Em Nghe Thấy Được

Chương 53: Nhiệt huyết




Năm người chạy trốn ngủ ở Kwai Chung một đêm, ngày hôm sau vừa vặn là cuối tuần, sau khi ăn sáng xong, mỗi người tạm biệt trở về nhà.

Liễu Tư Gia dự định đến nhà của Ôn Lê Diễm trước, thay vì đến viện điều dưỡng.

Cô định cùng Ôn nữ sĩ nói chuyện hòa nhã với nhau, nếu như không được, vậy thì từ bỏ... ...dù sao từ bây giờ, Liễu Tư Gia quyết định sẽ yêu bản thân mình.

Ninh Triều thì sao, cậu sờ đầu phía sau của mình theo thói quen, đang nghĩ: Mình có nên tìm ước mơ và cố gắng thực hiện nó không.

Liễu Tư Gia và Ninh Triều tình cờ thuận đường, hai người cùng nhau gọi một chiếc xe. Hai người ngồi ở ghế sau, Ninh Triều khoanh tay, tựa đầu vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Liễu Tư Gia nhướng mi nhìn nửa khuôn mặt nghiêm nghị của cậu, nghĩ đến ngày hôm qua Vi Hạ trêu đùa hai người, ánh mắt cười nhạo, lại nhớ đến đủ loại trong khoảng thời gian này.


Ninh Triều luôn đối xử với cô rất tốt.

Mà cô, không biết bắt đầu từ khi nào, trái tim của cô sẽ bởi vì Ninh Triều mà đập loạn nhịp, hôm qua lúc cậu nắm lấy cổ tay cô chạy, làn da bị cậu chạm vào nóng bừng bừng.

Cô muốn xác nhận một chút.

Cậu có phải cũng thích cô hay không.

Ninh Triều ôm cánh tay, không mở mắt ra, mở miệng: "Lại lén nhìn thì người đẹp trai này phải thu phí đấy."

Liễu Tư Gia lập tức thu mắt lại, trợn mắt trắng.

Xe chạy hơn 20 phút thì đến đường Trung Đàm, Ninh Triều xuống xe, cậu nhớ ra điều gì, chống khuỷu tay trên cửa xe, chui đầu vào trong, nhìn Liễu Tư Gia:

"Một lát nữa đến thẳng nhà thì xuống xe, đừng có đi nửa đường rồi chạy loạn."

"Ờ."

Liễu Tư Gia đặt tay lên khóa cửa, trong lòng luôn nghĩ —— Có muốn xác nhận không? Cô chỉ do dự hai giây, kiên quyết đi theo xuống xe.


Sau lưng vang lên một tiếng "rầm", khiến Ninh Triều phải quay đầu lại nhìn, Liễu Tư Gia thế mà đang đứng trước mặt cậu.

"Ninh Triều, tôi có lời muốn nói với cậu." Liễu Tư Gia do dự nửa ngày, cũng không dám nhìn cậu.

Ninh Triều sờ đầu, có chút ngoài ý muốn: "Nói đi."

"Ninh Triều, tôi......tôi thích cậu." Liễu Tư Gia cảm thấy lồng ngực của mình như muốn nổ tung vì tim đập quá nhanh, nhưng ngoài mặt lại giả bộ bình tĩnh.

Một giây

Hai giây

Ba giây.

Mãi đến một phút ba mươi giây sau, Liễu Tư Gia ngẩng đầu nhìn Ninh Triều, nam sinh mất tự nhiên sờ đầu húi cua, do dự rất lâu:

"Cảm ơn nhé......nhưng là......tôi bây giờ thích cậu như một người bạn."

Liễu Tư Gia một mặt không thể tin được, đôi mắt bắt đầu nóng lên, cảm thấy mất mặt lại khó chịu, nhưng vẫn hỏi: "Vậy tại sao cậu đến viện điều dưỡng để đón tôi? Khoảng thời gian này đối xử với tôi tốt như vậy?"


Hỏi đến câu hỏi trực tiếp nhất, Ninh Triều thở dài.

"Tôi muốn giúp cậu một lần, bởi vì bản chất của cậu vốn dĩ không xấu, thực ra không chỉ có tôi......khi cậu nhập viện Lâm Vi Hạ cũng lén lút đến thăm cậu vài lần." Ninh Triều bắt đầu nói lắp, mất đi sự trôi chảy trước đây.

Sự thật tàn nhẫn ập đến, cả người Liễu Tư Gia đều mờ mịt.

Đúng vậy, mọi thứ đều nói rõ rồi. Những người cô gặp đều quá tốt bụng và trong sáng, chỉ muốn giúp cô một tay với tư cách là bạn bè.

"Vậy đêm giáng sinh, tại sao cậu bốc trúng bật lửa của tôi?" Liễu Tư Gia không chết tâm, đôi mắt ửng đỏ cố chấp hỏi.

"Cái đó thật sự là trùng hợp." Ninh Triều nhẹ giọng nói.

Cậu ngày thường thật sự không lên mạng, mỗi ngày đều bận rộn giúp gia đình, thực sự không nhìn thấy bài đăng của Liễu Tư Gia trên weibo ám chỉ chiếc bật lửa là của mình.
"Vậy cậu dắt tôi đến cửa hàng nhà cậu!" Một giọt nước mắt rơi xuống, Liễu Tư Gia nhanh chóng đưa tay lên lau đi.

Ninh Triều không nói chuyện nữa.

Sự trầm mặc của cậu khiến bản thân như một con hề. Là vì đáng thương hay là vì cái gì? Liễu Tư Gia không ngừng suy nghĩ, nước mắt liên tục rơi trên mặt đất.

"Được," đôi mắt của Liễu Tư Gia đỏ hoe, vẫn duy trì sự kiêu ngạo của mình, ngữ khí giả vờ bình tĩnh, "Hỏi cậu một câu cuối cùng, cậu đã từng động lòng với tôi chưa?"

Cô không tin, nụ cười của nam sinh và lỗ tai phát đỏ khi ở cạnh nhau, những chi tiết đó là giả.

"Rồi." Ninh Triều nhìn cô, đôi mắt đen láy trong vắt.

Ninh Triều nhìn thấy người con gái kiêu ngạo như vậy không ngừng rơi nước mắt, trong lòng cũng hoảng hốt, ngón tay co quắp cử động, nhưng vẫn cố gắng chống lại ý muốn mau lau nước mắt cho cô.
"Thời điểm chúng ta gặp nhau không đúng." Ninh Triều nhìn cô.

Một người con gái kiêu ngạo tươi tắn như vậy sao cậu chưa từng rung động được. Vào đêm hai người nắm tay nhau điên cuồng chạy trốn lão Lưu, cùng nhau trốn dưới chiếc bàn bida chật chội, gần đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.

Trái tim của cậu giống như bị đốt cháy.

Nhưng khi Liễu Tư Gia mang người đi bắt nạt Lâm Vi Hạ, Ninh Triều muốn dùng ống nước để thức tỉnh cô, khi Liễu Tư Gia nói ra sự chênh lệch khoảng cách giữa hai người họ.

Trong chốc lát Ninh Triều tỉnh táo lại, người thanh niên lớn lên ở phố Cá Vàng hỗn tạp, bẩn thỉu không chịu nổi làm sao có thể hái bông hồng mà cậu không thể với tới được.

Cho dù là bông hồng nào, cậu đều không xứng.

Thời gian đó đúng lúc mẹ cậu tái phát bệnh cũ, cần một khoảng tiền làm phẫu thuật, khi Ninh Triều đến nhà họ hàng mượn tiền, cúi đầu khom lưng nhìn thấy những đường chỉ được chải chuốt trên đôi giày thể thao của mình.
Họ hàng ném tiền lên người cậu, giọng điệu chanh chua: "Mấy người họ Ninh các người thật không biết xấu hổ! Đây là lần thứ mấy rồi!"

Lòng tự trọng của người nghèo bị chà đạp dưới chân, cũng chỉ có thể nhặt tiền lên, lau chùi, tiếp tục bước về phía trước.

Ninh Triều chỉ có thể khom lưng, không ngừng cười trừ.

Ninh Triều ngay lập tức nhận ra được hiện thực, cũng hiểu rõ khoảng cách giữa hai người, từ lúc đó, Ninh Triều bắt đầu thu tâm, ở đúng vị trí của mình, sau này khi Liễu Tư Gia đến tìm cậu xin lỗi, cậu phát hiện bản thân đã không còn sự rung động kia nữa.

Sự rung động của thiếu niên, đến nhanh cũng đi rất nhanh, giống cơn gió thổi qua trong đêm mùa hè.

Cậu cũng cảm thấy bản thân rất buồn cười.

Sau này luôn giúp đỡ cô, vì Ninh Triều cảm thấy——
Nếu như một đóa hoa hồng trong quá trình sinh trưởng, bởi vì nhiều lý do khác nhau mà những cánh hoa bị thối rửa, vậy hãy bẻ nó đi, di chuyển những bông hoa tới ánh mặt trời, sau này sẽ sinh trưởng tốt.

Những lời nói trong lòng và trời xui đất khiến phải rung động, Ninh Triều sẽ không nói ra, cậu không muốn làm tổn thương Liễu Tư Gia nữa.

"Xin lỗi." Ninh Triều khó khăn mở miệng.

Liễu Tư Gia lắc đầu, lau nước mắt trên mặt khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp, nhìn cậu, giọng điệu chân thành:

"Cảm ơn sự rung động của cậu."

"Hy vọng cậu có thể tìm được ước mơ của mình."

"Tương lai nhất định sẽ trở thành một người rất lợi hại."

Nói xong, Liễu Tư Gia quay lưng lại với Ninh Triều rảo bước đi về phía trước, cô cố gắng thẳng lưng, để màn chia tay cuối cùng không đến mức khó coi.
Không có ai yêu, ít nhất phải giữ nguyên sự xinh đẹp.

Liễu Tư Gia ngửa cổ tiếp tục bước đi, độ cong xinh đẹp lại cao thẳng, hệt như con thiên nga đen mà mọi người ca tụng ở trường.

Cô hiểu rõ, là bỏ lỡ thời cơ.

Cô quá mức kiêu ngạo, lúc đầu không thích loại người như Ninh Triều, sau đó phát hiện bản thân có thành kiến với cậu, cảm thấy cậu vừa sạch sẽ vừa lương thiện.

Ninh Triều tốt như vậy, anh mắt của cậu luôn trong sạch khi nhìn người khác, tính tình giống như một con chó hoang, tính cách ngỗ ngược thuần khiết và tự nhiên, nhưng cô lại làm những việc như vậy.

Ban đầu khi biết Vi Hạ và Ban Thịnh ở bên nhau, cảm giác mất kiểm soát từ chứng biếng ăn ập đến quét sạch toàn thân cô, tại sao quỹ đạo của mọi việc lại thay đổi.

Người bạn thân và nam sinh mình thích rất lâu ở bên nhau.
Ánh mắt của cô thay đổi, nhìn bản thân cũng không còn sự dịu dàng nữa.

Tất cả đều giống như lúc trước, mẹ rời đi, ba nhiều lần tái hợp gia đình, cảm giác mất kiểm soát ngày càng mạnh mẽ, cả thế giới bị sụp đổ.

Cô liều mạng điều chỉnh quỹ đạo của sự việc, cho nên đi làm những việc kia, cho rằng mọi thứ đều sẽ trở về hình dạng ban đầu khi mọi người vừa quen biết nhau.

Nhưng cô làm sai rồi.

Những việc cô làm đã gây ra tổn thương đáng kể với Lâm Vi Hạ, cũng làm tổn thương đến Ninh Triều.

Mọi thứ đều do cô gieo gió gặt bão.

Sự trừng phạt của ông trời đối với cô là đánh mất đi người bạn thân nhất của mình, bỏ lỡ một người con trai rất tốt.

Đây không phải là một câu chuyện liên quan đến sự ngạo mạn và định kiến, nó chỉ tồn tại ở trong phim.
Nếu như ban đầu cô không làm những việc kia, có phải cô cũng sẽ có một kết cục tốt?

Nhưng không có nếu như.

Tạm biệt, Ninh Triều.

*

Con đường phố Cá Vàng ngoằn ngoèo rẽ trái rẽ phải, cách nhà vẫn còn một quãng đường dài. Ninh Triều đút hai tay vào túi, bởi vì chuyện lúc nãy mà trong lòng có chút bức bối, cậu muốn dạo một lát rồi quay về nhà.

Rẽ vào một con phố kinh doanh thương mại, đường phố nhộn nhịp, Ninh Triều bỏ hai tay vào túi quần, nhìn thấy những chiếc lon rỗng trên đường liền giơ chân đá bay. Ở phía xa còn có một lon nước ngọt rỗng, khi cậu định giơ chân lên đá ——

"Bụp" một tiếng, một đạo lực mạnh truyền đến, một người đàn ông đội mũ đen đụng vào vai Ninh Triều, dừng lại một lúc rồi chạy thẳng về phía trước. Ninh Triều vừa muốn nói, phát hiện người đàn ông đó vừa chạy về phía trước vừa quay đầu lại hung hăng trợn mắt với cậu, đám đông bắt đầu la hét hoảng sợ.
Không đúng, lúc nãy khi lướt qua vai cậu ngửi thấy mùi máu tươi.

Quay đầu nhìn, phía sau có cảnh sát không ngừng đuổi theo, hét lớn: "Đừng chạy!"

Ninh Triều suy nghĩ tình huống này có bao nhiêu nguy hiểm, đầu óc phát nóng, gắng sức chạy về phía trước, chạy bộ của cậu từ trước đến nay vẫn luôn rất nhanh, vung hai cánh tay, không ngừng chạy theo.

Người đàn ông đội mũ đen thấy vậy liền khạc nhổ xuống đất, hung hăng chạy về phía trước, hàng hoá của những người bán hàng rong bên cạnh liên tục bị tông ngã xuống đất, những đứa trẻ bị dọa sợ khóc thành tiếng.

Ninh Triều chạy đến mức cổ họng khô khan, mà người đàn ông đó lại giống con cá chạch, rất khó bắt được. Ninh Triều đưa mắt nhìn một vòng, đột nhiên phanh gấp giữa đường, trực tiếp rẽ thẳng vào con hẻm bên trái.
Người đàn ông đội mũ nhìn thấy cậu thanh niên không đuổi theo nữa, liền thở phào một hơi.

Nào ngờ cơn gió mạnh ập đến, bụi và cát đập vào mặt, người còn chưa phản ứng kịp, một bóng người lóe lên, có người đá thẳng vào lồng ngực lồng ngực của hắn ta.

Không có ai hiểu rõ những con đường quanh phố Cá Vàng hơn cậu.

Người đàn ông đội mũ đen quỳ thẳng trên mặt đất, Ninh Triều vội vàng chạy tới, giơ chân lên gác sau gáy của hắn ta, người đàn ông đột nhiên nằm sấp xuống đất.

Ninh Triều vừa muốn kẹp cổ tay hắn ta, người đàn ông mũ đen lật người nhảylên, đè cậu xuống đất trong nháy mắt, đấm cậu một cái, ngữ khí thô bạo:

"Tìm chết đúng không."

Ninh Triều bị trói chặt bởi hai cánh tay rắn chắc của hắn ta, người đàn ông vừa kìm chặt cậu vừa ra sức đá, đánh rất mạnh, đến nỗi vết thương rỉ máu, nói năng thô lỗ:
"Thằng nhóc thối! Cần mày lắm chuyện như vậy à."

Hơi thở của Ninh Triều dần trở nên khó khăn, khuôn mặt của cậu đỏ bừng lên, hít sâu một hơi, hai tay kịch liệt nhảy lên, một lực phản kích, dùng cả tay lẫn chân, dùng hết sức để bẫy người.

Gân xanh trên cổ cậu nổi lên.

Cảnh sát cũng ập đến đúng lúc, khi tên côn đồ muốn phản kháng lại, "tách" một tiếng, chiếc còng tay màu bạc còng vào tay hắn ta.

Ninh Triều thở hổn hển, mồ hôi chảy xuống cằm không ngừng rơi xuống đất, ánh mặt trời chói chang, mồ hôi bốc hơi nghi ngút. Vừa trải qua một trận chiến, đầu óc của cậu rối bời, hai tay ôm đầu gối, đang thả lỏng, máu ở dưới cằm không ngừng nhỏ xuống đất.

Đột nhiên, Ninh Triều bị đánh thức bởi những tiếng vỗ tay của đám đông, cả người cậu mơ hồ, ngước mắt nhìn lên. Đám đông vây xung quanh mỉm cười nhìn cậu, một ông lão đứng bên cạnh vỗ tay khen ngợi:
"Cậu nhóc này, tốt bụng lại chính trực, tương lai tiền đồ vô lượng!"

"Chàng trai này dám làm việc nghĩa, thật tốt bụng!"

"Anh ơi anh tuyệt lắm!" Một bé gái nói.

Trong đám đông không ngừng có người cầm điện thoại chụp ảnh cậu, những lời khen ngợi khiến Ninh Triều có chút mất tự nhiên, một chú cảnh sát khoảng 30 tuổi mỉm cười vỗ vai anh, đưa cho cậu tờ khăn giấy:

"Chàng trai này đáng được khen ngợi, người vừa rồi là một tên giang hồ gây án mạng ngoài đường, chú thay mặt nhân dân cảm ơn hành động hành hiệp trượng nghĩa của cháu."

Làn da của chú cảnh sát có chút đen do phơi nắng, ánh mắt khen ngợi quan sát Ninh Triều, cười: "Bản lĩnh khá lắm, còn chưa lên đại học phải không, nếu có cơ hội, hoan nghênh cháu đến báo danh học viện cảnh sát."

"Cháu có thể không?" Ninh Triều sững sờ tại chỗ.
Chú cảnh sát đội mũ lại, mỉm cười, giọng điệu thản nhiên:

"Người chỉ cần còn trẻ, có cái gì mà không được."

"Lý Đội, đi thôi." từ xa có người gọi chú cảnh sát, "ây" một tiếng người cảnh sát lại vỗ vai cậu lần nữa, dẫn giải tội phạm đi.

Ánh nắng vàng chiếu xuống, Ninh Triều đứng ở nơi đó, nhìn chú cảnh sát quay lưng về phía cậu đang bước về phía trước, ngôi sao năm cánh trên vai tỏa sáng lấp lánh.

Tim bắt đầu đập điên cuồng.

Máu ở dưới da sôi trào, như đang đốt cháy thứ gì đó trong đầu cậu, càng sinh sôi càng điên cuồng, cũng dần dần thành hình.

Nhiệt huyết sục sôi.

Thế là người trong đám đông nhìn thấy cậu thiếu niên lúc nãy còn có chút gượng gạo đột nhiên lao thẳng ra đường lớn, vết thương trên mặt còn ướt đẫm máu, bắt đầu chạy về phía trước, chiếc áo phông cậu đang mặc bị gió thổi tung.
Cậu hét lớn với từng người cậu gặp trên phố:

"Tôi có ước mơ rồi!"

"Lão tử sau này muốn làm cảnh sát nhân dân!"

Một cô gái trong đám đông đặt chiếc điện thoại đang quay phim xuống, nhìn bóng lưng của Ninh Triều mỉm cười, người này thật kỳ lạ, nói một câu:

"Chú chó ngốc nghếch."

_____________________

Lời của tác giả:

Sau khi kiểm tra các quy định pháp luật có liên quan và tham khảo ý kiến của luật sư, thiết lập cho vai nữ phụ như sau:

Trong cốt truyện của Liễu Tư Gia, sau khi làm việc sai:

Chương trước có viết nhà trường đã đình chỉ học tập Liễu Tư Gia, phải chịu sự kiểm soát, và đến lớp giáo của bộ phận quan chức do địa phương tổ chức.

(Độc giả còn hoài nghi về kết quả xử lý của nhà trường thì có thể tự mình tham khảo thêm các điều luật hình sự liên quan.)

Sau khi phạm sai lầm, cho dù Liễu Tư Gia ý thức được đâu là điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình, tự mình suy nghĩ lại, muốn sửa chữa, bản thân cũng chịu nỗi đau khổ mà nữ chính đã trải qua, nhưng sẽ không có cơ hội nữa. Càng vĩnh viễn sẽ không có được những người bạn tốt như Lâm Vi Hạ và Ninh Triều, bạo lực học đường là không nên.
Được rồi, để chúng ta chúc mừng Ninh Triều đã có ước mơ của mình ~

Lời nhắc nhở này sẽ có hiệu lực khi đăng bài liên tiếp đến hoàn chính văn:

Không tung tin đồn, không công kích người khác, internet không phải là nơi nằm ngoài vòng pháp luật.

Một số tài khoản vi phạm bản quyền của những người qua đường dẫn dắt người khác mắng chửi nên biết dừng lại đúng lúc, Tấn Giang có thể điều tra ra được danh tính của người bình luận.

Đọc truyện lý trí, đồng thời những người phản đối bạo lực cũng không nên dùng ngôn ngữ mạng làm tổn thương người khác.