Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?

Chương 61




Thời gian thấm thoát trôi qua nhanh chóng, ba ngày sau là đến ngày thành thân, khắp nơi trong Quốc công phủ cùng với Chiến vương phủ đều giăng đèn kết hoa, dán giấy đỏ chuẩn bị lễ vật, ai cũng gấp rút chạy ra chạy vào bận rộn chuẩn bị. Chỉ riêng có Dạ Nguyệt là ngồi một chỗ nhàm chán vẽ vòng xoắn, mặc dù trong lòng có hồi hợp nhưng nàng cũng chẳng biết phải làm gì cho bớt hồi hợp, và cũng chẳng ai cho nàng giúp hay động một ngón tay vào chuẩn bị sắp xếp mọi thứ.

Bất chợt Dạ Nguyệt như nhớ ra gì đó, nàng hí hửng chạy vào thư phòng, Lăng Chi Hiên đang ngồi phê duyệt sổ con bên trong, xử lý việc trong quân ngũ.

“Hiên… hiên…. Anh đưa cho em cuộn giấy da tìm thấy trong hang động đi, bản chữ cổ kỳ lạ ấy” mắt Dạ Nguyệt sáng rỡ, giống như mèo con tìm kím đồ chơi.

“Em định làm gì?” Lăng Chi Hiên ngẩn đầu lên, vừa buồn cười vừa lấy cuộn giấy từ trong vạt áo đưa cho Dạ Nguyệt.

“Em muốn mang cho lão sư phụ xem” Dạ Nguyệt như vớ được báu vật, càng hí hửng vui vẻ, cuối cùng nàng cũng có chuyện để làm.

"Được, anh đi với em" Lăng Chi Hiên buông bút đứng dậy, bước qua chỗ nàng nắm lấy tay nàng.

Hai người vui vui vẻ vẻ đi gặp Bách Y lão giả, lúc này cũng đang vô cùng buồn chán ngồi ngáp dài, ông muốn trở về vách Biệt Dương để điều chế dược liệu của mình, ngồi không như thế này thật sự rất nhàm chán.

"Nha đầu ngốc, ở đây vô cùng chán, chẳng có gì cho ta chơi cả a~~" Bách Y lão giả vừa nhìn thấy Dạ Nguyệt thì lập tức lên tiếng than vãn, cũng là lần đầu tiên Dạ Nguyệt thấy lão sư phụ than vãn như trẻ con thế này.

"Có đây" Dạ Nguyệt cười mờ ám nhìn lão sư phụ, tay đút vào trong vạt áo.

Bách Y lão giả nhướng mày lên rồi nhanh chóng hỏi: "Nhanh, mang ra cho ta xem, là cái gì vậy?"

Dạ Nguyệt rút ra cuộn giấy da đẩy về phía Bách Y lão giả, rồi nàng cùng với Lăng Chi Hiên ngồi xuống phía đối diện Bách Y lão giả vẻ mặt chờ mong nhìn ông.

Bách Y lão giả tò mò mở cuộn giấy da ra xem, vừa nhìn thấy loại chữ này ông liền kinh ngạc: “Làm sao con lại có cái này?”

“Chúng con tìm thấy ở trong Vô Đáy động” Dạ Nguyệt thấy lão sư phụ có vẻ biết loại chữ này nên càng hớn hở. “Sư phụ, người có đọc được không?”

Bách Y lão giả nhíu mày nhìn một lượt qua cuộn giấy da: “Ta đã từng nhìn thấy loại chữ này trước đây, nó vốn dĩ là chữ của một bộ tộc tồn tại trước cả Lang Tộc, có một quyển sách cổ có giải nghĩa cách đọc loại chữ này, ta cũng có liếc sơ qua nên cũng có thể đọc được một chút những chữ trên này”

“Vậy…..” Dạ Nguyệt khẩn trương. “Nó nói cái gì vậy sư phụ”

“Cái gì đó về cánh cổng Thời – Không…. và bộ tộc bí ẩn Thời Không” Bách Y lão giả trầm ngâm nói. “Trong đây có viết bộ tộc này canh giữ cánh cổng đó, nơi kết nối thời gian và các không gian lại với nhau…..”

Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên nhìn nhau, cánh cổng Thời – Không? Nơi kết nối thời gian và không gian?

“Nó có nói cánh cổng đó nằm ở đâu không sư phụ?” Dạ Nguyệt trợn trừng mắt, nếu tìm thấy cánh cổng đó thì nàng và sư phụ biết đâu may mắn có thể trở về được thế giới hiện đại a?

Bách Y lão giả lắc đầu: “Không thấy nhắc đến địa điểm nào, chỉ có một câu được viết đậm ở cuối cuộn giấy: Sống tức là chết – Chết tức là sống - Vạn vật đều chỉ thuộc về một nơi nhất định”

“Nghe cứ như một câu trong kinh phật” Lăng Chi Hiên nhíu mày.

Không biết nó nằm ở đâu thì cũng như mò kim dưới đáy biển a, Dạ Nguyệt lắc đầu thở dài.

Bách Y lão giả cuốn cuộn giấy lại rồi đẩy ngược về phía Lăng Chi Hiên, nhìn sang Dạ Nguyệt: “Ta không biết tại sao nha đầu con lại có hứng thú với thứ này nhưng đối với ta thì nó hoàn toàn kỳ lạ và khó hiểu, con đang tìm kím điều gì đó phải không?”

Dạ Nguyệt gật đầu rồi nhìn Lăng Chi Hiên mỉm cười: “Một thứ vô cùng quan trọng”

Lăng Chi Hiên cũng cong khóe môi lên, cưng chiều vuốt tóc nàng, hắn phất tay áo lập tức xuất hiện một ám vệ: “Cho người truy tìm nguồn gốc của bộ tộc Thời Không”

Ám vệ nhận lệnh rồi xoẹt một cái biến mất trong không khí.

Cho dù chỉ là một tia sáng mỏng manh nhưng chỉ cần có cách để trở về, hắn nhất định sẽ không bỏ qua, để trở về nơi thật sự mà bọn họ thuộc về....

********** Ò Ó O Lằn ranh giới... oOo

Đêm trước ngày thành thân, Dạ Nguyệt cùng Hách Liên Tử Y được Thần đế cho người đưa sang Thừa Tướng phủ, nhờ Sở thừa tướng chuẩn bị làm nơi rước tân nương tử cho các nàng.

Sở thừa tướng rất sẵn lòng, thậm chí còn rất hứng thú làm trò này. Nghĩ lại cũng đúng, ông ấy chỉ có duy nhất Sở hoàng hậu là con, cũng đã gả đi rồi nên cảm thấy rất trống vắng, giờ lại được thêm một lần nữa cảm giác gả nữ nhi, thật là có chuyện thú vị để làm thì không sợ buồn chết nha...

Thậm chí ông ấy còn cho người chuẩn bị của hồi môn cho các nàng. Ngoài ra Hoàng hậu cùng Thần đế từ trong cung cũng cho người mang tặng rất nhiều lễ vật, góp vào một phần của hồi môn, nên thành ra từ không có gì để mang theo thì nay trong phủ Thừa Tướng gương phủ khăn đỏ để thành hai hàng ngăn nắp.

Thêm sính lễ được đem đến từ Quốc công phủ và Chiến vương phủ càng nhiều vô kể, mặc dù phủ Thừa Tướng rất rộng nhưng dường như còn thiếu cả chỗ để, Sở thừa tướng phải cho một đội lính canh từ trong nhà ra tới ngoài sân để canh chừng lễ vật, chứ để lộ thiên như thế này giống như mời gọi trộm vào nhà vậy a.

Bên lễ thành thân thì được chính tay Thần đế sắp xếp, làm lễ bái đường sẽ ngay tại Thần Nhật hoàng cung với Thần đế, Hoàng Hậu cùng Thái Hậu ngồi ở ghế chủ hôn. Như vậy mọi người chỉ cần tham gia ở một nơi duy nhất, thật là nhất cử lưỡng tiện.

Sáng sớm hôm sau, Dạ Nguyệt bị đánh thức từ rất sớm, vừa mở mắt ra đã thấy một hàng nha hoàn ma ma đang mỉm cười nhìn nàng, Dạ Nguyệt ngớ ngẩn nhìn bọn họ cả nữa ngày mới sực nhớ ra hôm nay lễ thành thân của mình.

Nàng nhanh chóng ngồi dậy, tắm rửa sạch sẽ rồi được các nha hoàn mặc hỷ phục rườm rà vào cho mình, bộ hỷ phục đỏ rực với những đường kim thêu chỉ vàng tinh tế, được đính tất cả bằng những viên đá quý sáng lấp lánh khiến bộ hỷ phục rực rỡ dưới nắng sớm của buổi sớm mai, mặc cả bộ vào không còn có thể nhìn ra vóc dáng thường ngày của tân nương tử nữa.

Ngồi trước gương được hỷ nương chải đầu cùng trang điểm, Dạ Nguyệt ngồi nhìn chằm chằm khuôn mặt phấn son của mình trong gương, nàng lại có thể một lần nữa nhìn thấy cô gái thanh tú trước đây, khi nàng tham dự vào lễ hội ở biệt thự của chị Ngọc Linh.

Giờ thì nàng đã bắt đầu có cảm giác bản thân mình sắp được gả đi rồi, ở thế giới kia dù đã kết hôn nhưng chưa từng tổ chức hôn lễ nên nàng vẫn cảm tưởng bản thân mình vẫn chưa phải là phụ nữ đã lập gia đình, nhưng bây giờ có lẽ nàng đã phải tin bản thân mình đã có chồng rồi a.

Sau khi chuẩn bị xong, mọi người mỉm cười lui ra khỏi phòng, hỷ nương cũng hối hả ra trước cửa phòng đợi nghe tiếng trống kèn của phía tân lang, một bộ giống như đứng ngồi không yên.

Dạ Nguyệt bị bỏ ngồi lại một mình trong phòng, nàng lười biếng tựa người vào thành giường. Đột nhiên một cơn gió xoẹt ngang, Dạ Nguyệt không hay biết gì đã bị đánh bất tỉnh, trước mắt chỉ là một màu đỏ rực của tấm khăn che mặt rồi mọi thứ chìm vào bóng tối sâu thẵm.

***0w0***

Lăng Chi Hiên hôm nay cũng dậy từ rất sớm, phải nói là hắn không ngủ được, bình thường đều có cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của người nào đó trong lòng, còn tối qua hắn phải ngủ một mình trên chiếc giường rộng rãi khiến hắn trở mình liên tục không tài nào chợp mắt nổi. Chỉ mới một buổi tối thôi mà hắn đã thấy nhớ cô gái nhỏ của mình rất nhiều.

Cho người chuẩn bị kiệu, xe ngựa và một đội ngũ rước dâu hùng hậu đứng chờ lệnh trước cửa, sắp xếp cho ám vệ trà trộn vào đội ngũ quân lính để âm thầm bảo vệ, ngoài ra còn cho cả ám vệ ẩn núp trong bóng tối đề phòng bất trắc. Xong, Lăng Chi Hiên trở về phòng thay cát phục tân lang, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hồi hợp lạ thường, dù ở thế giới kia đã làm giấy kết hôn nhưng lần đầu tiên làm lễ như thế này cũng thật khiến hắn cảm thấy phấn khởi. Nếu cả hai không thể trở về được thì cũng xem như ở nơi này cô gái nhỏ cũng đã đường đường chính chính trở thành thê tử của hắn, cả thiên hạ này đều biết.

Đến giờ lành, Lăng Chi Hiên mặc y phục một màu đỏ rực, khuôn mặt anh tuấn tuấn mỹ dưới ánh nắng mặt trời, động tác ưu nhã phóng lên lưng ngựa, môi cong lên thành một độ cong hoàn hảo, tâm trạng phấn khởi khiến không khí xung quanh hắn không còn lạnh lẽo như trước mà thay vào đó là gió xuân ấm áp, muôn hoa nở rộ.

Dọc đường đi, đội ngũ rước dâu đi đến đâu là dân chúng Kinh Thành bu đông ở hai bên đường xem náo nhiệt đến đó, nhìn tân lang tuấn mỹ như thiên tiên, cả người toát ra khí chất vương giả trời sinh mà dân chúng hai bên đường đều kinh ngạc cùng ái mộ, có người vui mừng chúc phúc cũng có người ganh tỵ với nữ chính hôm nay, ước gì mình là tân nương tử, nữ nhân hai bên đường không khỏi thở dài cảm thán.....

Đến trước cửa phủ Thừa Tướng, hai đội ngũ rước dâu đều đến cùng một lúc, bên đội ngũ của Mạc Chiêu Huân thì có đến hai kiệu hoa, theo sắp xếp thì hắn cũng đã đi rước nữ nhi của Hạ tướng quân, rồi sẽ cùng bên Lăng Chi Hiên rước dâu một lượt bên Sở thừa tướng, chống kèn vang dội náo nhiệt khắp một vùng trời, dân chúng bu lại nghẹt cả đường trước cửa phủ.

Lăng Chi Hiên cùng Mạc Chiêu Huân xuống ngựa, thong thả đi vào trong phủ, tự bản thân bế tân nương ra khỏi cửa nhà. Ở nơi này có tập tục đặc biệt, khi thành thân tân lang sẽ chính tay bế tân nương ra khỏi cửa, sau đó đến trước mặt phụ mẫu tân nương chấp tay cúi đầu ba lần, khi được sự cho phép mới có thể đưa tân nương rời đi. Tập tục này đại biểu cho suốt cuộc đời tân lang sẽ luôn luôn bảo vệ tân nương, dù có sóng to gió lớn hay đại nạn ập tới thì vẫn dùng đôi tay này che chở cho nàng, đồng thời cũng xem như thể hiện kính trọng công lao dưỡng dục của phụ mẫu tân nương.

Bế cô gái nhỏ trên tay, Lăng Chi Hiên cảm giác cực kỳ hạnh phúc, nở nụ cười vui sướng đẹp mê hồn, làm điên đảo biết bao nhiêu dân chúng đứng xem hai bên đường.

"Nguyệt, hôm nay anh cảm giác như em nặng hơn thì phải" Lăng Chi Hiên nhỏ giọng nói, trêu ghẹo cô gái nhỏ.

Chỉ thấy nàng run run cảm tưởng như đang nín cười nên Lăng Chi Hiên cũng cười cười không nói gì nữa, nhanh chóng bế nàng ra kiệu hoa trước phủ. Mạc Chiêu Huân cũng vừa bế Hách Liên Tử Y vào trong kiệu hoa.

Khi tân nương đã ngồi yên trong kiệu hoa, Lăng Chi Hiên cùng Mạc Chiêu Huân đến trước mặt Sở thừa tướng, mà lúc này có thêm một đứa trẻ nhỏ năm sáu tuổi xinh xắn đáng yêu đứng bên cạnh, hai người chấp tay cúi đầu ba lần.

"Được rồi nhớ chăm sóc các nàng thật tốt" Sở thừa tướng mỉm cười.

Bách Y lão giả cũng cong khoé môi mỉm cười rồi gật đầu ý bảo đồng ý.

Chiêng trống lại vang lên rộn rã, hai đội ngũ rước dâu lại bắt đầu di chuyển hướng về phía Thần Nhật hoàng cung, lúc này trên vai của đội ngũ quân lính phía sau đều đang khiên những chiếc gương phủ khăn đỏ, trãi dài ra mấy dặm đường.

Sở thừa tướng đứng nhìn đội ngũ rời đi mà khoé mắt cay cay, làm ông nhớ đến lúc gả nữ nhi của mình, lúc đó tên tiểu tử cướp con gái rượu của ông đi mất vẫn còn là Thái tử..... Nếu được ông mong muốn nữ nhi mình gả cho một người bình thường, bình bình an an hạnh phúc sống hết phần đời còn lại, đáng tiếc.... ... nữ nhi ông phải dấn thân vào cái nơi lạnh lẽo vô tình đó, thật khiến ông luôn luôn lo lắng không yên, một mai ông chết đi thì không biết nữ nhi ông có thể dựa dẫm vào ai nữa đây..... haizzzz.....

Bách Y lão giả lúc này cũng biến mất vào trong không khí, được ám vệ âm thầm đưa đi ẩn núp cùng trong bóng tối để có thể âm thầm quan sát lễ thành thân từ phía xa.

Đội ngũ rước dâu đến trước cửa Thần Nhật hoàng cung, Lăng Chi Hiên cùng Mạc Chiêu Huân xuống ngựa, ra lệnh cho đội ngũ khiên sính lễ cùng của hồi môn chuyển hướng về Quốc công phủ cùng Chiến vương phủ, chỉ giữ lại một vài thân cận theo bên mình.

Lăng Chi Hiên đến trước cửa kiệu hoa, đưa chân đá nhẹ cửa kiệu rồi đưa tay vào trong kiệu, tân nương nắm lấy tay Lăng Chi Hiên, lập tức một lực kéo nhẹ làm nàng ngã vào lồng ngực vững chải. Lăng Chi Hiên bế nàng lên, thấy nàng nằm im không giãy dụa như thường ngày làm hắn cong khoé môi lên, cô gái nhỏ hôm nay thật tự giác nha.

Bên Mạc Chiêu Huân thì không được không gian màu hồng như vậy, hắn thật sự rất muốn bế Y nhi lên nhưng đại ca có dặn nếu đã giả vờ thì phải giả vờ cho tới nơi, không được thiên vị bên nào nếu không sau này sẽ sinh chuyện rắc rối, người chịu mũi nhọn sẽ là Y nhi chứ không phải hắn. Mạc Chiêu Huân thở dài, đá hai cửa kiệu rồi hỷ nương vươn tay đỡ lấy hai tân nương tử bước ra khỏi kiệu.

Năm người tiến vào đại điện của Thần Nhật hoàng cung được trang hoàng vô cùng xa hoa lộng lẫy, trên ghế vàng Thần đế đang ngồi uy nghiêm, ra dáng chủ hôn đầy long trọng, Sở hoàng hậu ngồi kế bên cũng mỉm cười vui vẻ, Thái Hậu ngược lại cũng đang rất phấn khởi làm cho chư hầu bên dưới nhíu mày khó hiểu, ai không biết Thái Hậu có khúc mắt với Tịch quốc công. Nhưng nghĩ lại hôm nay cũng là ngày thành thân của Chiến vương gia với nhị tiểu thư Hạ tướng quân nên có lẽ vì vậy mà Thái Hậu mới vui mừng như vậy, nghĩ vậy nên mọi người đều giãn mày ra, chuyển qua một bộ vui mừng cho các đôi tân giai nhân trên đại điện.

"Giờ lành đã đến" Thần đế phất tay áo.

Hỷ nương lập tức cung kính làm lễ rồi quay sang năm người, giọng điệu lanh lảnh nói to cho cả đại điện đều nghe: "Tân lang, tân nương..... Nhất bái thiên địa"

Năm người quay về phía sau cùng làm lễ bái thiên địa.

"Nhị bái cao đường"

Năm người quay ngược lại hướng Thần đế, cung kính làm lễ bái.

"Phu thê giao bái"

Lăng Chi Hiên xoay người lại, đối mặt với người bên cạnh mình, trong lòng lại dâng lên cảm giác ấm áp, cưới được người trước mặt này, hắn cảm thấy như vậy đã đủ rồi. Cả hai cùng cúi đầu giao bái.

Bên Mạc Chiêu Huân rắc rối hơn, dưới sự hướng dẫn của hỷ nương, Mạc Chiêu Huân phải giao bái với từng người.

"Đưa vào động phòng" Hỷ nương vui mừng kết thúc nghi lễ thiêng liêng trong buổi sáng hôm nay.

Thái Hậu âm thầm ra hiệu cho một nha hoàn phía dưới, nàng ta lập tức chạy vào đám nha hoàn hỷ nương đang đưa các tân nương tử vào tân phòng, bất ngờ nàng ta đạp bộ hỷ phục của một tân nương tử làm nàng té nhào xuống đất kéo theo hai người kia cũng té theo nàng.

Khăn đỏ vừa rơi ra, khắp đại điện liền im lặng như tờ, không một ai dám hít thở mạnh, vì.......

Một trong ba tân nương tử lại không thấy nhị tiểu thư Hạ tướng quân đâu mà chỉ thấy một nữ tử xa lạ nào đó.

Thái Hậu thì trợn mắt không thể tin được nhìn khuôn mặt quen thuộc mà bà ta vô cùng căm ghét phía dưới, sao lại là con tiện nhân này?

Lăng Chi Hiên đỡ lấy Dạ Nguyệt đứng dậy, nhỏ giọng hỏi: "Em không sao chứ?"

Dạ Nguyệt mếu mặt xách đôi hài đế cao cả tất lên, nàng quen mang hài vải rồi a, dạng này lần đầu nàng mang nên khó tránh khỏi bị đau chân: "Cái đôi giày này làm chân em đau quá, nó thật sự rất nặng a"

"Em đừng mang nữa" Lăng Chi Hiên ghét bỏ đôi giày, đưa cho một nha hoàn để nàng ta đem quăng, mặc dù nhờ nó mà cô gái nhỏ không bị Thái Hậu nghi ngờ...

Còn bên đây, Mạc Chiêu Huân cũng nhanh chóng đỡ Hách Liên Tử Y đứng dậy, khó hiểu nhìn nữ tử xa lạ ở dưới đất.

"Chuyện này là như thế nào, nữ nhi của Hạ tướng quân đâu?" Thần đế làm bộ nhíu mày tức giận, vỗ ghế cao giọng chất vấn bên dưới. "Nữ nhân kia, ngươi là ai? Sao lại giả làm nữ nhi Hạ tướng quân bái đường thành thân với Chiến vương gia?"

"Bẩm.... bẩm hoàng thượng...." nữ tử xa lạ lập tức quỳ gối trước mặt Thần đế, cơ thể run rẩy. "Nô tỳ.... nô tỳ là nha hoàn thân cận Hạ tiểu thư...."

"Hay cho một cái nha hoàn lớn gan dám làm nên chuyện tài đình như thế này" Thần đế ra vẻ phẫn nộ. "Người đâu, mang ả ta ra chém cho trẫm"

"Hoàng thượng tha mạng, tất cả là do Hạ tướng quân bắt nô tỳ phải làm vậy, nếu không ông ấy sẽ giết cả nhà nô tỳ, xin Hoàng thượng khai ân, tha mạng cho nô tỳ" nữ tử liên tục dập đầu trước mặt Thần đế, khóc lóc van xin khiến cho nhiều người thấy cảnh đó không khỏi thương xót.

"Ngươi đừng có xảo ngôn, Hoàng thượng người đừng tin ả, phụ thân thần thiếp tuyệt đối không phải là hạng người làm những việc như vậy" Hạ phi ngồi một bên lúc bấy giờ nóng giận đứng dậy chỉ vào nữ tử bên dưới hét lớn. "Nói, ai sai ngươi giá hoạ cho phụ thân ta?"

"Nô tỳ không dám xảo ngôn trước mặt Hoàng thượng, cho dù có một trăm cái mạng nô tỳ cũng không dám" nữ tử lại quỳ lạy van xin, nước mắt mũi chảy dài.

"Vì cớ sự gì mà Hạ tướng quân bắt ngươi làm vậy?" Thần đế khó hiểu hỏi.

"Nhị tiểu thư.... nhị tiểu thư.... đã bỏ trốn cùng nam nhân mà nàng ấy yêu... nên... nên Hạ tướng quân muốn nô tỳ thay thế nhị tiểu thư...." nữ tử thành thật trả lời, cơ thể vẫn liên tục run rẩy, đầu vẫn cúi thấp xuống đụng cả đất.

"Không thể nào, rõ ràng nàng ta đang bịa đặt chuyện vu khống người khác, muội muội thần thiếp luôn ở trong phủ chưa từng ra ngoài, làm sao có cơ hội gặp mặt nam nhân rồi bỏ nhà đi được" Hạ phị rống họng cãi lại làm mặt nàng ta đỏ lên trong vô cùng đáng sợ.

"Nói láo hay nói thật chỉ cần tra ra là có thể biết được" Thần đế lạnh lẽo nhìn sang Hạ phi khiến nàng ta bất giác run rẩy cơ thể. "Người đâu, bắt Hạ tướng quân giam vào hình bộ, chờ ngày điều tra xét xử"

"Hoàng thượng người không thể bắt nhốt phụ thân thần thiếp" Hạ phi kinh hãi nhìn Thần đế, vẻ mặt khẩn thiết van xin khó nói thành lời.

"Sao trẫm không thể?" Thần đế nhướng mày, một bộ tức giận kìm nén, âm trầm đến cơ hồ làm tất cả quần thần trong đại điện đều run rẩy cúi đầu không dám lên tiếng.

Hạ phi ngã ngồi trên ghế, bộ dạng hoảng loạn, mắt mở lớn ngập nước nhìn sang Thái Hậu....

Thái Hậu lúc này mới từ tốn lên tiếng: "Hạ phi đã mệt rồi, người đâu dìu Hạ phi về cung nghỉ ngơi"

"Dạ, Thái Hậu!" nô tỳ nhún người rồi bước sang dìu Hạ phi ra khỏi đại điện.

Một hồi kịch ly kỳ qua đi, mọi người giở khóc giở cười không biết phải làm thế nào, hôm nay ngày đại hôn mà lại diễn ra một sự cố kinh thiên như thế này.

Thái Hậu nhìn thấy Dạ Nguyệt bên dưới càng khiến bà ta tức điên lên, không phải đã tính toán cẩn thận lắm rồi sao, rốt cuộc là sai ở chỗ nào?

Đang tức giận thì một thái giám mặt mày xanh méc hối hả chạy vào quỳ xuống trước mặt Thần đế: "Hoàng thượng..... Chiêu Hoàng quận chúa.... mất tích rồi"

~~~> EC61

P/s: oh my god, hôm qua quên đăng Chương mới >.< dạo này đãng trí quá rồi ahuhu TT.TT