“Em đều biết cả rồi, anh……lúc trước luôn nói em ngốc,”Lâm Vi Hạ nức nở nói, khóc đến mức nghẹt mũi không thể thở được, “Anh mới là đồ ngốc!”
Lâm Vi Hạ tiến lên phía trước, đứng sau lưng Ban Thịnh, vừa đến gần, đã ngửi thấy hơi thở sạch sẽ trên người cậu mà cô quá mức quen thuộc, cô không dám khóc thành tiếng, ngấm ngầm chịu đựng, nước mắt ào ào chảy ra, vừa đau lòng lại hối hận.
Tại sao cô không thể phát hiện sớm hơn.
Ban Thịnh đặt tay trên đường may quần, ngón tay thon dài cuộn tròn động đậy, xoay người lại, dáng người cao lớn phủ xuống, vươn tay lên lau nước mắt cho cô, giọng nói khàn khàn :
“Anh chính là không muốn nhìn thấy em như vậy, mới không dám đem mọi chuyện kể cho em.”
Lâm Vi Hạ khóc đến mức thở không ra hơi, tầm nhìn là một mảng mơ hồ, còn nấc cụt một cái, mắt, mũi đều đỏ ửng, ồm ồm nói :
Ban Thịnh đang muốn nói điều gì, cửa bị đẩy ra, y tá đẩy xe thuốc đi vào, bắt đầu khéo léo lấy máu, nói :
“Người nhà của bệnh nhân ra đây một lát.”
Y tá đi lên yêu cầu Ban Thịnh quay trở về giường, Lâm Vi Hạ đi ra ngoài, đứng ở ngoài cửa, tay đặt trên nắm cửa, qua một khe hở, cô nhìn thấy rõ Ban Thịnh nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch tinh thần mệt mỏi lại gần như tê liệt, mũi kim lấy máu đâm vào mạch máu màu xanh nhạt của cậu, dòng máu chảy vào ống xi phanh.
Trái tim co rút, giống như có người cầm lấy mảnh thủy tinh sắc bén, xoẹt qua trái tim của cô.
Lâm Vi Hạ đếm một lúc, tổng cộng mười ống máu.
Cuối cùng cửa bị đóng lại, Lâm Vi Hạ đi vào nhà vệ sinh của bệnh viện, vặn mở vòi nước, tạt nước lên mặt hết lần này đến lần khác, nước lạnh tạt vào mặt, ban đầu lạnh đến rùng mình, nhưng sau đó các ngũ quan đều trở nên tê dại.
Chiếc gương phản chiếu một khuôn mặt vô cùng xa cách, kiềm chế cảm xúc, nhưng đôi mắt, mũi vẫn còn đỏ. Lâm Vi Hạ đứng ở đó, liên tục hít thở sâu để bản thân bình tĩnh lại.
“Lâm Vi Hạ, sau này mày không được khóc trước mặt anh ấy.” Lâm Vi Hạ nghiêm túc nói, một giọt nước mắt rơi xuống trên cánh tay, nhanh chóng tan biến trên làn da.
Những người phải chịu đựng bệnh trầm cảm, cảm xúc thất thường, lo âu và bi quan, bản thân ở trong năng lượng kém, điều Lâm Vi Hạ có thể làm chính là trở thành người có thể kéo Ban Thịnh ra khỏi nặng lượng tiêu cực này, để cậu sưởi được ánh nắng mặt trời, cảm nhận được mọi thứ xung quanh cậu đều là những phản hồi tích cực.
Sau khi Lâm Vi Hạ rửa mặt xong, cô đến thăm hỏi bác sĩ điều trị chính của Ban Thịnh, bác sĩ ngồi trước bàn làm việc, mở hồ sơ bệnh nhân trên máy tính, giọng nói của bác sĩ nhẹ nhàng, nói :
“Vâng , cháu biết rồi, cảm ơn bác sĩ.” Lâm Vi Hạ ngồi nghe một lúc lâu mới hồi thần lại.
Sau khi Lâm Vi Hạ quay về cô đã đến nhà Tống Dĩ Hàng xin nghỉ việc, ngoài ở trường học ra, nơi cô dành nhiều thời gian nhất mỗi ngày là bệnh viện.
Cô sẽ thường xuyên cùng Ban Thịnh ăn cơm, cùng cậu xuống lầu tham gia những hoạt động luyện tập. Sau khi Lâm Vi Hạ nhận thấy sự thèm ăn của Ban Thịnh ngày càng giảm, cô sẽ thức dậy vào lúc sáng sớm, trời vừa lờ mờ sáng cô đã bắt đầu làm cơm hộp, sau đó đem đến bệnh viện.
Cơm hộp mà Lâm Vi Hạ làm đều nghiêm ngặt tuân thủ theo công thức dành cho bệnh nhân có chứng trầm cảm, nhưng cô cũng hỏi han những người xung quanh của cậu xem Ban Thịnh thích ăn món gì, rồi ghi nhớ lại toàn bộ.
Thứ sáu, 12 giờ trưa, Lâm Vi Hạ và Ban Thịnh cùng nhau ăn cơm trong căn tin của bệnh viện, ánh mặt trời từ hướng đông nam xuyên qua cửa kính chiếu vào bên trong, rơi trên bàn ăn, còn có trên người của Ban Thịnh, trạng thái tinh thần của cậu tốt hơn được một chút, người cũng trở về bộ dạng cà lơ phất phơ.
Lâm Vi Hạ mở hộp cơm, đưa đũa và thìa cho cậu, Ban Thịnh liền nhướng mày, thế mà đều là những món cậu thích ăn.
“Cái đó xin lỗi nha, em không biết anh không thích ăn cần tây.” Ngữ khí của Lâm Vi Hạ áy náy.
Ban Thịnh cười nhạt một tiếng, nhìn cô mở miệng : “Làm gì mà yếu ớt như vậy, ban đầu quả thực không thích, nhưng ăn nhiều thì trở nên thích rồi.”
Khóe môi của Lâm Vi Hạ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, hai người ngồi đối mặt với nhau, yên tĩnh ăn cơm, thỉnh thoảng trò chuyện hai ba câu. Lâm Vi Hạ muốn chia sẻ một chuyện hài xảy ra gần đây cho Ban Thịnh nghe, muốn chọc cho cậu vui vẻ, ngay khi cô chuẩn bị mở miệng, con ngươi của cô co rút dữ dội khi nhìn thấy cảnh tượng ở trước mặt.
Cô rõ ràng nhìn thấy cô gái ngồi đằng sau của Ban Thịnh đang yên tĩnh ăn cơm, nhân lúc người bên cạnh không để ý, cô ấy cầm thìa cắt mạnh vào cổ tay, máu tươi trào ra ngoài.
Mọi người phát ra một cuộc náo loạn, những người thân bên cạnh, nhân viên bảo vệ đang tuần tra tại căng tin lập tức chạy đến can ngăn, cô gái sụp đổ hét lớn lên.
Đôi mắt của cô gái va chạm với Lâm Vi Hạ ở giữa không trung, cô ở trong đôi mắt của cô gái đó nhìn thấy được sự quyết tâm mạnh mẽ muốn chết.
Trái tim hoảng sợ.
Rất sợ mất đi Ban Thịnh.
Ban Thịnh đối với tình huống này cậu không có bất kỳ phản ứng nào, cậu xoay mặt lại, ánh mắt lướt qua cực kỳ lạnh nhạt, thu hồi ánh mắt, thong dong ăn cơm của cậu.
Ánh mắt của Lâm Vi Hạ căng thẳng nhìn chiếc thìa ở trong hổ khẩu của cậu, nhẹ nhàng hỏi : “Anh sẽ không như vậy, đúng chứ.”
Hai má của Ban Thịnh chậm rãi chuyển động, đợi cậu nhai xong mới mở miệng, cười nhẹ một tiếng, lời cậu nói ra lại không nghiêm túc :
“Trước đây khi nhập viện, anh sớm đã thử qua rồi.”
Ban Thịnh tùy tiện nói ra câu này, nói xong mới cảm giác có gì không đúng. Bầu không khí trở nên yên tĩnh, nhìn thấy hàng lông mi đen nhánh của Lâm Vi Hạ cụp xuống, vô thức dùng đũa khuấy vài hạt cơm, cũng không ăn, dưới lông mi che giấu sự đau lòng.
Ban Thịnh đặt thìa xuống, đưa tay lên nhéo mặt cô, nhướng mày, ngữ khí thả lỏng : “Lừa em thôi, tiểu cô nương không chịu được trò đùa à. Anh ngứa đòn hả, tự dùng thìa đâm mình.”
“Thật?” Nhãn cầu của Lâm Vi Hạ giãn ra, trong mắt có một chút tức giận.
“Thật.” Ban Thịnh trả lời chắc chắn.
Mặt trời vào buổi trưa rất tốt, chiếu vào người sáng trưng, sau khi ăn cơm trưa xong trở về phòng bệnh, Lâm Vi Hạ thấy thời tiết ấm áp, mở cửa sổ sát đất ra, lại bưng hai chiếc ghế ra ngoài sân thượng, kéo Ban Thịnh ra ngoài cùng nhau sưởi nắng.
Ban Thịnh dựa vào ghế, lười biếng nhắm mắt lại, Lâm Vi Hạ ngồi ở bên cạnh, tay áp lên lòng bàn tay của cậu, nhàm chán so tay lớn nhỏ với cậu dưới ánh mặt trời.
Bất ngờ nam sinh nắm tay cô lại, mở mắt, cười một tiếng : “Bảo bảo, cho anh mượn điện thoại.”
Từ sau khi cậu nhập viện, điện thoại, bật lửa, hay thuốc lá đều bị tịch thu sạch sẽ.
“Không vấn đề.” Lâm Vi Hạ lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho cậu, hào phóng nói, “Tùy ý chơi.”
Lâm Vi Hạ đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, quay trở về phòng, cầm ly nước đến trước máy nước nóng, nước nóng bốc hơi chảy ra từ nút chốt màu xanh, cô đột nhiên nhớ đến điều gì, tắt nước nóng, đặt ly xuống, nói với cái bóng lưng kia :
“Đợi một lát!”
Lâm Vi Hạ sải bước đi qua, Ban Thịnh hơi khom người, hàng gai cột sống ở sau gáy trong suốt dưới ánh sáng mặt trời, đáng tiếc đã không kịp, ánh mắt dừng lại, vẫn không di chuyển.
Ban Thịnh dừng lại ở trang web nhà trường đưa ra thông báo sẽ tạm dừng các dự án thí nghiệm của cậu.
“Nhà trường đã bắt đầu điều tra rồi, sẽ sớm có kết quả thôi. Anh cứ xem những kẻ ác ý bôi nhọ đó là đám chó điên đi.” Lâm Vi Hạ khẽ an ủi.
Mà chuyện Ban Thịnh nhập viện, nhà trường rất nhanh cũng đã biết, cô không nói cho Ban Thịnh biết là bởi vì không muốn những việc này quấy nhiễu đến tâm trạng của cậu.
Ban Thịnh trả điện thoại lại cho cô, cười một cái, thờ ơ nói :
“Từ trước đến giờ anh vẫn luôn có căn bệnh này, hai năm ở nước ngoài là lúc nghiêm trọng nhất, khi đó anh bắt đầu nhiều lần ra vào bệnh viện, tìm bác sĩ điều trị chính của anh lấy thuốc, nhưng không chịu tư vấn tâm lý, không nghe lời càm ràm của ông ấy, rượu thuốc không muốn cai, cũng không muốn nói cho người khác nghe chuyện của anh, không có gì hay để nói. Khi nghiêm trọng nhất, sẽ tăng lượng thuốc lên.”
Những lá thư báo cáo nặc danh đó thực ra Ban Thịnh đã biết từ lúc vừa xảy ra, nhưng bọn họ nói sai một điểm, thuốc cậu dùng không phải là thuốc bất hợp pháp, là thuốc chống trầm cảm và giải lo âu thông thường.
Những thứ khác bọn họ nói không sai, bởi vì cảm xúc của Ban Thịnh thất thường, cộng thêm dùng thuốc trong một thời gian dài, cậu quả thực đã sinh ra cảm giác ỷ lại vào thuốc. Sau khi uống thuốc, trước mắt là một mảng màu sắc nhiều màu, sau đó xuất hiện ảo giác, có thể nhìn thấy rõ ràng một số công thức và kiến thức.
Khi bộ não của Ban Thịnh phấn khích, sẽ thức đêm ở trong phòng thí nghiệm, làm các nhiệm vụ mà giáo sư giao cho cậu.
“Còn có em, bớt nói bậy.” Ban Thịnh lại nhéo má cô.
Lâm Vi Hạ không phục mà lẩm bẩm : “Biết rồi, ai bảo bọn họ làm như vậy với anh.”
Đôi mắt của Ban Thịnh sững lại, sau đó anh ta bật ra một tiếng cười rất thấp : “Được, bây giờ có người bảo vệ anh rồi.”
Trạng thái của Ban Thịnh lúc tốt lúc xấu, hầu hết đều liên quan đến giấc ngủ và những giấc mơ của cậu.
Sau khi đo huyết áp và lấy máu hàng ngày, còn bị người khác theo dõi cố định đi làm một số bài điều trị tâm lý và khám các loại CT.
Những lúc đó tính cách của Ban Thịnh đặc biệt kém, cậu cảm thấy bản thân giống như một tên phạm nhân không có tôn nghiêm, mọi thứ trên người cậu đều bị tịch thu, còn phải làm đi làm lại những bài luyện tập.
Trong khoảng thời gian ở bệnh viện, Ban Thịnh càng ngày càng ốm đến lợi hại, toàn thân chỉ còn lại một bộ xương, chỉ có đôi mắt một lúc một đen láy, kèm theo hành vi chống đối xã hội dày đặc, đối mắt với cậu, giống như ngã vào vực thẳm.
Có khi cổ họng của Ban Thịnh vô cùng ngứa ngáy, muốn hút thuốc, nhưng trên người lại không có một điếu thuốc nào, tâm trạng của cậu sẽ dao động rất lợi hại, khi thất thường, lòng bàn tay trắng nõn duỗi ra, một viên kẹo xí muội nằm ở bên trên, đối diện với một đôi mắt :
“Ta da! Kẹo cai thuốc, từ nay mỗi ngày em đều mang cho anh một viên.”
“Ngốc.” Ban Thịnh cười, nhưng vẫn nhận lấy.
Sau khi uống thuốc xong, Ban Thịnh nằm đến phát mệt, muốn đi ra ngoài hóng gió, nhưng trạng thái của cậu rất tệ, sắc mặt tái nhợt, thần sắc lạnh lùng mệt mỏi.
Môi của Lâm Vi Hạ mấp máy, cô muốn nói điều gì đó, nhưng vẫn nhịn xuống.
“Vậy anh uống chút nước rồi lại đi xuống.”
Lâm Vi Hạ cầm chiếc ly thủy tinh đi đến trước máy nước lọc lấy nước, sau khi rót nước nóng xong, cô xoay người, đưa ly nước qua, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào bàn tay, hổ khẩu giữ chiếc ly.
Ban Thịnh sững sờ tại chỗ, nước nóng bỏng rát bắn trên mu bàn tay, trên mặt cậu không có biểu tình gì, cũng không cảm thấy đau đớn.
Lâm Vi Hạ buông tay ra đúng lúc, Ban Thịnh nhận chiếc ly, bàn tay mất kiểm soát run lên, chiếc ly lắc lư, “xoảng” một tiếng rơi xuống đất, tạo ra tiếng vang sắc bén, trở thành những mảnh vỡ chia năm xẻ bảy.
Lâm Vi Hạ nghe thấy tiếng vang, lập tức quay đầu lại, kéo tay cậu qua kiểm tra xem có làm sao không, sau khi xác nhận cậu không sao, cô ngồi xổm xuống đất dọn dẹp, cô vừa nhặt mảnh vỡ vứt vào thùng rác, vừa cười nói : “Một lát nữa có muốn chơi bóng rổ không, em đi với anh……”
Lâm Vi Hạ đang nhặt mảnh vỡ, Ban Thịnh cúi người, nắm lấy cánh tay cô, kéo người đứng dậy, giọng khàn :
“Lâm Vi Hạ.”
“Hửm?” Lâm Vi Hạ mỉm cười trả lời.
Giọng nói của Ban Thịnh rất trầm, một vài từ lăn ra khỏi cổ họng, ngữ khí khó khăn :
“Em có thể đừng quan tâm anh nữa được không.”
Anh của hiện tại, không đáng để em thích.
Ban Thịnh thường cảm thấy bản thân giống phế vật, chuyện gì cũng không làm được, cũng làm không tốt. Khả năng tự kiềm chế và kiểm soát cảm xúc của cậu trở nên rất kém. Đôi khi cậu không thể ngủ vào nửa đêm, Ban Thịnh tỉnh dậy khỏi giấc mơ, cậu cảm thấy mình như một hạt bụi trong đường ray tàu điện ngầm, tất cả mọi người đều không nhìn thấy cậu, cũng sẽ không vì cậu mà chịu đựng tổn thương.
Muốn giấu bản thân đi, hoặc biến mất cũng tốt.
Đôi khi lại cảm thấy bản thân như miếng kẹo cao su ngoan cường dính trên chặt trên thảm, máy hút bụi phải tốn rất nhiều công sức để hút sạch, nhưng vô dụng. Chủ nhân tức giận, trực tiếp ngồi xổm xuống, dùng những ngón tay cào miếng kẹo cao su đã bị đen nhèm ra, không chút do dự ném thẳng vào thùng rác.
Cuối cùng cũng trút bỏ được nó rồi. Khóe miệng của chủ nhân hiện lên một nụ cười nhạt.
Bầu không khí yên lặng kinh khủng, đến mức chỉ có chiếc đồng hồ trên tường phát ra tiếng tích tắc, Lâm Vi Hạ ngẩng đầu nhìn cậu, nhìn thấy ngũ quan của cậu gầy nhom, mũi liền chua xót, nhưng cô cố gắng hết sức không khóc ra ngoài, cô duỗi tay ôm lấy cậu, úp mặt vào ngực cậu, không ngừng nói :
“Không sao đâu, sẽ tốt lên thôi.”
Ban Thịnh đưa tay lên do dự một hồi, lòng bàn tay rơi vào sau đầu của cô, cậu không nói lời nào, Lâm Vi Hạ cảm giác có một giọt nước mắt chảy xuống cổ, ươn ướt, rất lạnh.
Sau khi xoa dịu cảm xúc của Ban Thịnh xong, cộng thêm việc cậu uống thuốc, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, Lâm Vi Hạ đắp chăn lên cho cậu, cẩn thận đóng cửa lại.
Lâm Vi Hạ đi đến bồn hoa ở dưới lầu trong bệnh viện, lấy điếu thuốc từ trong túi ra ngậm vào đôi môi đỏ mọng, thuần thục châm thuốc, làn khói trắng bay qua khuôn mặt thanh lạnh.
Lấy điện thoại ra, nhìn danh sách liên lạc một vòng, giao diện dừng ở dãy số điện thoại của Ô Toan, do dự một lúc, gọi qua, điện thoại vang lên một lúc lâu mới được kết nối, giọng nữ dễ nghe vang lên từ đầu dây bên kia :
“Alo.”
“Học tỷ, là em, là như vậy, A Thịnh nhập viện rồi,” Lâm Vi Hạ vừa hút thuốc vừa kể lại mọi chuyện cho Ô Toan nghe một lần nữa.
Lâm Vi Hạ đưa điện thoại lên tai, ngữ khí bình tĩnh : “Trước đây ở cao trung, em từng đồng ý với cậu ấy, sẽ cùng cậu ấy đi tìm mẹ. Nhưng em không có phương thức liên lạc của gia đình cậu ấy, nghĩ đi nghĩ lại, chị là họ hàng xa của cậu ấy, mọi người lại cùng nhau lớn lên.”
Một cơn gió lạnh thổi qua, bầu trời ảm đạm, Lâm Vi Hạ liếc nhìn chiếc lá đã chết khô rơi trên mặt đất, ngữ khí dừng lại : “Học tỷ, em muốn giúp cậu ấy tìm mẹ, chị có manh mối nào, hoặc biết mẹ cậu ấy từng ở đâu không?”
Cho dù là hy vọng mong manh, cô vẫn muốn thử.
Đầu dây bên kia truyền đến sự trầm mặc kéo dài, như đang bóp nghẹt hơi thở của người khác, Trình Ô Toan do dự nửa ngày, nói : “Mẹ của A Thịnh đã mất từ lúc em ấy mười tuổi rồi.”