Em Nghe Thấy Được

Chương 66: Tuyết đá




Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lâm Vi Hạ dắt chó trở về nhà. Vào nhà, bật bếp ga, nấu một tô mì, sau khi ăn xong, Lâm Vi Hạ ngồi trước bàn học mở laptop lên, bồi bổ kiến ​​thức chuyên môn như thường lệ.

Lâm Vi Hạ chủ yếu xem các vấn đề tâm lý và kế hoạch điều trị của thanh thiếu niên đặc biệt trong quá trình lớn lên.

Sau khi Lâm Vi Hạ chống đầu xem video giảng dạy dài 40 phút xong, giao diện chuyển sang video quảng cáo dài 190 giây. Cô bắt đầu thất thần, nghĩ đến cuộc gọi vừa rồi.

Lâm Vi Hạ xé một tờ giấy ghi chú màu xanh lá cây, hàng mi dày rủ xuống, cầm bút vẽ một con cá mập rất hung dữ lên đó, viết dòng chữ ở bên cạnh : Ghi chép quan sát cá mập.

Cô đang suy nghĩ về việc phá vỡ ước định của Ban Thịnh hoặc điều cậu thật sự thích là gì, Lâm Vi Hạ bỗng nhớ đến chuyện xảy ra ở nhà cậu vào ngày lễ tình nhân khi hai người còn học cao trung.


Khi đó Ban Thịnh một tay hút thuốc, bảo cô quan sát căn phòng của cậu.

Trong phòng của cậu ngoại trừ những bức ảnh tinh vân ra, còn có một quả địa cầu và một danh sách nguyện vọng trống được treo trên tường.

Cậu nói mỗi người điền một nguyện vọng lên trên.

Nguyện vọng đầu tiên Ban Thịnh viết là : Sau khi trưởng thành tìm được mẹ.

Lâm Vi Hạ cầm bút suy nghĩ nửa ngày, khi chuẩn bị kiễng chân lên viết, nam sinh cợt nhả lấy đi cây bút trong tay cô, nét chữ rồng bay phượng múa viết lên trên :

Đến Bắc Kinh ngắm tuyết cùng Lâm Vi Hạ.

"Bây giờ cũng trở thành nguyện vọng của tôi rồi." Ban Thịnh nhìn cô nói.

Nhớ đến việc này, việc đầu tiên Lâm Vi Hạ viết trên giấy ghi chú là ước định này, sau đó cô nhớ đến vài cái, toàn bộ cô đều ghi xuống giấy từng việc một.

Cô nhìn dòng đầu tiên trên tờ giấy ghi chú : Cùng nhau ngắm tuyết ở Bắc Kinh.


Khí hậu của Bắc Kinh vẫn luôn thay đổi quanh năm, năm ngoái tuyết đến rất sớm, năm nay lại muộn hơn một chút. Bây giờ mới đầu tháng 11, nhưng cục khí tượng vẫn trì trệ chưa đưa ra dự báo về trận tuyết sắp tới.

Lâm Vi Hạ cầm điện thoại lên để kiểm tra nhiệt độ gần đây, phát hiện 15 ngày tới sẽ có nhiều mây và mưa, nhiệt độ sẽ rơi vào khoảng 23 độ, không đủ điều kiện để tuyết rơi.

Không tránh khỏi có chút nhụt chí.

Lâm Vi Hạ đang khổ não suy nghĩ, đột nhiên, một tin nhắn quảng cáo hiện lên trên màn hình điện thoại : Thật bất ngờ! Trận tuyết đầu mùa của núi Cự Lộc chuẩn bị đến rồi! Thứ bảy tuần này, hoan nghênh tất cả công dân Bắc Kinh đến check in, Little Bear Coffee Tree House còn cung cấp dịch vụ chụp ảnh check in......

Cô đột nhiên nhớ ra, núi Cự Lộc là ngọn núi cao nhất ở phía bắc Bắc Kinh, bởi vì các nguyên nhân như độ cao, địa điểm, sự chênh lệch về nhiệt độ, cho nên mọi năm tuyết trên núi Cự Lộc sẽ rơi sớm hơn những nơi khác một chút.


Vậy cô có thể hẹn Ban Thịnh ở đây.

Lâm Vi Hạ tìm kiếm Little Bear Coffee Tree House được giới thiệu trên giao diện, sau đó nghiêm túc viết ra các chiến lược, viết đầy trên tờ ghi chú, cuối cùng cũng hài lòng mà đi ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Lâm Vi Hạ tự làm cho mình một phần sandwich, sau đó ôm sách vở đến lớp với tâm trạng đầy vui vẻ.

Khi Lâm Vi Hạ đến lớp tiết học còn chưa bắt đầu, ngồi vào chỗ của mình bắt đầu xé giấy gói ăn bánh sandwich.

Các sinh viên khác lần lượt đi vào lớp, có bạn học ngồi xuống bên cạnh của Lâm Vi Hạ, nhìn cô một cái, mỉm cười :

"Vi Hạ, cậu hôm nay sao vậy? Tâm tình của cậu có vẻ rất tốt, hai ngày trước thấy đôi lông mày xinh đẹp của cậu cứ cau lại, tớ đều đau lòng chết đi được."

"Có hả?" Lâm Vi Hạ cười.

Sau khi hết tiết học, Lâm Vi Hạ ngồi trước bàn gửi tin nhắn cho Ban Thịnh, gõ chữ trong cuộc trò chuyện hỏi cậu :
【Cậu hôm nay có tiết không?】

Hai phút sau, màn hình điện thoại sáng lên, Ban Thịnh trả lời cô :

【10:40 có một tiết.】

Lâm Vi Hạ nhìn tin nhắn ở bên trên, chợt nhớ ra bây giờ là thời gian đang nghỉ giải lao, thế là trả lời : Vậy tôi qua đó tìm cậu. Nghĩ đi nghĩ lại, ngón tay nhấn nút xóa, đổi dấu chấm thành dấu hỏi.

【Vậy tôi qua đó tìm cậu?】

Không lâu sau, Ban Thịnh gửi tin nhắn qua, ngắn gọn trực tiếp :

【Tòa nhà dạy học số 3, 415.】

Lâm Vi Hạ cất điện thoại vào trong túi, thuận theo dòng người đi ra ngoài, cô vịn vào tay cầu thang đi xuống dưới lầu, sau đó đi khoảng 6-7 phút thì đến tòa nhà dạy học số 3.

Cô hít thở sâu khi bò lên hết tầng bốn.

Lâm Vi Hạ vừa vặn gặp phải một đám nam sinh viên vừa trò chuyện vừa cười đi ngang qua, cô liếc nhìn một cái, khuỷu tay của bọn họ đang kẹp sách tài liệu《Mô phỏng thiết bị điện tử》
Lâm Vi Hạ liếc mắt qua đã thấy Ban Thịnh ở trong đám đông, dáng người của cậu rất cao, mặc chiếc áo khoác gió mỏng, khóa kéo được kéo lên một cách tùy tiện, để lộ một nửa hình xăm con bướm đen, vẻ mặt của cậu thờ ơ, thái độ kiêu ngạo lại thu hút người khác.

Lâm Vi Hạ không thèm suy nghĩ mà xuyên thẳng vào đám đông dày đặc, Ban Thịnh vừa cúi đầu cũng nhìn thấy cô.

Lâm Vi Hạ đi tới trước mặt cậu, không biết tại sao có chút căng thẳng, trong lúc do dự không biết nên mở miệng thế nào, mắt thấy có người đi tới sắp đụng vào cô, Ban Thịnh liền kéo người vào một phòng học trống gần đó.

Cánh cửa phát ra tiếng cót két bị đóng chặt lại, ánh sáng tối dần xuống, chỉ có hai người bọn họ ở đây.

Lâm Vi Hạ ngửa đầu lên nhìn cậu mở miệng, giọng nói

ngập ngừng :
"Thứ sáu tôi biết có một nơi sẽ rơi tuyết, cậu......có muốn đi cùng không."

Sau khi nói xong, Lâm Vi Hạ mở đôi mắt yên tĩnh ra nhìn Ban Thịnh, đợi cậu trả lời, vẻ mặt của cô vẫn luôn bình tĩnh, thực tế trong lòng lại đang cực kỳ thấp thỏm, vô thức nuốt nước bọt xuống.

Ban Thịnh nhìn cô hai giây, thoáng thấy động tác nhỏ của Lâm Vi Hạ, cười nhẹ một tiếng :

"Cậu căng thẳng cái gì?"

Lúc này, chuông vào lớp phát ra tiếng reng, Ban Thịnh cúi cổ nhìn cô, ánh mắt của cậu chăm chú, rơi trên mặt của Lâm Vi Hạ, dừng lại rất lâu khiến người khác cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, giọng nói trầm thấp :

"Được."

Mọi người đều đã lên lớp, ngoài hành lang không còn một bóng người, Ban Thịnh một tay cầm cuốn sách cuộn tròn lại, đi ngang qua Lâm Vi Hạ, vải áo trên vai của cậu cọ vào trên người cô, duỗi tay mở cửa, muốn đi ra ngoài, phát hiện đi không được.
Nghiêng cổ qua, phát hiện vạt áo màu đen bị ngón tay mảnh khảnh nắm lấy, bởi vì nắm rất chặt, cho nên lớp vải bên cạnh trở nên nhăn nhúm, cổ họng cũng ngứa ngáy.

Nhìn cô không nói chuyện.

"Tôi gửi địa chỉ cho cậu," Lâm Vi Hạ nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói ngừng lại, có chút mất tự nhiên, "Nhưng tôi còn chưa có wechat của cậu."

Gió lạnh bên ngoài đập vào cửa sổ, Lâm Vi Hạ nắm lấy quần áo của cậu, trì trệ không nhận được câu trả lời, bầu trời màu đen trắng, dường như bầu không khí trong phòng xám xịt đi, ánh sáng cũng mờ xuống.

Cánh tay nắm vạt áo có chút mỏi, khi chuẩn bị thả tay, Ban Thịnh đột nhiên lên tiếng :

"Không có đổi."

Nói xong ánh mắt của Ban Thịnh ra hiệu cho Lâm Vi Hạ buông tay, cô có chút muộn màng mà thả ra. Người sau khi lên lớp, Lâm Vi Hạ vẫn đứng bất động tại chỗ.
Cậu thế mà không có đổi wechat.

Sau khi xa nhau trong kỳ thi đại học, Lâm Vi Hạ không còn nhìn thấy trạng thái vòng bạn bè của cậu nữa, cũng không vào xem, nhấn vào ảnh đại diện kia chỉ có thể gửi tin nhắn.

Có một lần cô nghĩ rằng Ban Thịnh đã hủy bỏ tài khoản wechat kia, nhưng không ngờ cậu không hề đổi.

Sau khi đạt được kết luận này, Lâm Vi Hạ liền cảm thấy vui mừng đồng thời cảm thấy có chút xót xa.

Ba giờ chiều ngày thứ bảy, Lâm Vi Hạ trang điểm nhẹ nhàng trước gương, sau đó cầm thỏi son tô một lớp mỏng, nghiêm túc ăn diện một lần.

Thịnh Hạ phấn khích vẫy cái đuôi của mình chạy xung quanh cô, Lâm Vi Hạ trước khi ra ngoài cô ngồi xổm xuống sờ vào cái đầu bông mềm mại của nó, mở miệng :

"Lần sau tao dẫn cậu ấy đến thăm mày có được không."

Chú chó trắng dường như nghe hiểu ý cô, mở to đôi mắt tròn xoe, lè lưỡi ra lắc đầu vui vẻ.
Lâm Vi Hạ bước ra khỏi nhà đi đến trạm xe buýt màu xanh lá, cô đợi một lúc, chiếc xe buýt màu xanh da trời từ từ chạy đến, sau khi lên xe, cô ngồi ở hàng ghế sau, đầu dựa vào cửa sổ phát ngốc, trôi qua một lúc lại lấy điện thoại ra, kiểm tra lại xem các chiến lược mà bản thân đặt ra có bị sai sót không.

Ngồi xe buýt hơn một tiếng đồng hồ, loa phát thanh phát ra một giọng nói tiêu chuẩn nhắc nhở : Đã đến đường Thanh Nguyên Đông của núi Cự Lộc, xin mời các hành khách đến trạm xuống xe.

Lâm Vi Hạ đi theo đám đông bước xuống xe, đi chưa được mười phút đã thấy biển hiệu núi Cự Lộc màu đỏ treo trên một tảng đá màu vàng.

Có một ngôi chùa ở bên trái núi Cự Lộc, gọi là chùa Phổ Già, bên phải là thắng cảnh, có rất nhiều người đứng trước trạm xe buýt tham quan, nhiều khách du lịch cầm hoa ngải tiên đi lên núi thờ Phật.
Lâm Vi Hạ đi thẳng lên con đường nhỏ ở phía bên phải, cô leo nửa ngày trời, cuối cùng cũng đến sườn núi, ở xa xa cô nhìn thấy một quán cà phê theo hình dáng ngôi nhà trên cây màu nâu.

Một vài đám tuyết trắng có các hình dạng khác nhau chất thành đống trên mái nhà, nhìn bằng mắt thường có thể thấy những sợi lông tơ trắng mỏng rơi xuống, sau đó tan chảy ở cổ.

Trên núi thật sự có tuyết.

Cô bước vào, Lâm Vi Hạ nhìn thấy có rất nhiều khách du lịch đang chụp hình ở đây, trong quán cà phê còn có các thứ như bảng lưu bút của các cặp đôi, ổ khóa tình yêu.

Bầu trời càng tối, nhất là ở trên núi, nhiệt độ càng xuống thấp. Lâm Vi Hạ không tránh khỏi co rúm lại, cô lấy điện thoại ra xem, phát hiện chỉ có một tín hiệu trên núi, hơn nữa vì số lượng người quá nhiều, tin nhắn không thể gửi đi được.
Sau đó tín hiệu di động biến mất.

Lâm Vi Hạ sợ Ban Thịnh đến không tìm thấy cô, vì vậy cô ngồi trên băng ghế dài trước quán cà phê. Thời gian càng trôi qua, tuyết rơi ngày càng nhiều, lá cây phía xa được bao phủ bởi những tinh thể băng trong suốt.

Đất trống rộng rãi, có những cặp đôi đứng chụp ảnh cùng nhau, thông thường đều là các bạn nam chụp ảnh cho người yêu, các bạn nữ làm ra các động tác dễ thương hướng về ống kính.

Lâm Vi Hạ ngồi một mình trên băng ghế dài nhìn bọn họ, âm thầm nghĩ, một lát nữa Ban Thịnh đến rồi, hai người họ cũng có thể đứng trong tuyết chụp một bức ảnh.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, bầu trời tối xuống, bắt đầu trở nên xám xịt.

Lâm Vi Hạ nhìn một cái, phát hiện thời gian ước định của bọn họ đã trôi qua hơn nửa tiếng.

Một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, Lâm Vi Hạ run rẩy quấn chặt quần áo trên người.
Càng về sau, Lâm Vi Hạ quả thực lạnh đến mức cơ thể có chút cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, cô đi vào gọi một ly cà phê.

Cà phê sữa nóng tràn vào cổ họng, cả người và chân tay đều trở nên ấm áp, Lâm Vi Hạ ngồi ở quầy bar gần cửa ra vào, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài qua lớp kính trong suốt.

Sau lưng có một cặp đôi vừa mới yêu nhau đã mua chiếc khóa tình yêu treo lên phía trên, cô gái lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh, mỉm cười nói :

"Đi thôi, chúng ta xuống núi đi ăn."

"Ừm, đưa túi xách cho anh."

Thẳng đến cuối cùng, các vị khách trên núi đều đi hết, trong tiệm cà phê trống rỗng sắp đóng cửa, Ban Thịnh cũng không xuất hiện. Lâm Vi Hạ đem ly cà phê giấy bỏ vào trong thùng rác, đẩy cửa chuẩn bị đi ra ngoài.

Chủ tiệm gọi cô lại : "Tiểu thư, chị đang đợi người sao?"
"Ừm, đang đợi." Lông mi của Lâm Vi Hạ run lên.

"Vậy chị đừng đợi quá lâu, trời sắp tối đen rồi, tham quan thắng cảnh cũng sắp đóng cửa, chị một thân con gái ở trên núi không an toàn, có thể đi cùng chúng tôi xuống núi." Chủ tiệm ấm áp nhắc nhở cô.

Lâm Vi Hạ gật đầu : "Được, cảm ơn, tôi lại đợi thêm chút nữa."

Lâm Vi Hạ đi ra ngoài, ngồi trên băng ghế dài ở cửa ra vào đợi xem bóng dáng quen thuộc kia có xuất hiện hay không.

Nhưng không có.

Trong lòng Lâm Vi Hạ không tránh khỏi có chút mất mát. Lâm Vi Hạ đang nghĩ, cậu sát giờ có việc, hay là nói ——cậu hối hận rồi.

Hoặc là Ban Thịnh phát hiện ra những năm qua, dường như không có cô cũng không sao.

Lại đợi thêm nữa tiếng, cuối cùng người quản lý thắng cảnh tuýt còi giục cô nhanh chóng rời đi.

Lâm Vi Hạ hồn bay phách lạc đi xuống núi, nửa đường tình cờ gặp được nhân viên của thắng cảnh, cho nên nhân viên đưa cô xuống núi.
Sau khi đến chân núi, Lâm Vi Hạ đẩy cửa ra, một cơn gió mạnh ập tới khiến cô run rẩy.

Lâm Vi Hạ đứng ở bên đường, cô đá tảng đá ở dưới chân chờ chuyến xe buýt cuối cùng.

Không lâu sau, một chiếc xe GTR màu đen xuất hiện cách đó không xa, tốc độ lái xe của đối phương rất nhanh, đột ngột tăng tốc, giống như một bóng đen, lao thẳng về phía Lâm Vi Hạ.

Bánh xe lăn lộn với đá bay thẳng sang bên đường, Lâm Vi Hạ cho rằng là chiếc xe đi ngang qua, vô thức lùi về sau một bước.

Kết quả chiếc xe dừng gấp ở trước mặt cô, cửa xe bị đẩy ra, một bóng người cao gầy bước xuống, dùng ánh mắt nặng nề nhìn cô.

Hai má của Ban Thịnh co giật, dường như đang kìm nén cảm xúc, vừa định mở miệng nói gì đó, nhìn thấy khuôn mặt bị lạnh đến mức tái nhợt của cô thì nhắm mắt lại, cảm xúc bị cậu thu về.
Lâm Vi Hạ nhìn thấy Ban Thịnh, cụp mắt xuống : "Cậu đến rồi à, tôi đợi cậu rất lâu rồi."

"Cậu không phát hiện bản thân đi nhầm nơi rồi hả?" Ban Thịnh lên tiếng.

Lâm Vi Hạ mù mịt ngẩng đầu lên : "Hả?"

Ban Thịnh cảm thấy cái người này tức giận lại buồn cười, cậu đút một tay vào túi, tay kia đặt lên trên đầu của cô, giọng nói dường như mang theo hơi lạnh :

"Xem kỹ lại đi."

Một lòng bàn tay rộng rãi dán qua, chạm vào đầu của cô, cổ tay của nam sinh cọ vào má cô một chút, cậu vừa chạm vào, Lâm Vi Hạ cảm thấy có chút khó xử.

Đầu của Lâm Vi Hạ bị cưỡng ép tách ra, đập vào mắt là tấm biển màu xanh lam đứng dưới gốc cây ô rô cách đó không xa, bên trên viết rõ ràng —— Đường Thanh Nguyên Đông.

Tia sáng vụt qua, Lâm Vi Hạ trong chốc lát liền hiểu ra bản thân đã đi nhầm chuyến xe buýt, phải đi chuyến xe ngược lại.
Núi Cự Lộc ở Bắc Kinh được chia thành hai ngọn núi phía bắc và phía nam, hai nơi đều có địa danh giống nhau, quán cà phê giống nhau, thắng cảnh cũng giống nhau.

Thứ duy nhất không giống chính là con đường Lâm Vi Hạ đi có một ngôi chùa.

Hóa ra là cô đi nhầm rồi.

Ngọn núi Ban Thịnh đến là nơi Lâm Vi Hạ đã gửi địa chỉ cho cậu —— Đường Đông Thanh Nguyên chính xác, cậu ở trên đó đợi hơn nửa ngày, đợi cho đến khi lượng pin cuối cùng của điện thoại trống rỗng.

Cậu nghĩ rằng Lâm Vi Hạ đã cho mình leo cây, nhưng nghĩ lại đột nhiên nhớ ra, Lâm Vi Hạ là một người mù đường.

Thế là lái xe nhanh như bay qua đây.

Cả một ngày hôm nay, bởi vì những sai sót ngẫu nhiên này, cậu đã đi vòng quanh gần một nửa Bắc Kinh.

"Xin lỗi nha." Lâm Vi Hạ một mặt áy náy nhìn cậu.

Ban Thịnh thu tay về đút vào túi, nói với cô : "Đi thôi."
Vừa muốn đi, Lâm Vi Hạ giữ cánh tay của cậu lại, nhớ ra điều gì : "Đợi đã."

"Cậu nhắm mắt lại trước đi."

Ban Thịnh nhìn cô chằm chằm, cái khí chất lưu manh lại đến rồi, cũng không tiếp chiêu.

Lâm Vi Hạ lặng lẽ thở dài, sau đó nghiêm mặt trở lại, giọng điệu có chút nghiêm túc :

"Vậy cậu cũng không thể bỏ lỡ được."

Ban Thịnh cảm thấy thú vị, đang muốn hỏi cô úp mở cái gì, thì trong tầm mắt của cậu xuất hiện một trận tuyết trắng.

Lâm Vi Hạ không biết từ đâu biến ra một đống tuyết trắng.

Chính xác mà nói là tuyết đá.

Cô giơ tay kiễng chân lên rải tuyết trên đỉnh đầu, tuyết bay lất phất rơi như lông tơ trên đầu hai người, dính cả trên quần áo.

Ban Thịnh rũ mắt nhìn người con gái ở trước mặt, Lâm Vi Hạ mặc chiếc áo khoác len, đôi mắt trong veo hiện lên ý cười dưới chiếc mũ nồi màu đen, chiếc khăn quàng cổ màu đỏ quấn nửa khuôn mặt của cô.
Còn có vài hạt tuyết dính trên đầu của cô, khuôn mặt của Lâm Vi Hạ nhợt nhạt vì trời lạnh, mắt đỏ hoe, mũi cũng ửng đỏ, quần áo của cô bị tuyết đá làm cho ẩm ướt một chút, chút tuyết trắng dính trên lông mi.

Có một ít tuyết đá cũng dính trên áo khoác của cậu.

Nhưng Lâm Vi Hạ đã nhếch nhác như vậy, vẫn mỉm cười hỏi cậu, giọng điệu lập công :

"Đây có phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy tuyết ở Bắc Kinh không?"

Ban Thịnh duỗi tay ra, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào má, lau đi tuyết đá dính trên lông mi của cô.

Bởi vì động tác của cậu mà Lâm Vi Hạ run lên, sau đó khuôn mặt lạnh lùng của cậu không kìm được, cuối cùng cũng cười một cái, giọng nói bất lực dường như kèm theo sự cưng chiều lờ mờ, thở dài :

"Ngốc."

______________

Lời của tác giả :

Lâm Vi Hạ : Quyển thượng nói tôi 笨, ở quyển hạ thì nói tôi 傻, sau này đừng mong yên ổn.
(*Cả hai từ đều có nghĩa là ngốc)

Ban Thịnh : Nhìn thấy chưa, vợ của tôi mặc dù là người mù đường, nhưng nói đều không thể nói.

Haiz, luôn quên nói, số lượng chữ của truyện này hoàn toàn văn tầm khoảng 40 ngàn – 43 ngàn chữ, chỉ là một con số phạm vi gần thôi, có lẽ trước cuối tháng 9 sẽ kết thúc.