Ngồi ở cửa mất mấy phút, gương mặt nóng bừng của Bạch Chỉ mới dần hạ nhiệt. Cậu vỗ lồng ngực mình, chuẩn bị đọc kịch bản để an ổn lại, nhưng tìm khắp nơi cũng không nhìn thấy tập giấy đó.
Ôi không? Cả một xấp kịch bản dày như thế đâu rồi?
Bạch Chỉ nhắm mắt lại, tuyệt vọng nhớ tới điệu bộ chạy trối chết khỏi phòng Tạ Tư Cẩn của mình vào mười phút trước. Lúc ấy cậu chạy quá nhanh, quên cầm kịch bản về rồi!
Bạch Chỉ : "..."
Cậu phải đối mặt với hai sự lựa chọn:
Một là bây giờ đi lấy, mà khi nãy còn chưa hết lúng túng, lúc này qua đó còn xấu hổ hơn nữa.
Nhưng nếu như sáng sớm ngày mai lấy, thì cậu lại không biết Tạ Tư Cẩn ra ngoài khi nào, tối nay cũng phải liên hệ trước với anh qua WeChat để sáng mai còn gặp được nhau.
Bạch Chỉ hít một hơi, vẫn quyết định tốc chiến tốc thắng, bây giờ đi tìm Tạ Tư Cẩn luôn.
"Cốc cốc cốc."
Sau hai lần gõ cửa theo tiết tấu, trong phòng vẫn không nghe ngóng thấy động tĩnh gì.
Bạch Chỉ lại gõ một cái, hỏi: "Thầy Tạ ơi, em để quên kịch bản ở bên này, có thể lấy giúp em một chút được không?"
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Bạch Chỉ hơi buồn bực, lẽ nào đi tắm mất rồi?
Đúng là nên đến sớm hơn một tí.
Ngay khi Bạch Chỉ chuẩn bị quay đi, một tiếng mở cửa "Cạch"vang lên.
Áo sơ mi của Tạ Tư Cẩn nới lỏng thêm hai cúc áo, lộ ra một khoảng ngực trắng trẻo rắn chắc.
Trên trán anh rũ xuống vài sợi tóc rối, đôi mắt dường như ẩm ướt hơn thường ngày, hai cánh môi cũng thêm phần hồng hào. Giống như ma cà rồng đang hút máu bị quấy rầy, mang một vẻ tà ác khó nói nên lời.
Bạch Chỉ nhanh chóng cúi đầu, trong bụng lầm rà lầm lầm, bất lịch sự, bất lịch sự, chớ có nhìn.
"Kịch bản?" Người đàn ông hạ mắt nhìn cậu, giọng nói khàn khàn mang theo chút khát vọng.
Y như một trụ phát hormone mê người, làm Bạch Chỉ chẳng dám nghe thêm.
Đúng lúc cậu chuẩn bị rút lui trong yên lặng, Tạ Tư Cẩn đã mở chốt cửa, quay người vào trong: "Em vào lấy đi."
Bạch Chỉ đi theo sau, trong phòng vẫn y nguyên như lúc cậu đi, nhưng đèn thì đã tắt gần hết, chỉ còn để lại một chiếc đèn cây, ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Bạch Chỉ không dám chờ lâu, lấy xong kịch bản là định đi luôn.
Lúc đi ra đến cửa, cậu nghe thấy tiếng nước xối ào ào từ phòng tắm bên cạnh, có vẻ Tạ Tư Cẩn còn đang tắm. Bạch Chỉ vô thức lia mắt qua, thoáng chốc cả người ngây dại.
Thế mà Tạ Tư Cẩn lại không đóng kín cửa!
Nhưng bây giờ, Tạ Tư Cẩn lại để chừa khe hở chừng 10cm. Phòng thì không khóa được, khi nãy còn cứ thế mà vào tắm...
A a a sao lại chẳng biết cảnh giác gì cả vậy! Tắm mà không đóng cửa, không nhớ cậu còn ở đây sao?
Bạch Chỉ hít sâu một hơi, giữ nguyên tư thế mắt nhìn thẳng, lúc đi qua nhà tắm lấy tay đẩy cửa, đóng lại khe hở chết người kia.
Đóng xong cửa lớn rồi, cuối cùng Bạch Chỉ cũng thở phào nhẹ nhõm, rất đỗi tự hào hãnh diện: Làm việc nghĩa không cần lưu danh, anh khỏi cảm ơn em.
Trong phòng tắm, Tạ Tư Cẩn chống hai tay lên tường, mặc cho nước từ vòi xả xuống, yên lặng rất lâu. Nghe tiếng đóng cửa, rốt cuộc anh cũng tỉnh táo lại.
Tạ Tư Cẩn hơi buồn phiền ngẩng đầu, mái tóc đều xuôi dòng ra sau gáy, hàng mi ướt dính, bờ môi hồng hào tươi tắn, yết hầu cũng nhấp nhô theo tiếng hít thở đều đặn.
Thân hình đầy sức hút của đấng nam nhi như ẩn như hiện trong sương, từ đầu xuống chân đều toát ra vẻ gợi cảm nóng bỏng.
Nhưng anh chỉ trầm tư đóng vòi nước, đi chân trần ra ngoài.
Anh điên rồi mới nghĩ thời khắc ấy Bạch Chỉ sẽ đẩy cửa bước vào.
...
Không biết có phải tối đó tập diễn nghiêm túc quá hay không mà trong giấc mơ của Bạch Chỉ, tất cả đều là hình ảnh Cơ Hào muốn hôn Vệ Linh Quân, mà y lại giả vờ như chẳng hề hay biết. Sau tiếng hô "Cắt" của đạo diễn, những bóng người chung quanh cứ lần lượt biến mất, cuối cùng trong gian phòng trống rỗng kia, người hôn môi lại đổi thành cậu và Tạ Tư Cẩn.
Giấc mơ kiểu này trước lạ sau quen, so với lần thứ nhất mơ thấy Tạ - lão yêu tinh trên núi - Tư Cẩn muốn bắt cậu làm áp trại phu nhân, lần này Bạch Chỉ bình tĩnh hơn nhiều.
Ngày hôm sau Bạch Chỉ tinh thần phới lới ra ngoài, tới cửa lại vô tình gặp Tạ Tư Cẩn trông hơi trầm lặng.
"Thầy Tạ, chào buổi sáng." Bạch Chỉ liếc mắt nhìn, có phần ngạc nhiên, "Tối hôm qua không ngủ ngon sao?"
Tạ Tư Cẩn "Ừ" một tiếng, sau một lát lại nói: "Em yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến việc quay phim."
Bạch Chỉ: "..."
Em cũng đâu nghĩ xa xôi tới vậy.
Đây là cảnh đầu cậu diễn cùng Tạ Tư Cẩn, mặc dù còn hơi căng thẳng, nhưng sau buổi phụ đạo hôm qua, tâm trạng của cậu đã ổn định hơn nhiều.
Chuẩn bị xong xuôi, đạo diễn bắt đầu.
Linh chi Ngọc hồn Kỳ Lân là nấm linh chi mọc ra từ máu thịt của xác Kỳ Lân, có tác dụng cải tử hoàn sinh.
Tộc Kỳ Lân sa vào trận chiến Tiên Ma 500 năm trước, thi thể rải rác khắp Ma Vực. Nếu muốn lấy linh chi, nhất định phải mạo hiểm đi đến nơi đó.
Kỳ Lân vốn hiếm có khó tìm, hơn nữa giới tu chân cấm chỉ đệ tử các môn phái lớn đến Ma Vực, thành ra linh chi Kỳ Lân này luôn trong trạng thái cung không đủ cầu. Tông Ngọc Uyên và các môn phái khác cũng đã hết sạch, toàn bộ giới tu chân chỉ có Phái Tây Lãnh còn một đóa duy nhất.
Dưới sự trợ giúp của Linh Khoa Linh Vân, cuối cùng Vệ Linh Quân cũng tìm được một cây linh chi trong đám đất cằn cỗi máu khô. Song, ngay khi y chạm vào thứ thần dược kia, thời gian và không gian xung quanh bỗng chuyển dời.
Thời điểm mở mắt, bọn họ đã đi từ trong chiến trường ra đến một thị trấn nhỏ náo nhiệt - họ đã bị cuốn vào bí cảnh thứ hai.
Đám người đông đúc chen vai huých tay, nhiệt tình mua bán, những con đường chân thực,... Nơi này không giống giới tu chân, cũng chẳng giống Ma giới, mà càng giống nhân gian, nơi Vệ Linh Quân sinh ra hơn.
Vệ Linh Quân và hai huynh đệ kia lạc nhau, đành phải một mình mày mò trên đường. Nhưng vào lúc này, một động vật nhỏ lông xù thu hút sự chú ý của y. Cả người con thú trắng như tuyết, trên cái đầu lông trắng mềm mại tung xõa, mọc ra một đôi sừng non nớt như hươu, cũng màu trắng ngọc như thân mình nó. Đây chính là Kỳ Lân khi còn nhỏ!
Kỳ Lân nhỏ mau lẹ chạy xuyên qua đám đông, cuối cùng dừng lại trước mặt một thanh niên áo đỏ. Đối phương mang thân hình cao lớn nhưng nhìn qua hơi ốm yếu. Kỳ Lân nhỏ ngồi xổm trên bả vai của hắn, cẩn thận liếʍ ɭáρ vết thương trên mình hắn.
Kỳ Lân là thần thú, trong kí ức của Vệ Linh Quân, nó chưa từng gần gũi người như thế. Vệ Linh Quân hơi ngạc nhiên, trong chốc lát vô thức nhìn chăm chú.
Thanh niên áo đỏ lại chợt ngẩng đầu, một đôi mắt đào hoa lại sâu hun hút, ánh mắt sáng quắc lạnh lùng.
Ngay sau đó, mấy lực gió xé trời lao tới phía Vệ Linh Quân.
Mắt y chợt nhíu lại, thân mình bay lên không tránh đòn công kích.
"Keng keng keng!" Vũ khí va chạm với bức tường sau lưng y, vang lên âm thanh giòn giã. Vệ Linh Quân quay đầu nhìn, trông thấy ba mảnh lá liễu ghim chặt trên tường đá.
"Ta không có ác ý." Vệ Linh Quân một lòng hòa hảo, chủ động nói, "Ta thấy ngươi bị thương phải không? Có cần ta trợ giúp không?"
"Ngươi muốn giúp ta?" Người thanh niên ngẩng đầu nhìn y, nở một nụ cười nhạt như thoáng qua, mắt đào sắc như dao găm.
Vệ Linh Quân: "Ngươi có muốn đi y quán không?"
Người đàn ông im lặng nửa ngày mới gật đầu: "Có."
Nhưng đại phu lại không phát hiện trên người nam nhân có vết thương gì, nói hắn chỉ trông hơi suy nhược. Dường như không giống dáng vẻ suy nhược lắm, Vệ Linh Quân đoán, có thể là bị nội thương rồi. Hơn nữa Kỳ Lân vẫn còn trèo trên vai hắn, chẳng khác nào một con thú cảnh trung thành tuyệt đối.
"Nhìn cái gì?" Nam nhân chú ý tới tầm mắt y, nhẹ nhàng nói.
Vệ Linh Quân: "Trên vai ngươi hình như có thứ gì đó."
"Cái gì?"
"Không có gì." Vệ Linh Quân lắc đầu, "Vừa nãy nhìn lầm rồi."
Hóa ra không thấy thật. Vậy thì có lẽ người này cũng thuộc về ảo cảnh?
Vệ Linh Quân vừa nghĩ ngợi vừa đi đằng trước. Bỗng, y bị một lực thật mạnh kéo lại. Cổ áo y bị người túm chặt, thân thể mất thăng bằng mà ngã sấp về phía trước. Vài giây sau, một đôi môi ấm áp của tên đàn ông hạ xuống, chặt chẽ vững vàng chặn lại miệng y.
Vệ Linh Quân chợt trợn trừng mắt.
Tay trái nam nhân kéo vạt áo người phía trên tay phải gỡ chiếc trâm gỗ trên mái đầu của y. Suối tóc đen dài xõa tán loạn, che kín manh áo đỏ trên người Cơ Hào.
"Người đâu?!"
"Mới vừa thấy đi về bên này?!"
"Bên kia có một kẻ mặc áo đỏ, mau đuổi theo!"
...
Một đám người mặc đồ đen băng qua nóc nhà, phi về đằng xa.
Trong ngõ nhà thổ, thần trí Vệ Linh Quân cuối cùng cũng tỉnh táo lại, y đẩy người đàn ông ra, tức giận chùi miệng: "Người làm gì?!"
"Không phải ngươi nói sẽ giúp ta sao?" Nụ cười như mây bay, hoa đào trong mắt vậy mà chẳng vương chút nắng ấm.
Sau giây lát, trong ống kính, Bạch Chỉ đẩy Tạ Tư Cẩn ra, không hề do dự rút kiếm đâm tới.
Một hồi náo loạn tranh đấu.
Mao Văn Thành: "Cắt!"
Màn diễn này hai người đều phát huy rất khá, người luôn bới lông tìm vết như Mao Văn Thành cũng không moi móc ra điều gì. Thừa dịp trạng thái của hai người vẫn còn, ông bèn đẩy nhanh tiến độ chuẩn bị cảnh diễn tiếp theo.
Bạch Chỉ tiện tay nhận dây buộc tóc, tìm một chỗ để ngồi xuống.
"Anh, uống nước không?" Phương Viên đưa bình nước tới.
Bạch Chỉ nhận lấy bình nước, một hơi đã vơi non nửa.
Nhìn Tạ Tư Cẩn đứng cách đó không xa, lại liếc trông Bạch Chỉ đang đứng trước mặt mình, Phương Viên xoắn xuýt một hồi, cuối cùng không nén được mà hỏi: "Cảm giác khi hôn Tạ Tư Cẩn thế nào?"
"Khụ..." Bạch Chỉ sặc một cái.
Tạ Tư Cẩn đang thảo luận cảnh phim cùng Mao Văn Thành gần như ngay lập tức ngẩng đầu lên. Sau khi biết chắc Bạch Chỉ không sao, bấy giờ anh mới tiếp tục công việc.
Mặt Bạch Chỉ hơi nóng lên, không nhịn được giận dỗi với Phương Viên. "Đang yên đang lành em hỏi cái này làm chi?"
"Thì tại tò mò đấy thôi!" Phương Viên cười làm lành, nhưng cũng biết Bạch Chỉ không tức giận, tám chuyện tiếp, "Anh có biết không, Tạ Tư Cẩn là sao nam quyến rũ nhất đó."
"Hả?" Bạch Chỉ sửng sốt, "Ai nói thế?"
"Tụi em bỏ phiếu bầu đấy!" Phương Viên vô cùng tự hào, chia sẻ một bài viết.
【Cả nhà xem, nam tài tử nào có sức quyến rũ nhất?】
Giữa một loạt minh tinh có vóc dáng bỏng mắt, lộ cơ lộ múi, bức ảnh mặc âu phục giày da của Tạ Tư Cẩn lại xếp hạng nhất.
【Quyến rũ không phải cứ hở hang và bốc lửa đâu, đó là một cảm giác như có như không, trêu chọc cô, làm cô mơ màng lú lẫn, cảm thấy cả người đều như trên mây. Tôi dám nói, Tạ Tư Cẩn tuyệt đối là nam vương, anh ấy càng kín đáo càng tự kiềm chế, lại càng khiến cô mê muội dáng vẻ lúc ảnh mất khống chế. [ảnh] [ảnh] [ảnh] Nhìn cái mắt dụ người mà xem, làm cơ thể chúng mình như bị điện giật.】
Cơ thể bị điện giật...
Cần gì phải phóng đại lên như vậy.
Tiếp tục trượt xuống, Bạch Chỉ không ngờ thấy cả chính mình.
【Thế mà tôi lại thích cậu chàng Bạch Chỉ tràn ngập hơi thở thiếu niên này. Mấy người họ không có cảm giác áp đảo đè ép mạnh như kia, nhưng lại khiến tôi thấy rất an toàn. Chủ yếu là muốn ngắm cậu cười, nhưng đôi khi muốn thấy cậu khóc. Có người nói đàn ông sẽ mãi yêu nàng thiếu nữ 18 tuổi, vậy thì tôi cũng chỉ yêu những chàng trai 18 tuổi mãi thôi!!】
Câu trả lời này vậy mà đứng thứ hai, bình luận nhiều like nhất là: Giai mười tám muôn năm!!
"..."
Bạch Chỉ bối rối đến tê cả da đầu, vội vã lướt xuống. Kết quả lại sơ ý ấn vào một mục thảo luận liên quan.
【Trong vòng một phút, tôi muốn biết môi anh nào đáng hun nhất giới giải trí này!】
Câu trả lời được tán thành nhiều nhất: Này mà còn hỏi? Đương nhiên là Tạ Tư Cẩn rồi! Môi chuẩn trai 2D, độ dày vừa phải...
Bạch Chỉ ngẩng nhìn một cái theo bản năng, đường nét môi của Tạ Tư Cẩn đúng là đẹp, rất giống hình thoi trong phim hoạt hình.
Lúc nhếch lên thì trông lạnh nhạt hờ hững, khi miệng hé mở, hơi để lộ hàm răng, nhìn lại vô cùng sεメy.
Khi hôn cũng rất tuyệ... Ui!
"Vậy là khi hôn có tuyệt thật không ạ?" Phương Viên trừng mắt.
"Không nhớ rõ." Bạch Chỉ nghiêm mặt nói, "Lúc đó chỉ lo diễn, không cảm nhận được nhiều như vậy."
"Cảm nhận gì?" Giọng của Tạ Tư Cẩn vang lên.
Thân hình Bạch Chỉ chốc lát cứng đờ, liên tục lắc đầu: "Không, không có gì!"
Cậu vừa nói vừa quan sát người đối diện, nhận thấy vẻ mặt đối phương dường như không có gì khác lạ, cuối cùng cũng yên lòng.
May quá, Tạ Tư Cẩn đi qua đúng lúc, chưa nghe thấy họ nói gì.
Nhưng mà Bạch Chỉ quên mất điện thoại chưa tắt, câu hỏi thảo luận và đáp án vẫn hiện lồ lộ.
【Trong vòng một phút, tôi muốn biết môi anh nào đáng hun nhất giới giải trí này!】
Câu trả lời được tán thành nhiều nhất: Này mà còn hỏi? Đương nhiên là Tạ Tư Cẩn rồi!...
Bạch Chỉ: "!!"
Bạch Chỉ tay chân luống cuống tắt điện thoại, ngại đến sượng người.
Tạ Tư Cẩn nhíu mày: "À ha."
Bạch Chỉ: "..."
Bạch Chỉ khóc không ra nước mắt, nỗ lực giãy dụa trước khi chết: "Nếu như em nói đây là hiểu lầm, anh có tin không?"
"Tôi tin." Tạ Tư Cẩn vòng tay trước ngực, dáng vẻ quân tử độ lượng, "Vậy em giải thích đi."
Bạch Chỉ: "..."
Bạch Chỉ càng muốn khóc hơn , ấp úng nửa ngày vẫn chưa xong một câu.
Tạ Tư Cẩn: "Không phải muốn giải thích sao? Không giải thích thì đừng trách tôi hiểu lầm nhé."
Bạch Chỉ : "..."
Bạch Chỉ buông xuôi, để mặc lành làm gáo vỡ làm muôi, buồn bực nói: "Thế anh cứ tiếp tục hiểu lầm đi."
Tạ Tư Cẩn im lặng giây lát, giọng nói nom hơi buồn rầu: "Vậy là không có cảm giác gì thật sao?"
"Dạ?" Bạch Chỉ không phản ứng kịp.
"Là tôi chưa nỗ lực hết sức." Tạ Tư Cẩn nghiêm túc nghĩ lại, "Xem ra sau này phải hôn em nhiều hơn."
Bạch Chỉ cuối cùng cũng phục hồi tinh thần: "..."
Em nào có ý này đâu!