thư cho Lâm Vi Hạ, cậu ấy ở trong thư nói có một người bạn đã luôn bảo vệ cậu, Lâm Vi Hạ không xem trọng chuyện này. Bởi vì khi Lương Gia Thụ bị bắt nạt ở sơ trung, cậu ấy thường xuyên tưởng tượng ra một cậu thiếu niên có thể giúp cậu gϊếŧ rồng, xua đuổi người xấu.
Nhưng không ngờ lần này là thật.
Cậu thiếu niên đó là Ban Thịnh.
Cậu thiếu niên của cô có một trái tim trong sáng và mềm mại.
Ban Thịnh sững sờ, đối diện với giọng nói hết sức trong trẻo, nút thắt của sợi dây thừng trói chặt trong trái tim được cắt đứt, một loại cảm giác bi thương tự nhiên sinh ra.
Điện thoại nằm trong túi của Lâm Vi Hạ rung lên, cô lấy ra xem, là Ô Toan gọi video đến, lông mi khẽ động, sau đó đưa cho Ban Thịnh.
Ban Thịnh miễn cưỡng nhếch khóe môi, nghĩ rằng là bạn bè gọi đến hỏi thăm, nhấn nghe máy, "ding" một tiếng, truyền đến âm thanh video được kết nối, khi nhìn thấy rõ người xuất hiện ở trong camera, ý cười cứng đờ.
Một gương mặt nghiêm nghị đã từng xuất hiện trong giấc mơ của cậu vô số lần, xuất hiện sự im lặng câm như hến. Ban Thịnh hít thở khó khăn, giống như bị người khác nhốt vào trong thùng container, đỉnh đầu là mái tôn màu đen tứ phương, bi thương lan tràn khắp nơi.
Ba Ban mặc quần áo bệnh nhân màu xanh trắng, nằm trên giường bệnh. Một năm trước ông được chẩn đoán nhiễm trùng đường tiểu, sau đó được đưa vào nhập viện. Bởi vì thân thể bệnh nặng, chức năng của các cơ quan trong cơ thể suy giảm nhanh chóng, thường xuyên bị rối loạn tiêu hóa dẫn đến xuất huyết.
Giai đoạn sau khi phát bệnh, ba Ban thường xuyên xuất hiện phù phổi, triệu chứng tràn dịch màng tim, khi phát bệnh, chân tay đều sưng tấy không đi tiểu tiện được, cả đêm đều đau đớn không thể ngủ được.
Căn bệnh này là bệnh nhà giàu, phải dựa vào hóa trị để sống, nhưng nó rất dày vò người khác, khiến người khác cảm thấy khó chịu hơn là bị dao đâm trước mắt.
Khi phát bệnh, ba Ban đau đớn đến mức cảm thấy chi bằng chết quách cho xong.
Ba Ban vừa làm hóa trị xong đã già hơn mười tuổi so với tuổi tác của ông, không giống như người trung niên, giống người già hấp hối sắp chết.
Sắc mặt của ba Ban nhợt nhạt, toàn thân sưng phù như một quả bóng da, ông dường như không thể giơ điện thoại lên, cơ bắp yếu ớt, trên mặt xuất hiện nhiều nếp nhăn, tinh thần cũng không được như trước.
So với dáng vẻ khắt khe và lạnh nhạt của ngày trước, cả người ba Ban trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Ông vừa mở miệng, động tác đụng phải vết thương dừng lại, sau đó ngồi thẳng dậy trên giường bệnh, phát ra tiếng thở hổn hển đau đớn.
Hai người không ai mở miệng trước, ba Ban mấp máy môi, dường như không thể tách mặt ra, ho khan một lúc lâu, hỏi :
"Con bây giờ thế nào rồi?"
Ban Thịnh cúi đầu, cười nhẹ : "Vẫn chưa chết."
"Con——"
Ba Ban rõ ràng bị chọc giận, lồng ngực phập phồng dữ dội, ông vừa nổi giận, toàn thân đau đến lợi hại, cả người ngã thẳng ra phía sau, trong phòng bệnh vang lên âm thanh cảnh báo kích động, bác sĩ và y tá chạy vào.
Điện thoại rơi xuống giường, camera bị che khuất, không thể nhìn thấy gì.
Chỉ nghe thấy chỉ thị cấp tốc của nhân viên y tế đến cứu người, đồng thời hướng dẫn bệnh nhân thả lỏng, còn có giọng nói của dì cậu liên tục khuyên can, và tiếng thở sâu nặng nhọc của ba Ban.
Âm thanh tích tích, cấp bách lại sắc bén.
Ban Thịnh cũng không tắt máy.
Cậu muốn biết, người ba trong ba năm qua chưa từng quản cậu, lần này gọi đến là muốn làm gì.
Nửa tiếng sau, camera nhắm chuẩn xác vào khuôn mặt của ba Ban đang nằm trên giường bệnh, không còn một chút máu, đôi mắt đục ngầu, giống một quả bóng bay vừa chọc sẽ xì hơi.
Ba Ban nặng nề thở dài, ông đây là đang làm gì vậy? Làm sao còn bởi vì không thể buông bỏ mặt mũi mà nổi giận với chính đứa con của mình. Kể từ khi sinh ra căn bệnh này, ba Ban vẫn chưa tìm được nguồn thận thích hợp với mình, căn bệnh dày vò ông, cũng không thể chữa khỏi.
Sống dở chết dở như vậy thở qua ngày.
Đây có lẽ là báo ứng của ông.
Đời người lâm phải một trận bệnh, chuyện gì cũng sẽ thông suốt, nhưng ông lại không dám nhìn thẳng vào sự bí ổi từ trong xương cốt của mình.
Ba Ban nhìn Ban Thịnh ho khan một tiếng nói : "A Thịnh, cho dù con trách móc ba thế nào chăng nữa, đều là việc con nên làm. Tất cả đều là lỗi của ba. Hơn mười năm nay, ba luôn trốn tránh cái chết của mẹ con và trách nhiệm đối với con, lỗi tại ba, là ba quá hèn nhát, không bảo vệ tốt......mẹ con và con."
"Đổi số điện thoại là bởi vì lúc trước công ty xảy ra chuyện, trợ lý giúp ba đổi," Ba Ban nặng nề thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt đỏ hoe, "Những năm con ở nước ngoài, ba thực ra có âm thầm đến thăm con, nhiều năm như vậy, con cũng không động vào số tiền trong thẻ. Có thể ba sẽ không sống được bao lâu, gần đây luôn mơ thấy mẹ con đang trách móc ba, ba chột dạ, khụ khụ......không dám xuất hiện ở trước mặt con."
Ban Thịnh dựa đầu vào tường, nhắm mắt lại, im lặng siết chặt tay thành nắm đấm, hết sức dùng lực, gân xanh nứt ra. Cậu từ trước đến nay luôn cho rằng tất cả đều là lỗi của mình, những lời này cậu rốt cuộc đã đợi bao lâu.
Cậu đã phản kháng thế giới này nhiều năm như vậy, lông mi đẫm lệ, vẫn ngoan cố không chịu rơi xuống, chỉ là con ngươi đen láy phát sáng là màu đỏ ẩn nhẫn.
"Nếu không phải cô nương ở bên cạnh con đến tìm ba, ba vẫn không biết bệnh tình của con......A Thịnh, về nhà đi, người trong nhà đều đang đợi con. Cái chết của mẹ con, là ngoài ý muốn, không phải lỗi của con. Từ nhỏ ba đã biết, con là đứa trẻ lương thiện, là ba đã khiến con nhìn thấy cái thiện và cái ác của thế giới này trở nên mơ hồ, là lỗi của ba, không thể làm ngọn đèn hải đăng cho tuổi thơ của con——
Đến nỗi, để con một mình bước đi trên đường lâu như vậy.
Ba Ban từ đầu không thể buông xuống mặt mũi, bây giờ một người đàn ông lớn tuổi lại ăn nói khép nép ở bên kia nhận sai, cầu hòa.
Sinh bệnh thật sự có thể thay đổi một người, cũng có thể là ông ấy thật sự già rồi.
Ban Thịnh vẫn không nói chuyện, sợi chỉ kéo căng trong dây thần kinh lung lay sắp đổ, cậu nhắm mắt, đôi môi tái nhợt, toàn thân đau đớn, như thể bị người khác chia cắt tất cả các bộ phận.
Cậu bây giờ là những mảnh vỡ, không biết làm sao để ghép chúng lại.
Đột nhiên, điện thoại siết chặt trong tay bật ra một giọng nữ trong trẻo và ngây thơ, vô cùng đáng yêu :
"Anh trai, con......muốn anh trai."
Hàng lông mi đen rũ xuống run rẩy, mở mắt ra, một cô bé hơn hai tuổi, cô bé đội chiếc mũ đầy lông, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Ban Thịnh.
Là một sinh mệnh hoàn toàn mới.
Cậu có em gái rồi.
Cho dù lý do thay đổi số điện thoại là thật hay là giả, những cây thánh giá hư vô đầy tội lỗi trên người cậu, có thể tháo gỡ rồi.
Giọt nước mắt không chịu rơi xuống cuối cùng cũng trượt xuống cuối đuôi mắt, toàn bộ nút thắt trong lòng cậu đều tự động mở ra, tội ác và sự trừng phạt giam giữ cậu nhiều năm, bị cơn gió cuốn đi, cuối cùng biến hóa thành cát bụi.
Ban Thịnh cảm thấy những thứ không tốt đẹp, u ám, thống khổ ở trên người cậu đang dần tan biến trong cơ thể, những thứ mới tinh truyền vào bên trong.
Em gái nhỏ không biết tại sao anh trai của mình khóc, ở bên kia điện thoại, ngữ khí lo lắng : "Anh ơi......đừng khóc, Quả Quả thổi cho anh."
"Anh ơi, khi nào anh trở về nhà? Quả Quả......em cất cho anh vài viên kẹo, em không cho người khác ăn, đều......cho anh." Em gái nhỏ bò trên điện thoại, cắn ngón tay của mình.
Ban Thịnh bị cô nhóc chọc cười, những thứ cứng rắn ở trong lòng cũng trở nên mềm mại, dịu dàng nói :
"Đợi anh chữa khỏi bệnh."
"Được, Quả Quả đợi anh về nhà, anh trai, em yêu anh!" Em gái nhỏ được dạy dỗ phải hoạt bát lại cởi mở, ở bên kia video hôn gió với cậu.
Sau khi tắt video, một mảng tĩnh mịch, Ban Thịnh cảm thấy thần kinh được buông lỏng hơn bao giờ hết, tương lai trở nên hoàn toàn mới, đáng để mong đợi. Cậu trả điện thoại cho Lâm Vi Hạ, đối diện với gương mặt mang theo ý cười.
"Ai nói không người yêu anh." Lâm Vi Hạ nhìn cậu.
Ban Thịnh vươn tay lên vén những sợi tóc lòa xòa ở trước trán của Lâm Vi Hạ ra phía sau, nhìn cô sâu sắc : "Hạ Hạ, cảm ơn em."
Cô làm mọi thứ vì cậu, cậu đều biết.
"Lẽ nào anh không muốn trở nên tốt hơn mau chóng gặp em gái của mình hả? Lâm Vi Hạ bị cậu nhìn có chút ngại, vội vàng thay đổi chủ đề.
Yết hầu của Ban Thịnh lăn lộn, nhìn cô : "Em về cùng với anh chứ?"
"Được thôi, nhưng em không dễ mua chuộc." Lâm Vi Hạ chống hai tay lên giường, đôi mắt màu hổ phách nhẹ nhàng chuyển động, nói đùa.
Ban Thịnh nhướng mày, lười biếng trả lời, nhưng ngữ khí lại nghiêm túc : "Nhưng anh rất có tiền, sau này đều cho em."
Đến bước này, Ban Thịnh tiếp nhận điều trị tâm lý và vật lý trị liệu toàn diện, trạng thái của cậu ngày càng tốt hơn, ánh sáng trong đôi mắt đen kịt lại quay về một chút, lờ mờ trở về dáng vẻ hăng hái của lúc trước.
Lâm Vi Hạ thường xuyên đi bộ với cậu, hai người còn cùng nhau chơi bóng rổ, hoặc là ở cùng một căn phòng, mỗi người tự đọc sách của mình, cô luôn cảm thấy, chỉ cần ở cùng một chỗ với Ban Thịnh, cái gì cũng không cần làm, đã rất tốt.
......
Hơn hai tháng điều trị trôi qua, năm mới đến rồi.
Trước đêm 30 tết, bác sĩ kê đơn thuốc cho cậu, cậu tạm thời xuất viện. Hai người trở về nhà, cùng nhau chuẩn bị bữa cơm tất niên tại nhà. Hai người đi siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu, Lâm Vi Hạ còn mua rất nhiều đồ trang trí trong nhà, câu đối tết, và một cặp riềm giấy.
Trở về nhà, Ban Thịnh đuổi Lâm Vi Hạ ra khỏi bếp, ở bên trong một mình, động tác thành thạo bắt đầu nấu ăn, cậu còn hầm món canh mà Lâm Vi Hạ thích uống nhất.
Lâm Vi Hạ chuyển một cái ghế bước lên trên, cô đứng trước cửa sổ thủy tinh sáng sủa sạch sẽ dán riềm giấy, cố gắng kiễng mũi chân, hai tay giơ riềm giấy lên đỉnh đầu, cổ ngẩng cao đến mức phát mỏi, lại cố gắng nhón cao hơn một chút, chiếc ghế có chút đung đưa.
Hoảng sợ, căng thẳng treo trên cổ họng, mắt thấy đứng không vững sắp ngã xuống, một lòng bàn tay rộng bao quanh eo của Lâm Vi Hạ, hơi nóng truyền qua, Ban Thịnh dễ dàng ôm Lâm Vi Hạ trên không trung.
Lâm Vi Hạ bật ra tiếng hét giật mình.
Chàng trai một tay ôm eo cô trực tiếp đặt người lên bờ vai rộng rãi của cậu, Ban Thịnh giơ tay lên kéo mông cô, lưu manh hỏi :
"Muốn dán ở đâu?"
"Em muốn dán trên mặt anh," Lâm Vi Hạ tức giận nói, sau đó nhìn xuống bên dưới, cực kỳ sợ hãi, nói chuyện còn vô thức làm nũng, "Anh đặt em xuống đi."
Ban Thịnh khẽ cười một tiếng, lồng ngực khẽ rung động nhô lên, không náo cô nữa, ôm cô nương của cậu vững chắc đặt xuống sàn nhà.
Việc dán riềm giấy, hiển nhiên giao cho Ban Thịnh.
Buổi tối tám giờ, hai người ngồi đối diện nhau, Ban Thịnh làm một bàn đầy thức ăn, cơ bản đều là những món cô yêu thích, Lâm Vi Hạ chụp một bức ảnh, lần đầu tiên đăng vòng bạn bè trong đời người, caption :
Năm mới ^_^
Bởi vì là lần đầu tiên Lâm Vi Hạ đăng vòng bạn bè, nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận. Khâu Minh Hoa nhạy bén phát hiện trên chiếc bàn đầy những món ăn ngon đủ màu sắc xuất hiện bàn tay của một chàng trai đang xếp đũa.
Bàn tay này thon dài còn có các khớp xương rõ ràng, ngón trỏ còn đeo nhẫn, trong lòng nghi ngờ, không phải là vị soái ca nào đó chứ.
Lập tức bình luận :【Năm mới vui vẻ nha, chị dâu, nhưng sao vòng bạn bè của chị lại xuất hiện tay của thằng khác vậy?】
Ban :【? Tay của tôi.】
Khâu Minh Hoa :【Xin lỗi, hoa mắt rồi. Cẩu lương tôi ăn no rồi......Năm mới vui vẻ.】
Lý Ngật Nhiên cũng lướt thấy vòng bạn bè này, bình luận một câu :【Phục, cho cậu ta uống bùa mê thuốc lú gì vậy, cũng dạy anh đi.】
Ban Thịnh trả lời :【Gia can tâm tình nguyện.】
Hai người cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, đều rót rượu vào ly, Lâm Vi Hạ nhấp một ngụm, nhìn cậu nhẹ giọng nói :
"Năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ." Ban Thịnh vươn tay lau vết rượu dính trên khóe môi của cô, mỉm cười nhìn cô.
Năm sau, chúng ta vẫn sẽ cùng nhau đón năm mới.
Hai người ăn cơm xong cùng nhau xem xuân vãn, Ban Thịnh mặc chiếc áo hoodies màu đen ngồi trên ghế sofa, duỗi cánh tay dài, ôm người ngồi trên đùi của cậu.
Ban đầu hai người còn nghiêm túc xem xuân vãn, Lâm Vi Hạ xem đến mức chăm chú, Ban Thịnh ôm cô bắt đầu động tay động chân, đôi môi ẩm ướt dao động trên cái cổ trắng ngần, Lâm Vi Hạ cảm thấy ngứa ngáy tránh sang một bên, sau đó tránh không được, bị hôn đến mức động tình, quay đầu lại hôn môi với cậu.
Lòng bàn tay rộng lớn của chàng trai luồn vào mái tóc đen dài, Lâm Vi Hạ đặt tay lên cổ cậu, môi va chạm vào, lại tách sơ ra, bốn mắt nhìn nhau, không tránh khỏi bật cười, mật ý dày đặc ở trong mắt có thể tan chảy lẫn nhau.
Ban Thịnh nhìn cô, cúi thấp cổ, lại hôn xuống.
Miệng lưỡi mút lấy, hô hấp quấn chặt vào nhau, bàn tay rộng rãi còn lại dao động trên vùng eo cô, Lâm Vi Hạ không kiềm chế được mà run rẩy, bắt đầu trở nên run cầm cập, càng hôn đến phía sau, hô hấp càng trở nên khó khăn.
Lâm Vi Hạ có chút xấu hổ, đẩy cậu ra, khi tách ra, cánh môi dính một vệt nước mờ ám, ánh mắt của Ban Thịnh thâm thúy nhìn cô chằm chằm, cổ họng ngứa ngáy, nhướn lên trước, ngậm lấy môi cô.
"Này, em có quà năm mới muốn tặng anh." Lâm Vi Hạ đẩy cậu ra, nhanh chóng thoát khỏi trong lòng cậu, chạy vào phòng lấy quà.
Lâm Vi Hạ quay lại nhìn thấy cảnh tượng Ban Thịnh lười biếng ngồi trên ghế sofa, lông mày hiện lên du͙🇨 vọиɠ đầy xấu xa, vẫn là dùng ánh mắt đó nhìn cô.
"Anh cũng có quà tặng em." Ban Thịnh đưa cho cô hộp quà màu xanh lam.
Lâm Vi Hạ ôm chiếc hộp quà hình chữ nhật cực lớn của cô ngồi xuống, nhận lấy hộp quà màu xanh lam mở ra xem, là chiếc vòng cổ đá quý hình bươm bướm màu hồng của Van Cleef & Arpels, bên trên còn đính những viên kim cương hình quả lê, phản chiếu màu sắc rực rỡ dưới ngọn đèn, đẹp đến mức chói mắt, khiến người khác nghẹt thở.
"Thật xinh đẹp." Lâm Vi Hạ cảm thán.
"Năm mới vui vẻ, bảo bảo." Ban Thịnh nhìn cô nghiêm túc nói lại lần nữa.
Sau khi món quà được đưa qua, Ban Thịnh nổi hứng thú với hộp quà cực lớn mà Lâm Vi Hạ ôm trong lòng, vừa đưa tay muốn mở, Lâm Vi Hạ có chút ngại ngùng sờ mũi :
"Món quà của em không tốt bằng của anh."
Ban Thịnh nghe xong liền nhướng mày, chậm rãi mở hộp quà ra, liếc nhìn, sâu không thấy đáy, vẫn không thấy gì, nghiêng hộp quà sang một bên lắc qua lắc lại, lộp bộp lộp bộp, vô số nắp chai lớn nhỏ màu xanh lá rơi vào lòng cậu, còn có trên chân, một số còn rơi xuống đất.
Ánh mắt sững lại, Ban Thịnh hơi cúi người, tùy ý nhặt nắp chai lên, trên mỗi nắp chai đều ghi một chai khác, quay đầu nhìn chú mèo nhỏ, Lâm Vi Hạ ngại ngùng nói :
"Không phải món quà gì đắt tiền, không phải lúc trước anh luôn nói vận may của anh không tốt sao, cho nên chia cho anh một ít may mắn."
Thực ra Lâm Vi Hạ vì muốn lấp đầy những nắp chai này mà đã mua rất nhiều thùng đồ uống, cô mở hết bình này đến bình khác, uống đến mức đau bụng, cô liền chia cho những đứa trẻ ở viện phúc lợi, còn có bạn học của mình, cô chỉ có một yêu cầu, sau khi uống xong phải để lại nắp chai cho cô. Đến sau này, các bạn học nhìn thấy cô đều sợ hãi, vội vàng xua tay nói bọn họ không thể uống được nữa.
Lâm Vi Hạ làm những việc này chỉ là đơn thuần muốn——
Muốn nắm bắt tất cả những điều may mắn trên thế giới này, sau đó chia cho cậu thiếu niên của cô.
Ánh mắt thiêu đốt rơi trên mặt Lâm Vi Hạ, bức tường cao được xây kiên cố trong lòng Ban Thịnh sớm đã bị sụp đổ, tất cả là những việc Lâm Vi Hạ làm cho cậu trong khoảng thời gian này, tất cả mọi thứ cô đánh đổi, trái tim trống rỗng được lấp đầy.
Món quà của cô tặng đáng giá ngàn vàng.
Ban Thịnh ngoài cảm động ra cậu lại cảm thấy cô nương của mình ngốc nghếch, con ngươi sâu xa khóa chặt người, nghiêm túc nói :
"Anh bây giờ cảm thấy——Vận may của cuộc đời anh đều dùng để gặp em rồi."
_______________
Lời của tác giả :
Các biện pháp chữa trị bệnh trầm cảm không thể thiếu, can thiệp nhận thức cũng rất quan trọng, bản thân tự bước ra khỏi căn bệnh là tốt nhất.
Cho nên trong truyện cách Lâm Vi Hạ dùng là can thiệp nhận thức, giúp nam sinh tháo gỡ những nút thắt bám víu lấy cậu.
Ba Ban luôn là hèn yếu, ích kỷ lại bạc tình. Ví dụ như ở quyển thượng khi Lâm Vi Hạ đến nhà Ban Thịnh, ba Ban khi đó nhìn thấy bạn học của con trai mình đều không hỏi một câu, nhưng Ban Thịnh lại ghi nhớ ba của cậu thích uống canh gà hầm dừa, xăm loại hoa loa kèn mà mẹ cậu thích nhất ở mắt cá chân.
Có độc giả sẽ thay nam chính tức giận, nam chính không nên tha thứ cho ba mình các thứ. Tôi muốn nói tha thứ hay không đều là ý của cậu ấy, là quyết định sau khi cậu khỏi bệnh. Trong lúc cậu bị bệnh, ba của cậu nhất định phải nhận sai, sám hối, mới có thể tháo gỡ nút thắt trong lòng nam chính, cậu ấy mới có thể bước ra được.
Không phải tha thứ, là lựa chọn buông bỏ chính mình.
______________