Em Nghe Thấy Được

Chương 57: Xếp giấy




Kỳ thi đại học đang đến gần, cô nhỏ thường xuyên nấu canh thập cẩm đại bổ cho cô uống, nhưng có uống bao nhiêu cô nhỏ cũng phát hiện chiếc cằm của đứa trẻ nhà mình càng ngày càng nhọn, gầy đến mức gió thổi qua cũng có thể bị cuốn theo.

Người trong nhà luôn lo lắng Lâm Vi Hạ bị ảnh hưởng vì những chuyện này, nhưng Cao Hàng lại cảm thấy chị cậu không có vấn đề gì, mỗi ngày đi học về nhà như thường lệ, trạng thái bình thường đến mức khiến những lời quan tâm của người nhà nuốt vào bên trong.

Buổi tối, Lâm Vi Hạ quay về nhà ăn cơm xong liền trở về phòng, làm ấm sách một lúc rồi vệ sinh cá nhân đi ngủ.

Trong đêm khuya thanh tĩnh, Lâm Vi Hạ nằm trên giường, mở mắt ra, xung quanh tối đen như mực, con chó của nhà đối diện thỉnh thoảng phát ra vài tiếng sủa ồn ào.


Cô lấy điện thoại ở dưới gối ra, tìm ảnh đại diện màu đen kia, nhìn thấy ghi chú Ban hiện rõ bên trên, trong lòng thắt lại.

Bắt đầu gõ chữ ở trong cuộc trò chuyện: Cậu bây giờ——

Cô nhấn xóa, chỉnh sửa lại: A Thịnh, hôm nay tôi có mua sữa bò.

Lại nhấn xóa từng chữ, cuối cùng soạn: Xin lỗi.

Sau đó nhấn nút gửi đi, cuối cùng ném điện thoại sang một bên, tay chân dang rộng trên giường, ánh trăng mờ ảo chiếu qua tấm rèm kéo một nửa, một giọt nước mắt rơi từ khóe mắt đang nhắm chặt của Lâm Vi Hạ.

Lâm Vi Hạ vẫn không nhận được tin nhắn của Ban Thịnh, tin nhắn cô gửi đi cũng không có người trả lời.

Cuộc thi thử giữa tháng năm kết thúc, sau khi trở về nhà, Lâm Vi Hạ gội đầu xong cô liền ngồi vào trước bàn học lau khô tóc, váy trắng trên vai ướt đẫm vài giọt nước, cầm điện thoại lên chuẩn bị luyện nghe tiếng anh, màn hình đột nhiên sáng lên, hiển thị một dãy số điện thoại lạ gọi đến.


Đầu ngón tay run lên, trái tim thắt lại.

Trong thế giới vô hình của các linh hồn cô cảm nhận được có lẽ là cậu, nhưng không dám nghe máy.

Lâm Vi Hạ đưa tay chùi những giọt nước trên màn hình, nhấn nghe máy, nhẹ nhàng nói:

"Alo."

Không có người trả lời, đầu dây bên kia im hơi lặng tiếng, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau, "tách" một tiếng âm thanh châm lửa truyền đến.

"Là tôi." Giọng nói của Ban Thịnh trầm thấp, có chút khàn.

Trái tim của Lâm Vi Hạ run lên, trả lời: "Ừm, tôi biết."

"Ra ngoài gặp mặt đi." Ban Thịnh chậm rãi lên tiếng.

Lâm Vi Hạ dường như nghe thấy tiếng cậu vứt bật lửa lên bàn trà, dòng điện không ổn định truyền đến từ đầu dây bên kia, ngữ khí của cậu dừng lại, cười nhẹ một tiếng:

"Hai chúng ta dường như chưa có cuộc hẹn hò chính thức nào."


"Được."

Buổi tối thứ bảy, Lâm Vi Hạ xách chiếc túi giấy kraft xuất hiện trước rạp chiếu phim. Cuối tuần người đi mua sắm tương đối nhiều, ngoài các cặp yêu đương ra còn có phụ huynh dắt theo con nhỏ đến rạp chiếu phim.

Lâm Vi Hạ mặc một chiếc váy dài màu trắng, tóc xõa qua vai, cô không trang điểm thậm chí còn không tô son bóng, cả người trông rất thuần khiết.

Trước sảnh rạp chiếu phim đứng đầy người, Lâm Vi Hạ chen vào bên trong vô thức tìm kiếm bóng dáng của nam sinh, điện thoại vang lên tiếng tích tích, nhấn vào xem:

Bên trái.

Lâm Vi Hạ cầm điện thoại ngước mắt nhìn sang, Ban Thịnh mặc chiếc áo phông đen, bờ vai rộng dựa vào tường, cậu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, nửa quai hàm lộ ra một vòng cung lạnh lùng và sắc sảo.

Cậu đứng trong khu vực hút thuốc, điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay đang cháy, như chạm vào màu đỏ cấm, tàn thuốc ríu rít rơi xuống.
Lâm Vi Hạ đi qua, Ban Thịnh đúng lúc vứt tàn thuốc vào thùng rác, ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người quấn lấy nhau.

Dường như đã rất lâu rồi chưa gặp mặt.

Trên xương lông mày của cậu có vết thương màu đỏ tươi, kéo dài đến mí mắt, trên má cũng có một vết cắt.

Sắc mặt của cậu trắng bệch có chút biếи ŧɦái, như thể có thứ gì đang kéo cậu chìm xuống, cả người bao phủ màu đen u ám.

Người qua đường thường xuyên quay đầu lại nhìn nam sinh đẹp trai bắt mắt này, lại lập tức bị thứ gì đó trên người cậu thu hút.

Ban Thịnh hoàn toàn không quan tâm, ánh mắt của cậu rơi trên mặt Lâm Vi Hạ, vẫn luôn không nói chuyện, cuối cùng lên tiếng:

"Đi thôi."

Hai người cùng nhau đi đến phòng vé, sau khi Ban Thịnh mua vé xong, ngước mắt nhìn thấy các nữ sinh khác ôm bỏng ngô và coca trên tay, liền quyết định xếp hàng mua những thứ này.
Lâm Vi Hạ từ đầu đến cuối đi theo sau lưng Ban Thịnh, cô nhìn thấy những nếp gấp trên vai áo cậu, đầu ngón tay mảnh khảnh chuyển động, muốn vươn ra vuốt thẳng nó——

Kết quả một đứa trẻ đang chạy xung quanh rạp chiếu phim sắp sửa va vào cô——

Ban Thịnh dường như có mắt ở phía sau, cánh tay dài trực tiếp duỗi ra nắm lấy cổ tay cô, kéo cả người cô đến trước mặt cậu một cách dễ dàng.

Lâm Vi Hạ đụng vào lồng ngực rắn chắc của cậu, đỉnh đầu thỉnh thoảng chạm vào cằm của cậu, Ban Thịnh bảo vệ cô trong lồng ngực cậu.

Sau khi xác nhận cô không sao, sức lực trên cổ tay lập tức thả lỏng ra, nhưng Lâm Vi Hạ cảm giác những nơi cậu chạm qua đều nóng như lửa đốt, nam sinh cũng âm thầm kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra.

Đôi mắt của Lâm Vi Hạ bỗng chốc liền chua xót.
Sau khi vào rạp, Ban Thịnh cũng không ngủ gục, nghiêm túc cùng cô xem phim. Lâm Vi Hạ quên mất bộ phim nói về cái gì, hai người thuận theo đám đông đi ra khỏi rạp.

Không ngừng có những cặp đôi đi ra, vừa nói vừa cười——

"Bộ phim lúc nãy hay quá, lần sau anh phải xem lần hai với em."

"Được thôi, lần sau chúng ta vẫn ngồi vị trí này, có điều đừng chùi nước mũi lên người anh nữa."

Lâm Vi Hạ ngước mắt lên, lối đi của rạp chiếu phim nhỏ hẹp, Ban Thịnh đi phía trước, bóng lưng thẳng tắp lạnh lẽo bị ánh đèn kéo dài.

Cô đứng ở trong hình bóng của cậu.

Hai người thoạt nhìn cũng giống một cặp đôi yêu đương,

Nhưng thực ra không phải.

Rời khỏi rạp chiếu phim, Lâm Vi Hạ liếc nhìn dãy gắp thú ở bên cạnh, Ban Thịnh hỏi cô:

"Muốn chơi?"

"Ừm, muốn chơi."

Lâm Vi Hạ đứng trước máy gắp thú kẹp vài đồng tiền xu, cuối cùng gắp được một con, là một con mèo màu xám.
Cô vốn dĩ muốn tặng cho Ban Thịnh, nhưng ngại ngùng đưa ra, vẫn luôn ôm nó trong lòng.

Bé gái mặc váy hồng đứng bên cạnh trái lại cảm thấy ghen tị, bày ra vẻ mặt tinh quái nói: "Anh trai chị gái hai người thật xứng đôi, tương lai đứa trẻ mà hai anh chị sinh ra nhất định sẽ rất đẹp."

Ban Thịnh kéo khóe miệng, giơ tay xoa đầu cô bé, mỉm cười:

"Đáng tiếc anh chị không phải là một đôi."

Cuối cùng Lâm Vi Hạ tặng con mèo cho cô bé, cô bé nhận lấy vui vẻ nhảy lon ton trên sàn nhà rồi đi xuống lầu.

Hai người đi thang máy xuống dưới tầng, cuối cùng đi ngang qua khu chợ phiên ở tầng một, hai người đi dạo một lúc, Lâm Vi Hạ liếc nhìn chiếc kẹp tóc hình con bướm vài lần, Ban Thịnh trực tiếp mua nó tặng cho cô.

Lâm Vi Hạ cầm túi kraft ở trong tay đưa cho cậu, mở miệng: "Tặng cậu."
Là một cá mập làm bằng giấy màu xanh mà cô xếp, Ban Thịnh nhận lấy.

Bước ra khỏi trung tâm mua sắm, khí lạnh biến mất, chìm vào môi trường thực tế ngột ngạt, cả người dường như thức tỉnh, bầu không khí giữa hai người nguội lạnh dần.

Những điều cố tình không được nhắc đến giống như một ranh giới mỏng nằm giữa hai người.

Hai người hôm nay ra ngoài dự định hồi tưởng lại những nơi hai người đi qua gặp nhau trước đây, cho nên hai người trực tiếp tiệm sủi cảo Trần Ký trên đường Dân Nhạo Đông.

Đó là nơi Lâm Vi Hạ mời cậu ăn tối khi đoạt được giải thưởng đặc biệt trong buổi gala văn nghệ của trường.

Hai người không gọi xe taxi, đi bộ cả quãng đường đến tiệm ăn.

Đến tiệm sủi cảo, bóng đèn vàng mờ treo trên góc mái hiên, ngước mắt nhìn lên, cửa cuốn màu xanh đóng chặt, bên trên có dán một tờ giấy bạc màu đỏ. Ông chủ có lẽ là người hoài cổ, viết:
Cửa hàng đã được chuyển nhượng, cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng chúng tôi trong suốt chặng đường dài.

Thế mà lại đóng cửa.

Bữa ăn này sợ là ăn không được.

Giữa bọn họ dường như không thể có được một kết thúc tốt đẹp.

Ban Thịnh đứng ở cửa đợi rất lâu, hút hết điếu này đến điếu thuốc khác, tàn thuốc đỏ vương vãi khắp nơi. Lâm Vi Hạ đứng ở đó khuyên cậu rời đi, muốn nói hay là thôi đi, nhưng mở miệng ra lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Màn đêm chìm xuống, chỉ có ngọn đèn neon nhấp nháy suốt lối đi.

Một người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo Polo màu xanh lam chuẩn bị đi vào ăn tối, nhìn thấy tiệm đóng cửa, một lúc sau người đàn ông cũng không phản ứng gì, hỏi Ban Thịnh đứng bên cạnh:

"Này, đang kinh doanh tốt sao lại đóng cửa rồi, khi nào mở cửa vậy?"
Ban Thịnh nghiêng người dựa vào trước cửa cuốn màu xanh lam, lấy trong túi quần ra một hộp thuốc lá, ngẫu nhiên rút ra một điếu rồi đưa vào miệng.

Cậu cúi đầu vươn hai tay ra bắt lửa, ngọn lửa màu đỏ cam phản chiếu một đôi lông mày lạnh lùng. Ngọn lửa mờ ảo biến mất, khói trắng phun ra từ đôi môi mỏng, cả khuôn mặt chìm vào trong bóng tối, không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt, chỉ nghe thấy một giọng nói trầm thấp, có chút khàn:

"Tôi cũng đang đợi."

Cuối cùng hai người đi đến công viên mà Ban Thịnh tổ chức sinh nhật cho Lâm Vi Hạ, hai người đứng ở đó, nhìn ra cảnh sông ở đối diện qua tấm lưới sắt màu trắng.

Lâm Vi Hạ chưa bao giờ nhìn thấy Ban Thịnh hút thuốc dữ dội như vậy, lưng của nam sinh cong lên, tiếng ho không ngừng phát ra từ cổ họng.

Ban Thịnh nhướng mí mắt nhìn cô, vết thương trên xương lông mày đỏ tươi, muốn hỏi Lương Gia Thụ là gì đối với cô, sợ nhận được câu trả lời không hay, nửa ngày trời, một câu hỏi khó mà mở miệng được truyền ra từ cổ họng:
"Hỏi cậu một chuyện, khi nào là thật, khi nào là giả?"

Ban Thịnh không quan tâm từ đầu đến cuối bị giam giữ trong bóng tối, không quan tâm bản thân bị làm con cờ, cũng không quan tâm Lâm Vi Hạ bởi vì điều tra sự thật mà đẩy cậu đến đầu ngọn gió.

Cậu chỉ quan tâm Lâm Vi Hạ đối với cậu có thật lòng hay không.

Tiếng gió dường như ngừng lại, Lâm Vi Hạ im lặng rất lâu, nhẹ nhàng trả lời: "Nửa thật nửa giả."

Khi Ban Thịnh theo đuổi cô lần thứ hai, bảo cô suy nghĩ thật kỹ, trước thời điểm đó Lâm Vi Hạ có động lòng, nhưng cũng có do dự, bận tâm đến người bạn thân thích cậu, nhắc nhở bản thân có việc chưa hoàn thành.

Buổi tối hôm đó Phương Gia Bội gửi tin nhắn cho cô nói nguyên nhân tại sao mọi người không muốn chọn lớp học bơi lội, ở đó từng xảy ra một việc, dường như có liên quan đến đám người Trịnh Chiếu Hành. Sau này có người lan truyền tin đồn hồ bơi có ma quỷ, liền bị nhà trường phong tỏa.
Mà cái người xảy ra việc ở đó là Lương Gia Thụ, cũng là bạn cùng bàn của Ban Thịnh.

Để điều tra rõ mọi chuyện, chính miệng Lâm Vi Hạ đồng ý lập ước định với Ban Thịnh. Trong quá trình ở bên nhau không phải không động lòng, bởi vì cô không nhìn rõ sương mù ở trước mắt, cô không ngừng lắc lư, đấu tranh. Nhưng quả thực cô đã lợi dụng Ban Thịnh, còn tự tay mình phá hủy ước định này.

Ban Thịnh cười một tiếng, trong màn đêm hiện lên có chút u ám, cậu thoạt nhìn không quan tâm lắm, nhếch miệng:

"Khá tốt."

"Tôi phải ra nước ngoài rồi." Ban Thịnh nhìn cảnh sông ở đối diện, không nhìn biểu tình của cô.

Lâm Vi Hạ cụp mắt xuống, ngón tay kéo giật góc váy, biểu tình trên mặt nhàn nhạt:

"Thượng lộ bình an."

Lâm Vi Hạ cúi đầu, Ban Thịnh đột nhiên quay lại, một bóng dáng cao thẳng bao trùm lấy cô, hơi thở xâm lược hung hãn ập đến, khuôn mặt lưu manh áp xuống, dứt khoát ngậm chặt môi cô.
Mùi khói thuốc sặc người xâm nhập vào giữa môi và răng, chát lại đắng, Lâm Vi Hạ cau mày, đôi môi bị cậu bá đạo quấy nhiễu, hơi thở quấn lấy nhau.

Bàn tay nổi gân xanh đặt trên cái cổ trắng như tuyết, hổ khẩu của Ban Thịnh kẹp chặt cổ cô, Lâm Vi Hạ bị cậu ép phải ngẩng đầu lên, muốn hít thở chỉ có thể hôn lại cậu.

Khí thở trên người Ban Thịnh u ám, hơi thở tối tăm bao trùm cô, con ngươi đen tối chỉ có nhau, cuối cùng con bướm cũng được đậu trên tháp xuân.

Hai người hôn nhau trong ba phút.

Như thể ngày tận thế sắp đến.

Cho nên phải cùng người mình yêu hôn đến địa lão thiên hoang.

Trong khi bám víu không buông, Ban Thịnh ngậm cánh môi cô nặng nề cắn một cái, máu đột nhiên tràn ngập giữa môi và răng, đầu lưỡi nồng nặc mùi gỉ sắt. Khi tách nhau ra, Ban Thịnh thở sâu vùi mặt vào hõm vai cô.
Bên đường có một ca sĩ hát dạo đang thâm tình đàn hát một bài, người qua đường thường xuyên dừng lại xem. Giọng hát của nam sinh trong trẻo lại tình cảm truyền đến chỗ hai người.

Bài hát ca sĩ đang hát là《Nhớ em cả ngày lẫn đêm》, buổi tối hôm đó chơi trò rút thẻ trên biển, bọn họ hỏi Ban Thịnh, nếu như có một ngày Lâm Vi Hạ rời khỏi cậu thì cậu sẽ làm sao, cậu đã hát bài hát này để tỏ tình.

Giọng hát của ca sĩ mang hương vị đau buồn, anh ấy hát:

Bất chợt mơ thấy một giấc mộng đẹp

Là bọt biển tung trào khi em rời đi

Mà bây giờ——

Mỗi câu người ca sĩ hát: Tôi sẽ bất chấp tất cả mà tiến về phía trước

Ban Thịnh ngẩng mặt lên, nhìn cô, âm thanh trầm xuống:

"Tôi sẽ không bất chấp tất cả tiến về phía cậu."

Ca sĩ tiếp tục bi thương hát: Tôi sẽ nhớ em cả ngày lẫn đêm
Giọng cậu khàn đến mức khó tin, khi nói ra câu tàn nhẫn ngữ khí của cậu kiên quyết, nhìn chằm chằm Lâm Vi Hạ lên tiếng:

"Tôi sẽ quên cậu."

"Được." Lâm Vi Hạ đáp.

Ban Thịnh buông bàn tay trên cổ cô ra, hơi thở lạnh lẽo biến mất, khi cậu rời đi, đôi mắt đỏ hoe, nhìn Lâm Vi Hạ nói một câu cuối cùng:

"Lâm Vi Hạ, con người cậu không có trái tim."

Ban Thịnh quay lưng về phía Lâm Vi Hạ rồi rời đi, cậu tiếp tục đi về phía trước, trên tay vẫn cầm con cá mập màu xanh được xếp bằng giấy, ngọn đèn trên đường nhấp nháy, cây cối xanh ngắt có chút tối đen vào ban đêm, những bức tượng màu trắng bất động, hết thảy đều bị làm mờ.

Trong mắt chỉ có cậu.

Cậu rời đi càng lúc càng xa, bóng lưng cũng hiện lên ngày càng chân thực, chẳng mấy chốc, bóng lưng đen tối đó biến mất ở khúc cua.
Cũng không nhìn thấy cậu nữa.

Gió nổi lên, bụi liên tục xộc vào mắt, những chiếc lá bị hất tứ tung trên không trung rồi từ từ rơi xuống đất. Toàn thân Lâm Vi Hạ như bị rút hết sức lực, cô ngồi xổm xuống ôm đầu gối không ngừng rơi nước mắt, khóc đến mức nội tạng đều hòa vào nhau.

Lâm Vi Hạ nhớ đến bóng lưng cô đơn lẻ loi của cậu thanh niên khi nãy, trái tim đau nhức từng cơn, rất khó mà cử động được. Bài hát mà cô thích nhất《Sơn Hải》nói thế nào nhỉ, nó dường như rất phù hợp với bối cảnh hiện tại——

Tôi nghe thấy được âm thanh của người thiếu niên,

Còn có quá khứ của tương lai ấy,

Khát vọng đến một kết quả tốt đẹp.

Anh đã biết, sớm đã biết, tôi trao không nổi.

Cho nên xoay người hướng đến biển rộng.

Lâm Vi Hạ nhớ đến năm mới ở trên núi Ngân Dã, nam sinh một mặt mong đợi hỏi cô có thể cùng cậu đi tìm mẹ không, cô đồng ý. Hai người đã ước định rất nhiều việc, hứa hẹn sau kỳ thi đại học sẽ cùng nhau xỏ khuyên đôi, cùng nhau thi đến Bắc Kinh ngắm tuyết. Sau này còn cùng nhau nuôi một chú chó con màu trắng, cùng nhau đón năm mới tiếp theo.
Đến cả một nguyện vọng của cậu cô đều không thể thực hiện được.

Không có gì để trao cho cậu, đem lời chúc niềm vui, sức khỏe, bình an gửi cho cậu. Chàng thiếu niên của tôi, hy vọng con đường của cậu sau này không có sóng gió, tự do tự tại, không bao giờ gặp phải loại người như tôi.